Chương 551: Suy Đoán

Xin đính chính: Quân hàm của Diệp Khiêm là Thiếu Soái không phải Thiếu Tướng. Cảm ơn các bạn đã xem truyện này. Chúc các bạn vui vẻ!!!

Bởi vì Trần Trung Khải bị song quy, trong thời gian ngắn tạm thời không có người tiếp nhận chức cục trưởng cục công an thành phố Hải Khẩu, nên Nhâm Xuân Bách đành phải kiêm nhiệm chức cục trưởng cục công an thành phố Hải Khẩu. Chỉ là, Nhâm Xuân Bách thật không ngờ hắn vừa mới khoe khoang khoác lác muốn hảo hảo chỉnh trị trị an tỉnh Hải Nam, thì sân bay thành phố Hải Khẩu lại xảy ra sự kiện đấu súng.

Sự kiện đấu súng ở sân bay, so với vụ án giết người bình thường còn nghiêm trọng hợn, Nhâm Xuân Bách tự nhiên là có chút bực bội rồi. Lúc nhận được điện thoại thông báo của bảo an sân bay, Nhâm Xuân Bách không dám có bất kỳ trì hoãn nào, tự mình dẫn đội chạy tới. Cũng may là không có phát sinh ra sự cố gì nghiêm trọng, cũng không có bất kỳ người nào thương vong, nếu không thì chuyện này sẽ giống như là đang hung hăng tát một bạt tai ở trên mặt của hắn a.

Nhìn thấy An Đức Liệt, lúc biết được hắn là đối tượng bị ám sát lần này, thì Nhâm Xuân Bách đã có ý định điều tra chuyện này rồi. Muốn điều tra ra chân tương của sự kiện đấu súng này, thì nhất định phải biết rõ thân phận của An Đức Liệt, chỉ có biết rõ thân phận của An Đức Liệt thì mới có thể đem chuyện này biết rõ ràng, cũng có trợ giúp Nhâm Xuân Bách tra ra tên xạ thủ kia.

Bất kể nói thế nào, thì Nhâm Xuân Bách cũng là cục trưởng phòng công an tỉnh Hải Nam, tuy hắn đoán được thân phận của Diệp Khiêm cùng An Đức Liệt đều không đơn giản, nhưng hắn cũng không thể làm mất thân phận của mình a, cho nên cách nói chuyện của hắn vừa khách khí, lại vừa có chút cường ngạnh.

Sau khi cùng tổng bộ thông báo số CMND và hộ chiếu của Diệp Khiêm cùng bọn người An Đức Liệt, tổng bộ đã tra ra thân phận của bọn họ, tuy tạm thời còn không biết lai lịch của An Đức Liệt, nhưng thông qua thân phận của Diệp Khiêm là chủ tịch tập đoàn Hạo Thiên, cũng đủ để biết rõ An Đức Liệt cũng không phải là một người đơn giản.

Sau khi nghe được thủ hạ nhỏ giọng báo cáo, Nhâm Xuân Bách có cảm giác dời đá đập lên chân mình. Chủ tịch tập đoàn Hạo Thiên, thân phận này cũng không phải là ngươi mà hắn có thể đơn giản đối phó, nằm trong top 20 tập đoàn lớn nhất thế giới, vô luận là đoàn cố vấn pháp luật hay là mạng lưới quan hệ thì đều rất khổng lồ, chỉ cần hắn nói không cẩn thận một chút mà thôi, thì sẽ khiến giới truyền thông đưa tin trên diện rộng, kết quả cuối cùng nhất định sẽ khiến cho trung ương can thiệp, đến lúc đó chỉ sợ cho dù không bị mất chức, thì bị phê bình hay là đặt hắn ở sang một bên không để ý tới là không thể thiếu được.

Sau khi đem CMND cùng hộ chiếu lần lượt trả về, Nhâm Xuân Bách nói: "Diệp tiên sinh, chúng tôi còn cần các anh theo chúng tôi trở lại cục cảnh sát một chuyến, ghi một phần khẩu cung a."

