Chương 558: Ra Tay

Nói Nhâm Thiểu ỷ vào đanh tiếng của cha hắn để làm xằng bậy, ngang ngược càn rỡ, Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không hoài nghi. Thế nhưng mà, nói mấy tên thủ hạ của hắn đã trải qua trăm trận chiến, thì Diệp Khiêm cũng không dám gật bừa. Nhìn bộ dạng của mấy tên tiểu tử này, chỉ là một số tiểu nhân vật bất nhập lưu mà thôi, ỷ vào thế lực của Nhâm Thiểu để làm xằng bậy, một đám chỉ biết vuốt mông ngựa mà thôi.

Nghe được Nhâm Thiểu nói như vậy, Thanh Phong thật sự có chút nhịn không được, "PHỤT" một tiếng bật cười. Nếu như những người này cũng có thể xem là người đã trải qua trăm trận chiến, vậy hắn tính toán là gì? Chẳng phải là người từ trong Diêm vương điện bò ra?

Nhìn thấy bộ dạng khoa trương của Thanh Phong, trên mặt của Nhâm Thiểu rõ ràng hiện lên một tia phẫn nộ. Tuy hắn hung hăng càn quấy, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc, nếu như ngay cả bộ dạng giễu cợt của Thanh Phong cũng không nhìn ra vậy thì hắn đã sống uổng phí rồi. Cười lạnh một tiếng, Nhâm Thiểu nói: "Như thế nào? Không tin sao? Xem thường tôi sao?"

"Ai nha, má ơi, cười đau bụng quá." Thanh Phong thật vất vả mới ngừng cười lại được, chỉ vào đám tiểu tử kia, nói: "Bọn họ mà là người trải qua trăm trận chiến? Xem bộ dáng bọn họ giống như con nít vừa mới cai sữa a." Sau đó nhìn Diệp Khiêm, nói: "Lão đại, đừng đùa nữa, nếu nói thêm gì nữa, thì em sợ sẽ chết vì cười đó."

Có chút nhún vai, Diệp Khiêm nhìn Nhâm Thiểu, nói: "Tốt rồi, đừng có náo loạn nữa. Nãy giờ tôi nói với anh nhiều như vậy, là xem tại phần mặt mũi của cha anh, chuyện đã xảy ra những ngày này tôi sẽ không truy cứu nữa. Thanh Phong, cho bọn họ bao tiền lì xì a."

"Thảo con mịa mày, đang đùa giỡn với lão tử đó hả? Tôi đã nói rất rõ ràng, Động Mạn Thành tôi muốn chiếm hai thành cổ phần công ty, bằng không mà nói, tôi cam đoan các anh không có cách nào khởi công." Nhâm Thiểu thấy mình đã nói nhiều như vậy, mà Diệp Khiêm lại không xem trọng hắn, nên phẫn nộ quát.

Diệp Khiêm nhíu lông mày một chút, nhìn An Đức Liệt, nói: "Ở bên nước của anh, nếu như anh gặp loại người như thế này thì anh sẽ làm như thế nào?"

"Trực tiếp giết, sau đó băm nhỏ, ném cho chó ăn." An Đức Liệt thản nhiên nói. Nhìn nét mặt nghiêm túc của hắn, thật sự là không phải đang nói dối.

"Lão già ngoại quốc, nhớ kỹ, đây là Hoa Hạ, ông có tin tôi sẽ không để cho ông trở về nước hay không?" Nhâm Thiểu hung hăng trừng mắt An Đức Liệt nói.

Đối với lời hăm dọa như vậy, An Đức Liệt tự nhiên là sẽ không để vào trong mắt, cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi. Huống chi, bây giờ còn có Diệp Khiêm đang ở bên cạnh, hắn đang ở Hoa Hạ, có chuyện gì thì Diệp Khiêm sẽ xử lý giúp hắn, hắn căn bản không cần phải lo lắng. Bất quá, hai gã bảo tiêu của hắn lại tiến lên ngăn ở trước mặt của hắn, chăm chú nhìn chằm chằm Nhâm Thiểu.

