Vân Yên Môn ở trên giang hồ có địa vị rất cao, thậm chí còn áp đảo Diệp gia. Nếu như Diệp gia không xuất hiện Diệp Phong Mậu cùng Diệp Chính Nhiên thì địa vị trên chốn giang hồ của Diệp gia cũng không có cao như vậy. Diệp Phong Mậu dẫn theo Diệp gia đi về hướng hiện đại hoá, vì Diệp gia đánh xuống trụ cột kiên cố. Còn Diệp Chính Nhiên dùng võ khiêu chiến cao thủ giới cổ võ, trở thành đệ nhất cao thủ giới cổ võ, khiến cho địa vị của Diệp gia trong chốn giang hồ tăng lên rất nhiều.
Giải Kiếm Đình, là do tổ sư của Vân Yên Môn lập ra, bất luận nhân sĩ giang hồ nào một khi đến Giải Kiếm Đình đều phải cởi xuống vũ khí của mình, dùng để bày tỏ sự tôn trọng của mình đối với Vân Yên Môn. Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại một chút, binh khí của hắn chính là Huyết Lãng a, đây chính là bào bối mà nhân sĩ giang hồ đều thèm muốn chiếm đoạt, huống hồ, hiện tại còn không có biết rõ ràng hành vi của Tông Chính Nguyên có phải là do Hoa Á Hinh sai sử hay không, nếu như là đem Huyết Lãng giao cho bọn họ cất giữ thì chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp hay sao? Thế nhưng mà nếu như Diệp Khiêm không giao binh khí ra thì chẵng khác nào là đang khiêu khích Vân Yên Môn, như vậy chuyện kế tiếp đoán chừng sẽ càng thêm khó làm ah.
Diệp Hàn Lẫm hiển nhiên cũng ý thức được chỗ khó xử của Diệp Khiêm, quay đầu nhìn hắn một cái. Bên trong Giải Kiếm Đình lúc nào cũng có hai nữ đệ tử canh gác Vân Yên Môn lấy. Tuổi tác của hai nữ để tử còn rất trẻ, bộ dáng đặc biệt tú lệ, trên người ẩn ẩn có một loại khí chất thanh lệ thoát tục phát ra, rất giống khí chất của Hồ Khả cùng Diêu Tư Kỳ. Xem chừng, nguyên nhân là do bọn họ tu luyện cùng một loại cổ võ thuật a?
Nhìn thấy Diệp Khiêm đi tới, hai nữ đệ tử từ trong lương đình đi ra, đi đến trước mặt Diệp Khiêm dừng lại, rất lễ phép nói: “Xin mời hai anh hãy cởi binh khí của hai anh xuống a.”
Diệp Hàn Lẫm quay đầu nhìn Diệp Khiêm, nhìn thấy Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, liền dùng tay gỡ xuống một thanh nhuyễn kiếm đang buộc xung quanh lưng quần xuống. Thanh kiếm nầy tuy không có danh khí gì, nhưng cũng là dùng thép tinh khiết chế tạo, sắc bén vô cùng, quan trọng nhất là, nó có thể giống như dây lưng quần quấn ngang hông của mình. Diệp Hàn Lẫm cởi xuống nhuyễn kiếm đưa tới.
Sau đó ánh mắt của hai nữ đệ tử lại chuyển hướng sang Diệp Khiêm ở bên cạnh, ý bảo hắn cũng cởi xuống binh khí của mình. Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, nhún vai, mở ra hai tay, nói: “Anh không có binh khí.”
Hai nữ đệ tử nghi hoặc nhìn nhau, hiển nhiên là có chút khó xử. Người đi vào Vân Yên Môn đều tự giác mà cởi xuống binh khí của mình, dùng để bày tỏ sự tôn trọng đối với Vân Yên Môn, từ trước tới nay không có người nào phá hư quy củ này. Cho nên bọn họ thủ hộ ở chỗ này kỳ thật cũng chỉ là làm bộ dáng mà thôi. Diệp Khiêm nói mình không có binh khí, bọn họ cũng không thể đi lên lục soát người Diệp Khiêm được, liếc nhau một cái, một nữ để tử có hơi chút thon gầy nói: “Đã không có binh khí, vậy xin mời hai anh vào đi thôi. Bất quá, nếu như sau đó phát hiện trên người hai anh còn có binh khí thì cũng chỉ có thể nói xin lỗi rồi.”
