Chương 782: Cảm Ơn

Nếu để cho người Mặc Giả Hành Hội biết rõ sự tồn tại của Mặc Long, thì đối với Mặc Long nhất định sẽ có uy hiếp rất lớn. Bằng công phu của Mặc Long hiện tại chỉ sợ căn bản không phải là đối thủ của Mặc Giả Hành Hội, dù cho tăng thêm Hoàng Phủ Kình Thiên, cũng không có cách nào chống lại đệ tử Ám Mặc, dù sao, năm đó đánh một trận xong, đệ tử Minh Mặc tổn thất nghiêm trọng, qua nhiều năm như vậy, cũng đều riêng phần mình ẩn cư rồi, muốn tìm được bọn họ cũng không phải một chuyện dễ dàng gì. Nếu như chỉ dựa vào Mặc Long cùng Hoàng Phủ Kình Thiên thì không thể đối phó được Mặc Giả Hành Hội.

Đừng nói đến chuyện toàn bộ đệ tử Ám Mặc xuất động, chỉ riêng Nhan Tư Thủy đoán chừng Mặc Long cũng không có cách nào ứng phó rồi, dù sao hiện tại thân thủ của Mặc Long còn rất thấp. Cho dù tăng thêm Nanh Sói, thì đoán chừng cũng không cách nào cùng chống lại Mặc Giả Hành Hội. Mặc dù thực lực Nanh Sói hôm nay cũng không yếu, thế nhưng mà đối với Mặc Giả Hành Hội tồn tại hơn một ngàn năm mà nói, thì vẫn lộ ra có chút nhỏ bé, huống chi, đối với Mặc Giả Hành Hội bọn họ cũng không hiểu rõ ràng. Không biết thực lực của bọn họ như thế nào, cũng không biết cơ cấu tổ chức của bọn họ như thế nào. Dưới tình huống cái gì cũng không biết, nếu như tùy tiện tuyên chiến, thì kết quả chỉ có một con đường chết.

Diệp Khiêm không cho Mặc Long ở trước mặt lão gia tử bạo lộ thân phận của mình, không phải là vì không tin lão gia tử, mà là thân phận của Mặc Long càng ít người biết thì đối với hắn càng tốt. Diệp Khiêm cũng là vì Mặc Long mà suy nghĩ, ngay cả thành viên Nanh Sói Diệp Khiêm cũng đều không có nói, huống chi là lão gia tử? Trong nội tâm của Diệp Khiêm, thì những huynh đệ cùng sinh cùng tử này có sức nặng hơn lão gia tử rất nhiều.

Nghe xong lời Diệp Khiêm nói, bọn người Mặc Long liền nói lời cáo từ với Diệp Khiêm cùng lão gia tử, sau đó liền quay người đi ra khỏi bệnh viện. Diệp Chính Phong ở bên cạnh đều không có nói gì, lăn lộn trong quân đội nhiều năm như vậy, Diệp Chính Phong có thể cảm giác được khí chất quân nhân phát ra từ trên thân thể bọn người Mặc Long, chuyện này thì không có cách nào che giấu. Một người lăn lộn ở trong quân đội hơn bốn năm, khi giơ tay nhấc chân đều không tự chủ được sẽ tản mát ra khí chất quân nhân như vậy, cho nên Diệp Chính Phong tự nhiên có thể cảm giác được rõ ràng. Những người này đều là huynh đệ của Diệp Khiêm, chuyện này khiên cho Diệp Chính Phong nhịn không được âm thầm suy đoán thân phận của Diệp Khiêm, suy đoán hắn rốt cuộc là người của quân đội nào.

Quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Chính Phong, Diệp Khiêm cũng đoán được tâm tư của ông ấy, liền mở miệng cắt đứt suy nghĩ của ông ấy, nói: “Tam thúc, cháu cám ơn chú rất nhiều. Nếu như không có chú, thì chỉ sợ cháu cũng không có cách nào gặp lại ông nội cùng mẹ của cháu.” Sau đó lại nhìn Diệp Hàn Hiên, nói: “Anh cũng cám ơn em rất nhiều.”

