Chương 608: Lại Tới Nhật Bản

Lâm Nhu Nhu là người Diệp Khiêm yêu nhất, điểm này là không thể nghi ngờ, từ lần đầu tiên Diệp Khiêm nhìn thấy Lâm Nhu Nhu, hắn đã say nắng cô rồi. Sau đó trong khoảng thời gian sống chung, ưu điểm của Lâm Nhu Nhu lại từng chút từng chút hiện ra ở trước mặt Diệp Khiêm. Có thể nói, Lâm Nhu Nhu ở trong lòng hắn, có một vị trí rất trọng yếu, một vị trí mà người khác không thể thay thế.

Đối với những nữ nhân của mình, Diệp Khiêm đều yêu bọn họ, đây không phải là do Diệp Khiêm hoa tâm, mà là hắn thật sự yêu các cô, tối đa thì chỉ có thể xem là đa tình mà thôi. Mỗi một cô gái đều có được ưu điểm của riêng mình, cũng đều vì Diệp Khiêm mà trả giá rất nhiều, Diệp Khiêm không muốn cô phụ bất kỳ người nào.

Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm nói: "Thật xin lỗi, Nhu Nhu, lúc này anh không thể quay về. Qua mấy ngày nữa anh phải đi Nhật Bản, bên đó có rất nhiều chuyện cần phải xử lý. Năm năm, em hãy cho anh năm năm, trong vòng năm năm anh sẽ đem mọi chuyện cần thiết giải quyết toàn bộ, sau đó anh sẽ thoái ẩn, mang theo các em trải qua sống cuộc sống bình thản hết cuộc đời này."

"Thật vậy chăng?" Lâm Nhu Nhu nói, "Bất kể như thế nào, Diệp Khiêm, anh không thể không để ý đến em, cũng không cho phép anh vô thanh vô tức biến mất như vậy nữa, có được không? Em thật sự rất sợ hãi, sợ anh biến mất, không trở lại nữa."

"Chị Nhu Nhu, chị thật là ngốc ah, anh ấy chính là một kẻ hạ lưu, chị càng quan tâm anh ấy, anh ấy sẽ càng không xem ra gì. Hiện tại không biết anh ấy đã đắc ý thành bộ dạng gì rồi." Triệu Nhã ở bên cạnh buồn bực nói, cô thật sự bị Lâm Nhu Nhu đánh bại, nha đầu kia quả thật chính là cô nương si tình ah.

Tuy Diệp Khiêm không nghe rõ ràng Triệu Nhã nói cái gì, bất quá đoán chừng cũng sẽ không nói cái gì xuôi tai. "Sẽ không đâu, Nhu Nhu, chỉ cần Diệp Khiêm anh không chết, thì không có chuyện anh không để ý tới Nhu Nhu." Diệp Khiêm nói.

"Không cho phép anh nói lời như vậy, không cho phép anh chết." Lâm Nhu Nhu nói.

"Tốt, tốt, không nói, không nói." Diệp Khiêm nói.

"Anh cùng Nhã nhi nói vài câu a!" Lâm Nhu Nhu nói xong cũng muốn đem điện thoại đưa cho Triệu Nhã, ai biết nha đầu kia lại quật cường nghiêng đầu đi, nói: 'Thôi đi pa ơi..., em mới chẳng muốn nói chuyện với anh ấy. Em cũng không giống như các chị, em không thể để cho anh ấy quá đắc ý."

Những lời này Diệp Khiêm nghe rành mạch, bất quá chỉ bất đắc dĩ cười cười, tính tình của Triệu Nhã hắn rất rõ ràng, cá tính so sánh mãnh liệt, sẽ không giống Lâm Nhu Nhu dùng lời lẽ ôn nhu biểu đạt sự nhớ nhung của mình. Phương thức biểu đạt của Triệu Nhã có thể sẽ có chút mãnh liệt, có chút gián tiếp. "Tốt rồi, chờ anh đem chuyện này xử lý xong, anh sẽ lập tức trở về." Diệp Khiêm nói. Nói xong, Diệp Khiêm liền cúp điện thoại.