"Thực xin lỗi, tôi nghĩ tôi không giúp được ông rồi." Diệp Khiêm thản nhiên nói, "An Đức Liệt tiên sinh vừa mới xuống máy bay, nên rất mệt a. Còn có, chuyện đã xảy ra vừa rồi chúng tôi cũng không rõ ràng cho lắm, chúng tôi cũng rất muốn biết tên xạ thủ kia là ai, là ai sai phái hắn tới giết chúng tôi. Cho nên, chuyện này còn muốn Nhâm cục trưởng phí tâm nhiều hơn a, chuyện này có ảnh hưởng phi thường xấu, tôi sẽ xem xét có nên thu hồi đầu tư tại tỉnh Hải Nam hay không?. Chuyện này tôi sẽ nói với lãnh đạo của ông, hi vọng ông có thể mau chóng tra ra hung thủ là ai, không để cho tôi thất vọng."

Nhìn thấy thần thái tự tin của Diệp Khiêm, hiển nhiên là không phải đang nói dối, Nhâm Xuân Bách cảm thấy xấu hổ có chút xuống đài không được. Hắn đường đường cục trưởng phòng công an, vậy mà muốn mời một người trở về điều tra lại khó đến như vậy, nên hắn có chút tức giận. Bất quá, Nhâm Xuân Bách lại rất rõ ràng, lời Diệp Khiêm nói cũng không phải là lời nói dối. Hôm nay tỉnh Hải Nam vì muốn hấp dẫn nhà đầu tư đến phát triển kinh tế nên đã đưa ra rất nhiều chính sách ưu đãi, nếu như đắc tội Diệp Khiêm, khiến cho Diệp Khiêm rút vốn không đầu tư vào tỉnh Hải Nam nữa, thì Nhâm Xuân Bách nhất định là muốn gặp nạn.

Ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, nếu như Nhâm Xuân Bách đối với điểm ấy còn thấy không rõ thì chính là sống uổng phí nhiều năm rồi. Bất luận là ở nơi nào, một khi tới thời điểm phát triển kinh tế, thì tất cả nhà đầu tư đều là lão phật gia, chính phủ sẽ xem bọn họ như là thần tài để mà cung phụng, hầu như là bật đèn xanh cho tất cả công việc của bọn họ. Sau khi phát triển kinh tế đến một thời điểm nào đó, thì chính phủ sẽ bắt đầu ước thúc bọn họ, bắt đầu tiến hành nghiêm tra đối với những sinh ý của bọn họ.

Kỳ thật, Nhâm Xuân Bách cũng biết, coi như là đem Diệp Khiêm cùng bọn người An Đức Liệt trở lại cục cảnh sát, cũng hỏi không ra cái gì. Hắn ở vị trí này lăn lộn nhiều năm như vậy, đối với chuyện ở trên đường cũng hiểu rõ một chút, đừng nói bọn người Diệp Khiêm không có nhìn thấy tên xạ thủ kia, không biết lai lịch của hắn, cho dù có biết rõ thì cũng sẽ không nói ra.

"Diệp tiên sinh, vậy các anh có thể đi rồi, nếu như nhớ lại chuyện gì, hoặc là còn có những chuyện tương tự phát sinh, hi vọng anh có thể liên hệ với chúng tôi." Nhâm Xuân Bách nói.

