Tuy trong nội tâm của Bách Địa Phong rất không thoải mái, nhưng nam nhân Nhật Bản thường xuyên dối trá rồi nên hắn không thể nổi giận ở trước mặt Tống Nhiên được. Dù sao, làm như vậy, chỉ khiến cho hình tượng của hắn ở trong lòng Tống Nhiên càng ngày càng kém.
Đến bên trong nhà hàng, Diệp Khiêm chọn một nơi gần vị trí cửa sổ ngồi xuống, ngồi nơi đây có thể thấy rõ phong cảnh bên đường. Đây đã là thói quen nhiều năm qua của Diệp Khiêm rồi, bởi vì như vậy giúp cho hắn có thể nhìn thấy rõ tình huống xung quanh, có như vậy Diệp Khiêm mới có cảm thấy an toàn. Dù sao, những chuyện Diệp Khiêm làm đều là hoạt động liều mạng, một khi không cẩn thận rất có thể sẽ mất đi mạng nhỏ của mình, cho nên, hắn không thể không có tâm phòng bị a.
Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên sóng vai ngồi xuống, Bách Địa Phong ngồi ở đối diện, về phần Lâm Phong cùng Ngô Hoán Phong, tự nhiên là ngồi ở bàn bên cạnh. Diệp Khiêm vẫy vẫy tay, gọi nhân viên phục vụ tới, tùy ý chọn mấy món ăn sáng, đa số là món ăn Tống Nhiên thích. Cùng Tống Nhiên ăn cơm đã không phải lần một lần hai rồi, đối với sở thích của Tống Nhiên hắn tự nhiên biết rất rõ ràng.
Sau khi chọn món ăn, Diệp Khiêm phất phất tay lại để cho nhân viên phục vụ rời đi, sau đó nhìn Bách Địa Phong nở nụ cười một chút, nói: "Đối với món ăn Hoa Hạ, chắc hẳn Bách Địa tiên sinh không có hiểu rõ giống như tôi, nên tôi tự tiện làm chủ chọn vài món, cũng không biết Bách Địa tiên sinh có thích hay không nữa."
Cũng đã chọn xong món ăn rồi, lại còn giả vờ giả vịt khách sáo một chút, Bách Địa Phong hận có chút nghiến răng. Bất quá, hắn vẫn phải duy trì hình tượng của mình, khẽ cười nói: "Không có sao, Diệp tiên sinh làm chủ là tốt rồi."
"Ha ha, vậy tôi đây cũng không khách khí nữa." Diệp Khiêm ha ha vừa cười vừa nói, "Đúng rồi, Bách Địa tiên sinh uống rượu không? Đã đến nhà hàng Trung Hoa, thì nhất định phải nếm thử rượu Hoa Hạ của chúng tôi a. Chúng ta cùng uống vài chén, như thế nào?"
Có chút sửng sốt, biểu hiện trên khuôn mặt của Bách Địa Phong có chút cứng ngắc nói: "Ách, tôi cảm thấy chúng ta nên uống rượu Nhật Bản, rượu Hoa Hạ quá mãnh liệt rồi, có chút gay mũi."
"Ai? Uống rượu mạnh mới là nam nhân, hơn nữa, chị Nhiên thích nam nhân có thể uống rượu nhất. Chị Nhiên thấy em nói có đúng không?" Diệp Khiêm nói.
"Ừ!" Tống Nhiên nhẹ gật đầu, nói: "Nam nhân có thể uống rượu mới thực sự là nam nhân, uống chút rượu liền té xỉu thậm chí là uống rượu xong liền làm loạn thì căn bản không tính là nam nhân." Vừa nói, ánh mắt còn lườm Diệp Khiêm bên cạnh, rất rõ ràng chính là đang mượn cơ hội để trào phúng Diệp Khiêm. Diệp Khiêm đương nhiên cũng hiểu rõ, hắn không biết đã ở trước mặt Tống Nhiên mất mặt bao nhiêu lần rồi, hắn cũng không nhớ rõ, chuyện uống rượu xong liền làm loạn hắn cũng đã từng làm không ít.
