Sau khi ra khỏi KTV, Diệp Khiêm có thể cảm giác được rõ ràng người kia vẫn theo dõi hắn, lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, Diệp Khiêm chui vào trong xe của mình. Hơn một năm để điều chỉnh tâm tình của mình, Diệp Khiêm bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn đang vận sức chờ phát động, hắn cũng hiểu rất rõ ràng, từ nay về sau sẽ không có ai có thể ngăn cản cước bộ của hắn, ai cũng không thể.
Có người dám theo dõi hắn, đó là chuyện Diệp Khiêm tuyệt đối không thể tha thứ, mặc kệ đối phương xuất phát từ dạng nguyên nhân gì. Hơn nữa, Diệp Khiêm khẳng định đối phương tuyệt đối không phải là người một nhà, đừng nói là thành viên Nanh Sói không biết hắn đang ở tại Jamaica, cho dù bọn họ biết rõ, thì dưới tình huống Diệp Khiêm không cho phép thì Jack cũng tuyệt đối cũng sẽ không dám phái người đi giám sát Diệp Khiêm.
Nghe được tiếng cười lạnh lùng của Diệp Khiêm, Tiểu Tiểu có chút ngẩn người, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn một cái, nói: "Đại thúc cười cái gì a? Vô duyên vô cớ lại bật cười, đại thúc muốn hù chết người ta sao?"
Liếc mắt, Diệp Khiêm nói: "Em không biết là những người bạn của em rất khôi hài sao? Anh nhớ tới bộ dạng của bọn họ vừa rồi nên cảm thấy buồn cười."
"Bọn họ không phải là bạn của em. Chỉ là bạn học lúc trước mà thôi, bọn họ nói là muốn họp lớp, em cũng không thể chối từ, cho nên mới tới nơi đây, ai biết bọn họ vậy mà chơi đùa quá mức như vậy. Còn có đại thúc nữa, thật đúng là nhìn không ra ah, người già nhưng tâm không già. Bất quá sức chịu đựng của đại thúc ngược lại rất không tồi, dưới sự oanh tạc của hai con mụ lẳng lơ kia mà lại có thể kiên trì thời gian dài như vậy." Tiểu Tiểu hì hì nở nụ cười một chút, nói.
"Ách, chuyện kia... Chuyện kia... Chúng ta không nói chuyện kia có được không nào? Mịa, đoán chừng đây là chuyện mất mặt nhất đời này của anh, nếu như chuyện này truyền đi, thì cả đời anh minh thần võ của anh đã triệt để không có." Diệp Khiêm cười cười xấu hổ, nói. Dừng một chút, Diệp Khiêm nói sang chuyện khác nói: "Tốt rồi, em tính đi đâu? Anh đưa em đi, sau đó anh còn có chuyện cần làm."
"Đi nơi nào? Em cũng không biết phải đi đâu nha. Em không có nhà, không có ai muốn Tiểu Tiểu hết, ô ô!" Tiểu Tiểu vừa nói vừa xoa con mắt của mình, bỗng nhiên xuất hiện ra vài giọt nước mắt.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, hắn cũng không phải kẻ ngốc, Tiểu Tiểu có thể lái BMW, như thế nào lại không có nhà? Đoán chừng tiểu nha đầu này cùng người trong nhà cãi nhau nên mới bỏ nhà ra đi. Thế nhưng mà, Diệp Khiêm còn có chuyện muốn làm, thật sự không có thời gian cùng tiểu nha đầu này tiếp tục hồ đồ. "Em có thể đi với anh, nhưng anh còn có chuyện muốn làm, em cũng không thể đi theo anh a?" Diệp Khiêm nói.
"Tốt tốt, đại thúc bây giờ là sư phụ em ah, làm đồ đệ đích đương nhiên phải đi theo sư phụ rồi." Tiểu Tiểu nói, "Sư phụ!" Ngọt ngào kêu một tiếng, Tiểu Tiểu khoác lên cánh tay Diệp Khiêm, bộ ngực to lớn cô thì cọ lên cánh tay Diệp Khiêm.
