Chương 60: Đàm Phán

"Các anh rốt cuộc là ai?" Lông mày của Âu Dương Thành có chút nhíu lại nói. Đối với lai lịch của Diệp Khiêm cùng Lý, tuy hắn không phải rất rõ ràng, nhưng nhìn thấy bộ dạng nhàn nhã hồn nhiên của hai người bọn họ không đem hắn để vào mắt, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút sợ hãi; bất quá, hắn có thể lăn lộn đến vị trí bây giờ thì cũng không phải ngẫu nhiên, rất nhanh liền khôi phục bình thường, bày ra một bộ kiểu cách nhà quan.

"Âu Dương phó bí thư không biết tôi sao?" Diệp Khiêm bày làm ra một bộ dáng kinh ngạc, trêu chọc nói.

Nghe xong lời Diệp Khiêm nói, Âu Dương Thành không có bao nhiêu kinh ngạc, đối phương đã biết rõ lai lịch của mình, hơn nữa dám đêm hôm khuya khoắt xông tới, nghĩ đến không phải mình dùng kiểu cách nhà quan là có thể dọa chạy. "Tôi làm sao có thể biết anh là ai, các anh đêm hôm khuya khoắt xông vào nhà tôi, đến cùng là có chuyện gì?" Âu Dương Thành nói.

"Phó bí thư Âu Dương thật sự dễ quên a, không phải ông ra lệnh để cho những cảnh sát kia bắt tôi sao? Hơn nữa còn ra lệnh cho bọn họ bắn gục tôi ngay tại chỗ sao." Diệp Khiêm thản nhiên nói.

"Anh... Anh là Diệp Khiêm?" Âu Dương Thành hoảng sợ nói, hắn hiển nhiên là không ngờ rằng Diệp Khiêm sau khi vượt ngục chẳng những không nghĩ biện pháp đào tẩu, mà còn dám công nhiên xông vào nhà của mình, đây không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích. Trong mắt hắn, Diệp Khiêm chỉ là tiểu nhân vật, nếu như cùng Diệp Khiêm cá chết lưới rách thì thật không đáng. Dừng một chút, Âu Dương Thành bày ra một bộ dáng chính nghĩa, nói: "Đúng vậy, mệnh lệnh là tôi hạ xuống. Hiện tại thế vận hội sắp cử hành, vậy mà anh lại công nhiên sát hại nhân viên công vụ quốc gia, anh đây là đang khiêu khích chính phủ, tôi không thể không lợi dụng chuyện này để giết gà dọa khỉ, giữ gìn tốt trị an thành phố Thượng Hải."

Nghe lão nói, Diệp Khiêm có chút dở khóc dở cười, lão tiểu tử đó đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. "Tôi có giết người hay không thì trong lòng ông rõ ràng, bất quá tôi cũng lười cùng ngươi tranh luận." Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, đung đưa băng ghi hình trong tay, nói, "Không biết nếu như tôi đem vật này giao cho Ban Thanh Tra Kỷ Luật thì sẽ có hậu quả gì a."

Âu Dương Thành có chút kinh ngạc, nếu như Diệp Khiêm thật sự làm như vậy, thì hắn có thể vận dụng các mối quan hệ tuy không đến mức bị song quy, nhưng vị trí bí thư thị ủy sẽ không còn hi vọng. Bất quá, Âu Dương Thành trên quan trường lăn lộn đã lâu, càng già càng lão luyện rồi, tự nhiên sẽ không dễ dàng bị Diệp Khiêm một câu liền hù sợ, Âu Dương Thành nói: "Đây chẳng qua là cuộc sống riêng tư của tôi mà thôi, Ban Thanh Tra Kỷ Luật tối đa cũng sẽ cho rằng tác phong sinh hoạt của tôi không kiềm chế được mà thôi. Huống hồ, bằng quan hệ của tôi, muốn đem những vật này từ Ban Thanh Tra Kỷ Luật lấy ra cũng không phải là việc gì khó. Tôi nghĩ, anh bốc lên phong hiểm lớn như vậy tới tìm ta, không phải chỉ vì chuyện này thôi a? Nói đi, anh có yêu cầu gì?"

"Đjxmm~, Đến bây giờ còn dám cùng tao bày kiểu cách nhà quan, có tin lão tử lập tức giết chết mày hay không?." Lý Vĩ hung hăng trừng mắt nhìn Âu Dương Thành nói.

Trong nội tâm Âu Dương Thành không khỏi run rẩy, hắn chính là phó bí thư thị ủy, nếu quả thật chết trên tay hai kẻ vô danh tiểu tốt thì quả thật có chút không đáng a. Bất quá, hắn cho rằng bọn họ sẽ không giết hắn, nếu không thì cần gì phải cùng hắn nói nhiều như vậy, vừa rồi thừa dịp hắn ngủ liền có thể động thủ a. Như vậy, đối phương sở dĩ làm như vậy, giải thích duy nhất là muốn cùng hắn đàm phán. Đàm phán, Âu Dương Thành tự nhiên là không sợ, cho dù hôm nay hắn đáp ứng chuyện gì, thì sáng sớm ngày mai, bọn họ cũng sẽ bị cảnh sát toàn bộ thành phố truy nã thậm chí là bắn chết, đến lúc đó hết thảy đều là chết không có đối chứng.

