"Anh đừng quên chúng ta đêm nay còn phải đi vũ hội ah, anh không phải là muốn để cho em đi một mình chứ?" Dừng một chút, Tần Nguyệt nói tiếp.
"Sao có thể, chuyện đã OK rồi, anh đây không phải đang chuẩn bị gọi điện thoại cho em tới đón anh sao, không nghĩ tới em vậy mà tự mình tìm tới, chúng ta thật đúng là Tâm Hữu Linh Tê ah." Diệp Khiêm làm mặt lơ nói.
Nói xong, quay đầu hướng những cảnh sát kia phất phất tay, nói: "Các vị, chào tạm biệt, gặp lại sau, có thời gian mà nói tôi sẽ trở lại thăm mọi người, tôi còn có rất nhiều chuyện để kể a."
"Thôi đi pa ơi..., đều là thổi lung tung, chúng ta sẽ không tin tưởng." Những cảnh sát kia khinh thường nói.
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, xoay người tay phải tự nhiên ôm bả vai Tần Nguyệt, tiến đến bên tai Tần Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Chúng ta về nhà thôi." Bộ dáng kia muốn bao nhiêu mập mờ a, khiến cho những cảnh sát trong cục không ngừng hâm mộ, người ta là nam nhân, mình cũng là nam nhân, tại sao lớn lên lại khác nhau như vậy? Người ta có thể ôm hot girl tựa Thiên Tiên, chính mình lại chỉ có thể mỗi ngày xem JAV.
Hung hăng liếc Diệp Khiêm, Tần Nguyệt nói: "Mau buông tay ra, bằng không thì anh cũng đừng trách em không khách khí."
"Hắc hắc, em không phải là bạn gái của anh sao, anh ôm bạn gái của mình là chuyện rất bình thường nha." Diệp Khiêm hắc hắc vừa cười vừa nói. Tần Nguyệt quẩy người một cái, thế nhưng mà cô đâu phải là đối thủ của Diệp Khiêm, căn bản là tránh thoát không được, trong nội tâm cô tức giận bất bình, tuyệt đối không thể đẽ Diệp Khiêm dễ dàng chiếm tiện nghi như vậy. Vì vậy, thuận tay hung hăng bấm một cái vào bên hong của Diệp Khiêm. "Ah..." Diệp Khiêm bị đau, nhịn không được quát to một tiếng, một bộ dáng đáng thương nhìn Tần Nguyệt, nói: "Lần sau em có thể đổi chỗ khác hay không? Như thế nào mỗi lần đều nhéo cùng một chỗ?"
Tần Nguyệt lườm Diệp Khiêm, mặc kệ hắn. Tần Nguyệt vẫn lái chiếc Lamborghini Aventador, khiến cho những cảnh sát nhìn thấy Diệp Khiêm ôm Tần Nguyệt lúc đi qua, lập tức sợ hãi thán phục không thôi, xem ra tiểu tử này diễm phúc thật đúng là con mẹ nó không nhỏ, có một người bạn gái chẳng những lớn lên dẹp tựa Thiên Tiên, lại còn là tiểu phú bà.
"Chúng ta đi đâu?" Sau khi lên xe, Diệp Khiêm hỏi.
"Khách sạn!" Tần Nguyệt thản nhiên nói.
"À?" Diệp Khiêm quá sợ hãi, mặc dù nói mình có chút ưa thích Tần Nguyệt, thế nhưng mà chuyện này phát triển cũng quá nhanh a. Diệp Khiêm che lồng ngực của mình, yếu ớt hỏi: "Em... Em không phải là muốn đối với anh làm cái gì chứ? Anh cũng không phải là người tùy tiện, thơi gian chúng ta quen biết nhau quá ngắn, có thể bồi dưỡng tình cảm một chút rồi nói sau hay không?"
Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Khiêm, Tần Nguyệt nhịn không được "Phốc phốc" một tiếng nở nụ cười, ôn nhu liếc Diệp Khiêm, nói: "Anh nghĩ hay lắm. Anh vài ngày không có tắm rửa, một thân toàn mùi mồ hôi."
Diệp Khiêm kéo y phục của mình lên hít một hơi nói: "Đây là mùi nam nhân. Mùi nam nhân, em hiểu không?"
"Mùi nam nhân? Em thật đúng là không có nhìn ra anh mà cũng có mùi nam nhân." Tần Nguyệt nói, "Trước khi đi khách sạn, em mang anh đi một nơi."
"Nơi nào?" Diệp Khiêm tò mò hỏi.
Tần Nguyệt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Khiêm, nói: "Anh không phải là muốn ăn mặc như thế này đi tham dự vũ hội chứ? Anh không biết xấu hổ nhưng em thì có. Trước mang anh đi mua quần áo, sau đó lại đi khách sạn tắm rửa thay đồ."
Diệp Khiêm cúi đầu xem xét trang phục của bản thân, hình như là có chút không thích hợp để tham dự loại vũ hội này, tham gia vũ hội hóa trang thì còn may ra."Anh cũng muốn thay bộ đồ khác nhưng mà anh không có tiền mua quần áo." Diệp Khiêm nói.