"Chớ lộn xộn ah, anh đang lái xe." Diệp Khiêm cuống quít nói, bị đè nén đã hơn một năm, vừa rồi lại bị hai nữ nhân kia dục vọng của mình câu dẫn lên, hiện tại tiểu nha đầu lại náo như vậy, Diệp Khiêm lập tức liền có phản ứng. "Anh mang em theo, anh sẽ mang em theo, em hãy bỏ tay ra trước đã. Mịa, em còn như vậy, anh khẳng định sẽ không tập trung tinh thần được, sẽ xảy ra tai nạn xe cộ a. Mạng của chúng ta đều không đáng tiền, đâm chết cũng không có gì, nhưng nếu như chiếc xe bảo bối này của anh bị đụng nát, thì anh sẽ phải khóc chết rồi."
Hì hì cười cười, Tiểu Tiểu "Ba" một chút tại trên khuông mặt của Diệp Khiêm hôn một cái, nói: "Biết rõ sư phụ tốt nhất rồi mà. Đi thôi, chúng ta đi hành hiệp trượng nghĩa, sư phụ là đại hiệp giang hồ chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo, em là nữ hiệp gặp chuyện bất bình liền rút đao tương trợ."
Diệp Khiêm có chút cười khổ không được, nói: "Em là nữ tôm còn không sai biệt lắm. Biết nói tiếng Hán không? Cảm giác dùng tiếng Anh nói chuyện có chút không được tự nhiên, em không phải nói mẹ của em là người Hoa sao, có lẽ bà ấy cũng dạy em tiếng Hán a?"
"Biết chun chút." Tiểu Tiểu nói, "Sư phụ nói chậm một chút, em có lẽ còn có thể nghe hiểu."
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Muốn làm đồ đệ của anh, em cần phải đem tiếng Hán học giỏi ah, em không nói được tiếng Hán thì cũng đừng nói với người ngoài em là đồ đệ của anh, anh cũng sẽ không thu nhận em vì quá mất mặt."
"Không có vấn đề, không có vấn đề, chờ lúc nào em về nhà, em sẽ để cho ba em thuê một người dạy em tiếng Hán, em cam đoan sẽ không ném mặt mũi sư phụ." Tiểu Tiểu hưng phấn nói.
Diệp Khiêm lườm cô, nói: "Em không phải đã nói em không có nhà để về rồi sao?"
Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, lập tức hắc hắc gượng cười hai tiếng, nói: "Nhà kia cũng không phải là nhà của em, ba của em tìm cho em một người mẹ kế, thế nhưng mà em không thích bà ấy. Mẹ kế đều giống như trong truyện công chúa Bạch Tuyết, rất độc ác, em bị đuổi ra khỏi nhà. Ô ô!" Nói xong, tiểu nha đầu lại khóc lên.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Tốt rồi, đừng khóc, đừng khóc, anh không phải đã đáp ứng mang theo em sao. Nhớ kỹ, quy củ của môn phái chúng ta, đổ máu không đổ lệ, anh cũng không hy vọng đồ đệ của anh cả ngày cũng chỉ biết khóc nhè."
Tiểu Tiểu hưng phấn lau khô vài giọt nước mắt trên khóe mắt của mình, nói: "Ừ, sư phụ, em nhớ kỹ rồi."
Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, hắn là một giang hồ lão luyện, vậy mà lại bại bởi một tiểu nha đầu. Xem ra đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn ah. Nhìn qua kính chiếu hậu, Diệp Khiêm thấy kể theo dõi hắn vẫn lái xe theo sau xe của hắn, bảo trì khoảng cách nhất định.
