Hoàn toàn chính xác, hiện tại Lâm Phong cũng chỉ có hai bàn tay trắng, lúc đối mặt Tạ Đông Bách hắn không có bất kỳ ưu thế nào, không có bất kỳ thẻ đánh bạc nào để đàm phán. Bất quá, tình khí quật cường của Lâm Phong không cho phép hắn chịu thua đơn giản như vậy, hắn đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, mới có thể chèo chống cho đến bây giờ, mắt nhìn thấy mình sắp tốt nghiệp, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha đơn giản như vậy.
"Cha..." Tạ Tử Y gắt giọng, "Sao cha có thể nói như vậy? Cha chẳng lẽ đã quên, cha có thể có được địa vị như ngày hôm nay cũng không phải một lần là xong, trước kia cha cũng chỉ là một người đánh giày ven đường mà thôi. Nhân định thắng thiên, những lời này không phải là lời mà cha thường nói với con sao?"
"Xú nha đầu, con nói hưu nói vượn gì đó, sao có thể lấy cậu ấy so sánh với cha?" Tạ Đông Bách nhíu lông mày một chút, trách mắng. Hầu hết đại nhân vật, đều có tật xấu như vậy, luôn cho rằng không có người nào có thể bắt chước thành công của mình, có cảm giác những chuyện mà mình đã trải qua hết thảy đều là độc nhất vô nhị, Một khi thành công, thì bọn họ thường không để ý đến quá khứ của mình, không để ý đến những trắc trở mà bọn họ đã trải qua.
"Vì cái gì không thể so à? Cha có thể làm được, thì tại sao Lâm Phong lại làm không được? Nhìn người cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài, cũng không thể chỉ nhìn hiện tại, đây không phải là những lời mà cha thường hay nói với con sao? Con tin tưởng Lâm Phong, con tin tưởng anh ấy sẽ không để cho con thất vọng." Tạ Tử Y kiên định nói, "Hiện tại Lâm Phong bất quá chỉ thiếu một cái cơ hội mà thôi, một khi có cơ hội, anh ấy nhất định sẽ nhất phi trùng thiên. Cha, vì cái gì cha lại không cho anh ấy một cái cơ hội? Chỉ cần cha vươn tay ra hơi kéo một chút, con tin Lâm Phong nhất định sẽ thành công."
"Cho cậu ấy cơ hội, kéo cậu ấy một chút? Vì cái gì? Cậu ấy có tư cách sao? Cha quả thật là nhìn không ra cậu ấy có tư cách gì để cho cha dìu dắt cậu ấy." Tạ Đông Bách khinh thường nói.
Lông mày của Lâm Phong có chút nhíu lại, trên mặt có chút ít âm tình bất định. Một người tự ti thường có lòng tự trọng rất cao, huống chi, Lâm Phong lại là người quật cường như vậy, cho dù Tạ Đông Bách giúp hắn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không tiếp nhận. "Bác yên tâm, con sẽ không cần sự trợ giúp của bác đâu, con cũng tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày con sẽ đường đường chính chính đi đến trước mặt bác, sẽ không bị bác chế nhạo." Lâm Phong quật cường nói.
"Cậu có thể nói như vậy, thì không còn gì tốt hơn. Tốt, tôi sẽ đợi đến ngày đó." Tạ Đông Bách cười lạnh một tiếng, nói.