Diệp Khiêm không có trông mong vào việc Nhâm Xuân Bách có thể tra ra lai lịch của tên xạ thủ kia, thông qua thủ pháp của tên xạ thủ kia, Diệp Khiêm đã nhìn ra, đối phương cho dù không phải sát thủ chuyên nghiệp thì cũng là lính đánh thuê đã trải qua huấn luyện. Một kích không trúng, lập tức rút lui, chuyện này đối với xạ thủ mà nói, đây là sự lựa chọn tốt nhất. Tuy đã đánh rắn động cỏ rồi, nhưng nếu như hiện tại không rút lui thì chẳng những không có hi vọng bắn chết An Đức Liệt, mà thậm chí ngay cả mạng nhỏ của mình cũng muốn góp đi vào. Chỉ có bây giờ lập tức bỏ chạy, về sau lại tìm cơ hội mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Đương nhiên, Diệp Khiêm cũng không có ý nghĩ thông qua lực lượng trung ương Hoa Hạ đi thu thập Nhâm Xuân Bách. Diệp Khiêm còn không có keo kiệt đến tình trạng kia, Cách làm của Nhâm Xuân Bách mặc dù có chút để cho Diệp Khiêm không thoải mái, bất quá đứng trên lập trường của Nhâm Xuân Bách thì hắn cũng không có bao nhiêu sai lầm, so với những cảnh sát ỷ vào quyền lợi của mình làm xằng làm bậy thì tốt hơn rất nhiều.

Nếu như Diệp Khiêm muốn chỉnh Nhâm Xuân Bách, thì vừa rồi đã không đem CMND đưa cho hắn rồi, mà trực tiếp đem chứng nhận Thiếu soái đưa cho hắn nhìn xem là được rồi. Đến lúc đó kết quả là Nhâm Xuân Bách nhất định sẽ không tin, muốn bắt hắn, sau đó sẽ làm chuyện này huyên náo lên. Thế nhưng mà Diệp Khiêm cũng không có làm như vậy, là vì Diệp Khiêm còn không ý định đối phó Nhâm Xuân Bách.

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Yên tâm đi, Nhâm cục trưởng, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ thông báo cho ông." Sau đó nhìn An Đức Liệt, nói: "An Đức Liệt tiên sinh, chúng ta đi thôi."

Nhẹ gật đầu, An Đức Liệt nói: "Diệp tiên sinh, mời anh đi trước!"

Diệp Khiêm cũng không có khách khí, trong lúc ở chung với An Đức Liệt, thì Diệp Khiêm vẫn luôn đứng ở vị trí chủ đạo, huống chi đây là đang tại Hoa Hạ, Diệp Khiêm với tư cách chủ nhà, tự nhiên càng phải đứng ở vị trí chủ đạo.

Nhâm Xuân Bách cũng không có ngăn trở, sau khi nhìn thấy Diệp Khiêm cùng bọn người An Đức Liệt lên xe rời đi, liền phân phó thủ hạ tiến hành bảo vệ hiện trường, hơn nữa còn đem băng ghi hình ở sân bay mang trở về. Sau đó lại phân phó thủ hạ đi tìm xem xung quanh còn có đặt camera nào khác không, nhìn xem có camera nào quay được hình ảnh của kẻ xạ thủ kia hay không. Bất quá, chuyện này khẳng định là rất xa vời, làm một sát thủ chuyên nghiệp hoặc là lính đánh thuê, bọn họ hoàn toàn có khả năng tránh thoát tầm mắt của camera. Bất kể nói như thế nào, thì đây đều là một cơ hội, biết đâu trong một camera nào đó có ghi lại hình ảnh của kẻ xạ thủ kia, cho nên Nhâm Xuân Bách không thể buông tha bất kỳ một cái cơ hội nào.

Sau khi lên xe, An Đức Liệt rất khách khí nói lời cảm tạ với Diệp Khiêm, nói: "Vừa rồi cũng may là có Diệp tiên sinh ở đó. Diệp tiên sinh, có thể đem tên xạ thủ kia tìm ra hay không?"

"Cần một chút thời gian." Diệp Khiêm nói, "An Đức Liệt tiên sinh, anh cứ yên tâm, anh đã đến Hoa Hạ tôi tự nhiên sẽ phụ trách an toàn cho anh. Tại Hoa Hạ, không có bất kỳ người nào có thể làm anh bị thương."

