Với tư cách là đại đệ tử của Mặc Giả Hành Hội cự tử Đỗ Phục Uy, Nhan Tư Thủy đã nhận được chân truyền của Đỗ Phục Uy, ở phương diên võ công quả thật là có biểu hiện rất xuất sắc. Giống như lời Diệp khiêm đã nói, Nhan Tư Thủy là người có bệnh thần kinh, thế nhưng vì vậy khiến cho cô ấy trở thành loại người không có quá nhiều tạp niệm, cho nên cô ấy mới có thể chuyên tâm học võ, vì vậy cô ấy mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Ở bên trong Mặc Giả Hành Hội nội, Nhan Tư Thủy có thể xem như cao thủ đứng đầu lớp trẻ rồi, tuy Diệp Khiêm có rất nhiều cơ duyên, thế nhưng mà dù sao thời gian hắn tu luyện quá ngắn, bởi vậy, hắn căn bản không phải là đối thủ của Nhan Tư Thủy. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không thể phát huy ra toàn bộ uy lực khí kình đang ẩn núp trong cơ thể, nếu như hắn có thể phát huy ra toàn bộ cổ khí kình này, thì sức phá hoại của nó là phi thường khủng bố. Ngay cả Diệp Chính Nhiên là đệ nhất cao thủ Diệp gia, người đã đánh bại qua vô số cao thủ giang hồ cũng không thể khống chế nổi cổ khí kình này, đủ để thấy cổ khí kình này có bao nhiêu uy lực. Nếu như toàn bộ phát huy ra, thì Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ nhảy lên trở thành cao thủ giang hồ nằm trong top đầu.
Nhìn thấy Nhan Tư Thủy thật sự động sát ý, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không thể ngồi yên không để ý tới. Tức giận nhìn Diệp Khiêm, âm thầm mắng tiểu tử này không biết giữ mồm giữ miệng, sau đó tiến lên vài bước, chắn ở trước mặt Diệp Khiêm, nhìn Nhan Tư Thủy nói: “Diệp Khiêm là bằng hữu của tôi, cho tôi cái mặt mũi, chuyện hôm nay cứ như vậy được rồi.”
Lúc Nhan Tư Thủy gia nhập Mặc Giả Hành Hội, thì đệ tử Minh Mặc cùng đệ tử Ám Mặc đã mỗi người đi một ngả rồi, bất quá, Nhan Tư Thủy vẫn biết rõ Hoàng Phủ Kình Thiên. Quay đầu nhìn ông ấy một cái, biểu lộ của Nhan Tư Thủy không ngừng biến ảo, nói: “Ông định nhúng tay vào chuyện này sao?”
“Diệp Khiêm là bằng hữu của tôi, tôi tự nhiên là không thể để cho cậu ấy ở trước mặt của tôi gặp chuyện không may. Tôi không quản giữa hai người có mâu thuẫn, cũng không quản hai người có thù hận gì, hôm nay, tôi chỉ hy vọng có thể tạm thời gác xuống chuyện này. Nơi đây là dưới chân thiên tử, tôi không hy vọng xảy ra bất cứ chuyện gì.” Hoàng Phủ Kình Thiên nói.
“Ông nhất định muốn che chở cho anh ấy hả?” Nhan Tư Thủy nói, “Hoàng Phủ tiền bối, ông phải biết rõ ràng, nếu như ông che chở cho Diệp Khiêm, thì chính là kẻ địch của Mặc Giả Hành Hội. Đệ tử Minh Mặc đã không hề hỏi đến chuyện trong giang hồ, tôi nghĩ Hoàng Phủ tiền bối cũng không muốn khơi mào tranh đấu giữa Minh Mặc cùng Ám Mặc lần nữa a?”
