Chương 805: Tới Kinh Đô

Sáng sớm hôm sau, Diệp Khiêm cùng Diệp Hàn Lẫm liền chạy tới sân bay Nam Kinh, sau đó leo lên máy bay bay tới kinh đô.

Ước chừng là giữa trưa, máy bay đáp xuống sân bay kinh đô. Vừa ra sân bay, liền nhìn thấy một chiếc xe quân đội đậu ở đó chờ, một vị lão giả trông thấy Diệp Khiêm, ha ha cười cười, cuống quít đi lên nghênh đón.

Lúc ở sân bay Nam Kinh, Diệp Khiêm đã gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Kình Thiên, đã đến địa bàn của người ta, nếu như Diệp Khiêm không tự mình bái kiến một chút, thì không khỏi có chút không quá hiền hậu a. Huống hồ, qua nhiều năm như vậy, Hoàng Phủ Kình Thiên đối với Diệp Khiêm cũng xem như là có chiếu cố, tuy hai người không thể xem nhau như là bằng hữu, nhưng giao tình cũng không tính là nông cạn, chỉ là do lập trường bất đồng mà thôi, khiến cho mối quan hệ của bọn họ trở nên rất vi diệu, vừa không phải là bằng hữu, cũng không phải là địch nhân.

Tuy Cục Quốc An không phải thuộc về quân đội nhưng trên xe lại treo giấy phép quân đội, đây cũng là vì muốn lúc làm việc thuận tiện một chút, cũng là một loại yểm hộ đối với thân phận của bọn họ.

“Đã lâu không gặp a, nghĩ như thế nào mà lại muốn đến thăm lão nhân này a?” Hoàng Phủ Kình Thiên ha ha vừa cười vừa nói.

Diệp Khiêm cười nhạt một tiếng, nói: “Tôi đây không phải nhớ ông, mà chỉ thuận đường nên tới thăm ông một chút mà thôi.”

“Thôi đi.” Hoàng Phủ Kình Thiên nói, “Trước chúc mừng cậu a, tìm được người nhà của mình. Tôi thật sự không ngờ tới, cậu lại là cháu trai của Diệp lão đầu, thật đúng khiến cho tôi kinh ngạc vô cùng. Là con trai của đệ nhất cao thủ Diệp gia Diệp Chính Nhiên, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy a, lão nhân tôi cũng không khỏi không thay đổi cách nhìn đối với cậu nha.”

“Nghe ý của ông, nếu như tôi không phải là con trai của Diệp Chính Nhiên thì không đáng để cho ông thay đổi cách nhìn đối với tôi hả? Ai, bi thúc a, suy nghĩ cả nửa ngày, nguyên lai tôi còn là nhờ phúc ấm của tổ tông ah.” Diệp Khiêm nói.

“Ha ha, tính cậu vẫn như vậy a.” Hoàng Phủ Kình Thiên nói, “Đi thôi, lên xe a, chúng ta cũng đã lâu không gặp, đi hảo hảo uống một chén. Có một bằng hữu cũ đang chờ cậu, cậu nhất định cũng sẽ rất muốn gặp một chút.”

“Bằng hữu cũ? Ai a?” Diệp Khiêm có chút sửng sốt, nói, “Mặc Long?”

“Đương nhiên không phải, đi đến đó thì cậu sẽ biết.” Hoàng Phủ Kình Thiên nói.

“Tôi nói ông có thể nói rõ ra không?.” Diệp Khiêm liếc mắt một cái, nói. Bất quá, cũng không có tiếp tục truy vấn, mở cửa xe chui vào.

Hoàng Phủ Kình Thiên nói tên một cái khách sạn sau đó lái xe liền lái ô-tô hướng khách sạn đó chạy tới.

“Như thế nào cũng không giới thiệu cho tôi một chút, vị tiểu huynh đệ này là ai?” Hoàng Phủ Kình Thiên nhìn Diệp Hàn Lẫm, hỏi.