"Ngồi vững vàng nha, anh muốn tăng tốc rồi!" Khóe miệng của Diệp Khiêm hiên ra nụ cười tà, giẫm chân ga, hướng phía trước vọt tới. Tiểu Tiểu cuống quít nắm chặt lan can cửa xe. Người đang theo dõi Diệp Khiêm bỗng nhiên nhìn thấy Diệp Khiêm tăng tốc, lắp bắp kinh hãi, cũng tranh thủ thời gian giẫm chân ga đuổi theo.
Kỹ thuật lái xe của Diệp Khiêm mặc dù không tệ, nhưng xe của hắn lại là xe đồ cổ a, cho dù có tăng tốc độ lên mức tối đa cũng không nhanh được bao nhiêu. Bất quá Diệp Khiêm nhưng vẫn dựa vào kỹ thuật lái xe của mình khiến cho người khác có chút ghé mắt. Người theo dõi kia cũng không dám khinh thường, chăm chú đuổi theo.
Mắt nhìn thấy khoảng cách giữa hắn cùng người theo dõi càng ngày càng gần, bỗng nhiên, Diệp Khiêm đột nhiên thắng gấp đem xe ngừng lại. Tiểu Tiểu không có chú ý, "Phanh" một tiếng, đầu của cô đâm vào kính chắn gió. Xoa cái đầu của mình, Tiểu Tiểu nói: "Sư phụ học lái xe ở nơi nào a? Cũng quá khoa trương đi? Để sư phụ lái ô tô quá lãng phí, có lẽ sư phụ nên đi lái phi thuyền vũ trụ."
Vừa dứt lời, lại nghe âm thanh dừng gấp ở phía sau, chiếc xe đằng sau bỗng nhiên hung hăng đâm vào chiếc xe của Diệp Khiêm. Đầu của Tiểu nha đầu lại một lần nữa đâm vào kính chắn gió, mà Diệp Khiêm thì đã sớm có chuẩn bị, cho nên không chút sứt mẻ nào. "Thảm rồi, sư phụ, chiếc xe đồ cổ của sư phụ!" Tiểu Tiểu kêu lên.
Diệp Khiêm mở cửa xe đi xuống, đi đến phía sau xe nhìn một chút, thấy đuôi xe của mình đã bị đụng nát bấy. Đây chính là chiếc xe đồ cổ a, chỉ cần va chạm nhẹ là đã không chịu nổi rồi, sao có thể chống lại va chạm mãnh liệt như vậy ah. "Mịa ah, chiếc xe đồ cổ của lão tử." Diệp Khiêm kêu một tiếng, đi đến trước của chiếc xe đằng sau, dùng sức vỗ cửa sổ xe vài cái, nói: "Tranh thủ thời gian cút ngay ra cho tao."
Ở trong xe, chính là một gã đàn ông trẻ tuổi, là người Hoa Hạ, hắn chính là người một mực theo dõi Diệp Khiêm. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, gã đàn ông trẻ tuổi liền hiểu rõ, chuyện này hoàn toàn là do Diệp Khiêm xếp đặt thiết kế, rất rõ ràng là Diệp Khiêm đã sớm phát hiện ra mình rồi, cho nên cố ý dụ dỗ mình đụng hắn. Việc đã đến nước này, hắn muốn tiếp tục trốn tránh là khẳng định không thể nào. Mở cửa xe, gã đàn ông trẻ tuổi đi ra. Diệp Khiêm cao thấp đánh giá, người trẻ tuổi này ước chừng khoãng 25 26 tuổi, bộ dáng tuấn tú, làn da trắng nõn, có vài phần tương tự Lâm Phong, trên người hắ mang theo một cổ khí âm nhu.
"Mày mù sao? Một chiếc xe lớn như vậy mà mày không nhìn thấy hả, lại còn đụng lên." Diệp Khiêm cả giận nói. Hắn đang cố tình bới móc, ngôn ngữ tự nhiên sẽ không chút khách khí, tiểu tử này theo dõi hắn đã lâu, nên Diệp Khiêm rất tức giận a.