Nghe Nhan Tư Thủy nói như vậy, toàn thân Mặc Long run lên, hô một chút liền đứng lên, trong ánh mắt hiện đầy sát ý. Lúc trước đệ tử Ám Mặc làm phản, khiến cho Mặc Giả Hành Hội bị phân liệt, người nhà của Mặc Long cũng toàn bộ bỏ mình ở trong trận chiến ấy, oán hận của Mặc Long đối với Ám Mặc là phi thường đầm đặc. Chỉ là cho tới nay, Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Diệp Khiêm đều luôn ngăn chặn phần phẫn nộ này của hắn, khuyên hắn tận lực nhẫn nại, bằng không mà nói, hắn đã sớm phóng tới Mặc Giả Hành Hội tiến hành báo thù rồi. Hôm nay, nhìn thấy đệ tử Ám Mặc, Mặc Long không cách nào nữa che giấu mối thù của mình, sát ý lập tức phát tán ra.
Nhan Tư Thủy cũng rõ ràng cảm giác được một cổ sát ý đang hướng tới mình, không khỏi hiếu kỳ quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Mặc Long, biểu lộ của Nhan Tư Thủy có chút sửng sốt. Bất quá, biểu hiện của cô cũng không có bất kỳ sợ hãi nào, khóe miệng còn hiện ra một nụ cười khinh thường, rất rõ ràng, cô căn bản là không đem Mặc Long để vào trong mắt.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Hoàng Phủ Kình Thiên chấn động, nếu để cho Nhan Tư Thủy biết rõ thân phận của Mặc Long, nhất định sẽ thông báo cho Đỗ Phục Uy, đến lúc đó Mặc Long sẽ vô cùng nguy hiểm. Nếu là như vậy thì Hoàng Phủ Kình Thiên không thể không giết chết Nhan Tư Thủy, thế nhưng mà cho dù giết chết Nhan Tư Thủy thì chuyện này cũng không thể giải quyết được gì, bằng thế lực của Mặc Giả Hành Hội, không thể không biết rõ chuyện Nhan Tư Thủy chết trong tay ông ấy a, đến lúc đó Đỗ Phục Uy nhất định sẽ giận dữ, dốc hết đệ tử Ám Mặc đến báo thù. Đến lúc đó, Mặc Long đã không cách nào toàn thân trở ra.
Cuống quít cho Mặc Long một cái ánh mắt, sau đó Hoàng Phủ Kình Thiên nhìn Nhan Tư Thủy, nói: “Tuy đệ tử Minh Mặc đã thối lui ra khỏi Mặc Giả Hành Hội, thế nhưng mà cũng không có nghĩa là đệ tử Minh Mặc thật sự e sợ đệ tử Ám Mặc. Chuyện hôm nay tôi chắc chắn quản rồi, ai đúng ai sai, tin tưởng cô so với tôi thì rõ ràng hơn a? Trở về nói cho sư phụ cô biết, tuy đệ tử Minh Mặc không muốn nhấc lên tranh đấu giữa Minh Mặc cùng Ám Mặc lần nữa, thế nhưng mà, nếu như đệ tử Ám Mặc nhất định muốn chiến, thì đệ tử Minh Mặc cũng sẽ không biết e ngại là gì.”
Vừa mới cùng Diệp Khiêm đối chiến, tuy Nhan Tư Thủy không có bị thương, nhưng cũng bị khí kình Thái Cực của Diệp Khiêm làm cho cánh tay có chút run lên. Huống chi, bây giờ còn có Hoàng Phủ Kình Thiên ở chỗ này, Nhan Tư Thủy thật đúng là không dám làm quá phận. Võ công của cô tuy cao, nhưng cũng không có khả năng dưới sự vây công của nhiều người như vậy, mà có thể toàn thân trở ra. Hơn nữa, nếu như Đỗ Phục Uy biết là do cô khơi mào tranh đấu giữa Ám Mặc cùng Minh Mặc lần nữa, thì ông ấy nhất định sẽ hung hăng răn dạy cô.