“Huynh đệ của tôi, cũng là người Diệp gia, lần này đi ra ngoài cùng tôi, cũng tốt có thể chiếu ứng lẫn nhau.” Diệp Khiêm nói, “Hàn Lẫm, mày đừng nhìn lão đầu tử này có biểu hiện hèn mọn bỉ ổi, nhưng ông ấy là cục trưởng Cục Quốc An a, Hoàng Phủ Kình Thiên, hảo hảo nhận thức một chút, tương lai có chuyện gì lão đầu tử này cũng có thể chiếu cố mày một chút.”

Hoàng Phủ Kình Thiên trợn nhìn Diệp Khiêm, bất đắc dĩ nở nụ cười một chút. Diệp Hàn Lẫm cuống quít ôm quyền hành lễ, nói: “Vãn bối Diệp Hàn Lẫm, bái kiến Hoàng Phủ cục trưởng.” Hắn vừa rồi đã nghe rất rõ ràng, mối quan hệ giữa Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Diệp Phong cũng không đơn giản, hắn tự nhiên phải dùng lễ vãn bối để bái kiến.

“Không cần khách khí, đều là người trong nhà nha.” Hoàng Phủ Kình Thiên ha ha cười cười, nói. Sau đó nhìn Diệp Khiêm, Hoàng Phủ Kình Thiên nói: “Có chuyện còn quên cám ơn ông, lần trước tại Nhật Bản, Nghiêm Hàm may nhờ có cậu chiếu cố a, nếu không thì chỉ sợ không có cách nào rời đi.”

“Nghiêm Hàm không có nói với ông sao? Là tôi lợi dụng anh ấy, ông không cần nói cám ơn tôi làm gì, chỉ theo nhu cầu mà thôi.” Diệp Khiêm nói.

“Biết rõ cậu không thích những lời khách sáo này, bất quá, những cấp bậc lễ nghĩa này cũng không thể thiếu ah.” Hoàng Phủ Kình Thiên nói, “Chuyện đảo quốc lần trước cùng chuyện đảo Điếu Ngư, chính phủ trung ương đều biết rõ, bọn họ đối với những chuyện này phi thường tán thưởng. Anh hùng xuất thiếu niên a, những lão gia hỏa chúng tôi quả thật là không theo kịp thời đại nữa rồi.”

“Mỗi khi người khác nói những lời này, tôi đều cho là bọn họ đang cậy già lên mặt, ông sẽ không phải cũng là ý tứ này chứ?” Diệp Khiêm nói, “Chính phủ trung ương đối với tôi có thái độ gì, tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ là làm việc mà tôi cảm thấy đáng làm mà thôi, cũng không cần bọn họ tán thưởng. Nếu như bọn họ thật sự có tâm vậy thì xuất ra chút hành động thực tế, đừng khiến cho người Hoa Hạ chúng ta ở trên quốc tế không có địa vị gì.”

Có chút thở dài, Hoàng Phủ Kình Thiên nói: “Diệp Khiêm, chúng ta quen biết nhau cũng đã lâu, hiện tại còn có tầng quan hệ Mặc Long, chúng ta có thể tính toán chân chính là người một nhà rồi, rất nhiều chuyện tôi cũng không muốn giấu giếm cậu. Tuổi trẻ khí thịnh là tệ nạn lớn nhất của cậu, về sau cần phải sửa chữa. Thân là một người lãnh đạo quốc gia, chuyện cần cân nhắc rất nhiều, không có khả năng giống như cậu, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không thể không cân nhắc đến vấn đề của từng phương diện. Những năm gần đây, tuy là về phương diện quân sự hay là kinh tế của Hoa Hạ đều đã có tiến bộ bay vọt, thế nhưng mà cùng những quốc gia phát đạt kia so sánh thì vẫn có một khoảng cách rất lớn. Ví dụ như nghề chế tạo ô tô, ô tô do chúng ta sản xuất không có biện pháp cùng nước ngoài so sánh, rất nhiều kỹ thuật khoa học tiên tiến vẫn là cần nước ngoài trợ giúp. Cho nên, hiện tại chúng ta trọng điểm là phát triển kinh tế, còn lại đều là thứ yếu.”

