Chương 801: Thông Minh Quá Sẽ Bị Thông Minh Hại

Đối với La Chiến, Mã Sơn Hà càng có thêm một chút ý sợ hãi. La Chiến bỗng nhiên xuất hiện, hiển nhiên là đã vượt qua sự dự liệu của Mã Sơn Hà, khiến cho ông ấy không biết phải làm sao. Nếu như có thể mà nói, Mã Sơn Hà thật sự không muốn cùng La Chiến phát sinh bất luận xung đột gì. Nhìn thấy biểu lộ của Trình Văn, Mã Sơn Hà đã biết rõ, La Chiến sở dĩ biết rõ chuyện xảy ra ở nơi đây nhất định là do Trình Văn thông báo.

Hừ lạnh một tiếng, La Chiến nói: “Tôi mặc kệ là nguyên nhân gì, tóm lại ông làm như vậy là không đúng. Đừng cho là tôi đối với thành phố Nam Kinh xảy ra chuyện gì cũng không biết, từ khi lão đại tiếp thu sản nghiệp của lão bản, xí nghiệp đã phát triển vượt bậc, chẳng những thống nhất thành phố Nam Kinh, uy danh còn vang ra bên ngoài, những chuyện này, ông có thể nói toàn bộ là công lao của ông sao? Ông tự tin đem sản nghiệp giao cho trong tay ông thì ông có thể làm tốt hơn sao?”

“Đây là cái nhìn của ông mà thôi, tôi thì lại không cho là như vậy. Nếu như không có chúng ta, thì dựa vào một nó có thể làm được nhiều chuyện như vậy sao?” Mã Sơn Hà nói, “La Chiến, tôi nhớ giao tình chúng ta năm đó, cho nên hi vọng ông không nên cùng tôi đối địch, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí.”

“Hừ, La Chiến tôi đã dám đến nơi đây, thì làm sao có thể sợ ông.” La Chiến nói, “Nếu bây giờ ông thu tay lại thì tôi còn có thể cầu lão đại buông tha cho ông một mạng, nếu không, thì ông chính là địch nhân của La Chiến tôi. Chắc ông cũng biết làm địch nhân của La Chiến tôi, thì sẽ có hậu quả là gì a.”

“La Chiến, ông không cần hù dọa tôi, tôi đã dám làm như thế, vậy thì đã sớm có quyết tâm liều chết.” Mã Sơn Hà nói, “Đừng nói là La Chiến ông, hiện tại cho dù là Trần tổng sống lại cũng không thể cải biến sự thật này. Hừ, huống chi, La Chiến ông năm đó có lẽ là một hào kiệt, thế nhưng mà, hiện tại tôi không còn sợ ông nữa rồi. Ông cũng không nhìn một chút tình thế bây giờ, người của tôi toàn bộ ở chỗ này, ông cho rằng chỉ bằng sức một mình ông thì có thể cải biến tình huống hiện tại sao?”

“Tôi quả thật không có năng lực giết chết ông, bất quá, tôi có thể cùng ông đồng quy vu tận a.” La Chiến vừa mới nói xong, liền kéo áo khoác của mình ra, chỉ thấy quanh hông của ông ấy buộc đầy thuốc nổ. Trong tay cầm điều khiển từ xa, La Chiến nói: “Số thuốc nổ này đầy đủ nổ nát căn phòng này rồi, La Chiến tôi đã dám đến đây, thì đã không có ý nghĩ rời khỏi nơi này rồi. Ông có đảm lượng thử một chút hay không? Chỉ cần tôi đè cái nút này xuống, thì chúng ta liền đồng quy vu tận a.”

Nói xong, ánh mắt La Chiến nhìn hướng Diệp Khiêm, cười nhạt cười, một bộ dạng hy sinh không sờn. Diệp Khiêm cũng cười nhạt một tiếng, có chút nhẹ gật đầu, đối với La Chiến, Diệp Khiêm vẫn rất thưởng thức, chẳng qua là lúc ban đầu La Chiến đã kiên trì rời khỏi, Diệp Khiêm thật sự không có cách nào giữ lại, nếu không, Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ đem sản nghiệp bên thành phố Nam Kinh toàn bộ giao cho La Chiến quản lý.