Diệp Hàn Hiên hơi sững sờ, lập tức cười nhạt một chút. Diệp Khiêm vì cái gì lại tạ ơn hắn? Diệp Hàn Hiên cũng đại khái đoán được, đoán chừng là Diệp Khiêm đã biết rõ hết thảy mọi chuyện đều do hắn sắp xếp a, nhịn không được âm thầm nghĩ, “Đúng là một ánh mắt sắc bén a, có thể có sức quan sát tốt như vậy, quả thật không phải là người đơn giản a.”

Diệp Chính Phong ha ha cười cười, nói: “Tam thúc cháu là người không có tiền đồ nhất rồi, cháu cũng đừng có cám ơn chú làm gì, chú chỉ làm tốt bổn phận của mình mà thôi. Qua nhiều năm như vậy, ông nội của cháu đều mắng chú là người không quả quyết, cho nên lúc chú còn rất nhỏ đã đưa chú vào trong quân đội, tuy lăn lộn trong quân đội nhiều năm như vậy, nhưng tính cách của chú vẫn là như vậy, ai.”

“Kỳ thật Tam thúc không phải là người không quả quyết, chỉ là Tam thúc là người hơi mềm lòng, coi trọng thân tình mà thôi.” Diệp Khiêm nói. Mặc dù có chút ý tứ nịnh nọt, bất quá cũng là lời nói thật, tuy Diệp Chính Phong không có năng lực gì, nhưng cũng tuyệt đối là một đứa con tốt, một đứa em trai tốt, một người cha tốt. Nếu như năm đó vị trí gia chủ Diệp gia giao cho ông ấy, thì tuy có khả năng sẽ không giúp Diệp gia phát triển tốt hơn, nhưng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện huynh đệ tương tàn.

Dừng một chút, Diệp Khiêm lại hỏi tiếp: “Tam thúc là người của chi quân đội nào?”.

“Quân đội Thẩm Dương.” Diệp Chính Phong hồi đáp.

“Em Hiên có lẽ cũng ở đó a?” Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói. Chẳng qua là tùy tiện nói việc nhà mà thôi, Diệp Khiêm cảm thấy cách làm người của cha con bọn họ cũng không tệ, lại là thân nhân của hắn, cho nên hắn cũng hi vọng cùng bọn họ xử lý tốt quan hệ. Trước kia Diệp Khiêm chỉ có một mình, có lẽ còn có thể không quan tâm, thế nhưng mà hôm nay lại bất đồng rồi, hắn không thể không nhìn đến người trong nhà. Hắn cùng bọn họ đã có nhiều năm không gặp, cho nên cùng với những thân nhân này cũng không có tình cảm gì, nếu như hắn muốn tìm lại phần tình cảm này, thì tự nhiên là cần phải tiến hành theo chất lượng, không thể quá mức câu nệ, cũng không thể quá mức khuôn sáo.

“Lính nhảy dù quân hàm thiếu tá.” Diệp Hàn Hiên nói.

Quân hàm thiếu tá tuy không phải là rất lớn, nhưng với độ tuổi của Diệp Hàn Hiên mà có thể lăn lộn đến tình trạng như vậy cũng không phải dễ dàng, bất quá, đoán chừng một phần nguyên nhân ở trong đó là bởi vì hắn là người Diệp gia a. Bất quá, nếu so với Diệp Khiêm thì quân hàm thiếu tá này không khỏi lộ ra có chút hơi nhỏ a. Bởi vì Diệp Khiêm đang mang quân hàm Thiếu Soái, mặc dù không có thực quyền gì.

Mọi người lại tùy ý hàn huyên vài câu, nhìn thấy thời gian đã là giữa trưa. Lúc lão gia tử đứng dậy chuẩn bị muốn rời đi, thì Diệp Khiêm cũng từ trên giường bệnh ngồi dậy, thương thế của Diệp Khiêm cũng không có gì trở ngại, ở trong bệnh viện cũng chỉ lãng phí thêm mà thôi. Huống hồ, Diệp Khiêm cũng không thích mùi vị trong bệnh viện, mặc dù nơi đây là bệnh viện tư nhân, hoàn cảnh rất tốt, nhưng nghĩ tới nơi đây là bệnh viện, trong lòng của Diệp Khiêm vẫn có một điểm khúc mắc, có lẽ, là do hắn sợ thấy bác sĩ a.