“Lời nói tuy là vậy, thế nhưng mà ông có lẽ so với tôi còn rõ ràng hơn a, những năm gần đây này Hoa Hạ bởi vì chỉ lo phát triển kinh tế, mà không để ý đến rất nhiều vấn đề a? Người Hoa Hạ cũng thông minh không kém so với người quốc gia khác a? Thế nhưng mà vì cái gì rất nhiều nhân tài chuyên nghiệp không muốn đến Hoa Hạ? Thậm chí là rất nhiều du học sinh Hoa Hạ đều không muốn trở về hiệu lực cho quốc gia? Tôi nghĩ, nguyên nhân trong đó ông có lẽ so với tôi còn rõ ràng hơn a?” Diệp Khiêm nói, “Nếu như một quốc gia liền ngay cả phương diện cơ bản nhất cũng không có, tại trên quốc tế mất đi tôn nghiêm của mình, cho dù kinh tế phát triển, thì như thế nào? Trong mắt của tôi, mấy lão gia hỏa này đã thiếu đi phách lực của người trẻ tuổi. Làm việc gì cũng bó tay bó chân, cũng cố kỵ thì chỉ khiến cho tầm nhìn của mình hẹp lại mà thôi. Tôi cũng sống ở Mỹ một thời gian, đối với chuyện của bọn họ cũng biết một chút, ông nói thử xem, nếu như Hoa Hạ thật sự hướng nước Mỹ khiêu chiến, thì nước Mỹ có thật sự dám khai chiến không? Tôi cảm thấy bọn họ sẽ không dám, bọn họ cũng chỉ dám đánh một vài trận chiến tranh cục bộ, nếu như muốn đại chiến, thì bọn họ không dám. Thế nhưng mà, nếu như khi bọn họ luân phiên khiêu khích, nhưng chúng ta vẫn thờ ơ như cũ thì chỉ khiến cho bọn họ càng thêm hung hăng càn quấy mà thôi, cũng sẽ khiến cho sĩ khí của chúng ta sa sút, sẽ từng chút mất đi tất cả.”

Hoàng Phủ Kình Thiên có chút thở dài, nói: “Được rồi không nói chuyện này nữa, hôm nay chúng ta chỉ nói Phong Hoa Tuyết Nguyệt, không nói chuyện quốc gia nữa? Kỳ thật tương lai quốc gia phát triển như thế nào, tôi và cậu cũng đều không xen tay vào được, cũng không phải là chuyện mà tôi và cậu nói là có thể tính toán, chúng ta hãy làm tốt bổn phận của mình là tốt rồi. Cậu thấy tôi nói đúng không?”

Diệp Khiêm có chút nhún vai, từ chối cho ý kiến. Hoàng Phủ Kình Thiên đã không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, Diệp Khiêm cũng không cần phải tiếp tục truy hỏi làm gì.

“Đúng rồi, lần trước tôi nghe Mặc Long nói cậu bị thương, không có sao chứ?” Hoàng Phủ Kình Thiên nói sang chuyện khác.

“Không có việc gì, chỉ là một chút tổn thương nhỏ mà thôi, tôi cùng đại bá chạm nhau một chưởng, bị một tí nội thương.” Diệp Khiêm thản nhiên nói.

Hoàng Phủ Kình Thiên hơi sững sờ, có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Khiêm. Công phu của Diệp Chính Hùng đến cùng như thế nào, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không phải hết sức rõ ràng, thế nhưng mà Diệp Chính Hùng chính là gia chủ Diệp gia, lại tu luyện cổ võ thuật từ nhỏ, cảnh giới tự nhiên không kém. Diệp Khiêm có thể ở trong tay của ông ấy tiếp được một chiêu bình yên vô sự, điều này không khỏi khiến cho Hoàng Phủ Kình Thiên giật mình, kinh ngạc đối với năng lực lĩnh ngộ võ thuật của Diệp Khiêm. Lần trước lúc ông ấy nhìn thấy Diệp Khiêm, thì công phu của Diệp Khiêm còn chưa đủ để tiếp được một chiêu của thủ hạ ông ấy, thế nhưng mà chiếu tình hình hôm nay xem ra, chỉ sợ qua một thời gian ngắn, thì ngay cả ông ấy cũng không phải là đối thủ của hắn đi a?