Những người đang ngồi ở chỗ này triệt để choáng váng rồi, còn chưa giải quyết tên điên Mã Sơn Hà, vậy mà lại chạy tới một kẻ điên khác nữa. Nếu như La Chiến thật sự đè cái nút kia xuống thì kết quả sẽ là cái gì? Chỉ sợ bọn họ sẽ bị nổ thành mảnh nhỏ, cốt nhục chia lìa đi a?

“La Chiến, ông không cần hù dọa tôi, Mã Sơn Hà tôi không phải là người chỉ vài câu nói là có thể bị dọa sợ. Ông cũng đừng quên, tôi xuất đạo so với ông còn sớm hơn, với chút thủ đoạn ấy mà ông muốn làm tôi sợ sao?” Mã Sơn Hà nói, “Huống hồ, có mọi người chết theo cùng, thì cũng xem như tôi buôn bán lời rồi. Muốn làm tôi sợ, hừ. Đến, có gan thì nhấn nút a, chúng ta cùng nhau đi tới suối vàng.”

“Sơn Gia...” Những thủ hậ của Mã Sơn Hà kêu lên, bọn họ không muốn vô duyên vô cớ đem mạng của mình nhắn nhủ ở chỗ này a.

“Tôi còn không sợ, các anh sợ cái gì? Yên tâm đi, thuốc nổ trên người ông ấy chỉ là đồ giả mà thôi, ông ấy chỉ muốn hù dọa tôi mà thôi.” Mã Sơn Hà nói. Bất quá, Mã Sơn Hà hết sức rõ ràng, dùng cách làm người của La Chiến, thì tuyệt đối sẽ không dùng đồ giả để lừa gạt ông ấy, những thuốc nổ kia nhất định là đồ thật. Ông ấy sở dĩ nói như vậy, đơn giản là muốn cho thủ hạ an tâm mà thôi. Diệp Khiêm ngay ở chỗ này, Mã Sơn Hà không tin La Chiến dám nhấn nút, vì nếu ông ấy nhấn nút thì Diệp Khiêm cũng sẽ không thoát khỏi cái chết.

“Hừ, Sơn Gia, chúng ta cộng sự lâu như vậy, cách làm người của tôi có lẽ ông rất rõ ràng. La Chiến tôi sẽ chơi đồ giả sao? Đã nói như vậy, vậy chúng ta hãy thử một chút.” La Chiến hừ lạnh một tiếng, nói. Sau đó đưa ánh mắt chuyển hướng Diệp Khiêm, La Chiến nói: “Lão đại, xin lỗi rồi, La Chiến tôi không có năng lực cải biến tình thế hiện tại, chuyện duy nhất mà tôi có thể làm là cùng lão đại lên đường mà thôi. Lão đại sẽ không trách tôi chứ?”

Nhìn thấy ánh mắt của La Chiến, Diệp Khiêm hiểu ý, hơi gật đầu cười, nói: “Có các huynh đệ cùng nhau lên đường, ngược lại coi như là một điều thú vị của nhân sinh. Đến đây đi.”

Tên điên, một đám người điên. Trong lòng những người đang ngồi đây đều nghĩ như vậy, bọn họ cũng không có loại giác ngộ đối với cái chết, chuyện này cũng đã chú định bọn họ không cách nào đạt đến độ cao giống như Diệp Khiêm. Nếu như một người liền ngay cả điểm ấy giác ngộ cũng không có, thì sao có thể lăn lộn ra danh tiếng được? Có đôi khi, làm người phải biết khai mở một ít, nếu như cả ngày chỉ lo cho mạng nhỏ của mình, thì sao có thể lăn lộn trên đường được, sao có lăn lộn phong sinh thủy khởi.