Diệp Khiêm cau mày, theo thời gian dần trôi sắc mặt của hắn hiện lên một tia giận dữ, tiểu tử này quả thật là hòn đá hầm cầu, căn bản không thể câu thông, xem ra không cho hắn một chút nhan sắc, chỉ sợ là hắn sẽ không biết thu liễm rồi. Hơn nữa, hắn lại dám uy hiếp khách của mình, nếu như Diệp Khiêm không làm chút chuyện thì chẳng phải sẽ bị An Đức Liệt xem thường sao. Vốn Diệp Khiêm cũng không muốn đem chuyện này náo lớn, thế nhưng mà hôm nay xem ra, chỉ sợ không muốn náo lớn cũng không được.

Sắc mặt ngưng tụ, không có bất kỳ dấu hiệu, Diệp Khiêm một cước hung hăng đạp tới. Nhâm Thiểu căn bản không có bất luận phòng bị gì, cả người lập tức bị đạp bay lên trên không, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất. Kỳ thật, cho dù hắn có phòng bị, cũng căn bản ngăn không được một cước này của Diệp Khiêm, loại người ỷ vào danh tiếng của người thân để làm xằng bậy như hắn, nếu thật sự động thủ cũng không có bao nhiêu năng lực. Huống chi, Diệp Khiêm dù sao cũng là cao thủ cận chiến bên trong tổ chức lính đánh thuê Nanh Sói, gần đây lại tu luyện cổ võ, tuy mới miễn cưỡng xem như nhập môn, nhưng để đối phó Nhâm Thiểu thì đã dư xài.

Nhìn thấy Diệp Khiêm ra tay, Thanh Phong tự nhiên không chút do dự liền xông tới. Bộ dạng của hắn giống như hổ nhập bầy dê, chỉ nghe thấy từng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, nguyên một đám trẻ trấu kia bị đấnh ngã trên mặt đất, khóc thét không thôi. Lý Tể Thiên ở bên cạnh nhìn thấy có chút trợn mắt há hốc mồm, hắn dù sao cũng chỉ là thương nhân, có đôi khi cũng làm chút chuyện đầu cơ trục lợi mà thôi, tuy hắn đã từng nhìn thấy xã hội đen chém giết lẫn nhau, bất quá hơn phân nửa vẫn dùng nhân số để thủ thắng, loại tình huống một người quét ngang đối thủ giống như Thanh Phong, thì là lần đầu tiên hắn gặp phải, nên khó tránh khỏi có chút giật mình.

Nói thật, lúc trước sở dĩ hắn lựa chọn hợp tác với Diệp Khiêm, đó là bởi vì Lý Tể Thiên nhìn trúng hắn có thể trong thời gian ngắn như vậy liền khống chế cục diện thành phố Nam Kinh. Nhân vật như vậy, theo Lý Tể Thiên thì Diệp Khiêm có lẽ có chút trí tuệ cùng lực lượng, nhưng hắn đối với thế lực của Diệp Khiêm cũng không quá nhiều, cho tới nay mọi chuyện đều do hắn tự mình xử lý, hôm nay có cơ hội như vậy, Lý Tể Thiên tự nhiên muốn để cho Diệp Khiêm phơi bày một chút năng lực của mình, để hắn có thể hiểu rõ Diệp Khiêm hơn. Thế nhưng mà chiếu tình hình hôm nay xem ra, tựa hồ là hắn đã đánh giá quá cao đám trẻ trấu kia rồi, từ khi Diệp Khiêm xuống xe đến giờ, Diệp Khiêm vẫn không có đem bọn họ để vào mắt, căn bản là đang đùa bỡn bọn họ mà thôi.

