"Không có... Cái gì cũng không có ah!" Gã đàn ông trung niên bối rối nói, vừa nói còn dùng tay che cổ của mình lại, rất rõ ràng nơi đó có cái gì.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, những kẻ có tiền đúng là thần giữ của, mạng sắp mất mà còn nghĩ đến tiền.
"Móa nó, lấy ra!" Gã đạo tặc giơ tay nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ gã đàn ông trung niên, dùng sức kéo xuống. Gã đàn ông trung niên ôm lấy chân của gã đạo tặc, kêu lên: "Trả lại cho tôi, trả lại cho tôi à."
"Mịa nó!" Gã đạo tặc đạp vài cái nhưng chân không có thoát khỏi tay của gã đàn ông trung niên, liền cầm lấy súng trong tay nện xuống dưới. "Rầm rầm rầm" vài tiếng qua đi, gã đàn ông trung niên liền ngã xuống trong vũng máu. Nhìn thấy có người chết, hiện trường càng thêm hỗn loạn, tiếng khóc rống xen lẫn âm thanh rầm rì cùng một chỗ.
Diệp Khiêm lúc này đã biết rõ, bọn đạo tặc này cũng không phải là thành viên Nanh Sói, khó trách vừa rồi hắn cảm thấy có chút không đúng. Đối mặt bảy tám gã đạo tặc đang cầm súng, Diệp Khiêm cũng không có muốn làm anh hùng, chuyện này không thể so với lần trước ở trên máy bay, những đạo tặc này hơn phân nửa là quân nhân đã trải qua huấn luyện, từng người đều trợ giúp quan sát phía sau lưng của nhau, nếu như không thể xuất kỳ bất ý, chỉ cần một trong những gã đạo tặc xãy ra chuyện, thì những gã đạo tặc khác sẽ lập tức sẽ phát giác.
"Lão đại!" Lúc này, một thanh niên ngoại quốc trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh Diệp Khiêm, hắc hắc nở nụ cười kêu lên.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, hỏi.
Jack nhún vai, nói: "Kế hoạch cản không nổi biến hóa a, ai biết lại xuất hiện một đám cướp không muốn sống. Như vậy cũng tốt, chúng ta cũng không cần giả trang làm gì."
"Con mẹ nó vô duyên vô cớ mày lại muốn ăn cướp đồ vật nhà mình làm cái gì? Ăn no không có việc gì làm a, đừng nói với tao là vì lừa gạt phí bảo hiểm ah." Diệp Khiêm nhỏ giọng nói, dù sao bọn người Tần Nguyệt còn ở bên cạnh, Diệp Khiêm cũng không muốn các cô biết rỏ chuyện này.
"Không phải anh đã nói muốn để cho Nanh Sói hợp pháp tiến vào chiếm giữ Hoa Hạ sao, vốn kế hoạch của chúng ta là giả trang thành bọn cướp ăn cướp những món châu báu này, sau đó sẽ do tập đoàn Hạo Thiên ra mặt, gây áp lực cho Hoa Hạ, sau đó chúng ta có thể để cho tập đoàn Hạo Thiên thành lập bộ phận bảo an cho công ty, rồi chúng ta danh chính ngôn thuận tiến vào Hoa Hạ. Ai biết lại gặp bọn cướp này, sai lầm, sai lầm ah." Jack ngượng ngùng vừa cười vừa nói.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Bà nội nó, nếu bọn cướp này đem châu báu cướp đi, lão tử liền lấy tiền lương của bọn mày khấu trừ."
Jack hắc hắc nở nụ cười, nói: "Đừng a, lão đại, anh làm như vậy cũng quá tàn nhẫn, anh cũng biết số tiền mỗi tháng đều không đủ em chi tiêu, anh mà làm vậy thì em sẽ phải ở bên đường ăn xin a?"
"Con mẹ nó lúc này mà mày còn có tâm tư nói giỡn, bây giờ làm sao? Giải quyết bọn họ như thế nào?" Diệp Khiêm nói.
"Yên tâm đi, lão đại, em đều sắp xếp xong xuôi rồi. Những kẻ có tiền này cũng không phải là người tốt gì, để bọn cướp dọa bọn họ cũng tốt, miễn cho ngày sau lại ngang ngược càn rỡ." Jack nói.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, mặc kệ đám tiểu tử này. Kỳ thật, Diệp Khiêm một chút cũng không lo lắng, thành viên Nanh Sói ở chỗ này, bọn cướp này làm sao có thể động đến mình một sợi tóc. "Nhớ rõ, đợi tí nữa nhớ đem dây chuyền "Tinh Chi Luyến" lưu lại cho lão tử, lão tử muốn tặng người."
Jack quay đầu nhìn Tần Nguyệt, hắc hắc cười cười, nói: "Lão đại, anh yên tâm đi, bao việc này trên người em a."
"Mày, mày, còn mày nữa, đem những thứ đáng giá trên người toàn bộ lấy ra." Khi hai người đang nói chuyện, một gã đạo tặc đã đi tới, cầm súng chỉ vào bọn họ nói. Khi ánh mắt nhìn thấy Tần Nguyệt, Triệu Nhã cùng Hồ Khả, lập tức phát ra trận trận tinh quang, kêu lên: "Lão đại, nơi này có ba đại mỹ nữ ah, muốn hay không bắt trở về cho anh em vui vẻ?"