Trong nội tâm của Mã Sơn Hà cũng không khỏi có chút khẩn trương rồi, tuổi càng lớn, thì lại càng sợ chết. Lúc tuổi trẻ, có lẽ chúng ta có thể nói là sống đến độ tuổi đó là chết được rồi, thế nhưng mà, lúc đến độ tuổi đó thì lại hoài niệm nhân sinh, không muốn chết. Đây là chuyện rất bình thường. Mã Sơn Hà sở dĩ làm phản, có thể nói cũng là bởi vì ông ấy sợ chết, bởi vì ông ấy không biết Diệp Khiêm có đối phó ông ấy hay không, cho nên ông ấy không thể không bí quá hoá liều. Chuyện này có thể nói đây là chỗ mà Diệp Khiêm làm chưa tốt, không có cho Mã Sơn Hà tín tâm, nhưng Diệp Khiêm chưa từng có ý nghĩ như vậy, nếu như hắn muốn làm thì hắn đã sớm làm rồi, đây chỉ là do Mã Sơn Hà buồn lo vô cớ mà thôi. Ngay cả Ngu Hưng, Diệp Khiêm cũng lưu lại hắn một cái mạng. Vừa rồi, Diệp Khiêm cũng cho Mã Sơn Hà cơ hội, chỉ là bản thân ông ấy không muốn mà thôi, Diệp Khiêm tự nhiên là sẽ không bỏ qua cho ông ấy, nếu không về sau sẽ không có cách nào phục chúng.

“Các huynh đệ, lúc đến phía dưới thì cũng đừng trách tôi, muốn trách thì hãy trách Sơn Gia a, là ông ấy đã tiễn các huynh đệ vào chỗ chết.” Nhìn những thủ hạ của Mã Sơn Hà, La Chiến nói.

Những thủ hạ này triệt để bối rối rồi, nguyên một đám khẩn trương nhìn Mã Sơn Hà, hi vọng ông ấy có thể ngăn cản La Chiến, ngàn vạn lần đừng để cho La Chiến làm ẩu. Thế nhưng mà, việc đã đến nước này, Mã Sơn Hà đã không có đường lui, duy nhất có thể làm cũng chỉ có đánh bạc một chút mà thôi. “Văn thần Trình Văn, võ tướng La Chiến, năm đó là trợ thủ đắc lực bên cạnh Trần tổng, một người đã phế đi, người còn lại thì vẫn còn có chút dũng khí.” Mã Sơn Hà nói, “Đến đây đi, Mã Sơn Hà tôi nếu như nhíu mày dù chỉ một chút, thì cũng không phải là hảo hán.”

Nghe xong lời Mã Sơn Hà nói, Trình Văn có chút áy náy cúi đầu. Những năm gần đây, hoàn toàn chính xác là bởi vì ông ấy, mới khiến cho Ngu Hưng cùng Mã Sơn Hà có cơ hội như vậy, là bởi vì chuyện gia đình khiến cho tâm trí của ông ấy rối loạn, mới tạo điều kiện cho bọn họ thừa dịp mà vào. Nếu như ông ấy còn là ông ấy năm đó, thì chuyện này đã không phát sinh rồi, ông ấy có thể nhanh chóng ngăn cản hoặc dập tắt nó.

Trình Văn ở trên đường lăn lộn lâu như vậy, cũng có thể xem là người từng trải rồi, rất nhiều chuyện ông ấy xem vô cùng thoáng. Thế nhưng mà, trong hai năm này, trước là tang vợ, sau là tang con, chuyện này khiến cho hùng tâm tráng chí của ông ấy bị mai một. Ông ấy có chút mờ mịt, không biết ông ấy lựa chọn con đường này đến cùng là đúng hay sai, coi như ông ấy lăn lộn đến quyền lợi đỉnh phong, thì lại có thể thế nào? Bất quá vẫn chỉ là người cô đơn mà thôi. Cũng chính bởi vì như vậy, nên tinh thần của ông ấy sa sút, đối với chuyện của công ty cũng rất ít khi hỏi đến, cơ hồ toàn bộ giao cho Mã Sơn Hà cùng Ngu Hưng quản lý.