“Lần trước đại thọ Diệp lão, Mặc Giả Hành Hội có ai tới tham dự không?” Hoàng Phủ Kình Thiên hỏi tiếp.

“Có.” Diệp Khiêm nói, “Lão đầu tử, tôi có chút không rõ ah, ông quang minh chính đại làm việc ở ban ngành chính phủ, tôi nghĩ dùng năng lực của Mặc Giả Hành Hội chắc có lẽ không thể không biết chuyện này a? Bọn họ vì cái gì không có động tới ông?”

“Từ sau khi Mặc Giả Hành Hội xảy ra chuyện kia, đệ tử Minh Mặc đã thối lui ra khỏi Mặc Giả Hành Hội, thế nhưng mà chuyện này không có nghĩa là đệ tử Minh Mặc triệt để thất bại, không có năng lực phản kháng. Nếu như Đỗ Phục Uy muốn đối phó tôi, thì ông ấy không thể không cân nhắc đến chuyện sẽ khơi mào tranh đấu giữa đệ tử Minh Mặc cùng đệ tử Ám Mặc lần nữa, huống hồ, tôi tại bên trong chính phủ Hoa Hạ có mạng lưới quan hệ khổng lồ, ông ấy cũng không thể không cân nhắc đến những chuyện này. Kỳ thật lúc trước đệ tử Minh Mặc rời khỏi Mặc Giả Hành Hội, rất nhiều là do nản lòng thoái chí mà thôi, cũng không phải là thật bại bởi đệ tử Ám Mặc, tôi nghĩ, Đỗ Phục Uy cũng biết rõ chuyện này, cho nên, nếu như không phải bất đắc dĩ thì ông ấy cũng sẽ không dễ dàng khơi mào tranh đấu giữa Minh Mặc cùng Ám Mặc.” Hoàng Phủ Kình Thiên nói, “Người đi mừng thọ Diệp lão là ai?”

“Một người tên là Nhan Tư Thủy, là một lesbian, nghe lão gia tử nói, cô ấy là đại đệ tử của Đỗ Phục Uy.” Diệp Khiêm nói, “Lúc ở Diệp gia, cô ấy còn muốn khiêu chiến tôi nữa.”

Hoàng Phủ Kình Thiên hơi sững sờ, lập tức nói: “Cô này này thật không đơn giản, cậu đừng có nên xem thường cô ấy, ở bên trong Mặc Giả Hành Hội, công phu của cô ấy cũng thuộc đỉnh top, có thể nói là được Đỗ Phục Uy chân truyền. Hơn nữa, làm việc tâm ngoan thủ lạt. Có thể là bởi vì bóng mờ lúc còn trẻ a, cô ấy đối với nam nhân hận thấu xương. Bây giờ cô ấy đang nhìn chăm chú cậu, đối với cậu là một uy hiếp rất lớn, cô ấy là loại người không đạt được mục đích thì sẽ không bao giờ từ bỏ, cô ấy tuyệt đối sẽ không đơn giản bỏ qua cậu, cậu cũng nên cẩn thận.”

Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: “Cô ấy không dễ đối phó, Diệp Khiêm tôi cũng không phải đèn đã cạn dầu. Lão đầu tử, ông nói thử xem có phải cô ấy vừa ý ta hay không? Cho nên quyết định buông tha khuynh hướng đồng tính luyến ái của mình? Dù sao, tôi cũng là nam nhân mị lực rất mạnh, rất nhiều hot girl đều có ý nghĩ câu hồn tôi ah.”

Hoàng Phủ Kình Thiên sững sờ, lập tức ha ha cười nói: “Cũng không phải là không có khả năng, ha ha, vậy cậu hãy hảo hảo cố gắng, đem cô ấy thu lại, đối với cậu sẽ có rất nhiều chỗ tốt nha.”