Lúc trước Mặc Giả Hành Hội nội loạn, tuy đệ tử Ám Mặc giành chiến thắng, nhưng trong nội tâm Đỗ Phục Uy lại rất rõ ràng, đệ tử Minh Mặc cũng không phải thật sự thất bại, chỉ là bọn họ không muốn tiếp tục tranh đấu nữa mà thôi, vì nếu như tiếp tranh đấu thì chỉ khiến cho Ám Mặc cùng Minh Mặc lưỡng bại câu thương mà thôi. Nếu như hiện tại đệ tử Minh Mặc cùng đệ tử Ám Mặc tranh đấu lần nữa, ai thắng ai thua thật đúng là không ai dự đoán trước được. Đây cũng là nguyên nhân đệ tử Ám Mặc biết rất rõ ràng sự tồn tại của Hoàng Phủ Kình Thiên nhưng cũng không có đối phó ông ấy, bởi vì bọn họ cũng e ngại sẽ nhấc lên tranh đấu giữa Ám Mặc cùng Minh Mặc lần nữa.
“Tốt, những lời này tôi sẽ nói lại cho sư phụ của tôi.” Nhan Tư Thủy nói. Sau đó quay đầu lại nhìn Diệp Khiêm, nói: “Diệp Khiêm, anh không có khả năng mỗi lần đều có người ở bên cạnh bảo hộ anh, chúng ta còn có thể gặp lại.”
Diệp Khiêm bất đắc dĩ liếc mắt một cái, nói: “Lần sau gặp mặt, tôi sẽ đem một chưởng này trả lại cho cô.”
Nhan Tư Thủy nhàn nhạt nở nụ cười một chút, cũng không có nói gì, quay người đi ra khỏi khách sạn.
Sau khi nhìn thấy Nhan Tư Thủy rời khỏi, Hoàng Phủ Kình Thiên quay đầu nhìn Diệp Khiêm, nói: “Tiểu tử cậu nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng gì hết, có biết cậu thiếu chút nữa đã gây hạ họa hay không? Nếu như không có tôi ở đây thì cô ấy nhất định sẽ giết chết cậu. Ai, xem ra cuộc sống sau này của cậu cũng không còn tốt lành nữa rồi. Tôi thấy kế hoạch của chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ rồi.”
Kế hoạch, là kế hoạch gì? Đương nhiên là kế hoạch trợ giúp Mặc Long một lần nữa đoạt lại vị trí cự tử Mặc Giả Hành Hội.
Diệp Khiêm có chút bĩu môi, nói: “Tôi nào biết đâu ah. Đúng rồi, lão đầu tử, ông đối với Mặc Giả Hành Hội biết rõ ràng như vậy, chắc ông cũng biết nguyên nhân Nhan Tư Thủy biến thành như vậy a? Tại sao cô ấy đối với nam nhân lại hận như vậy?”
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, ngồi xuống rồi tôi lại từ từ nói.” Hoàng Phủ Kình Thiên nói.
Đi đến vị trí ngồi xuống, biểu lộ của Mặc Long vẫn còn có chút ức chế không nổi phẫn nộ của mình, hiển nhiên là vừa rồi nhìn thấy Nhan Tư Thủy, khiến cho mối thù trong lòng hắn lần nữa bị kích phát ra. Nhìn Mặc Long, Diệp Khiêm nói: “Vừa rồi mày cũng đã nhìn thấy, tao căn bản không phải là đối thủ của cô ấy, nếu như mày cùng cô ấy đánh nhau, thì mày chỉ có một con đường chết. Vì đại cục, chúng ta không thể không tạm thời nhẫn nại, có biết không?”
Mặc Long là một người rất có kiên nhẫn, chỉ là đối mặt loại thù diệt môn này khiến cho hắn không chế không nổi mà thôi, hắn đương nhiên cũng biết rõ sự chênh lệch giữa mình cùng Nhan Tư Thủy. Nhẹ gật đầu, Mặc Long hít thật sâu một hơi, ngăn chặn tâm tình của mình, ngồi xuống.
Quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi bên cạnh Mặc Long, Diệp Khiêm bất đắc dĩ liếc mắt một cái, nói: “Tôi thật không có nghĩ đến anh vậy mà cùng cái lão nhân này cũng có quan hệ ah. Anh như thế nào cũng tới kinh đô? Có tin tức của tiểu tử Lâm Phàm kia không?”