“Nhìn xem em nói kìa, hai em xinh đẹp như vậy, anh sao có thể hại hai em được a?” Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, nói, “Cám ơn hai em nha, hôm nào có rảnh anh mời hai em ăn cơm.” Nói xong, Diệp Khiêm cất bước hướng phía trước mặt đi đến.
“Chậm đã.” Đúng lúc này, một thanh niên trẻ tuổi đi tới, chặn đường của Diệp Khiêm lại. Không phải là người nào khác, chính là người cùng Diệp Khiêm có mối thù truyền kiếp Tông Chính Nguyên, đại đệ tử của Vân Yên Môn.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra tiểu tử này là cố ý đến tìm hắn gây phiền toái rồi, có tiểu tử này ở đây, Diệp Khiêm xem chừng mình cũng không có dễ dàng lừa dối vượt qua kiểm tra như vậy rồi.
“Đại sư huynh.” Hai nữ để tử cung kính hành lễ, kêu lên.
Tông Chính Nguyên khẽ gật đầu, hừ lạnh một tiếng, nói: “Các em làm việc sao có thể tùy ý như vậy, chỉ nghe người ta nói không mang binh khí liền cho đi qua? Vạn nhất nếu như người ta mang theo binh khí gây bất lợi đối với sư phụ, thì các em biết ăn nói như thế nào với sư phụ? Hơn nữa, nếu như các em kiểm tra qua loa như vậy, thì Giải Kiếm Đình của Vân Yên Môn chúng ta chẳng lẽ chỉ để làm cảnh thôi hả?”
Hai nữ đệ tử nào dám lên tiếng, cúi thấp đầu không nói một lời. Trong nội tâm lại có chút tức giận bất bình, đối với Tông Chính Nguyên, từ trước đến nay các cô đều không có bao nhiêu hảo cảm, chỉ trở ngại hắn là Đại sư huynh của Vân Yên Môn, cho nên các cô không thể không cho hắn vài phần tôn kính. Trong nội tâm tức giận thầm nghĩ: “Người ta là con trai, chúng ta là con gái, làm thế nào có thể lục soát thân thể của người ta a? Hơn nữa chuyện này còn không phải là do đại sư huynh an bài sao, vậy tại sao không an bài một đứa con trai thủ ở chỗ này?”
Bất quá, những lời này các cô cũng không dám nói ra, tại Vân Yên Môn, địa vị của Tông Chính Nguyên tương đương cao. Dù sao cũng là Đại sư huynh, sư phụ đối với hắn lại thập phần sủng ái, rất nhiều sự vụ lớn nhỏ trong môn đều giao cho hắn tại quản lý. Chuyện này chủ yếu vẫn là do Tông Chính Nguyên rất biết ngụy trang, tại trước mặt Hoa Á Hinh lúc nào cũng có bộ dạng một đứa bé hiếu thảo ah. Bất quá, thiên phú của tiểu tử này ngược lại thập phần không sai, võ công ở bên trong Vân Yên Môn cũng là số một số hai, cho nên Hoa Á Hinh mới có thể đặc biệt tin cậy hắn. Điều này cũng dưỡng thành cho hắn tư thái không ai bì nổi, đối với những người khác thường thường đều là một loại tư thái cao cao tại thượng.
Quay đầu nhìn Diệp Khiêm, Tông Chính Nguyên hừ lạnh một tiếng, nói: “Không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy đã gặp mặt, đáng tiếc thân phận của chúng ta bây giờ lại đảo ngược a.”
“Như thế nào? Không lẽ là anh muốn ở chỗ này giết chết tôi?” Diệp Khiêm bĩu môi, khinh thường nói. Hắn đương nhiên biết rõ Tông Chính Nguyên không có lá gan này, dù sao nơi đây là địa bàn của Vân Yên Môn, nếu như Diệp Khiêm xảy ra chuyện gì thì Vân Yên Môn trốn thoát không khỏi trách nhiệm, đến lúc đó, nhất định sẽ nhấc lên tranh đấu giữa Diệp gia cùng Vân Yên Môn, cái tội danh này, Tông Chính Nguyên cũng gánh không nổi.