Bữa tiệc, tự nhiên là tan rã trong không vui. Tạ Tử Y bị kẹp ở giữa hai người tự nhiên là phi thường thống khổ, tuy cô không muốn mất đi Lâm Phong, nhưng cô cũng không muốn mất đi cha của mình. Nhìn thấy Lâm Phong giận dữ xoay người rời đi, Tạ Tử Y cuống quít đuổi theo, lúc ra ngoài đã thấy Lâm Phong ngồi trong xe taxi rời đi, muốn đuổi theo cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Nhìn thấy xe taxi rời đi, Tạ Tử Y có chút thở dài, quay người trở về bên trong khách sạn. Từ nhỏ đến lớn, Tạ Tử Y chưa từng cùng cha của mình to tiếng, thế nhưng mà lúc này, cô nổi giận, cô muốn cùng cha của mình nhao nhao một trận. Cô rất kiên quyết đối với quyết định của mình, mặc kệ Tạ Đông Bách có phản đối như thế nào, cô cũng sẽ không rời khỏi Lâm Phong, cô muốn ở cùng với Lâm Phong. Bởi vì cô yêu Lâm Phong, cô tin tưởng Lâm Phong có thể nói được thì sẽ làm được, nhân định thắng thiên.
Nhưng mà, mọi chuyện thường phát sinh không giống như người ta đã dự đoán trước.
Có một ngày, Lâm Phong đi đến trước mặt Tạ Tử Y mặt, nói lời chia tay với cô. Lâm Phong hiểu rất rõ ràng, với năng lực bây giờ của hắn không thể làm chỗ dựa cho Tạ Tử Y, cũng không thể bảo vệ cho Tạ Tử Y, tuy hắn rất yêu Tạ Tử Y, nhưng mà giống như lời Tạ Đông Bách đã nói, hắn căn bản không có biện pháp bảo đảm điều kiện sinh hoạt cho Tạ Tử Y. Có đôi khi, buông tay cũng là yêu.
Tạ Tử Y tự nhiên là không muốn, dốc sức liều mạng hỏi Lâm Phong nguyên nhân. Nhưng mà, Lâm Phong lại nói vô cùng quyết tuyệt, nói không có bất kỳ chỗ trống nào. Có đôi khi, hai người chia tay, người bị chia tay không nhất định lại là người thống khổ nhất, thường thường thì người đưa ra lời nói chia tay lại là người càng thống khổ hơn. Rất rõ ràng, Lâm Phong chính là người như vậy.
Sau khi cùng Tạ Tử Y nói lời chia tay, thì Lâm Phong nghỉ học, rời Nhật Bản trở về Hoa Hạ. Từ đó về sau, bật vô âm tín, vô luận Tạ Tử Y có cố gắng tìm kiếm như thế nào cũng không thể tìm được Lâm Phong.
Về sau, Lâm Phong tại một lần cơ duyên xảo hợp gia nhập Thất Sát, từ đó về sau cải biến vận mệnh của hắn. Dựa vào sự kiên trì cùng trí tuệ của hắn, Lâm Phong cuối cùng đã leo lên vị trí thủ lĩnh Thất Sát, hơn nữa còn mang theo Thất Sát dần dần đi tới huy hoàng. Nhưng mà, trong nội tâm của Lâm Phong vẫn có một chuyện khiến hắn cảm thấy phiền phức khó chịu, chính là phần nhân tình mà hắn thiếu Tạ Tử Y, một phần nhân tình mà hắn vĩnh viễn sẽ không quên.
Lúc trước Diệp Khiêm mời Lâm Phong đến Nhật Bản, Lâm Phong đã từng nói qua, hắn thiếu nợ một người nào đó ở Nhật Bản một phần nhân tình. Người nào đó chính là chỉ Tạ Tử Y.
Ở bên trong một nhà quán trà, lúc Diệp Khiêm nghe xong Lâm Phong tự thuật, rốt cuộc hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến đuôi. Hắn cũng rốt cục minh bạch vì cái gì Tạ Đông Bách sau khi biết rõ thân phận của Lâm Phong thì lại có biểu hiện xấu hổ như vậy rồi, đổi lại những người khác nhất định cũng sẽ giống như biểu lộ giống như Tạ Đông Bách. Tạ Đông Bách đã từng xem thường Lâm Phong, bây giờ Lâm Phong lại có địa vị hiển hách như vậy, nên Tạ Đông Bách nhớ lại những lời mà hắn đã nói với Lâm Phong, khiến cho hắn xấu hổ không thôi?