Lão gia tử cũng không có ngăn cản, nhìn thấy thân thể của Diệp Khiêm đã không có trở ngại gì, khiến cho ông ấy rất vui mừng. Diệp Hàn Hiên đi giúp Diệp Khiêm tiến hành thủ tục ra viện, Diệp Khiêm sau khi cùng lão gia tử nói một tiếng, liền đi đến phòng bệnh bên cạnh thăm An Tư cùng Diệp Văn. Lão gia tử cũng không có đi qua, mặc dù ông ấy đã đáp ứng Diệp Khiêm chiếu cố mẹ con An Tư, thế nhưng mà trong lòng của ông ấy vẫn có một tia khúc mắc. Về phần Đường Thục Nghiên, vốn cũng muốn đi qua thăm bọn họ một chút, nhưng bà sợ khi bà qua đó sẽ khiến cho bọn họ không thoải mái, cho nên bà lựa chọn ở ngoài cửa đợi.

An Tư đã tỉnh lại, thân thể cũng không có gì trở ngại, chỉ bị một chút nội thương mà thôi, chỉ cần được điều trị thì sẽ mau chóng khỏi bệnh. Nhìn thấy Diệp Khiêm đi tới, Diệp Văn có chút câu nệ kêu một tiếng “Đại ca”. Trước kia Diệp Văn vốn cho rằng Diệp Khiêm là anh ruột của cô, thế nhưng mà hiện tại cô đã rõ mọi chuyện, bởi vậy nên có chút tự ti, nên ngữ khí khi nói chuyện khó tránh khỏi có chút câu nệ.

Nhìn thấy Diệp Khiêm đi đến, An Tư nghiêng đầu đi, không để ý đến hắn. Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên vài bước đi đến trước giường bệnh, hít thật sâu một hơi, hỏi: “Dì không sao chớ? Thân thể có khá hơn chút nào không?”

“Cậu không cần phải giả mù sa mưa làm gì, hiện tại có phải cậu rất đắc ý hay không, rốt cuộc thì cậu đã tìm được mẹ ruột của mình rồi. Đúng vậy, là tôi lợi dụng cậu, lợi dụng cậu trả thù Diệp gia, nếu như cậu muốn trả thù thì cứ tìm tôi trả thù, tôi không sợ.” An Tư giận dữ nói.

“Chuyện năm đó con cũng không biết ai đúng ai sai, bất quá chuyện này cũng đã qua nhiều năm rồi, nếu như dì cứ đắm chìm trong hồi ức quá khứ thì chỉ làm mình càng thêm đau khổ mà thôi, không phải sao? Cho dù dì không vì mình cân nhắc, thì cũng phải vì tiểu Văn mà cân nhắc a? Chẳng lẽ dì muốn tiểu Văn gánh chịu cừu hận của dì hết cả cuộc đời sao? Đúng vậy, con đã có ý nghĩ hận dì, thế nhưng mà, ngẫm lại thì dì cũng là người bị hại trong bi kịch năm đó, cho nên con cũng không hận dì nữa. Huống hồ, nếu như không có dì, thì chỉ sợ con vĩnh viễn đều tìm không thấy người nhà của mình, mặc kệ điểm xuất phát của dì là gì, nhưng nó đã có kết quả rất tốt. Cho nên, con cần phải cám ơn dì rất nhiều.” Diệp Khiêm chậm rãi nói, “Con cũng đã nói với lão gia tử rồi, sau khi dì khỏi bệnh có thể ở lại Diệp gia, Diệp Chính Hùng cũng không dám đụng tới dì đâu, nên dì cứ cứ yên tâm đi.”