Nghe được trong điện thoại truyền đến âm thanh đô đô, Triệu Nhã không khỏi có chút sửng sốt, trong nội tâm âm thầm thở dài, có một loại cảm giác thất lạc ở trong lòng. Lời nói vừa rồi cũng không phải là lơi mà cô muốn nói, trong nội tâm cô cũng rất khát vọng cùng Diệp Khiêm trò chuyện, để có thể nói cho Diệp Khiêm nghe những nỗi nhớ mong của mình, thế nhưng mà tính cách của cô chính là như vậy, để cho cô tại trước mặt Lâm Nhu Nhu cùng Tần Nguyệt thể hiện ra bộ dạng quan tâm Diệp Khiêm, thì cô làm không được. Đây cũng không phải là cô sợ Lâm Nhu Nhu cùng Tần Nguyệt ghen, mà là vì cô cảm thấy ngượng ngùng nên không thể làm như vậy.

Phương pháp đối phó Triệu Nhã khác xa so với đối phó Lâm Nhu Nhu. Nếu như là Lâm Nhu Nhu, lúc cô tức giận, Diệp Khiêm chỉ cần nói vài câu ngon ngọt là có thể dọn dẹp. Còn Triệu Nhã, nếu như Diệp Khiêm không nịnh nọt cô, thì chuyện này sẽ khiến cho cô càng thêm tức giận, về sau chỉ cần hơi chút dụ dỗ một chút, liền có thể khiến cho tình cảm của Triệu Nhã so Lâm Nhu Nhu phát ra càng thêm mãnh liệt.

Một người đàn ông thành công, là người có thể cân bằng giữa sự nghiệp cùng gia đình! Mà Diệp Khiêm, không thể nghi ngờ là cao thủ ở phương diện này, bởi vì Diệp Khiêm chưa bao giờ tận lực đi làm mấy thứ gì đó, hết thảy đều thuận theo tự nhiên, chuyện này lại thường có kết quả không tưởng được.

Cúp điện thoại, Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, đưa di động thu vào trong ngực. Hắn chỉ còn có thể ở tại thành phố Kingston vài ngày mà thôi, Diệp Khiêm cảm thấy cần phải đi làm chút chuyện, nếu không chẳng phải là lãng phí thời gian mình chờ đợi ở đây đã hơn một năm sao? Nghĩ tới đây, Diệp Khiêm có chút cười cười, giơ tay bắt một chiếc taxi hướng bến tàu chạy tới.

Bên phía Jack đã bắt đầu bắt tay vào làm công tác bố trí nhân viên tiến về Nhật Bản, còn bên phía Lâm Phong cũng trở về chuẩn bị, hiện tại Diệp Khiêm cũng không nóng nảy nhất thời, thời gian dài như vậy cũng chờ đợi được rồi, còn sẽ quan tâm thời gian mấy ngày sao? Huống chi, bất kỳ một trận chiến nào, mấu chốt quyết định thắng bại chính là xem ai chuẩn bị sung túc hơn. Nanh Sói đi đến Nhật Bản đối phó tổ chức Hắc Long hội khổng lồ như vậy, đã không có ưu thế địa lợi, vô luận Diệp Khiêm có điều động nhân viên như thế nào thì tại phương diện nhân số tuyệt đối không thể so với đối phương. Cho nên, muốn giành lấy được thắng lợi, thì nhất định phải có sự chuẩn bị thật tốt, nếu không thì chỉ có thể nói là tự tìm đường chết mà thôi.

Ba ngày sau, có rất nhiều nơi ăn chơi tại thành phố Kingston bị đánh bom phát nổ, số người thương vong rất nhiều, tổn thất kinh tế cũng phi thường khổng lồ. Mà những chỗ ăn chơi nay đều do Yamaguchi Group thao túng, về phần ai là người gây ra những chuyện này thì tổ chức Yamaguchi Group thậm chí cảnh sát thành phố Kingston cũng không có bất kỳ đầu mối nào. Thậm chí Cục Quốc An nước Jamaica đã đem chuyện này liệt vào danh sách nguy hiểm cao, tưởng là do tổ chức khủng bố nào đó gây ra.

