Mã Sơn Hà thờ phụng một câu nói của Tào Tháo từng nói, chính là dục vọng khiến cho người ta trẻ lại. Lúc trước ông ấy đi theo Trần Phù Sinh lâu như vậy, có thể nói là xuất sinh nhập tử, giang sơn của Trần Phù Sinh, có thể nói có một nửa là do ông ấy đánh rớt xuống. Đúng vậy, lúc trước ông ấy thật sự là không có ý muốn phản bội, thế nhưng mà từ sau khi Diệp Khiêm kế nhiệm, tuy đem sản nghiệp phát triển càng thêm lớn mạnh, thế nhưng mà thế lực của ông ấy cũng từng chút từng chút bị cướp đoạt.
Nhất triều thiên tử nhất triều thần, đạo lý này Mã Sơn Hà không phải không hiểu. Ông ấy biết rõ, nếu như lại tiếp tục như vậy thì ông ấy thậm chí khó có thể chết già, vì vậy ông ấy quyết định đánh cược một lần. Ông ấy rất thưởng thức phong cách làm việc đầy phách lực của Diệp Khiêm, nhưng ông ấy không thể không vì tương lai của mình mà suy nghĩ, Diệp Khiêm trường kỳ không hỏi qua chuyện bên này cũng đã tao cho ông ấy cơ hội rất lớn, lợi dụng tài sản công ty bồi dưỡng thế lực của mình.
Bất quá, Mã Sơn Hà là người từng trải, loại chuyện này làm càng thêm ẩn giấu. Ngu Hưng trong mắt ông ấy, bất quá chỉ là một con cờ mà thôi, ông ấy khuyến khích Ngu Hưng mưu phản, bởi vì ông ấy biết rõ, đối phó Ngu Hưng so với Diệp Khiêm thì đơn giản hơn rất nhiều. Cho dù vạn nhất sự việc bại lộ, Ngu Hưng không thể thuận lợi giải quyết Diệp Khiêm thì ông ấy cũng có thể hoàn toàn không đếm xỉa đến, tương lai lại tìm cơ hội. Thế nhưng mà, ông ấy lại thật không ngờ Diệp Khiêm vậy mà sẽ phái người điều tra ông ấy, đối với chuyện của ông ấy biết đến nhất thanh nhị sở, việc đã đến nước này, ông ấy cũng không còn lựa chọn nào khác. Huống chi, đây chính là một cơ hội tốt, hiện tại Diệp Khiêm chỉ dẫn theo một người tới nơi này, chỉ cần ông ấy thành công bắt được Diệp Khiêm, vậy thì ông ấy sẽ có rất nhiều thẻ đánh bạc để đàm phán.
Vừa rồi, ông ấy đã vô số lần ám chỉ Ngu Hưng ra tay, thế nhưng mà tiểu tử này lại bị mấy câu nói của Diệp Khiêm hù sợ, thậm chí ngay cả động tay cũng không dám, chuyện này khiến cho ông ấy phi thường phiền muộn, âm thầm mắng, chửi tiểu tử kia là phế vật.
Nhìn thấy những tiểu tử cầm súng lục này, biểu lộ của Diệp Khiêm cũng không có bất kỳ biến hóa nào, khóe miệng vẫn treo nụ cười nhàn nhạt giống như trước. Nếu như tiểu tràng diện này mà khiến cho hắn sợ hãi, thì chẳng phải là quá chê cười sao? Ban đầu ở CIA nước Mỹ, Diệp Khiêm cũng có thể bình yên tự nhiên, phảng phất như vô sự, cho nên bực này tiểu tràng diện càng là không lời gì để nói rồi. Huống chi, hôm nay Diệp Khiêm đã là xưa đâu bằng nay, vô luận là làm việc hay là làm người, đều thành thục hơn rất nhiều, hơn nữa võ công của hắn đã có tiến bộ rất lớn, ở trong không gian nhỏ hẹp như vậy, đối phương cho dù có súng, thì cũng không có biện pháp phát huy ra, loại tình huống này, đối với cận chiến ngược lại có rất nhiều chỗ tốt.