Bất quá, Diệp Khiêm đối với những lời Tạ Đông Bách nói lúc trước cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, cho rằng những lời mà Tạ Đông Bách đã nói lúc trước cũng đều là chuyện hợp tình hợp lý mà thôi. Tạ Đông Bách lúc trước không tin Lâm Phong có thể vang danh thiên hạ, đây cũng không phải lỗi của hắn, hắn cũng vì suy nghĩ cho Tạ Tử Y mà thôi, có thể cách làm của hắn có chút bất cận nhân tình, nhưng cũng không có gì đáng trách.
Lâm Phong nhẹ nhàng thở dài, nói: "Anh Diệp có phải cảm thấy chuyện này có chút buồn cười hay không?"
Lắc đầu, Diệp Khiêm nói: "Tôi chỉ cảm thấy anh Lâm càng thêm đáng yêu, thật không ngờ anh Lâm còn có một đoạn cố sự như vậy." Vừa nói Diệp Khiêm vừa nhìn Mặc Long bên cạnh, dù sao Lâm Phong đã từng cùng Tạ Tử Y nói chuyện yêu đương, tuy chuyện này đã là quá khứ, nhưng bất kể nói như thế nào, thì Mặc Long đối với Tạ Tử Y cũng có chút cảm giác. Một người đàn ông, sau khi biết được chuyện giữa người yêu của mình cùng bạn trai trước kia, đều khó có khả năng xem như chuyện gì cũng không có. Đặc biệt là, người bạn trai kia còn ở trước mặt của mình, nói trước kia cùng bạn gái của mình yêu nhau đến cỡ nào.
Bất quá, Diệp Khiêm cũng không có nhìn ra biểu hiện khác thường gì trên khuôn mặt của Mặc Long, Mặc Long có biểu hiện rất nhạt, phảng phất giống như là chuyện gì cũng không có nghe thấy. Nhưng Diệp Khiêm có thể cảm giác được, trong nội tâm của Mặc Long đang cảm thấy rất khó chịu, hắn vốn là người rất sợ nói chuyện yêu đương, đột nhiên nghe thấy chuyện như vậy, nhất định sẽ càng tránh xa.
"Ai, bất kể nói như thế nào, thì cũng là tôi thiếu nợ Tử Y. Về phần trước kia cha của cô ấy đối với tôi như vậy, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, cho nên tôi cũng không có để ở trong lòng." Lâm Phong nói, "Từ khi anh Diệp ám sát ba đại thủ lãnh của tổ chức Yamaguchi Group, Phúc Thanh Bang liền muốn mượn cơ hội đó đạt thêm nhiều lợi ích nữa, do đó đã đi công kích Yamaguchi Group, lại thật không ngờ bị Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã liên hợp đả kích. Tôi biết rõ tôi thiếu nợ Tử Y vĩnh viễn cũng không thể nói rõ, bất quá chuyện có thể làm thì tôi vẫn phải làm."
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, có chút đã hiểu rõ. Diệp Khiêm còn một mực rất kỳ quái vì cái gì Phúc Thanh Bang dưới tình huống bị Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã liên hợp đả kích mà chỉ bị tổn thất ít như vậy, hôm nay xem ra, đều là do Lâm Phong đang âm thầm tương trợ ah. Ý tứ trong lời nói của Lâm Phong cũng đã rất rõ ràng, rõ ràng là nói hắn đang âm thầm trợ giúp Phúc Thanh Bang nha.
Bất quá, người mà Lâm Phong trợ giúp chính là Tạ Tử Y, chứ không phải là Tạ Đông Bách. Tuy hắn cũng không hận Tạ Đông Bách, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể tha thứ cho việc Tạ Đông Bách đã từng vũ nhục hắn.