Đương nhiên, hết thảy đều chẳng qua là do Diệp Khiêm thuận tay làm mà thôi. Ngày đó hắn đi bến tàu, mục đích là mua sắm thuốc nổ, bất kể nói thế nào thì hắn đã ở thành phố Kingston chờ đợi hơn một năm, cũng sắp phải rời đi, nghĩ đến cũng muốn cho bọn họ lưu lại một chút kỷ niệm a. Thuận tiện cũng coi như là tiễn đưa cho Yamaguchi Group một cái đại lễ.

Vài ngày sau, Diệp Khiêm trực tiếp từ Jamaica bay tới thủ đô Tokyo Nhật Bản. Về phần chiếc xe cổ kia, Diệp Khiêm cũng từ chỗ đứa bé giữ cửa khách sạn lấy về, sau đó lại liên hệ nhân viên của tập đoàn Hạo Thiên tại nước Mỹ, để cho bọn họ chạy tới đem xe vận chuyển trở lại Hoa Hạ.

Bất kể như thế nào, thì chiếc xe cổ kia cũng có giá mấy trăm vạn a, mặc dù tiền đã thuận lợi lấy từ trong tay Hoàng Phủ Kình Thiên về rồi, nhưng đồ tốt như vậy, Diệp Khiêm không thể tùy ý vứt bỏ được. Chiếc xe cổ này cũng không phải chỉ cần có tiền là có thể mua được, Diệp Khiêm còn suy nghĩ đợi về sau khi mình già rồi, không có việc gì làm thì lấy chiếc xe này ra lái vài vòng, chắc là sẽ rất sảng khoái ah. Loại người giống như Diệp Khiêm, thì Mercedes-Benz, Lamborghini, đối với hắn hoàn toàn không có bất kỳ sức hấp dẫn nào, hắn muốn chính là một chiếc xe làm nổi bật cá tính của mình lên.

Đối phó Yamaguchi Group, Diệp Khiêm không có chút nào thương tiếc, cho dù là giết sạch tất cả thành viên Yamaguchi Group, Diệp Khiêm cũng không có chút nào áy náy. Chuyện này không quan hệ đến vấn đề đạo đức. Nhân sinh vốn chính là như vậy, giống như phòng bếp lúc nào cũng tanh hôi, muốn mò chất béo thì không thể sợ dơ tay, chỉ cần sau đó rửa sạch sẽ là được.

Từ sân bay quốc tế Đông Kinh đi ra, liền trông thấy Mặc Long cùng Tạ Tử Y đang đứng ở nơi đó chờ hắn. Mặc Long đứng ở phía trước, sắc mặt bình tĩnh, cũng không có bởi vì thời gian chờ quá lâu mà lộ ra có chút vội vàng xao động. Tạ Tử Y lẳng lặng đứng bên cạnh Mặc Long, tựa như một cô vợ nhỏ vậy, ánh mắt thủy chung đều đặt ở trên người Mặc Long chưa từng di chuyển, ở bên trong ánh mắt kia tràn đầy ái mộ.

Thấy một màn như vậy, Diệp Khiêm có chút cười cười, lần trước đến Nhật Bản Tạ Tử Y đối với Mặc Long đã có hứng thú rất lớn, luôn nghĩ biện pháp lôi kéo làm quen. Về sau Mặc Long kiên định muốn cùng Diệp Khiêm trở lại Hoa Hạ, nên Diệp Khiêm cũng không nói cái gì, tuy hắn hi vọng Mặc Long có thể lưu lại đây thúc đẩy đoạn tình duyên này, nhưng hắn biết rõ tính tình của Mặc Long, nếu như Mặc Long nói phải đi về, thì cho dù hắn có khuyên nhủ thì cũng vô dụng. Tuy Mặc Long có lẽ sẽ nghe lời Diệp Khiêm nói mà lưu lại, nhưng chuyện này có khả năng sẽ làm cho hắn và Tạ Tử Y thiếu đi phần cảm giác kia, lại nhiều hơn một tầng ngăn cách. Mặc Long là người trong nóng ngoài lạnh, không giống Thanh Phong, có thể rất nhanh đem mình hoàn toàn vùi đầu vào bên trong tình cảm. Cho nên, chuyện tình cảm của Thanh Phong thường đến rất mãnh liệt, nhưng lại thường chịu không được thử thách, chỉ cần có chút mâu thuẫn, rất có thể sẽ có kết cục chia tay, đây cũng là nguyên nhân Thanh Phong vội vã muốn từ Đài Loan chạy về Hoa Hạ, mục đích của hắn là vì muốn tránh né Trung Đảo Tín Nại, không muốn mỗi ngày đều ở cùng một chỗ sẽ làm mất đi cảm giác mỹ hảo. Còn Mặc Long thì không như vậy, tuy hắn đối với chuyện tình cảm tương đối chậm, nhưng dù là tia nước nhỏ, cũng có thể chống lại sự thử thách của thời gian.

