Mặc dù nói cử động của Tạ Đông Bách có chút hiềm nghi hành động theo cảm tình, nhưng đối mặt tình huống như vậy, nếu như hắn không làm như vậy thì có chút không thể nào nói nổi. Người lăn lộn trên đường, có đôi khi sinh tử cá nhân chỉ là chuyện nhỏ, mặt mũi lại là chuyện lớn. Phúc Thanh Bang lại là một tổ chức khổng lồ, nếu như bị người lấn đến tận nhà mà không có động tác gì thì chẳng phải là bị người giang hồ cười nhạo sao? Huống chi, đây còn là đang ở trước mặt Diệp Khiêm, Tạ Đông Bách không làm ra một bộ thái độ cường ngạnh, thì sao có thể yêu cầu Diệp Khiêm trợ giúp hắn được? Mặc dù nói Phúc Thanh Bang cùng Nanh Sói có quan hệ không tệ, nhưng không có đạo lý gì lại để cho Diệp Khiêm đi trợ giúp một kẻ ngu a. Cho nên, mặc kệ từ phương diện nào mà nói, thì Tạ Đông Bách đều phải làm ra một điểm hành động thực tế, để chứng minh hắn không phải là người không có năng lực a.
Tạ Đông Bách vừa nói xong, đệ tử Phúc Thanh Bang liền nhanh chóng đem thành viên Yamaguchi Group bao vây lại, tuy song phương vẫn chưa lao vào đánh nhau, nhưng hào khí lại khẩn trương không thôi, chỉ cần hơi tí va chạm sẽ nổ ra đại chiến. Tuy Nguyên Điền Huy cuồng vọng, nhưng giờ phút này hắn cũng có chút kinh hãi, nếu quả thật đánh nhau, bên phía hắn chắc chắn sẽ chịu thiệt hại. Mặc dù thế lực của Phúc Thanh Bang không bằng Yamaguchi Group, nhưng chó cùng rứt giậu, vạn nhất ép Phúc Thanh Bang đến tình trạng cá chết lưới rách, thì hắn chẳng phải là lỗ lớn hay sao? Lúc nhận được mệnh lệnh của thượng cấp, Nguyên Điền Huy đã biết rõ chuyện này rất khó làm, một khi làm không tốt, thì cái mạng nhỏ này của hắn cũng sẽ không còn, thế nhưng mà hắn lại không thể không tuân theo mệnh lệnh thượng cấp đi làm việc, đến địa bàn Phúc Thanh Bang, thăm dò Diệp Khiêm một chút.
Hít thật sâu một hơi, Nguyên Điền Huy áp chế cảm xúc khẩn trương của mình xuống, nhìn lướt qua bốn phía, nói: "Xem ra Tạ bang chủ quyết tâm muốn cùng Yamaguchi Group đối nghịch hả? Ông cần phải suy nghĩ kỹ càng, cơ nghiệp trăm năm của Phúc Thanh Bang có được cũng không dễ dàng a, tôi nghĩ Tạ bang chủ cũng không muốn Phúc Thanh Bang hủy ở trong tay ông a?"
"Hừ, mày có thân phận gì? Bất quá chỉ là một tiểu đội trưởng của Yamaguchi Group mà thôi, mày có tư cách nói chuyện với tao sao? Mau gọi điện thoại trở về, nói cho Trung Thôn Đại Hòa, nếu như hắn muốn khai chiến thì Phúc Thanh Bang cũng sẽ không e ngại hắn. Nếu như hắn không muốn khai chiến, như vậy nhất định phải cho tao một câu trả lời thỏa đáng, nếu không hôm nay bọn mày cũng đừng nghĩ có thể rời đi." Tạ Đông Bách hừ lạnh một tiếng, nói.