Mã Sơn Hà nhìn Trình Văn, tựa hồ là đang đợi câu trả lời của ông ấy, bất quá, Mã Sơn Hà cũng không phải là thật sự nhớ tới tình huynh đệ gì, cũng không phải là không dám giết chết Trình Văn, Mã Sơn Hà chẳng qua là muốn tìm một người chịu tội thay mà thôi. Về sau Diệp Khiêm chết rồi, như vậy người ra tay cũng không phải ông ấy, ông ấy hoàn toàn có thể giữ lại hình tượng người tốt của mình. Nếu như nói trước kia ông ấy đối với Trình Văn còn có chút kiêng kị, thì hiện tại ngay cả một điểm cũng không có, bởi vì hiện tại Trình Văn đã không còn là Trình Văn ngày xưa nữa rồi. Trình Văn đã vì gia đình phát sinh đủ loại chuyện khiến cho tâm trí của ông ấy bị nhiễu loạn, ông ấy đã hoàn toàn không còn có tâm tư quản lý công ty nữa rồi, cũng không còn phách lực cùng hùng tâm như trước kia nữa. Cho nên, chỉ cần Diệp Khiêm vừa chết, về sau Mã Sơn Hà muốn đối phó Trình Văn chính là chuyện rất dễ dàng.
Tuy Trình Văn trở nên không quả quyết, trở nên có chút nhu nhược, thế nhưng mà ông ấy vẫn luôn kiên trì với lựa chọn lúc ban đầu của mình. “Không, tôi sẽ không giết lão đại.” Trình Văn nói, “Ai tốt với tôi, ai đối xấu với tôi, tôi biết rất rõ. Những năm gần đây, lão đại vẫn luôn đối đãi tôi giống như là thân huynh đệ, đối với tôi cũng rất khách khí hiền lành. Thế nhưng mà ông thì sao? Hừ, ông chẳng qua là xem tôi giống như một con chó mà thôi, muốn cho tôi ra tay thay ông giết lão đại, chuyện này là chuyện không thể nào. Mã Sơn Hà, nếu như ông muốn động thủ, vậy trước tiên ông phải giết chết tôi. Có tôi ở đây, ông cũng đừng nghĩ động tới lão đại dù chỉ một sợi tóc.”
Diệp Khiêm thoả mãn nhẹ gật đầu, tuy hắn cũng không rõ tại sao Trình Văn lại biến thành như ngày hôm nay vậy, nhưng trong nội tâm của Trình Văn vẫn còn có một phần mà ông ấy kiên trì thủ hộ. Một câu, cuối cùng là Trình Văn lạc đường đã biết quay lại, không có tiếp tục sai lầm nữa. Điểm ấy, khiến cho Diệp Khiêm hết sức vui mừng.
“Hét, giả trang chân thành à? Thế nhưng mà ông phải biết rằng người ta không để ý tới sự chân thành của ông, không tiếp thu sự chân thành của ông. Vừa rồi ông cũng nhìn thấy, Ngu Hưng đã vì công ty bỏ ra nhiều như vậy, thế nhưng mà cuối cùng lấy được kết cục gì? Nếu như tôi chết đi, thì những ngày an nhàn của ông cũng không còn dài nữa đâu.” Mã Sơn Hà nói.
Trình Văn lộ vẻ sầu thảm cười cười, nói: “Tôi biết mình phạm vào sai lầm rất nghiêm trọng, cả đời cũng không có cách nào đền bù sai lầm này, nếu như không phải tôi, thì cũng sẽ không có xuất hiện cục diện như ngày hôm nay. Cho nên, tôi không thể để cho sai lầm tiếp tục phát triển nữa, tôi đã sai một lần rồi, không thể lại tiếp tục đi sai nữa. Mặc kệ sau này lão đại xử phạt tôi thế nào, tôi đều cam tâm tình nguyện, bởi vì đó là trừng phạt đúng người đúng tội. Không có quy củ, bất thành phương viên, ai cũng không thể phá hư quy củ này.”