"Đúng vậy a, anh đem chiếc xe đồ cổ của sư phụ tôi đụng hư mất, tối thiểu cũng phải bồi thường mấy ngàn vạn a." Tiểu Tiểu phụ họa nói. Ngược lại có vài phần vị đạo xảo trá, cùng Diệp Khiêm quả thực giống như một con Sói và một con Bái đang cấu kết với nhau làm việc xấu.
Diệp Khiêm cũng bị công phu sư tử ngoạm của nha đầu kia làm cho hoảng sợ, bất quá Diệp Khiêm lại vô cùng thưởng thức phong cách của cô, lặng lẽ nhìn cô dựng lên ngón cái của mình. Tiểu Tiểu một bộ dạng đắc ý không thôi, cao ngạo ngẩng cổ của mình lên,
Người trẻ tuổi nhìn Diệp Khiêm, lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Ai nói tôi mù, tôi không phải chỉ mới đụng nhẹ xe của anh thôi sao."
"Ồ?" Diệp Khiêm ngược lại có vài phần kinh ngạc, không nghĩ tới tiểu tử này cũng dám nói chuyện như vậy. Trước kia Diệp Khiêm nhìn thấy tiểu tử này theo dõi mình lâu như vậy, bất quá lại không có làm ra chuyện gì quá phận, cho nên cho là hắn chắc có lẽ không có ác ý gì. Tin tưởng chỉ cần hắn không phải quá đần, đều có thể biết rõ chuyện này là mình cố ý. Mà hôm nay, hắn chẳng những không có hết sức muốn tránh đi, vậy mà không sợ hãi chút nào còn cùng mình xông tới, xem ra thật đúng là càng ngày càng có ý tứ.
"Miệng còn rất cứng, bất quá cũng vô dụng, hiện tại mày đem xe của tao đụng hư mất, mày cũng đừng nghĩ có thể rời khỏi nơi đây. Xe này cũng không đáng tiền gì, giống như lời nha đầu kia đã nói, tối thiểu cũng phải bồi thường một ngàn vạn, bất quá tao nhìn thấy mày rất nhìn quen mắt, cho mày giảm giá, chỉ cần chín trăm vạn là được rồi." Diệp Khiêm nói.
"Móa, anh ăn cướp a. Không có!" Người trẻ tuổi quật cường nói. Chín trăm vạn, đó là khái niệm gì a, tiền lương của hắn mỗi tháng bất quá mới hơn bốn vạn mà thôi, cho dù hắn không ăn không uống cũng phải tốn hơn hai mươi năm mới có thể mua nổi chiếc xe này. Mặc dù nói đây là đang chấp hành nhiệm vụ, nhưng bây giờ nhiệm vụ rõ ràng đã thất bại, muốn dùng tiền công thanh lý khẳng định là không thể nào.
"Mày sai rồi, chuyện này so với cướp bóc còn nhanh hơn." Diệp Khiêm nói, "Dù sao mày cũng không thiếu chút tiền ấy, nếu như mày không chịu bồi thường thì tao đây chỉ có thể báo cảnh sát mà thôi. Tao nghĩ, mày nhất định không hy vọng tiến vào cục cảnh sát a?"
Toàn thân người trẻ tuổi run lên một cái, hoàn toàn chính xác, thân phận của hắn phi thường xấu hổ, nếu như tiến vào cục cảnh sát xem chừng sẽ rất khó có thể đi ra a. "Chín trăm vạn nhiều lắm, anh cũng đừng quá đáng. Chúng ta lại thương lượng một chút như thế nào? Tìm biện pháp khác để giải quyết." Người trẻ tuổi nghĩ nghĩ, nói.
"Biện pháp khác? Biện pháp gì? Không được, một là mày bồi thường tiền cho tao, hai là chúng ta đi cục cảnh sát." Diệp Khiêm lắc đầu, kiên định nói.