Đường Thục Nghiên bất đắc dĩ thở dài, nếu như nói trước kia bà đối với An Tư còn có vài phần đồng tình cùng thương cảm, thế nhưng mà bây giờ, đối mặt với sự thật như vậy, mà An Tư vẫn không chịu thừa nhận, khiến cho Đường Thục Nghiên triệt để bị thương tâm. Đường Thục Nghiên không phải là kẻ ngốc, với tư cách là người đã từng là đệ nhất cao thủ của Thục trung Đường Môn, Đường Thục Nghiên tự nhiên cũng hiểu rõ mục đích của An Tư là gì.
Hít thật sâu một hơi, Đường Thục Nghiên nói: “Đúng vậy, vết bớt hình kiếm đúng là không có thể đại biểu cái gì. Tôi tin tưởng lúc trước Chính Nhiên cũng đã nói với bà chuyện này, bất quá bà đã nói Diệp Khiêm là con của bà cùng Chính Nhiên, như vậy bà có lẽ biết rõ trên người nó ngoài vết bớt hình kiếm còn có dấu hiệu khác nữa a. Vậy bà nói đi, trên người Diệp Khiêm còn có dấu hiệu gì nữa? Còn có dấu hiệu gì có thể chứng minh Diệp Khiêm là con của bà?”.
“Hừ, Diệp Khiêm là con của tôi, trên người nó có dấu hiệu gì tôi tự nhiên biết rất rõ ràng.” An Tư nói, “Bà nói Diệp Khiêm là con của bà, vậy bà có chứng cớ gì chứng minh nó là con của bà a?”.
Đường Thục Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu, sở dĩ bà nói như vậy, thật ra là muốn cho An Tư một cái cơ hội, để cho chính bà ấy nói ra sự thật, có như vậy, thì tí nữa bà mới còn có lý do đi cầu tình cho bà ấy, để cho lão gia tử không cần phải đi truy cứu trách nhiệm của bà ấy. Thế nhưng mà bây giờ, An Tư lại gian ngoan mất linh, khiến cho bà cũng không biết nên làm như thế nào nữa.
“Lúc nhỏ, có một lần Diệp Khiêm chơi lửa, không cẩn thận bị miếng sắt nóng làm phỏng đùi, bắp đùi của nó có một vết sẹo hình chữ nhật do bị phỏng.” Đường Thục Nghiên nói. Sau đó đưa ánh mắt chuyển hướng Diệp Khiêm, Đường Thục Nghiên nói: “Mẹ nói có đúng không?”.
Lúc này Diệp Khiêm đã không có bất luận hoài nghi gì nữa, bắp đùi của hắn lúc còn nhỏ quả thật có một vết sẹo hình chữ nhật do bị phỏng, chỉ là đã qua nhiều năm nên đã tốt rồi, bất quá Diệp Khiêm vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Chuyện này, người biết cũng không nhiều, mà ngay cả lão tía cũng không biết. Đường Thục Nghiên có thể nói ra chuyện này, cũng đủ để chứng minh bà ấy thật sự là mẹ ruột của hắn. Huống hồ, Đường Thục Nghiên tạo cho Diệp Khiêm một loại cảm giác máu mủ tình thâm, cảm giác thân thiết quen thuộc này là bẩm sinh, cái này gọi là mẫu tử liền tâm đi a.
Ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía Diệp Khiêm, tựa hồ đang chờ quyết định của hắn. Mà ngay cả lão gia cũng khát vọng đáp án của Diệp Khiêm, nếu như Diệp Khiêm là con trai của Đường Thục Nghiên cùng Diệp Chính Nhiên, vậy thì càng là danh chính ngôn thuận. Trong nội tâm của An Tư không khỏi hiện ra vẻ khẩn trương, tình huống như vậy là chuyện mà bà không thể dự liệu trước được. Thế nhưng mà lúc này, bà cũng không có bất kỳ phương pháp xử lý nào để cải biến kết quả này, hiện tại chuyện mà bà có thể làm chính là chờ đợi Diệp gia xử lý bà mà thôi. An Tư không sợ chết, lòng của bà đã sớm chết rồi, bà cũng không có hi vọng muốn kéo dài hơi tàn sống tiếp, chuyện duy nhất mà bà không cam lòng chính là không thể trả thù Diệp gia, không có đạt tới mục đích của mình.