Ẩn tình ở trong đó Bách Địa Phong tự nhiên là không biết rõ, còn tưởng Tống Nhiên thật sự thích loại nam nhân có thể uống rượu. Trong nội tâm hắn âm thầm nghĩ, khó trách Tống Nhiên lại thích Diệp Khiêm, xem ra Diệp Khiêm là người có tửu lượng hơn người ah. Ngượng ngùng nở nụ cười một chút, Bách Địa Phong lấy hết dũng khí, nói: "Chuyện gì đều có lần thứ nhất, tuy tôi không có thói quen uống rượu mạnh, nhưng cũng có thể nếm thử một chút. Ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị, cũng không tệ. Bất quá, Diệp tiên sinh cần phải hạ thủ lưu tình, cũng đừng chuốc tôi quá chén, để cho tôi mất mặt ở trước mặt Tống tiểu thư ah."
"Không có đâu, Bách Địa tiên sinh cứ yên tâm đi." Diệp Khiêm ha ha vừa cười vừa nói.
Bách Địa Phong ngượng ngùng cười cười, không nói gì. Hắn đương nhiên không phải là lần đầu tiên uống rượu mạnh, trước kia hắn đã uống qua một lần, là rượu xái Trung Quốc. Kết quả là sau khi uống thì dạ dày của hắn chảy máu, ói ngay tại chỗ, mặt mũi là triệt để mất hết, thậm chí còn làm loạn ôm lấy người khác. Cho nên, hắn thật sự có chút nghĩ lại mà sợ, sợ mình tại trước mặt Tống Nhiên lại dẫm vào vết xe đổ lúc trước; bất quá, nếu Tống Nhiên thích nam nhân có thể uống rượu, thì hắn không thể không liều một chút.
Không bao lâu, rượu và thức ăn toàn bộ mang lên. Diệp Khiêm vừa gắp thức ăn cho Tống Nhiên, vừa kêu gọi Bách Địa Phong uống rượu. Bách Địa Phong có chút kinh hồn táng đảm, thỉnh thoảng ngốc đầu nhìn ra bên ngoài. Hắn có chút tức giận, những thủ hạ của hắn tại sao bây giờ còn chưa tới.
"Bách Địa tiên sinh, có phải anh có việc gì gấp hay không? Vì cái gì luôn nhìn ra bên ngoài? Nếu như Bách Địa tiên sinh thật sự có việc gấp vậy thì cứ đi trước, không có việc gì đâu." Diệp Khiêm nói.
"Không có việc gì, không có việc gì." Bách Địa Phong cuống quít nói.
"Không có việc gì là tốt rồi, đến, chúng ta uống tiếp, cạn ly nha." Diệp Khiêm bưng chén rượu lên, nói. Rượu Diệp Khiêm gọi đều là rượu có nồng độ cao, uống cạn một ly khiến cho Bách Địa Phong có chút chịu không nổi. Chẳng những là hắn, mà ngay cả Diệp Khiêm cũng chịu không nổi. Diệp Khiêm cũng không phải là tửu thần, uống rượu kỳ thật cũng không phải rất lợi hại. Nếu như so với Tống Nhiên, thì tửu lượng của Diệp Khiêm quả thật giống như là đồ chơi dành cho con nít.
Bách Địa Phong sau khi uống cạn ly rượu, rõ ràng cảm giác được thân thể của mình có chút khác thường, chỉ cảm thấy dạ dày của mình không ngừng gợn sóng, dị thường khó chịu. Thiếu chút nữa đã phun ra ngoài, Bách Địa Phong đình chỉ một hơi, thời gian dần qua đem phần xúc động kia áp chế xuống dưới. Sau đó cuống quít uống một ly nước trà, rồi không ngừng nhét đồ ăn vào trong miệng của mình. Bất quá, hắn còn băn khoăn đến vấn đề hình tượng của mình, nên không thể không ăn rất nhã nhặn, đâu giống như Diệp Khiêm ăn như hổ đói không cố kỵ chút nào.