“Hừ.” Tông Chính Nguyên lạnh lùng hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến. Nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Tông Chính Nguyên giương cung bạt kiếm, hai nữ đệ tử ở bên cạnh không khỏi có chút sửng sốt, hiển nhiên minh bạch Diệp Khiêm cùng Tông Chính Nguyên nhận thức lẫn nhau, chỉ là không biết giữa bọn họ có mâu thuẫn gì. Bất quá, các cô rất hi vọng Diệp Khiêm có thể giáo huấn Tông Chính Nguyên một chút. Có thể thấy được, Tông Chính Nguyên bị người ta ghét đến cỡ nào ah.
“Đây là quy củ của Vân Yên Môn, vô luận người môn phái nào nào, phàm đã đến Giải Kiếm Đình, đều phải cởi xuống binh khí của mình, anh cũng không ngoại lệ.” Tông Chính Nguyên nói, “Anh không phải là muốn phá hư quy củ này chứ? Nếu như anh làm như vậy thì chẳng khác nào là đang khiêu chiến uy nghiêm của Vân Yên Môn chúng ta, nó sẽ có hậu quả gì, tôi nghĩ anh có lẽ hiểu rõ a.”
Nói xong, Tông Chính Nguyên cười đắc ý một tiếng, bề ngoài giống như lầm bầm lầu bầu nói: “Ai, liền vũ khí của mình đều lưu không được, quả nhiên là bi thúc vô cùng a, như vậy mà cũng gọi là đàn ông sao? Haiz!!!”
Rất rõ ràng, Tông Chính Nguyên đây là đang cố ý kích thích Diệp Khiêm, hắn muốn nhục nhã Diệp Khiêm. Nếu như Diệp Khiêm lựa chọn không giao ra binh khí thì tương đương với thừa nhận là tới khiêu chiến Vân Yên Môn, đến lúc đó sẽ có hậu quả gì, Diệp Khiêm biết hết sức rõ ràng. Tuy thông qua tu luyện tối hôm qua, công phu của hắn đã có tiến bộ rất lớn, thế nhưng mà đối mặt toàn bộ Vân Yên Môn, Diệp Khiêm cũng không có bất luận phần thắng nào. Thế nhưng mà, nếu như Diệp Khiêm giao ra binh khí thì sẽ bị Tông Chính Nguyên chế nhạo, trọng yếu hơn là Huyết Lãng nếu như rơi xuống trong tay Tông Chính Nguyên, thì chỉ sợ rất khó lấy trở về.
Có chút bĩu môi, Diệp Khiêm khinh thường nói: “Tôi không biết anh đây là đang nâng tôi lên, hay là anh đang tự hạ giá trị con người anh xuống, xem thường Vân Yên Môn. Cho dù tôi mang theo binh khí, đối mặt toàn bộ Vân Yên Môn thì tôi có thể làm cái gì? Anh nói như vậy, tựa hồ là Vân Yên Môn có chút sợ hãi tôi a, chuyện này nếu truyền ra ngoài, thì mặt mũi của Vân Yên Môn chỉ sợ cũng không được tốt cho lắm ah.”
“Chớ cùng tôi chơi trò ngụy biện, tôi biết rõ anh là kẻ lưu manh, tôi nói không lại anh.” Tông Chính Nguyên nói, “Hiện tại tôi chỉ hỏi anh, anh có cởi bỏ binh khí của anh xuống hay không?”
