Đối với Diệp Khiêm vừa rồi đường đột, Hồ Khả cũng không có ngạc nhiên như Triệu Nhã, tựa hồ cũng không có để ở trong lòng. Nhìn Diệp Khiêm cùng Triệu Nhã đấu võ mồm, cũng chỉ có chút nở nụ cười.
"Tốt rồi, thời gian hội đấu giá sắp bắt đầu, chúng ta vào đi thôi." Tần Nguyệt mở miệng ngăn Diệp Khiêm cùng Triệu Nhã lại, nói.
Chỗ ngồi trong phòng đã ngồi được bảy tám phần rồi, Tần Nguyệt tựa hồ cùng Diệp Khiêm Tâm Hữu Linh Tê, đặc biệt tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống. Không thể không nói, lựa chọn này của Tần Nguyệt phi thường sáng suốt, chuyện này đối với việc Diệp Khiêm bảo hộ bọn họ cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Diệp Khiêm tán dương nhìn Tần Nguyệt, thế nhưng mà cô căn bản không coi sự khen ngợi của Diệp Khiêm ra gì, khinh thường lườm Diệp Khiêm. Diệp Khiêm kinh ngạc, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Bốn ghế liền nhau, Triệu Nhã ngồi ở vị trí tận cùng bên trong dựa vào tường, tiếp theo là Hồ Khả, Tần Nguyệt rồi đén Diệp Khiêm.
"Lão công, em vừa ý cái vòng tay kia, đợi tí nữa anh phải mua cho em đó." Hàng phía trước là một cô gái tuổi trẻ đang kéo cánh tay một gã đàn ông ước chừng hơn năm mươi tuổi làm nũng nói.
"Được được, chỉ cần bảo bối ưa thích, anh nhất định sẽ mua." Ông ấy hưởng thụ bộ ngực của cô gái trẻ tuổi ma sát, hai mắt lộ dục vọng ham muốn, thế nhưng mà biểu lộ vẫn là một bộ dáng cười ha hả. Ra vẻ đạo mạo, dùng để hình dung ông ấy cũng không quá đáng.**
"Lão công, anh thật tốt. Ba!" Nữ tử trẻ tuổi hưng phấn ở trên khuôn mặt ong ấy hôn một cái.
Rất rõ ràng, hai người kia không phải là vợ chồng gì hết, cô gái này đoán chừng chính là tiểu tam. Đối với loại tình yêu mà tuổi tác chênh lệch thế này, từ trước đến nay Diệp Khiêm không thể nào tin được, một cô gái 20 tuổi gả cho một ông lão hơn 70 tuổi, nói là vì tình cảm, thật sự có chút khó có thể khiến cho người ta tin tưởng.
Tần Nguyệt biểu hiện cũng không có thay đổi gì, phảng phất giống như không có nghe thấy bọn họ nói chuyện. Hồ Khả thì nở nụ cười, nhưng cũng không nói gì. Mà Triệu Nhã thì lại lộ ra bộ mặt chán ghét, hừ một tiếng, nói: "Cẩu nam nữ."
Âm thanh của Triệu Nhã cũng không có tận lực áp chế, lão già ở hàng ghế phía trước tự nhiên nghe thấy rỏ ràng. Lão chậm rãi quay đầu, vốn định mở miệng giáo huấn Triệu Nhã, nhưng khi nhìn thấy ba mỹ nữ với ba phong cách khác nhau, liền ngây ngẩn cả người, một bộ dáng mê đắm. Trong lòng lão không khỏi cảm thán, tiểu tam của mình ở trước mặt bọn họ quả thực là vịt con xấu xí a, nếu như có thể bao dưỡng bất kỳ một người nào trong ba người này, thì cho dù mình sống ít hơn mười năm cũng nguyện ý ah. Bất quá, sau khi nhìn rỏ quần áo các cô đang mặc, lão giả bất đắc dĩ bỏ đi ý nghĩ của mình, người ta ăn mặc toàn đồ hiệu như vậy thì làm sao có thể bán đứng nhan sắc cùng thân thể để đổi lấy tiền tài a? Bất quá, lão già vẫn cảm giác mình rất có mị lực, nếu không thì sao có thể hàng phục tiểu tam. Lễ phép xòe bàn tay của mình ra, lão nhân nói: "Kẻ hèn này họ Trịnh, xin hỏi các vị tên gọi là gì?" Cô gái trẻ tuổi nhìn thấy nam nhân của mình dám ở trước mặt mình cua gái, tức giận hừ một tiếng quay đầu đi.
Tần Nguyệt biểu lộ lạnh lùng trước sau như một, cũng không có nhìn lão già. Hồ Khả thì vẫn là bộ dáng tươi cười, còn Triệu Nhã thì lại xem thường trừng lão già.
Diệp Khiêm nhàn nhạt lườm lão già, khóe miệng lộ một nụ cuồi tà tiêu chí."Ông chủ Trịnh, ai nha, đã lâu không gặp, không nghĩ đến chỗ này lại gặp được ngài, thật sự là duyên phận a." Diệp Khiêm ha ha cười cười, cầm chặt tay lão già vẻ mặt kích động run run.
Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã không khỏi lộ ra bộ dáng kinh ngạc, hiển nhiên là thật không ngờ Diệp Khiêm vậy mà nhận thức lão già trước mặt này, hơn nữa lại giống như là rất quen thuộc. Biểu lio65 của Triệu Nhã rất nhanh biến thành một bộ dáng xem thường, hiển nhiên cho rằng Diệp Khiêm cùng lão già này đều giống nhau, là một lão sắc lang và một tiểu sắc lang.
Biểu lộ của lão già cũng phi thường kinh ngạc, mờ mịt nhìn Diệp Khiêm kích động, sững sờ nói: "Thật không có ý tứ, chúng ta giống như chưa từng gặp qua a?"
"Ông chủ Trịnh thật đúng là quý nhân hay quên chuyện ah." Diệp Khiêm nói, "Ông không nhớ rõ, năm trước chúng ta đã gặp nhau trong tiệc sinh nhật của Sầm phó chủ tịch ở thủ đô?"
Lão già hơi sững sờ, sau đó giả trang ra một bộ dáng bừng tỉnh ngộ, nói: "Ah, nhớ rõ rồi, nhớ rõ rồi, là có chuyện như vậy. Ai, nhìn xem trí nhớ của tôi này." Nói thật đúng là có chuyện như vậy, kỳ thật ông ấy đâu có quen biết Diệp Khiêm, may mắn là ông ấy có tham gia sinh nhật của Sầm phó chủ tịch. Chỉ là, Diệp Khiêm nói như vậy, ông ấy tự nhiên là thuận tiện bò lên, việc tham gia sinh nhật Sầm phó chủ tịch là chuyện rất có mặt mũi a, ông ấy đâu còn dám nói mình không biết Diệp Khiêm. Huống chi, có thể đề cao giá trị con người của mình, có lẽ trước mắt ba mỹ nữ này là sự hấp dẫn không nhỏ, không chừng các cô có thể nhất thời kích động thấy người sang bắt quàng làm họ, leo lên người mình.
Cô gái trẻ bên cạnh lão già sững sờ, kinh ngạc hỏi: "Lão công, anh biết Sầm phó chủ tịch hả? Sao em lại không biết chuyện này a."
Lão già trừng cô gái trẻ tuổi, trong nội tâm âm thầm trách cứ cô có chút không thức thời, thản nhiên nói: "Chuyện em không biết còn rất nhiều, chẳng lẽ anh lại đi khoe khoang với em rằng anh có bằng hữu là quan lớn."
"Lâu như vậy không gặp, ông chủ Trịnh vẫn phong thái như trước ah." Diệp Khiêm nói.
"Đâu có đâu có." Lão nhân "Khiêm tốn" nói.
"Ha ha, ông chủ Trịnh không cần khiêm tốn. Tôi nhớ đêm đó sau khi tham gia sinh nhật của Sầm phó chủ tịch, ông còn ôm một cô gái đi ra, là ai vậy?" Diệp Khiêm hỏi.
Lão nhân hơi sững sờ, ha ha cười cười, nói: "Có thể là cậu đã nhớ lầm đi a, đêm đó tôi uống nhiều quá, liền trở về khách sạn để đi ngủ."
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai lão già, một bộ dáng "Ta minh bạch", nói tiếp: "Ông chủ Trịnh, ông cũng không phải là người hiền hậu a, như thế nào có mỹ nữ cũng không giới thiệu cho tôi quen biết một chút, ngay cả tôi mà ông cũng giấu giếm như vậy. Không phải là sợ chị dâu trách tội chứ?"
Lão già âm thầm xoa mồ hôi trên trán, hắn đối với tiểu tam của mình phi thường hiểu rõ, đừng nhìn cô bình thường rất ỏn ẻn, thế nhưng mà lúc điêu ngoa thì đến ông ấy cũng có chút chịu không nổi. Thế nhưng mà ai bảo mình thích cô ấy như vậy. Nữ nhân ghen là thiên tính, lời nói này của Diệp Khiêm nếu để cho tiểu tam hiểu lầm, thì đoán chừng sau này mình cũng đừng nghĩ đến chuyện đụng đến cô ấy. Nhìn thấy sắc mặt của tiểu tam rõ ràng đã có biến hóa, lão già cuống quít nói: "Huynh đệ, cậu thật sự nhìn lầm rồi, đêm đó tôi thật sự là uống quá nhiều."
"Tôi làm sao có thể nhớ lầm, đêm đó hai người ở trong khách sạn mướn phòng, vừa vặn bị cảnh sát càng quét tệ nạn phát hiện, ngày hôm sau tên của ông còn treo trên đầu đề của báo chí" Diệp Khiêm nói, "Ông không nhớ rõ ngày hôm sau chúng ta còn cùng đi bệnh viện kiểm tra, lúc ấy ông còn bị tra ra là bị nhiễm HIV-Aids. Ông chủ Trịnh, không phải tôi nói ông, chúng ta là đàn ông đi chơi gái cũng không có gì, thế nhưng mà biện pháp an toàn cần phải làm tốt a."