"Đến đến, Bách Địa tiên sinh, chúng ta uống tiếp a." Diệp Khiêm rót đầy ly rượu cho Bách Địa Phong, sau đó lại rót cho mình. Bất quá, Diệp Khiêm lại đầu cơ trục lợi cũng không có rót đầy ly của mình. Sau đó bưng ly rượu lên, Diệp Khiêm nói: "Đến, chúng ta hãy cạn ly vì lần gặp gỡ này. Cạn ly nào!"
Bách Địa Phong có chút bất đắc dĩ, bất quá vẫn bưng ly rượu lên uống sạch. "Ách, thật xin lỗi, tôi phải đi toilet một chút." Bách Địa Phong nói một câu, sau đó liền đứng dậy hướng toilet đi tới. Hắn cảm giác nếu như hắn không nhanh một chút thì rất có thể sẽ đem toàn bộ đồ ăn trong dạ dày ói ra ngoài.
Bình thấy biểu hiện của Bách Địa Phong như vậy, Diệp Khiêm có chút cười cười, biết rõ tiểu tử này đã không chịu nổi nữa rời. Thừa dịp Bách Địa Phong rời khỏi, Diệp Khiêm há miệng đem rượu mà hắn vừa mới uống toàn bộ phun ra ngoài.
Đến bên trong toilet, Bách Địa Phong cuống quít vận khí, dùng khí kình đem rượu mà hắn đã uống vào trong dạ dày toàn bộ ói ra ngoài. Bất quá, cho dù là như vậy, Bách Địa Phong vẫn cảm giác có chút khó chịu, ngay cả nước chua trong dạ dày cũng ói ra ngoài một ít, đầu hắn cũng có chút chóng mặt.
Lấy điện thoại cầm tay ra, Bách Địa Phong cuống quít gọi một cú điện thoại đi ra ngoài. Điện thoại vừa mới bắt máy, Bách Địa Phong liền phẫn nộ quát: "Baka (ngu ngốc), bọn mày đang làm cái gì? Như thế nào đến bây giờ còn không đến đây? Tao không quản nguyên nhân của bọn mày là gì, tao hạn cho bọn mày trong vòng nửa giờ phải chạy tới nơi này, nếu như không đến được, thì bọn mày hãy đi chết hết đi."
Nói xong, Bách Địa Phong "BA~" một tiếng cúp điện thoại. Sửa sang lại quần áo của mình một chút, sau đó liền đi ra khỏi toilet. Nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên đang nhẹ giọng cười nói, Bách Địa Phong hít thật sâu một hơi, lấy hết dũng khí lần nữa đi tới. Hắn biết rõ kế tiếp nhất định sẽ bị Diệp Khiêm oanh tạc thêm một lần nữa, nhưng đó cũng là chuyện không có cách nào a, hắn chỉ có thể mong đợi người của hắn mau tới.
Đi đến vị trí của mình ngồi xuống, Bách Địa Phong áy náy cười cười, nói: "Không có ý tứ, lại để cho hai vị đợi lâu."
"Không có việc gì không có việc gì, đến, Bách Địa tiên sinh, chúng ta uống tiếp a." Diệp Khiêm ha ha cười cười, vừa chuẩn bị rót rượu cho Bách Địa Phong.
Bách Địa Phong cuống quít giơ tay ngăn lại, nói: "Diệp tiên sinh, tôi thật sự không thể uống nữa, hiện tại đã có chút say rồi, nếu uống nữa thì tôi không có thể lái xe trở về a."
"Không có sao, đến lúc đó tôi sẽ để cho hộ vệ của tôi đưa anh trở về." Diệp Khiêm nói, "Như thế nào? Bách Địa tiên sinh không tin vào kỹ thuật lái xe của bảo tiêu tôi sao? Đây chính là nhất lưu, tuyệt đối sẽ đưa Bách Địa tiên sinh về nhà bình an."