“Tốt, ông đã muốn làm trung thần hộ chủ, vậy tôi đây sẽ thành toàn cho ông.” Nhìn thấy Trình Văn như vậy, Mã Sơn Hà biết rõ Trình Văn tuyệt đối sẽ không ra tay rồi, mặc kệ là do ông ấy thật sự hối hận, hay là e ngại Diệp Khiêm. Tình thế đã phát triển đến một bước này, Mã Sơn Hà đã không còn đường lui.
Phất phất tay, hai tiểu tử cầm súng liền hướng Trình Văn đi tới. Trình Văn lộ vẻ sầu thảm cười cười, một bộ dạng chịu chết, chỉ là trong biểu lộ của ông ấy lại tràn đầy hối hận cùng ảo não, quay đầu nhìn Diệp Khiêm, nói: “Lão đại, thật xin lỗi, nếu như không phải tại tôi, thì cũng sẽ không có xuất hiện cục diện giống như ngày hôm nay. Là vì tôi đã hành sự bất lực khiến cho lão đại bị hại, thật xin lỗi. Lão đại, về sau tôi không thể lại ở bên cạnh lão đại nữa rồi, không thể vì lão đại làm việc, lão đại phải hảo hảo bảo trọng. Lão đại, tôi có thể cầu xin lão đại một việc được không, cầu xin lão đại hãy tha thứ cho tôi?”
Diệp Khiêm nhàn nhạt cười cười, nói: “Trời còn chưa có sụp đổ xuống, đừng có nản chí như vậy. Coi như là trời sập xuống, ông cũng phải đội lấy cho tôi, bởi vì ông là nam nhân, là nam nhân, ông có biết không? Yên tâm đi, có tôi ở đây, ai cũng không thể động tới ông.” Lời Diệp Khiêm nói, khiến cho Trình Văn vừa cảm thấy áy náy lại vừa vui vẻ, đường đường là nam tử hán, vậy mà không tự giác lại chảy nước mắt.
Quay đầu nhìn Mã Sơn Hà, Diệp Khiêm nói: “Sơn Gia, cho tới nay tôi đều cho rằng ông là người thông minh, người thông minh thì nên biết phải lựa chọn thế nào, thế nhưng mà, hôm nay xem ra, là ánh mắt của tôi quá vụng về rồi, Mã Sơn Hà ông cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Ông có lẽ cũng biết rõ sức năng của tôi a, ông nên biết, chỉ cần tôi mất một sợi tóc, thì ông vĩnh viễn không có cách nào sống tại Hoa Hạ, thậm chí là bất cứ địa phương nào trên thế giới. Ông nghĩ ông có thể thoát được sự truy sát của Nanh Sói sao? Đến nay, còn không ai có thể ở dưới tình huống Nanh Sói toàn lực đuổi giết mà còn sống sót, ông cho là mình có năng lực kia sao, ông cho rằng mình có thể may mắn sống sót sao? Ông có lẽ biết rõ Vương Hổ cũng là huynh đệ của tôi a? Dùng thực lực của ông bây giờ, ông cảm thấy có thể địch nổi Vương Hổ sao? Ngay cả Vương Hổ ông cũng không đối phó được, vậy mà ông lại dám đụng đến tôi? Hừ.”
Mã Sơn Hà không khỏi dừng một chút, sức nặng của Diệp Khiêm ông ấy tự nhiên là rất rõ ràng, với chút thế lực của ông ấy, tự nhiên là không có cách nào cùng Diệp Khiêm so đấu. Thế nhưng mà, chuyện đã phát triển đến một bước này, ông ấy còn có thể làm như thế nào a? Ông ấy cũng không có ý nghĩ muốn giết Diệp Khiêm, ông ấy chẳng qua là muốn bắt giữ Diệp Khiêm, như vậy thì ông ấy có thẻ đánh bạc để cùng Diệp Khiêm đàm phán rồi, ông ấy chỉ cần có thể rời khỏ, mang theo người của mình cùng tiền của mình rời khỏi công ty, Diệp Khiêm không truy cứu nữa là được rồi. Bởi vì ông ấy biết rõ, nếu như không có Diệp Khiêm gật đầu đồng ý, thì ông ấy sẽ không có biện pháp rời khỏi công ty.