"Anh Lâm chính là người trọng tình a." Diệp Khiêm nói, "Bất quá, anh Lâm có nghĩ tới, Tạ Tử Y đã sớm buông xuống chuyện giữa hai người, mà anh thì lại còn không có quên, vẫn cảm thấy mình thiếu nợ Tạ Tử Y, có phải là anh vẫn còn yêu lấy Tạ Tử Y hay không? Hoặc là nói, vì cái gì anh không thử buông xuống? Nếu như anh một mực cho rằng mình thiếu nợ Tạ Tử Y, thì anh và Tạ Tử Y sẽ đều thống khổ."
Lâm Phong đắng chát nở nụ cười một chút, nói: "Nói thật, Tử Y ở trong lòng của tôi quả thật là có vị trí rất quan trọng, đây có thể xem như là một giấc mơ không thể thành hiện thực của tôi. Bất quá, chuyện này đã là chuyện của quá khứ rồi, tôi cũng đã sớm buông xuống rồi, tôi chỉ muốn dùng năng lực của mình trợ giúp cô ấy một chút, bất kể nói như thế nào, thì chúng tôi đã từng yêu nhau, tôi cũng không hy vọng Phúc Thanh Bang bị tiêu diệt như vậy. Hơn nữa, tôi cũng biết rõ, Tử Y cũng đã buông xuống chuyện này rồi, nụ cười trên khuôn mặt của cô ấy rõ ràng đã tỏ vẻ cô ấy đã có người yêu." Vừa nói, ánh mắt của Lâm Phong liền chuyển hướng về phía Mặc Long, "Mặc Long huynh đệ, tôi biết rõ cô ấy rất thích anh. Cô ấy là cô gái tốt, tôi hi vọng anh có thể hảo hảo quý trọng. Kỳ thật tôi chỉ là người ngoài, cũng không tiện nói nhiều như vậy, bất quá tôi lại thật tâm hi vọng hai người có thể sống hạnh phúc bên nhau."
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra là hắn suy nghĩ quá mức đơn giản a, lúc tại biệt thự của Tạ Đông Bách, nếu như Lâm Phong đến sớm, thì hắn sẽ nhìn thấy hết thảy mọi chuyện giữa Tạ Tử Y cùng Mặc Long, bằng trí thông minh của Lâm Phong như thế nào lại không nhìn ra mối quan hệ giữa Tạ Tử Y cùng Mặc Long.
Biểu hiện của Mặc Long không có thay đổi gì, phảng phất giống như chuyện mà Lâm Phong đang nói cùng hắn không có nửa điểm quan hệ, nhàn nhạt lắc đầu, Mặc Long nói: "Ta biết rõ cô ấy là cô gái tốt, bất quá tôi cũng không phải là người thích hợp với cô ấy nhất. Tôi cũng giống như anh vậy, tôi không có cách nào cho cô ấy một cuộc sống giống như cô ấy muốn, cũng không có cách nào trở thành chỗ dựa cho cô ấy. Nếu đã không thể làm được, thì không nên đến với nhau làm gì, miễn cho đến có một ngày nào đó tôi bỗng nhiên rời khỏi thế giới này, sẽ khiến cho cô ấy thương tâm. Anh thấy tôi nói co đúng không?"
Tâm tình của Mặc Long, Diệp Khiêm có thể lý giải. Ở trong nội tâm của Mặc Long, một mực bị cừu hận đè nén, chính là chuyện cha mẹ gia gia của hắn bị giết chết. Tuy hiện tại hắn đã biết rõ ràng mọi chuyện, thế nhưng mà chuyện Mặc Giả Hành Hội hắn cũng không có biết bao nhiêu, hắn cũng căn bản không biết tương lai hắn sẽ gặp phải tình cảnh gì. Có lẽ, thật sự có một ngày, hắn đấu không lại đệ tử Ám Mặc, sẽ bị bọn họ giết chết. Hắn không phải sợ chết, hắn sợ là hắn không thể cho Tạ Tử Y tương lai, cho nên tốt nhất là không nên đến với nhau làm gì.