"Con mẹ nó lúc này mà mày còn nghĩ đến gái, dcm, có tiền còn sợ tìm không được gái sao." Gã đạo tặc cầm đầu lớn tiếng khiển trách.
Tên đạo tặc kia có chút lườm lườm miệng, lẩm bẩm nói: "Đàn ông no không biết đàn ông chết đói, anh thì có đại tẩu mỗi ngày cùng anh, chúng ta thì chỉ có thể xem phim JAV." Bàn tay hướng trên mặt Tần Nguyệt sờ soạng, hắc hắc cười nói: "Mỹ nữ, mau lấy những thứ đáng giá trên người ra đi." Rất hiển nhiên, tiểu tử này là muốn chiếm tiện nghi của Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt cũng không có lộ ra thần sắc kinh hoảng gì, chỉ lạnh lùng nhìn gã đạo tặc trước mặt này, cũng không biết tại sao, cô tin tưởng Diệp Khiêm nhất định sẽ không để cho cô chịu ủy khuất.
Đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên âm thanh tiếng súng, vài tên đạo tặc lập tức bị mất mạng. Gã đạo tặc trước mặt này lập tức kinh hoảng xoay người trốn sang chỗ khác, Diệp Khiêm lạnh lùng cười cười, Huyết Lãng trong tay xẹt qua cổ của gã đạo tặc, chỉ thấy một đạo huyết quang bay ra, gã đạo tặc liền chậm rãi té xuống sàn nhà.
Động tác của Diệp Khiêm nhanh chóng gọn gàng, để cho Triệu Nhã không khỏi lắp bắp kinh hãi, âm thầm thầm nghĩ, nguyên lai tên tiểu lưu manh này lợi hại như vậy a? Tần Nguyệt thì không có kinh ngạc quá lớn, dù sao cô biết rỏ Diệp Khiêm là bảo tiêu của Triệu Nhã, nếu là bảo tiêu do Triệu Thiên Hào mời đến, thân thủ tự nhiên sẽ không quá yếu. Trong mắt Hồ Khả hiện lên trận trận tinh quang, lộ ra một chút thần sắc mừng rỡ.
Cùng lúc Diệp Khiêm ra tay, Jack cũng lao lên, tựa như một cơn gió lốc thổi qua, rất nhanh vọt tới bên cạnh một gã đạo tặc, bàn tay bóp cổ họng của hắn, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, cổ họng của gã đạo tặc đã bị Jack bẽ gãy.
Đối phó những gã đạo tặc này, thành viên Nanh Sói tự nhiên là không cần tốn nhiều sức, chỉ ngắn ngủn vài giây đồng hồ mà thôi, tất cả đạo tặc toàn bộ bị mất mạng nằm ngã trên sàn nhà. Bởi vì diễn ra quá nhanh, hơn nữa lại là bắn nhau kinh tâm động phách, những kẻ có tiền cũng đã bị hù dọa co lại cùng một chỗ, hận không thể đem đầu của mình nhét vào trong mông đít, tự nhiên không có nhìn thấy Diệp Khiêm ra tay. Cũng không có ai chú ý tới, Jack lặng yên không một tiếng động đem "Tinh Chi Luyến" vụng trộm thu vào trong ngực.
Từng có vô số lần kinh nghiệm giải cứu con tin nên lính đánh thuê Nanh Sói rất nhanh liền đem toàn bộ tràng diện ổn định lại, hết thảy mọi người tự động hướng cửa khách sạn chay ra ngoài. Diệp Khiêm nhìn các huynh đệ có chút nở nụ cười, sau đó liền dẫn ba cô gái đi ra ngoài. Hắn cũng không muốn bạo lộ thân phận của mình quá sớm, những chuyện này giao cho Jack đi quản lý là được rồi.
Không bao lâu, cảnh sát cũng chạy tới hiện trường. Thành viên Nanh Sói tự nhiên là đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, về phần súng ống tự nhiên nói là bọn cướp mang theo. Bất quá, vì điều tra, bọn họ vẫn là cùng cảnh sát trở lại cục cảnh sát một chuyến. Đây chẳng qua là cảnh sát bình thường mà thôi, cũng không phải là đặc công của cục Quốc An Hoa Hạ, nên đối với thành viên Nanh Sói tự nhiên không có bất kỳ tư liệu nào. Hơn nữa, tập đoàn Hạo Thiên thế nhưng mà là đại tập đoàn quốc tế, lần này tới Hoa Hạ đầu tư lại xảy ra chuyện như vậy, không có đem chuyện náo lớn là đã để cho chính phủ thành phố Thượng Hải cảm thấy may mắn rồi, có tập đoàn Hạo Thiên ra mặt, lúc màn đêm buông xuống tất cả thành viên Nanh Sói liền đi ra mà không có tổn hao gì. Đương nhiên, thân phận hiện tại của bọn họ là bảo an của tập đoàn Hạo Thiên.