“Mẹ!” Diệp Khiêm nghẹn ngào kêu lên một tiếng, ôm lấy Đường Thục Nghiên. Lúc trước khi An Tư nói là mẹ của hắn, Diệp Khiêm cũng không có biểu hiện như vậy, thế nhưng mà đối với Đường Thục Nghiên, Diệp Khiêm lại nhịn không được liền kêu lên như vậy. Mặc dù chỉ mới tiếp xúc vào tối hôm qua, nhưng tâm của Diệp Khiêm đã triệt để bị Đường Thục Nghiên thuyết phục, người phụ nữ hào phóng thiện lương này, tạo cho hắn cảm giác thân thiết cùng quen thuộc, khiến cho hắn khống thể khống chế nổi tâm tình của mình.
Tiếng "Mẹ" của Diệp Khiêm, lập tức khiến cho tâm của An Tư nguội lạnh một nửa, một cổ sợ hãi không khỏi bay lên trong lòng. Biểu lộ của Đường Thục Nghiên lộ ra kích động không thôi, hai tay có chút nhịn không được mà run rẩy lên, ôm lấy Diệp Khiêm, nhẹ nhàng vuốt lưng của hắn, nói: “Con ngoan, con ngoan của mẹ, là mẹ có lỗi với con.” Thiên ngôn vạn ngữ, lúc này lại căn bản không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Một đứa con thất lạc hơn hai mươi năm, bỗng nhiên xuất hiện tại trước mặt mình, chuyện này làm cho bà sao có thể không kích động cho được? Hơn hai mươi năm nay, lúc nào Đường Thục Nghiên cũng nhớ đến con của mình, thế nhưng mà bà cũng biết tỉ lệ sống sót của con mình rất mong manh, thế nhưng mà bà vẫn luôn tin tưởng con của mình còn sống trên đời. Hôm nay, cuối cùng đã đạt được ước muốn rồi, cuối cùng bà cũng không phụ lòng Diệp Chính Nhiên, đã đem huyết mạch của ông ấy tìm trở về.
Biểu lộ của Diệp Chính Hùng trở nên có chút khó coi, sắc mặt có chút âm ai, ông ấy biết rõ, lâu nay, lão gia tử vẫn cảm thấy áy náy đối với Diệp Chính Nhiên, đối với mẹ con Đường Thục Nghiên cũng giống như vậy. Nếu như Diệp Khiêm trở lại, thì chỉ sợ lão gia tử sẽ đặc biệt yêu thương, đến lúc đó chỉ sợ con của ông ấy cũng không có năng lực cùng Diệp Khiêm tranh đoạt vị trí gia chủ a? Diệp Chính Hùng hiểu rất rõ bổn sự của con mình, tuy không phải là phá gia chi tử, nhưng cũng không phải là người có mưu trí thao lược, nhiều lắm thì cũng chỉ có thể xem là một người bình thường mà thôi; Mà Diệp Khiêm, ở trước mặt của ông ấy có thể lâm nguy không sợ, trấn định tự nhiên, hơn nữa, lúc luận võ đã đánh bại Diệp Hàn Hào, để lại cho lão gia tử ấn tượng rất tốt. Chỉ cần so sánh liền thấy rõ, anh em Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào lộ ra thấp hơn rồi, đến lúc đó vị trí gia chủ Diệp gia nhất định sẽ thuộc về Diệp Khiêm, đây là chuyện mà Diệp Chính Hùng không hy vọng nhìn thấy.