Mặc dù có sự ủng hộ của Diệp Khiêm nhưng Tạ Đông Bách cũng không có ý nghĩ cùng Yamaguchi Group khai chiến, nhưng khi những thành viên Yamaguchi Group nghe hắn nòi thì lại cho rằng Tạ Đông Bách vì có Diệp Khiêm làm chỗ dựa cho nên mới có thể hung hăng càn quấy, không biết sợ như thế. Tuy Nguyên Điền Huy chỉ là một tiểu đầu mục của tổ chức Yamaguchi Group, thân phận của hắn căn bản không có cách nào so sánh với Tạ Đông Bách, nhưng bên trong Yamaguchi Group chế độ đẳng cấp phi thường sâm nghiêm, mệnh lệnh thượng cấp vô luận đúng sai thì hắn đều phải nhất định tuân thủ. Nguyên Điền Huy đã tiếp nhận mệnh lệnh thượng cấp, đi đến đây dò xét Diệp Khiêm một chút, như vậy hắn không thể bởi vì vài câu nói cường ngạnh của Tạ Đông Bách liền lùi bước, nếu không sau khi trở về hắn cũng không có cách nào ăn nói với thượng cấp của hắn.
"Tạ bang chủ, chúng tôi lần này tới đây cũng không phải tìm ông, cũng không phải muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Yamaguchi Group cùng Phúc Thanh Bang. Chúng tôi biết thủ lĩnh Nanh Sói Lang Vương Diệp Khiêm đã đến Nhật Bản, hơn nữa còn đến ở trong nhà Tạ bang chủ, cho nên đặc biệt đến đây gặp mặt." Nguyên Điền Huy nói, "Tôi nghĩ, Tạ bang chủ sẽ không ngăn cản chúng tôi gặp mặt Diệp tiên sinh a?"
Chủ đề đã kéo đến trên đầu mình, Diệp Khiêm cũng đã có lý do không cần phải im lặng nữa rồi. Có chút cười cười, Diệp Khiêm tiến lên vài bước, đi đến đối diện Nguyên Điền Huy, cao thấp đánh giá Nguyên Điền Huy, nói: "Anh tìm tôi?"
"Vâng, tôi..." Nguyên Điền Huy lời còn chưa nói hết, liền bị Diệp Khiêm cắt đứt. Chỉ thấy Diệp Khiêm mỉm cười, khoát tay áo, nói: "Anh không có tư cách nói chuyện với tôi, trở về nói cho thủ lĩnh của anh biết, nếu như hắn muốn tìm Diệp Khiêm tôi thì hãy tự mình đến a. Phái một tiểu lâu la đến tìm tôi, thì tính toán cái gì? Xem thường Diệp Khiêm tôi sao?" Tuy là mỉm cười nói chuyện, nhưng bộ dạng tươi cười của Diệp Khiêm có chút âm hiểm, ngữ khí càng là có một chút hàn ý.
Nguyên Điền Huy không khỏi giật mình tại chỗ, có chút không biết phải làm sao. Dừng một chút, Nguyên Điền Huy nói: "Diệp tiên sinh, tôi nghĩ..."
Lông mày của Diệp Khiêm nhíu lại, lạnh lùng chằm chằm vào Nguyên Điền Huy, sâm lãnh nói: "Anh không có nghe thấy lời tôi vừa mới nói sao? Tôi lập lại lần nữa, nếu như thủ lĩnh của anh muốn tìm tôi, thì bảo hắn tự mình tới. Tốt rồi, lời cần nói tôi đã nói rồi, anh cũng đã nhìn thấy tôi rồi, bây giờ, anh hãy cút đi!"
Thái độ của Diệp Khiêm so với Tạ Đông Bách thì cũng không có tốt bao nhiêu, hơn nữa lời Diệp Khiêm nói tựa hồ so với Tạ Đông Bách thì càng thêm rung động, chuyện này chủ yếu là vì Yamaguchi Group cũng không e ngại Phúc Thanh Bang, nhưng đối với Nanh Sói thì lại rất kiêng kỵ. Đặc biệt là Diệp Khiêm, thủ lĩnh Nanh Sói, được gọi là Lang Vương Diệp Khiêm, nhớ tới những chuyện mà Diệp Khiêm đã gây ra cho Yamaguchi Group, khiến cho thành viên Yamaguchi Group cảm thấy lạnh cả người. Bởi vì, bọn họ không rõ tính tình Diệp Khiêm, không biết những lời nói của mình có đắc tội hắn hay không, từ đó đưa tới họa sát thân. Tuy Nguyên Điền Huy cũng nghe qua danh tiếng Diệp Khiêm, nhưng lại chưa từng gặp mặt Diệp Khiêm, có thể là nghé con mới đẻ không sợ cọp a. Nguyên Điền Huy vì không có được nhìn thấy thủ đoạn của Diệp Khiêm, tuy nghe nói Diệp Khiêm cường hãn, nhưng trong nội tâm cũng có chút hoài nghi, cho rằng đây là do trên giang hồ nghe nhầm đồn bậy, cố ý khuyếch đại. Mà hôm nay, tận mắt nhìn thấy Diệp Khiêm, bị ánh mắt như đao của Diệp Khiêm nhìn chằm chằm, Nguyên Điền Huy phảng phất cảm giác giống như đang trần trụi đứng ở trước mặt Diệp Khiêm, bị Diệp Khiêm từng đao từng đao cắt lấy thân thể của mình.