'Thôi đi pa ơi..., anh làm tôi sợ quá a? Anh có thể làm gì tôi? Cắn tôi hả? Cùng lắm thì tôi không đi vào là được, bên trong cũng không có bảo bối gì, tôi cần gì phải đi vào a? Tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của Diệp lão gia tử tới bái phỏng chưởng môn Vân Yên Môn mà thôi, bái thiếp đưa lên thì lại bị người ta từ chối ở ngoài cửa, tôi nghĩ đồng đạo trên chốn giang hồ sẽ cho tôi một cái công đạo a." Diệp Khiêm dứt khoát dùng giọng điệu lưu manh, nói, "Tông Chính Nguyên, nói thật, ở trong mắt tôi, anh vốn chẳng là thứ gì cả, hơn nữa, anh cũng không thể xem là một thằng đàn ông. Tôi biết rõ tâm tư của anh là gì, không phải là anh ghen ghét tôi, bởi vì Hồ Khả yêu thích tôi sao? Chuyện này sao có thể trách tôi được a? Chẳng lẽ chỉ vì tôi lớn lên đẹp trai hơn anh, có mị lực hơn anh, hơn nữa còn được nhiều cô gái thích cho nên anh mới ghen ghét tôi?"
“Anh...” Khóe miệng của Tông Chính Nguyên không ngừng co rúm lấy, tức giận khiến cho toàn thân run rẩy lên. Hoàn toàn chính xác, chuyện Hồ Khả thích Diệp Khiêm chính là sỉ nhục của cả đời Tông Chính Nguyên a, cho tới nay, Tông Chính Nguyên đều tự xưng là phong độ nhẹ nhàng, hơn nữa còn là tuổi trẻ tài cao, thế nhưng mà Hồ Khả lại hết lần này tới lần khác lại xem trọng một kẻ lưu manh, đối với hắn lại chẳng thèm ngó tới, chuyện này khiến cho hắn như thế nào chịu đựng cho được.
Hai nữ đệ tử ở bên cạnh nhìn thấy thấy bộ dạng kinh ngạc của Tông Chính Nguyên, có chút nhịn không được muốn cười, bất quá cũng không dám cười lên tiếng, vì cố gắng kìm nén tiếng cười khiến cho toàn thân bọn họ run rẩy.
“Diệp Khiêm, anh chớ đắc ý, một ngày nào đó, tôi sẽ để anh hối hận vì những lời anh đã nói ngày hôm nay, sẽ để cho anh quỳ gối cầu xin ở trước mặt tôi.” Tông Chính Nguyên tức giận nói.
“Vậy thì cần phải chờ thời gian rất dài, hy vọng tới lúc đó anh còn sống. Bất quá, tôi nhìn dáng vẻ của anh, chính là một kẻ chết yểu. Không nói gạt anh, lúc trước tôi có học xem tướng số, chuyên môn ở ven đường xem tướng cho người ta kiếm miếng cơm ăn. Anh nhìn anh xem, ấn đường biến thành màu đen, hai mắt trở nên trắng, đúng là số sống không lâu. Về sau anh cần phải chú ý nhiều hơn a, có huyết quang tai ương.” Diệp Khiêm nói chuyện giống y như thật vậy.
Tông Chính Nguyên không khỏi có chút sửng sốt, không tự giác tại trán của mình sờ soạng một chút, lúc phát hiện không đúng, liền biết bị Diệp Khiêm trêu đùa, cuống quít thu hồi tay của mình lại. Nhìn Diệp Khiêm, Tông Chính Nguyên lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Vậy tôi đây xin chúc anh sống lâu trăm tuổi, ngàn vạn lần đừng chết quá sớm a, tôi muốn nhìn xem anh sống tốt như thế nào.”
“Mượn cát ngôn của anh ah.” Diệp Khiêm nói, “Quan trọng nhất là, tôi cùng người yêu của tôi được ở bên nhau, cho dù có chết, thì đó cũng là chết trong hạnh phúc. Không giống như những người khác, cơ khổ cả đời, thậm chí ngay cả người chăm sóc trước lúc lâm chung cũng không có, quá bi thảm a.”
“Diệp Khiêm, anh đây là đang cố ý khiêu khích tôi có phải hay không? Tôi đã bỏ qua cho anh nhiều lần rồi, mà anh lại một mực không thuận theo, không buông tha, anh cho rằng tôi không dám động tới anh sao?” Tông Chính Nguyên rốt cuộc vẫn nhịn không được chuyện bị Diệp Khiêm luân phiên khiêu khích, tức giận quát.