Hơn nữa, sau lưng Diệp Khiêm còn có Đường Thục Nghiên, có lẽ trước kia bà ấy sẽ không hỏi qua chuyện của Diệp gia, không quan tâm ai là gia chủ Diệp gia, thế nhưng mà hôm nay con của bà ấy trở về rồi, chắc hẳn Đường Thục Nghiên cũng sẽ biết hi vọng con của mình leo lên vị trí gia chủ Diệp gia a? Sau lưng Đường Thục Nghiên là Thục trung Đường Môn, Thục trung Đường Môn ở trong giang hồ có uy tín cùng địa vị rất cao, ngay cả Diệp gia cũng phải kiêng kị ba phần. Nếu như Đường Thục Nghiên toàn lực ủng hộ Diệp Khiêm làm gia chủ Diệp gia, thì Thục trung Đường Môn tự nhiên sẽ đại lực ủng hộ, đến lúc đó hai đứa con trai của ông ấy càng không có tư cách cùng Diệp Khiêm đi tranh đoạt vị trí gia chủ Diệp gia.
Chuyện ai là người thừa kế vị trí gia chủ của gia tộc cổ võ ngàn năm, không chỉ là liên quan đến chuyện của gia tộc bọn họ, mà còn liên quan đến toàn bộ giới cổ võ thuật. Bọn họ phải cân nhắc đến rất nhiều vấn đề, ví dụ như, người nào có mối quan hệ tốt với các môn phái trên giang hồ, người nào mang đến trợ giúp nhiều nhất cho gia tộc vv....
Diệp Chính Phong cũng không có bao nhiêu biểu lộ, ông ấy chỉ cảm giác khi nói ra sự thật thì trong nội tâm có chút an ủi. Quay đầu nhìn con của mình, liền thấy Diệp Hàn Hiên nhìn mình hơi gật đầu cười. Kỳ thật cái chủ ý này là của Diệp Hàn Hiên, vừa rồi cũng là do hắn ám chỉ Diệp Chính Phong nói ra chuyện này. Diệp Hàn Hiên lăn lộn trong quân đội lâu như vậy, cũng có chút nhãn lực, huống hồ, vừa rồi hắn cũng đã nhìn thấy được phong phạm của Diệp Khiêm, hắn cảm thấy nếu như đem Diệp gia giao cho anh em Diệp Hàn Thụy, thì còn không bằng đem Diệp gia giao cho Diệp Khiêm, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.
Biểu lộ của Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào rõ ràng có chút kinh ngạc, có chút tức giận bất bình, bất quá bọn họ cũng không có cân nhắc sâu xa như vậy, mặc kệ Diệp Khiêm có phải là người Diệp gia hay không, thì bọn họ đều sẽ không bỏ qua cho Diệp Khiêm, bởi vì, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào cùng bọn họ tranh đoạt vị trí gia chủ Diệp gia.
Lão gia tử có chút an ủi khi tuổi già, đứa cháu trai thất lạc hơn hai mươi năm rốt cục trở về, hơn nữa, còn là một người có năng lực, có đảm lược cùng có phách lực, tương lai giao Diệp gia cho nó nhất định là rất tốt.
“An Tư, hiện tại bà còn có lời gì muốn nói? Bà lừa gạt tiểu Khiêm, để cho nó nghĩ bà là mẹ của nó, vậy mục đích của bà là gì?” Diệp Chính Hùng thừa cơ công kích.