Thế nhưng mà, bên trong Nguyên Điền Huy chảy xuôi dòng máu truyền thống tinh thần võ sĩ đạo Nhật Bản, hắn được giáo dục không thể không tuân theo mệnh lệnh của thượng cấp, cho dù có gặp khó khăn gì, thì đều phải kiên trì. Không phải hắn không sợ chết, mà là vì truyền thống tinh thần võ sĩ đạo thúc đẩy hắn làm như vậy. Bởi vì, nếu như hắn không hoàn thành nhiệm vụ, thì hắn cũng chỉ có con đường chết.
Đối với truyền thống tinh thần võ sĩ đạo Nhật Bản, Diệp Khiêm cũng từng nghiên cứu một chút. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, muốn đối phó một người, như vậy nhất định phải biết rõ ưu điểm cùng khuyết điểm của họ; muốn đối phó Nhật Bản, thì nhất định phải biết rõ truyền thống tinh thần võ sĩ đạo của bọn họ. Diệp Khiêm trước kia thậm chí đã nghĩ tới, sau khi khống chế tất cả thế lực ngầm của Nhật Bản, sẽ thực hành giáo dục nô lệ hoá, triệt để đem dân tộc này xóa bỏ. Bất quá, Diệp Khiêm vô cùng rõ ràng, đây cũng không phải chuyện sớm chiều có thể làm được, nếu chỉ dựa vào lực lượng một mình hắn, dựa vào lực lượng Nanh Sói vẫn là không đủ. Có thể làm bao nhiêu liền làm bao nhiêu a, Diệp Khiêm cũng không có hy vọng xa vời có thể chiếm lĩnh Nhật Bản, chuyện đó quá không thực tế, hắn cũng không có lực lượng lớn như vậy, hắn chỉ cần có thể khống chế kinh tế Nhật Bản là được rồi.
Hít thật sâu một hơi, Nguyên Điền Huy nói: "Diệp tiên sinh, thủ lĩnh chúng tôi muốn biết mục đích của Diệp tiên sinh tới Nhật Bản lần này là gì? Muốn hỏi Diệp tiên sinh một câu, phải chăng đã quên chuyện đã làm trước kia? Nếu như quên thì chúng tôi có thể nhắc nhở anh một chút. Cho nên, thủ lĩnh chúng tôi hi vọng Diệp tiên sinh tốt nhất là rời khỏi Nhật Bản, nếu không có chuyện gì xảy ra vậy thì cũng đừng có trách chúng tôi a."
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, hắn thật không ngờ Nguyên Điền Huy lại có đảm lượng như vậy, cũng dám công nhiên khiêu khích hắn, chẳng lẽ Nguyên Điền Huy không sợ bị hắn làm thịt sao? Hơn nữa, nơi đây còn là địa bàn của Phúc Thanh Bang, coi như Diệp Khiêm không truy cứu, thì Phúc Thanh Bang cũng là tuyệt đối không cho phép khách nhân của mình bị người khác uy hiếp như vậy a?
Quả nhiên, Nguyên Điền Huy vừa mới nói xong, Tạ Đông Bách phẫn nộ quát: "Quả thật là thứ không biết sống chết, tại địa bàn của tao mà cũng dám uy hiếp khách nhân của tao, cũng quá không đem Phúc Thanh Bang tao để vào mắt a. Bắt bọn chúng lại cho tao, tao muốn nhìn một chút, Yamaguchi Group có phải là những kẻ liều lĩnh hay không?."