Lời nói đã đến phân thượng này rồi, Bách Địa Phong cũng không thể nói thêm gì nữa rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, rút cánh tay của mình về. Diệp Khiêm vừa rót rượu cho Bách Địa Phong, vừa ha ha cười nói: "Như vậy mới đúng a, Bách Địa tiên sinh chính là nhân trung chi long, uống chút rượu đây còn không phải là chuyện rất đơn giản sao."
Tiếng nói rơi đi, Diệp Khiêm bỗng nhiên thoáng nhìn qua bốn nam tử trẻ tuổi bên ngoài cửa sổ, cả bốn người đều mặc y phục màu đen. Bốn nam tử trẻ tuổi nhìn quanh bốn phía, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên người Bách Địa Phong, trên mặt rõ ràng lộ ra một tia nhẹ nhàng thở ra. Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, trong nội tâm âm thầm thầm nghĩ: "Xem ra lúc Bách Địa Phong đi WC đã gọi điện thoại nhờ người đến cứu giá a."
Bốn gã nam tử trẻ tuổi sau khi tiến vào trong nhà hàng, đột nhiên từ trong lòng ngực móc ra thanh kiếm thật dài hướng bọn người Diệp Khiêm lao đến. Những thanh kiếm kia đều do thép mềm chế tạo, bình thường có thể quấn quanh bên hông, tùy thời đều có thể lấy ra sử dụng. Diệp Khiêm không khỏi sững sờ, có chút làm không rõ, chẳng lẽ lại là người Yamaguchi Group ra tay với hắn?
Lâm Phong cùng Ngô Hoán Phong hiển nhiên cũng chú ý tới tình huống này, cuống quít đứng dậy đi tới trước bàn Diệp Khiêm, một bộ dạng đề phòng. Bách Địa Phong nhìn thấy phản ứng của bọn họ đã biết rõ là người của hắn đã đến, không khỏi có chút nhẹ nhàng thở ra, quay đầu đi.
Nhưng mà, vượt quá dự liệu của mọi người, bốn người kia vậy mà bay thẳng đến chỗ Bách Địa Phong, hướng hắn đâm liên tiếp. Bách Địa Phong ngược lại cũng không có kinh ngạc gì, bởi vì đây chính là do hắn an bài, hắn để cho người của hắn ngụy trang thành địch nhân đến ám sát hắn, sau đó thuận tiện đem Diệp Khiêm liên lụy vào, như vậy có thể bất động thanh sắc thăm dò ra công phu của Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm tự nhiên là không biết được ý định của Bách Địa Phong, hơn nữa hắn cũng không có ý định nhúng tay vào. Nếu có người có thể giúp hắn loại bỏ Bách Địa Phong, thì tự nhiên không còn gì tốt hơn.
Theo thời gian dần trôi, Bách Địa Phong cũng cảm giác được có chút không đúng. Mặc dù nói diễn trò cũng phải làm ra dáng, nhưng bốn tên tiểu tử này rõ ràng diễn cũng sâu a, chiêu chiêu đều là chiêu số trí mạng. Trọng yếu hơn là, vô luận Bách Địa Phong có hướng bọn họ nháy mắt như thế nào, thì bọn họ cũng không có chút nào để ý tới. Có chút nhíu lông mày, Bách Địa Phong rốt cục kịp phản ứng, bốn người này căn bản kông phải là người của hắn, mà thật sự là người tới ám sát hắn.
Gia tộc Bách Địa nhiều người như vậy, Bách Địa Phong tự nhiên không có khả năng người nào cũng biết, hắn vừa rồi bất quá chỉ gọi một cú điện thoại cho trợ thủ của mình, để cho hắn an bài một chút mà thôi. Tự nhiên, phải tìm một số gương mặt tương đối lạ lẫm, không thể để cho phụ tá của hắn tự đến được a? Như vậy chẳng phải là làm lộ kế hoạch rồi sao. Hôm nay, thật không ngờ thiếu chút nữa là hắn đã mất đi mạng nhỏ của mình.