Người trẻ tuổi kia cũng không phải ai khác, chính là sát thủ đỉnh cấp trong giới sát thủ, là thủ lĩnh của Thất Sát Lâm Phong. Lâm Phong nhẹ gật đầu, nói: “Có một điểm tin tức, biết nó đã đến kinh đô, cho nên tôi mới chạy tới nhìn một chút, thế nhưng mà một mực không có đầu mối gì, cho nên mới tìm Hoàng Phủ cục trưởng hỗ trợ nghe ngóng một chút.”
Dừng một chút, Lâm Phong lại nói tiếp: “Đúng rồi, tiểu tử vừa rồi là ai? Công phu rất không tồi a, ngay cả anh cũng không phải là đối thủ của hắn.”
“Tiểu tử?” Diệp Khiêm bất đắc dĩ nở nụ cười một chút, nói, “Đó là con gái 100%, cũng không phải là tiểu tử gì, ánh mắt của anh có vấn đề rồi.”
Lâm Phong cùng Mặc Long cũng không khỏi sửng sốt một chút, hiển nhiên là có chút giật mình, đánh chết bọn họ cũng không ngờ rằng Nhan Tư Thủy là con gái. Bất quá, cẩn thận hồi tưởng lại lời nói, động tác cùng dáng người của Nhan Tư Thủy, hoàn toàn chính xác vẫn có một ít ẻo lả, đặc biệt là bờ mông căng tròn, rất rõ ràng không phải là bờ mông của nam nhân nha.
“Nói đi, lão đầu tử, Nhan Tư Thủy tại sao lại biến thành như vậy?” Quay đầu nhìn Hoàng Phủ Kình Thiên, Diệp Khiêm hỏi.
“Kỳ thật, cô ấy cũng là cô gái đáng thương.” Hoàng Phủ Kình Thiên thở dài, nói, “Lúc nhỏ, cô ấy thường xuyên nhìn thấy cha mình đánh mẹ mình bầm dập. Sau đó mẹ của cô ôm cô nói cha của cô là người xấu, mắng ông ấy không phải là người, còn nói cho cô biết về sau trưởng thành nhất định phải nhìn nam nhân rõ ràng, đừng giống như bà ấy. Cuộc sống như vậy ngày qua ngày, một năm lại một năm, không có cải biến qua, chỉ cần cha của cô tâm tình không tốt, liền sẽ đánh cô và mẹ của cô. Rốt cuộc có một ngày, mẹ của cô bị cha cô tươi sống đánh chết. Cũng vào đó đêm, cô thừa dịp cha cô đang ngủ, cầm dao phay chém chết cha mình, hơn nữa còn chặt đầu của cha mình xuống. Về sau, cô được Đỗ Phục Uy thu làm đồ đệ, thế nhưng mà từ đó về sau cô đối với nam nhân phi thường thống hận, điều này cũng khiến cho tâm lý của cô trở nên vặn vẹo. Trong lòng cô, thì trên thế giới này cũng chỉ có sư phụ Đỗ Phục Uy của cô mới là nam nhân tốt a. Cho nên, các cậu về sau có gặp cô ấy, thì ngàn vạn lần đừng có kích thích cô ấy, cô ấy nếu như điên lên, thì cũng không có ai khống chế nổi. Kỳ thật, cô ấy cũng là người bị hại mà thôi, ai!”
Diệp Khiêm hơi sững sờ, thật không ngờ Nhan Tư Thủy còn có đoạn quá khứ như vậy, bất quá, có thể tự tay giết chết cha của mình, hơn nữa chặt đầu của ông ấy xuống, đủ để thấy lòng dạ của cô gái này có bao nhiêu hung ác. Dừng một chút, Diệp Khiêm hỏi tiếp: “Năm đó cô ấy bao nhiêu tuổi?”
“8 tuổi!” Hoàng Phủ Kình Thiên hồi đáp.
Diệp Khiêm không khỏi hít một hơi lãnh khí, một đứa bé 8 tuổi đã có thể giết chết một người trưởng thành, hơn nữa còn là cha ruột của mình, trái tim của cô gái này thật sự là rất lãnh khốc ah. Bất quá, nhìn từ góc độ khác, thì không phải cô ấy cũng có một trái tim cực nóng sao.