“Tôi không có gì để nói. Chỉ trách tôi nghìn tính vạn tính, vậy mà lại tính sai chuyện có người lấy tóc của bà ấy đi làm đối chiếu DNA. Đúng vậy, Diệp Khiêm không phải là con của tôi, thế nhưng mà thì lại thế nào? Là Diệp gia thiếu nợ tôi đấy, là Diệp gia hại tôi trở thành như bây giờ, tôi chỉ muốn đòi lại một cái công đạo mà thôi, có cái gì mà không thể?” An Tư nói, “Lúc trước khi gặp Diệp Khiêm, tôi vốn muốn giết chết nó, thế nhưng mà sau đó tôi cảm thấy làm như vậy chưa đủ nghiền, tôi muốn để cho Diệp Khiêm giết chết tất cả con cháu Diệp gia, như vậy phương có thể giải đi mối hận trong lòng tôi. Bây giờ, muốn chém muốn giết thì cứ tự nhiên, dù sao tôi cũng không có võ công, cũng không có lực phản kháng. Huống hồ, Diệp gia không phải am hiểu nhất chính là ỷ thế hiếp người sao, tôi song quyền nan địch tứ thủ a.”
Dừng một chút, An Tư quay đầu nhìn Diệp Chính Hùng, nói: “Diệp Chính Hùng, ông cũng chớ nên đắc ý, cho dù tôi có thành quỷ, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông. Tôi nói cho ông biết, tôi sinh là người của Chính Nhiên, thì chết cũng là quỷ của Chính Nhiên. Ông cả đời cũng đừng hòng chạm vào tôi. Lại nói tiếp, ông cũng là người đáng thương, ông so với tôi thì còn đáng thương hơn a.”
Lời này, khiến cho hết thảy mọi người có chút giật mình, có chút ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Chính Hùng. Ý tứ của An Tư đã rất rõ ràng, rõ ràng đã tỏ vẻ Diệp Chính Hùng cùng bà đã xảy ra chuyện gì đó. Nếu quả thật là như thế, thì lúc trước Diệp Chính Hùng là cố ý không ra tay, ông ấy muốn để cho Diệp Chính Nhiên đi đối kháng Phó Thập Tam, có phải còn có mục đích gì hay không?
Biểu lộ của lão gia tử rõ ràng trở nên phi thường cứng ngắc, sắc mặt tích đầy mây đen tựa hồ tùy thời đều có thể bộc phát ra cơn bão tố.
Không chiếm được liền muốn hủy diệt, đây chính là nguyên tắc làm người của Diệp Chính Hùng. Đối đãi An Tư, tự nhiên cũng là như thế, sau khi Diệp Chính Nhiên cùng Phó Thập Tam chết, Diệp Chính Hùng vốn tưởng rằng An Tư sẽ đi theo ông ấy? Thế nhưng mà, kết quả lại cũng không phải như vậy, chuyện này khiến cho ông ấy phi thường ghen ghét. Ghen ghét, dễ dàng khiến cho người ta sinh ra phẫn hận, có thể làm cho người ta mất đi lý trí. Diệp Chính Hùng đã phái ra đại lượng cao thủ đuổi giết An Tư, khiến cho An Tư phải trốn tránh bốn phía. Về sau An Tư bị đánh trọng thương, mất hết võ công. Có thể là Diệp Chính Hùng vẫn tồn tại một phần si tâm vọng tưởng, cho nên cũng không có đuổi tận giết tuyệt, mà để An Tư sống sót. Nếu không, dùng thực lực của Diệp gia, thì An Tư làm sao có thể sống bình an ở thành phố Hải Khẩu?
“Nói hưu nói vượn, đáng lý ra tôi nên sớm đánh chết bà.” Sắc mặt của Diệp Chính Hùng ngưng tụ, một cổ sát ý lập tức hiện ra. Chuyện giữa ông ấy và An Tư, ngoại trừ Diệp Chính Nhiên thì không có bất kỳ người biết nói, ngay cả lão gia tử cũng không ngoại lệ. An Tư vậy mà không biết liêm sỉ, công nhiên nói ra chuyện này, chuyện này khiến cho Diệp Chính Hùng không thể không lo lắng sợ hãi, sợ hãi lão gia tử sẽ cho ra phỏng đoán gì đó.