Chỉ có thể trách Nhâm Thiểu quá không biết thức thời, nếu không Diệp Khiêm cũng sẽ không làm như vậy. Dù sao, hiện tại địch nhân lớn nhất của Diệp Khiêm vẫn là Hoa Kiệt cùng Lôi Giang, hắn một lòng muốn đem bọn họ tiêu diệt. Cùng Hoa Kiệt, Lôi Giang so sánh, thì Nhâm Thiểu bất quá chỉ là một con sâu róm nhỏ mà thôi, Diệp Khiêm cũng không muốn bởi vì xảy ra mâu thuẫn với hắn mà khiến cho Hoa Kiệt cùng Lôi Giang chú ý đến mình. Thế nhưng mà Nhâm Thiểu bởi vì đã được sủng ái từ nhỏ, cho nên hắn đã dưỡng thành thái độ coi trời bằng vung hung hăng càn quấy. Những năm gần đây, ỷ vào danh tiếng của cha hắn, hắn đã làm không ít chuyện loại này. Bởi vì rất nhiều lão bản đều ôm thái độ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hơn phân nửa đều cho hắn hết thảy ngon ngọt, bất quá Nhâm Thiểu ngược lại cũng không phải là chuyện gì cũng không làm, hắn cũng biết trợ giúp chuẩn bị một chút, ví dụ như vấn đề phòng cháy chữa cháy, cục công thương ah...... Hơn nữa, bởi vì cha của hắn là cục trưởng phòng công an tỉnh Hải Nam, nên người trên đường cũng sẽ không tìm hắn gây chuyện, miễn đưa tới phiền toái cho bọn họ.

Nhâm Thiểu làm những chuyện này, Nhâm Xuân Bách tự nhiên cũng biết rõ. Hắn cũng đã nói rất nhiều lần, thế nhưng mà Nhâm Thiểu luôn đem lời hắn nói giống như là gió thổi bên tai, hơn nữa Nhâm Thiểu tuy làm một số chuyện có chút quá mức, nhưng cũng không có làm chuyện gì rối loạn kỷ cương phép nước, nên Nhâm Xuân Bách cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.

Hai gã bảo tiêu của An Đức Liệt trông thấy Thanh Phong nhẹ nhõm giải quyết những tên trẻ trấu kia, trong nội tâm của bọn họ có chút phát run. Tuy lúc ở sân bay bọn họ đã lĩnh giáo qua thân thủ của Thanh Phong, bất quá dù sao chỉ là trong chớp mắt, cũng không có nhìn rõ ràng. Hiện tại, bọn họ có thể nhìn thấy rành mạch, khí thể của Thanh Phong lúc này để cho bọn họ giật mình không nhỏ.

An Đức Liệt cũng không có phản ứng quá nhiều, theo hắn, thành viên Nanh Sói có thân thủ như vậy là chuyện đương nhiên, không có gì kỳ quái.

Hết thảy chuyện này, bất quá chỉ phát sinh trong vài phút mà thôi. Đây là do Thanh Phong đã hạ thủ lưu tình rồi, không có làm quá mức, nếu không thì những tên trẻ trấu kia cũng tuyệt đối sẽ không chỉ tổn thương gân cốt đơn giản như vậy.

"Không có ý nghĩa, quả thật không có một điểm khiêu chiến nào. Bọn mày không phải đều trải qua trăm trận chiến sao? Như thế nào lại có bộ dạng nay a? Quả thực là xấu hổ chết người ta rồi." Thanh Phong dùng ánh mắt xem thường nhìn bọn họ, chậm rãi nói.

Đám trẻ trấu nào dám nói chuyện, sợ làm cho Thanh Phong tức giận thì bọn họ sẽ gặp chuyện không may. Bọn họ đã tự mình lĩnh giáo qua thân thủ của Thanh Phong rồi, quả thật không phải cùng một cấp bậc a. Tại trước mặt Thanh Phong, bọn họ bất quá chỉ là một đám nít ranh cầm súng đồ chơi tập làm giang hồ mà thôi.