"Anh đã đáp ứng làm bảo tiêu cho em, em sẽ thay anh thanh toán trước, sau này lại trừ tiền lương của anh." Tần Nguyệt nói, "Một đại nam nhân, không có đồ tham dự vũ hội thì sao được, nếu để cho người khác trông thấy, còn tưởng rằng em ngược đãi công nhân."
"Người khác sẽ không cho rằng anh là tiểu bạch kiểm em bao dưỡng chứ?" Diệp Khiêm nói.
"Chỉ bằng anh? Giống cục than đen thì có, ở đâu mà là tiểu bạch kiểm?" Tần Nguyệt nói móc nói.
Diệp Khiêm phiền muộn vì làn da của hắn có chút đen, nhưng đây chính là màu đồng cổ a, sao có thể hình dung thành than đen? Chuyện này cũng quá đả kích người ta nha. Có chút bĩu môi, Diệp Khiêm đem chỗ ngồi hạ thấp chút, nằm xuống, có chút híp mắt mặc kệ cô ấy.
Tần Nguyệt lườm Diệp Khiêm, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là trong nội tâm âm thầm thầm nghĩ, có phải mình nói chuyện hơi nặng lời, làm bị thương lòng tự kỷ của anh ấy? Dù sao anh ấy cũng là nam nhân, rất xem trọng mặt mũi nha. Thế nhưng mà, cũng không thể để cho mình nói anh ấy là một tiểu bạch kiểm? Kỳ thật cô nào đâu biết rằng, Diệp Khiêm lúc này đang nằm thoải mái ở trên ghế ngồi, trong đầu đầy tư tưởng hèn mọn bỉ ổi. Con mắt mê đắm nhìn chằm chằm vào làn da trắng noãn ở dưới váy ngắn của Tần Nguyệt, tưởng tượng nếu như cùng Tần Nguyệt ở trên xe chấn động thì thật là tuyệt.
Không bao lâu, xe dừng lại tại một cửa hàng xa hoa. Tần Nguyệt nhìn thấy Diệp Khiêm không biết đã ngủ say từ lúc nào, có chút sững sờ, ở khoảng cách gần cẩn thận nhìn khuôn mặt của hắn, hỗn đản này lớn lên cũng rất anh tuấn, nhất là trên mặt lại có vết sẹo mờ, khiến cho cả người hắn tràn đầy một cổ khí tức nam nhân. Tiểu tử này cũng không biết đang mơ mộng cái gì, khóe miệng có chút nhếch lên, lộ ra một bô dạng cười mà giống như không phải cười. Sững sờ nhìn Diệp Khiêm trước mặt, Tần Nguyệt thậm chí có chút ít ngây dại, một loại cảm giác rất kỳ quái lặng lẽ chạy lên não, nhịn không được có chút khom lưng cúi xuống.
Đang lúc Tần Nguyệt có chút khống chế không nổi dòng suy nghĩ của mình, muốn hôn lên bờ môi của Diệp Khiêm, bỗng nhiên phát hiện ánh sáng trong con mắt của Diệp Khiêm. Tần Nguyệt hơi sững sờ, lập tức minh bạch, tiểu tử này căn bản cũng không có ngủ, rõ ràng là giả bộ ngủ nha.
Thấy Tần Nguyệt thời gian dài như vậy còn không có hôn xuống, Diệp Khiêm nhịn không được mở to mắt, có chút cười cười, ranh mãnh nói: "Nguyệt Nguyệt, có phải hay không có chút kìm lòng không được?"
Tần Nguyệt tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, hướng phần eo của hắn hung hăng bấm một cái, lúc này mới vội vội vàng vàng xuống xe hướng thang máy đi đến. "Mình đây là làm sao vậy? Vừa rồi như thế nào lại làm ra loại chuyện này a?" Tần Nguyệt e lệ thầm nghĩ, "Tiểu hỗn đãn kia cũng dám trêu đùa mình, hừ!"
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, cuống quít hấp tấp đuổi theo. Khi thấy gương mặt của Tần Nguyệt, trong nội tâm của Diệp Khiêm hơi có chút chột dạ, vốn định nói vài lời trêu chọc thì lời nói đến bên miệng liền ngạnh sanh nuốt xuống. Lúc này, tốt nhất là không nên trêu chọc cô ấy. Nhớ tới vừa rồi ở khoảng cách gần nhìn thấy gương mặt trắng noãn, mắt to, lông mi dài tuyệt mỹ của Tần Nguyệt, khiến cho tâm hồn của hắn nhịn không được nhốn nháo.
Bởi vì vừa mới xảy ra một màn xấu hổ như vậy, cho nên Tần Nguyệt cũng không có ý tứ cùng Diệp Khiêm nói chuyện, gương mặt khôi phục lại bộ dạng lạnh như băng trước kia, thế nhưng mà trong nội tâm lại nhịn không được âm thầm nghĩ đến chuyện vừa rồi.