Nhìn thấy Diệp Khiêm, Mặc Long cuống quít đi lên nghênh đón, nói: "Lão đại!"

Biểu hiện của Mặc Long không khỏi lại để cho Diệp Khiêm hơi sững sờ, lập tức hiểu được, chắc là Mặc Long có chút chịu không được thế công mãnh liệt của Tạ Tử Y, cho nên có chút lui bước đi à? Bởi vậy, khi hắn nhìn thấy Diệp Khiêm, biểu hiện trên khuôn mặt của hắn phảng phất giống như được giải thoát. Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Tạ tiểu thư cũng tới? Rất tốt, Hoa Hạ chúng ta từ xưa đều là phu xướng phụ tùy. Chắc phải phiền toái Tạ tiểu thư ah, không biết tiện hay không. A, quên, có lẽ nên gọi đệ muội mới đúng, Mặc Long là huynh đệ của anh, anh gọi em một tiếng đệ muội, không có sao a? Tạ tiểu thư sẽ không có ý kiến gì chứ?"

Biết rõ Diệp Khiêm đang cố ý trêu ghẹo mình, Mặc Long không khỏi bất đắc dĩ cười cười, biểu lộ có chút xấu hổ, rồi không tiện mở miệng nói gì. Thời điểm này, cách làm sáng suốt nhất là bảo trì trầm mặc, nếu như đi phản đối Diệp Khiêm thì đối với Tạ Tử Y rõ ràng là mình đang cự tuyệt cô ấy, như vậy người ta sẽ rất khó xuống đài. Thế nhưng mà nếu như ủng hộ chuyện này thì rõ ràng tỏ vẻ đã tiếp nhận Tạ Tử Y. Nói lời thiệt tình, Mặc Long đối với Tạ Tử Y cũng có hảo cảm, nhưng phần này hảo cảm còn chưa đủ để đạt tới tình trạng có thể khiến cho Mặc Long chấp nhận tiếp nhận tình cảm của Tạ Tử Y.

"Đương nhiên không ngại, vậy em cũng gọi Diệp tiên sinh một tiếng đại ca." Tạ Tử Y rất hào phóng nói, cũng không có bao nhiêu nhăn nhó, giang hồ nhi nữ nên có tác phong của giang hồ nhi nữ, dám làm dám chịu, dám yêu dám hận, điểm ấy Diệp Khiêm ngược lại phi thường ưa thích. Nếu như Tạ Tử Y thật có thể cùng Mặc Long ở cùng một chỗ, cũng là một chuyện rất không tệ, hai người bọn họ thật sự rất xứng đôi, hơn nữa Tạ Tử Y sinh ra và lớn lên tại Phúc Thanh Bang, về sau lại một mực trợ giúp cha của cô quản lý Phúc Thanh Bang, cho nên năng lực lãnh đạo rất mạnh. Có cô ở bên cạnh Mặc Long, nhất định có thể trợ giúp Mặc Long quản lý sự nghiệp của hắn, Mặc Long chính là Cự Tử của Mặc Giả Hành Hội, hắn cần một cô gái hiền lành hỗ trợ làm hậu thuẫn của hắn. Người ta thường nói, sau lưng một người đàn ông thành công luôn có bóng dáng người phụ nữ.