Có chút nở nụ cười, An Đức Liệt nói: "Diệp tiên sinh đã hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi không phải lo lắng an nguy của mình. Đã đi con đường này, tôi dĩ nhiên là tinh tường tùy thời đều có thể phơi thây nơi đầu đường. Nam nhân, có đôi khi chỉ cần một thoáng huy hoàng, như vậy là đủ rồi, không phải sao?"

Diệp Khiêm có chút gật đầu cười, không nói gì.

An Đức Liệt nói tiếp: "Hiện tại chúng ta hết thảy cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, tuy A Tạ Phu là người hy vọng tôi chết nhất, nhưng tôi ở trên đường lăn lộn lâu như vậy, địch nhân của tôi số lượng cũng không ít. Vì muốn biết rõ ràng chuyện này, nhất định phải tìm ra tên xạ thủ kia, phải biết rõ ai phái hắn tới mới được."

"Chuyện này tôi tự nhiên hiểu rõ, tóm lại, tôi sẽ đem tên xạ thủ kia tìm ra. An Đức Liệt tiên sinh cứ yên tâm đi." Diệp Khiêm nói.

Dừng một chút, Diệp Khiêm lại nói tiếp: "Thanh Phong, những ngày này mày chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho An Đức Liệt tiên sinh, nêu như để xảy ra chuyện gì thì tao sẽ tìm mày hỏi tội."

Thanh Phong hắc hắc cười cười, nói: "Lão đại, anh cứ yên tâm đi, tuy em không am hiểu chức vụ bảo tiêu giống như Hoán Phong, nhưng em cam đoan không có người nào có thể tổn thương An Đức Liệt tiên sinh dù chỉ là một sợi tóc."

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nhìn An Đức Liệt, nói: "An Đức Liệt tiên sinh, mọi chuyện an bài thế nào rồi?"

"Trong vòng hai ngày, thủ hạ của tôi sẽ có mặt tại các quốc gia Đông Nam Á." An Đức Liệt nói.

"Chuyện lần này hết thảy xin nhờ An Đức Liệt tiên sinh, thoáng cái điều động nhiều người đi tới Đông Nam Á như vậy, bên nước Nga sẽ không có vấn đề gì chứ?" Diệp Khiêm hỏi. Mặc dù nói Diệp Khiêm hy vọng có thể mượn nhờ lực lượng An Đức Liệt khống chế ngành cá độ bóng đá Đông Nam Á, nhưng nếu như vì vậy mà mất đi sự khống chế ở nước Nga thì cái được không bù đắp nổi cái mất a.

An Đức Liệt có chút nở nụ cười, nói: "Diệp tiên sinh, anh yên tâm đi, trước khi đến đây tôi đã có chuẩn bị hết rồi. Hơn nữa, hiện tại tôi rất được trưởng bối trong gia tộc coi trọng, tôi nghĩ cho dù A Tạ Phu không có cam lòng thì cũng tuyệt đối không dám làm ẩu."

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Có những lời nay của An Đức Liệt tiên sinh thì tôi đã an tâm. Bây giờ tôi đưa anh tới khách sạn trước, sau đó chúng ta lại thảo luận một chút trình tự hành động cụ thể a."

"Tốt." An Đức Liệt nhẹ gật đầu, đáp.

Tất cả mọi người không nói gì thêm nữa, hào khí trong xe lập tức an tĩnh lại. Đem An Đức Liệt an bài tại một khách sạn năm sao đỉnh cấp tại thành phố Hải Khẩu, lúc xe đến cửa ra vào khách sạn, Diệp Khiêm đang chuẩn bị xuống xe, thì âm thanh điện thoại bỗng nhiên vang lên. Lấy điện thoại cầm tay ra xem xét, là do Hoa Kiệt gọi tới, Diệp Khiêm không khỏi có chút sửng sốt một chút, sau đó liền bắt máy.