An Tư có chút kinh ngạc, bất quá vẫn quật cường nói: “Cậu không hận tôi, đó là chuyện của cậu, bất quá tôi có thể nói cho cậu biết, nếu như cậu không giết chết tôi, thì sớm muộn sẽ có một ngày tôi hướng Diệp gia trả thù, bao gồm cả cậu ở trong đó. Hừ, lúc đầu tôi nên giết chết cậu, một bước sai, thua cả bàn a.”

Đối với tính cách bướng bỉnh của An Tư, Diệp Khiêm cũng không có cách nào, bất đắc dĩ thở dài, biết rõ cho dù hắn có nói thế nào thì đoán chừng cũng không làm nên chuyện gì. Cừu hận bị đè nén nhiều năm như vậy, muốn để cho An Tư buông xuống cũng không phải là chuyện nhất thời bán hội có thể làm được, cho bà ấy một chút thời gian suy ngẫm cũng là chuyện nên làm. Quay đầu nhìn Diệp Văn, Diệp Khiêm nói: “Tiểu Văn, hảo hảo chiếu cố mẹ của em, có chuyện gì thì hãy gọi điện thoại cho anh. Bất kể như thế nào, chúng ta thủy chung vẫn là anh em, chỉ cần là chuyện anh có thể làm được thì anh nhất định sẽ làm giúp em.”

Diệp Văn cảm kích nhìn Diệp Khiêm, trong hốc mắt có một điểm óng ánh đang không ngừng chớp động lên, qua nhiều năm như vậy, tính tình của An Tư không tốt, hơn nữa cô còn phải chiếu cố bà ấy, khiến cho cô cảm thấy rất mệt mỏi. Cô không hề cảm nhận được bất cứ tình mẫu tử nào từ trên người An Tư. Cô là một cô gái thiện lương nhu nhược nhưng lại chấp nhất kiên định, cô cũng có chỗ yếu ớt của mình. Câu nói của Diệp Khiêm không thể nghi ngờ là đã chấn động nội tâm của cô, khiến cho cô có chút xúc động muốn khóc.

Diệp Khiêm cảm nhận được cảm xúc của Diệp Văn, mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của cô, nhẹ giọng nói: “Nhớ kỹ lời anh đã nói, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh, hảo hảo chiếu cố mẹ của em a.”

Nói xong, Diệp Khiêm quay người đi ra ngoài. Lúc đến cửa ra vào, nhìn thấy Đường Thục Nghiên vẫn một mực tại cửa ra vào chờ hắn, Diệp Khiêm ngượng ngùng nở nụ cười một chút, nói: “Mẹ, mẹ sẽ không trách con chứ?”

Đường Thục Nghiên mỉm cười, nói: “Đứa nhỏ ngốc, có thể nhìn thấy con làm như vậy mẹ rất vui vẻ. Kỳ thật năm đó, nếu như không phải lão gia tử cản trở, thì chỉ sợ cha của con đã cùng bà ấy kết hôn rồi. Kỳ thật cho tới nay, mẹ đều cảm thấy áy náy đối với bà ấy, con có thể làm như vậy là kết quả tốt nhất rồi. Mẹ cũng không hy vọng con của mẹ là một ma đầu giết người không chớp mắt.”

“Bằng hữu của con đã từng nói qua, con chính là quá mềm yếu, làm không được lục thân không nhận, cho nên lúc muốn làm chuyện gì thì cũng đều bị bó tay bó chân. Chuyện này có thể nói là nhược điểm của con a.” Diệp Khiêm có chút thở dài, nói. Trong đầu không khỏi hiện ra óng dáng của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe. Hoàn toàn chính xác, nếu như không phải trên người hắn nhận lấy quá nhiều trách nhiệm cùng gánh nặng, thì chỉ sợ Diệp Khiêm đã sớm rời khỏi Nanh Sói, sống cuộc sống bình thản hết cả cuộc đời rồi, chỉ là sự thật không cho phép hắn làm như vậy, vì tương lai của các huynh đệ, nhiều khi hắn phải đè nén tình cảm của mình xuống, làm ra vẻ là một người tàn khốc lạnh lùng.