"Đjxmm~, bọn mày dám đánh tao? Là do bọn mày muốn làm lớn chuyện lên, nên không thể oán trách tao được rồi, hiện tại coi như là bọn mày cho tao hai thành cổ phần công ty cũng mơ tưởng giải quyết được chuyện này, hừ!" Nhâm Thiểu bụm lấy bụng của mình, phẫn nộ nói.

"Còn dám mạnh miệng?" Thanh Phong trừng to hai mắt, muốn xông đi lên.

Diệp Khiêm phất phất tay, ngăn cản Thanh Phong lại. Cất bước đi đến trước mặt Nhâm Thiểu, chậm rãi ngồi xổm xuống, giơ tay tháo cặp mắt kinh của Nhâm Thiểu xuống, thổi thổi, sau đó đeo lên trên mắt của mình. "Tiểu tử, nếu như tao sợ mày thì vừa rồi tao đã không đánh mày rồi, vừa rồi tao đã cho mày mặt mũi, là do mày không muốn. Mày cũng đừng tưởng rằng cha của mày là cục trường phòng cảnh sát tỉnh Hải Nam, thì mày có thể muốn làm gì thì làm, tao nói cho mày biết, tại trước mặt của tao, mày không là cái thá gì hết, mày có hiểu lời tao nói không?" Vỗ vỗ khuôn mặt của Nhâm Thiểu, Diệp Khiêm chậm rãi nói, "Đừng nhìn tao, tao biết mày không phục. Như vậy đi, mày muốn giải quyết chuyện này như thế nào, thì cứ nói ra, tao sẽ tận lực bồi tiếp."

"Tốt, có bản lĩnh thì hôm nay mày cũng đừng rời khỏi chỗ này, ở chỗ này chờ tao, nếu tao không làm cho Động Mạn Thành của bọn mày đóng cửa, thì tao sẽ không mang họ Nhâm." Nhâm Thiểu diện mục dữ tợn nói.

"Tao chờ mày, bất quá, mày cũng đừng bỏ đi luôn nha. Nếu như mày không đến, thì tao sẽ đi tìm mày." Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói.

"Ai không dám người đó là cháu trai." Nhâm Thiểu chèo chống lấy thân thể của mình đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Khiêm, nói. Bộ dạng dữ tợn của Nhâm Thiểu, cùng với bộ dạng phong khinh vân đạm của Diệp Khiêm rõ ràng đã tạo thành đối lập nhau. Nhưng mà, ai cũng sẽ không cho rằng bộ dạng của Diệp Khiêm so với Nhâm Thiểu thì kém hơn một bậc, ngược lại càng lộ ra khí của Nhâm Thiểu yếu đi rất nhiều.

"Chúng ta đi." Nhâm Thiểu nhìn thủ hạ của mình lên tiếng, sau đó đi ra khỏi công trường.

Nhìn thấy mấy chiếc xe đã rời đi, Thanh Phong có chút nhún vai, nhìn Diệp Khiêm, nói: "Lão đại, rốt cuộc là anh muốn làm gì ah? Tại sao lại thả hắn đi? Nếu là em, thì em sẽ trực tiếp tiễn đưa hắn đến bệnh viện."

"Đúng vậy a, anh Diệp, vạn nhất hắn mang một đám người tới, chúng ta làm thế nào để ứng phó a?" Lý Tể Thiên nói. Hắn đương nhiên không phải sợ hãi, hắn chỉ muốn biết rõ Diệp Khiêm có phải đã có an bài gì hay không.

Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Tôi còn đang hi vọng hắn mang một nhóm người tới nữa a. Hắn đem chuyện này náo lớn, thì đối với chúng ta mới có lợi."

"Lão đại, ý của anh là gì? Em không hiểu." Thanh Phong mờ mịt nói.