“Diệp Khiêm, cậu cũng không cần làm tôi sợ, Mã Sơn Hà tôi ở trên đường lăn lộn nhiều năm như vậy, sóng gió gì chưa từng gặp qua? Bây giờ cậu đã là thịt nằm trên thớt, mặc cho tôi cắt, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, cậu sẽ lập tức biến thành tổ ong vò vẽ. Còn chuyện cậu bảo tôi thả cậu, nếu tôi thả cậu thì Mã Sơn Hà tôi còn cơ hội sống sao? Tôi không phải kẻ ngốc a” Mã Sơn Hà nói.
Nhàn nhạt cười cười, Diệp Khiêm nói: “Đúng vậy, cho dù ông thả tôi, thì ông cũng không có cơ hội sống sót. Bởi vì ông đã phạm vào sai lầm không có cách nào tha thứ. Bất quá, cho dù chết, cũng có rất nhiều loại chết kiểu nha, tôi có thể đáp ứng ông, bây giờ nếu như ông bỏ xuống đồ đao thì tôi cho phép ông lựa chọn kiểu chết của mình.”
Lông mày của Diệp Hàn Lẫm ở bên cạnh có chút nhíu lại một chút, loại thời điểm này Diệp Khiêm như thế nào còn có thể nói lời kích thích Mã Sơn Hà như vậy a, có lẽ phải nghe theo lời ông ấy nói mới đúng nha. Hắn cũng đã nhìn ra, hiện tại Mã Sơn Hà đang cảm thấy rất khó xử, ông ấy đã bị dồn đến một bước này rồi, chỉ cần Diệp Khiêm đáp ứng tha ông ấy một lần thì chỉ sợ ông ấy sẽ lập tức thỏa hiệp. Thế nhưng mà, Diệp Khiêm chẳng những không có như thế, ngược lại còn kích thích Mã Sơn Hà, chuyện này khiến cho Diệp Hàn Lẫm thập phần khó hiểu.
Diệp Khiêm có nguyên tắc của mình, đó là tuyệt đối không thể nhượng bộ. Nếu như hôm nay hắn cứ như vậy buông tha Mã Sơn Hà, thì sau này ai cũng có thể dùng chiêu này để uy hiếp hắn rồi? Kể từ đó, uy nghiêm của hắn ở đâu? Hắn làm sao có thể phục chúng?
Mã Sơn Hà lạnh giọng nở nụ cười một chút, nói: “Diệp Khiêm, cậu không khỏi quá ngây thơ rồi? Trái phải đều là chết, cậu cảm thấy tôi nên làm thế nào a? Hừ, cho dù chết, nếu như có thể kéo theo cậu làm đệm lưng, thì cũng đáng. Huống chi, hôm nay chuyện đã xảy ra cũng không có ai biết, đợi sau khi giết chết cậu, tôi chỉ cần một mồi lửa đốt cháy nơi đây, người của cậu cũng sẽ nghĩ tôi bị chết cháy rồi, đến lúc đó tôi tùy tiện tìm một chỗ trốn đi, sống qua những ngày an nhàn của tôi a.”
“Ba ba ba”, Diệp Khiêm vỗ tay, nói: “Biện pháp tốt, quả thật là biện pháp tốt a, không hổ là người từng trải, thật đúng là một chút cũng không đơn giản ah. Bất quá, tôi không biết là ông đã quá đề cao mình, hay là coi thường Diệp Khiêm tôi đây? Chỉ với những người này, mà ông cho rằng có thể hạ được tôi sao? Huống chi, Diệp Khiêm tôi dám một mình vào đây, như thế nào lại không có bất kỳ chuẩn bị nào? Tôi có thể nói cho ông biết, chỉ cần ông dám ra tay, tôi cam đoan, ông cùng người của ông không có một ai có thể sống sót rời khỏi nơi đây.”