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, ngăn lại xúc động của Lý Vĩ. Giết người đối với Lý Vĩ mà nói cũng không coi vào đâu, cho dù đối phương là phó bí thư thị ủy thì thế nào, lúc trước ngay cả người được đề cử chức tổng thống cũng bị hắn giết qua. Bất quá, theo Diệp Khiêm, giết chết Âu Dương Thành là chuyện quá đơn giản rồi, chỉ là cứ giết chết hắn như vậy, thì đối với Diệp Khiêm cũng không có chỗ tốt gì. Nanh Sói muốn tại thành phố Thượng Hải sinh tồn, thì nhất định cần phải có một thân phận hợp pháp, hơn nữa Diệp Khiêm cũng hiểu rõ, vô luận tại bất kỳ quốc gia nào, đều phải có bằng hữu ở trên quan trường, dù chỉ là liên minh dựa trên lợi ích mà thôi. Trên quan trường, Diệp Khiêm ngược lại là có hai người, lão đại cùng lão Tam, nếu như hắn có chuyện gì, thì bọn họ nhất định sẽ việc nghĩa không chùn bước giúp hắn, chỉ là hiện tại bọn họ có chức vị quá thấp, có một số việc cho dù bọn họ muốn giúp, cũng là lực bất tòng tâm.

"Phó bí thư Âu Dương quả nhiên sảng khoái, trước mặt chân nhân tôi chưa bao giờ nói láo, tôi đây cũng nói thẳng." Diệp Khiêm nói, "Tôi chỉ muốn nói với phó bí thư Âu Dương một câu mà thôi."

"Nói cái gì?" Âu Dương Thành có chút kinh ngạc hỏi.

"Chính là, tôi muốn cùng phó bí thư Âu Dương trở thành bằng hữu, không biết phó bí thư Âu Dương có nguyện ý hay không?" Diệp Khiêm thản nhiên nói.

"Lão đại..." Lý Vĩ có chút sửng sốt, muốn nói gì, lại bị Diệp Khiêm phất tay ngăn trở. Hắn có chút buồn bực, từ trước đến nay Diệp Khiêm là người có cừu oán tất báo, hôm nay như thế nào lại bỏ qua cho Âu Dương Thành? Bất quá khi hắn nhìn thấy ánh mắt của Diệp Khiêm, tựa hồ hết thảy đều đã minh bạch. Lão đại vẫn là lão đại, không có thay đổi.

"Bằng hữu? Dựa vào cái gì?" Âu Dương Thành khinh thường nở nụ cười nói.

"Bằng tính mạng của ông đang nắm trong tay chúng tôi." Diệp Khiêm thản nhiên nói, "Hơn nữa, ông nghĩ rằng chúng tôi chuyện gì cũng không biết sao? Chuyện ông nhận hối lộ mua bán công trình nhà nước, chúng tôi đều biết rõ. Tôi chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, phó bí thư Âu Dương lại là quan lớn chính phủ, tôi nghĩ, không cần phải cùng chúng tôi cá chết lưới rách chứ?"

Đối với lời nói của Diệp Khiêm, Âu Dương Thành cũng không có bao nhiêu hoài nghi, sổ ghi chép nhận hối lộ toàn bộ được giấu ở chỗ này, chỉ sợ Diệp Khiêm thật sự đã cầm tới tay. Những thứ này khác với băng ghi hình, một khi được đem ra ánh sáng thì tiền đồ của hắn có thể sẽ bị hủy. Âu Dương Thành hung hăng cắn răng, trong nội tâm âm thầm suy nghĩ, hắn đành phải tạm thời đáp ứng trước, chờ khi hắn đem những chứng cứ phạm tội lấy lại, thì mới hảo hảo thu thập bọn họ.

"Tốt, tôi đáp ứng ngươi." Âu Dương Thành nói.

Diệp Khiêm cười nhạt, hắn cũng không có thiệt tình muốn cùng Âu Dương Thành hợp tác, sở dĩ hắn làm như vậy, đơn giản chính là vì kéo dài một ít thời gian mà thôi. Ở trong quan trường lăn lộn, ai không có mấy người bằng hữu cùng kẻ thù chính trị? Âu Dương Thành tự nhiên cũng không ngoại lệ, tự nhiên trong nội tâm Diệp Khiêm đã có quyết định tốt nhất. "Phó bí thư Âu Dương quả nhiên là người sảng khoái, tôi đây cũng không muốn nói nhiều nữa, có những lời này của ông là đủ rồi. Chúng tôi đây xin cáo từ trước." Diệp Khiêm đứng lên đi ra ngoài, Lý Vĩ có chút sửng sốt, cất bước đi theo. Lúc đi đến cửa phòng ngủ, Diệp Khiêm bỗng nhiên dừng bước lại, xoay người nở nụ cười một chút, nói: "Phó bí thư Âu Dương cũng đừng nghĩ đến chuyện giết người diệt khẩu ah, những tài liệu này tôi sẽ không mang theo trên người, nếu như tôi vừa chết, thì những tài liệu này sẽ lập tức xuất hiện ở trên bàn công tác của Ban Thanh Tra Kỷ Luật. Ah, còn có, phó bí thư Âu Dương thật sự là càng già càng dẻo dai a, công phu cũng là nhất lưu ah." Vừa nói vừa quơ quơ băng ghi hình trong tay, ý nghĩa không cần nói cũng hiểu.