Vừa mới nói xong, đệ tử Phúc Thanh Bang liền rút súng ra. Thành viên Yamaguchi Group cũng đều nhao nhao rút súng lục của mình ra. Trong lúc nhất thời, hào khí trở nên có chút giương cung bạt kiếm, mùi thuốc súng rất nặng, chỉ cần một người không cẩn thận, rất có thể sẽ bộc phát ra sự kiện bắn nhau.
Vưu Hiên ở bên cạnh nhẹ nhàng đụng đụng cánh tay Tạ Đông Bách, nói: "Bang chủ, hiện tại chúng ta không cần phải cùng Yamaguchi Group liều mạng. Tôi đã báo cảnh sát rồi, tin tưởng cảnh sát sẽ lập tức đến đây."
Diệp Khiêm tự nhiên cũng nghe rõ ràng, âm thầm nhẹ gật đầu, nếu như hắn là Vưu Hiên thì lúc này cũng sẽ làm như vậy. Dù sao, hiện tại Phúc Thanh Bang căn bản không có năng lực cùng Yamaguchi Group liều mạng, vạn nhất thật sự đem chuyện này náo lớn, đối với Phúc Thanh Bang chỉ có hại không có lợi. Huống chi, đến bây giờ Phúc Thanh Bang cũng không thể xác thực lúc cùng Yamaguchi Group phát sinh mâu thuẫn, Diệp Khiêm có thể trợ giúp bọn họ hay không. Mà lợi dụng cảnh sát, vậy thì là chuyện không có gì tốt hơn. Những năm gần đây, dân chúng Nhật Bản đối với chuyện đã kích hắc bang rất chú ý, chính phủ Nhật Bản cũng bị bức bách không thể không làm ra một điểm bộ dáng, đối với tất cả tổ chức mang tính chất xã hội đen đều đả kích tương đối nghiêm khắc. Ví dụ như Yamaguchi Group a, chính phủ Nhật Bản cũng rất chú ý cùng coi trọng, cũng là đối tượng đả kích trọng điểm.
Bất quá, bởi vì Yamaguchi Group thuộc về Hắc Long hội, mà Hắc Long hội tại ba giới chính, quân, thương Nhật Bản đều có phân lượng rất lớn, cho nên Hắc Long hội cũng là tuyệt đối sẽ không cho phép chính phủ Nhật Bản triệt để tiêu diệt Yamaguchi Group. Cho nên, cái gọi là nghiêm đánh cũng chỉ là làm bộ dáng mà thôi, chỉ tổn thương chút da lông mà không có tổn thương căn cốt.
"Như thế nào lại gọi cảnh sát đến?" Tạ Đông Bách có chút nhíu lông mày, nói. Tại bên trong Tạ Đông Bách, hắn vẫn có loại tư tưởng truyền thống, chính là người trên đường không giao du với cảnh sát, chuyện giang hồ nên dùng biện pháp giang hồ xử lý. Cho nên, sau khi nghe Vưu Hiên nói đã gọi điện thoại cho cảnh sát, trong nội tâm của Tạ Đông Bách có chút không thoải mái.
"Thật xin lỗi, bang chủ, không có trải qua sự đồng ý của bang chủ mà đã làm như vậy. Bất quá, bang chủ, đây là biện pháp tốt nhất để xử lý chuyện này a." Vưu Hiên cũng không có bởi vì thái độ của Tạ Đông Bách mà tức giận, vẫn bình thản nói, "Nếu như hiện tại đánh nhau, đối với Phúc Thanh Bang cũng không có bao nhiêu chỗ tốt. Hơn nữa..."
Lại nói đến một nửa, Vưu Hiên tiến đến bên tai Tạ Đông Bách, nói: "Hơn nữa, một khi náo lớn, Phúc Thanh Bang sẽ rất khó xuống đài. Bang chủ cũng không hy vọng tại trước mặt Diệp tiên sinh náo thành cục diện như vậy a?"