Thế nhưng mà, Ngu Hưng tự cho mình rất cao. Ban đầu ở trong hội sở gặp phải Diệp Khiêm, đó cũng là do hắn cố ý an bài, vì cái gì? Bởi vì hắn biết rõ, chỉ cần leo lên cành cây Diệp Khiêm, thì con đường của hắn có thể đi càng xa, càng thêm thông thuận. Sự thật cũng đúng là như thế, điều này không khỏi làm hắn có chút đắc ý, nhịn không được nghĩ thầm ngay cả Diệp Khiêm cũng bị hắn đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, chuyện này khiến cho dã tâm của hắn không khỏi càng thêm bành trướng, thậm chí hắn còn cho rằng hắn là người thông minh nhất trên thế giới này, người nào cũng có thể bị hắn đùa bỡn ở trong lòng bàn tay. Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, hắn lại thật không ngờ rằng, bản thân hắn đang bị Mã Sơn Hà trêu đùa, nếu như không phải Mã Sơn Hà châm ngòi thì hiện tại hắn cũng không trở thành như thế này. Tuy Diệp Khiêm biết rõ Ngu Hưng có dã tâm rất lớn, nhưng người có dã tâm thì sẽ có động lực tiến lên, chỉ cần vận dụng hợp lý dã tâm này, thì đối với sự phát triển của xí nghiệp có trợ giúp rất lớn, cho nên, chỉ cần Ngu Hưng không làm ra những chuyện giống như làm phản thì Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không động đến hắn.

Có thể nói, hết thảy đều là vì Trình Văn, nếu như ông ấy còn là ông ấy năm đó, thì chuyện ngày hôm nay đã không phát sinh. Bởi vì, tam phương kìm chế lẫn nhau nên cũng không ai dám làm ẩu. Bất quá, Trình Văn cuối cùng vẫn không có hồ đồ đến loại không có thuốc chữa, sau khi nhận được điện thoại của Diệp Khiêm, đã biết rõ Mã Sơn Hà cùng Ngu Hưng sẽ thừa cơ đối phó Diệp Khiêm, cho nên vội vàng thông báo cho La Chiến. Nếu như không phải như thế, thì La Chiến như thế nào lại kịp chạy tới nơi này?

Trình Văn thật đúng là không sợ chết, lòng của ông ấy đã sớm chết rồi, huống hồ là vì ông ấy, cho nên mới biến thành cục diện như ngày hôm nay, ông ấy cảm giác mình có lỗi đối với Diệp Khiêm. Nếu như La Chiến nhấn nút, cùng một chỗ đồng quy vu tận cũng chưa hẳn không phải là một phương pháp xử lý tốt.

Đứng người lên, Trình Văn nhìn về phía Mã Sơn Hà, nói: “Ông sợ chết sao? Tôi cho ông biết, tôi không sợ. Đến đây đi, La Chiến, mau nhấn nút a.”

“Hét, hùng tâm khôi phục a, đáng tiếc ông vĩnh viễn không thể trở lại giống như lúc trước nữa rồi. Tôi cũng không ngại nói cho ông biết, vợ và con của ông đều là do tôi phái người giết, tai nạn xe cộ là do tôi cố ý an bài.” Mã Sơn Hà nói, “Như thế nào? Kế sách của tôi cao minh không? Ông hoàn toàn giống như tôi sở liệu, bị tôi đùa bỡn ở trong lòng bàn tay. Hừ, văn thần Trình Văn, chó má. Tôi nói cho ông biết, trên đời này, người muốn thành công thì nhất định phải lục thân không nhận, ông quá trọng cảm tình, chuyện này sẽ là nhược điểm của ông.”

Trình Văn triệt để mộng rồi, ông ấy vẫn cho cái chết của vợ con mình chỉ là tai nạn xe cộ, chỉ là một hồi ngoài ý muốn mà thôi, thế nhưng mà, lại thật không ngờ dĩ nhiên là do cộng sự lâu năm của ông ấy, người mà ông ấy xưng huynh gọi đệ hạ độc thủ. Trong ánh mắt của Trình Văn tràn đầy oán giận, một cổ sát ý từ đáy lòng bốc lên, một bộ dạng phảng phất giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.