Chương 544: Lời Tỏ Tình Của Hồ Hội

Thanh Phong nói có chút không kiêng nể gì cả, bất quá Diệp Khiêm một bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, nơi nào sẽ quan tâm a. Thế nhưng mà Hồ Hội thì có chút chịu không được rồi, sắc mặt trong chốc lát biến thành màu đỏ bừng. Nhìn thấy cô có bộ dạng này, Diệp Khiêm cười có chút đắc ý. Diệp Khiêm không thể không thừa nhận, ở thời điểm này Hồ Hội có một loại mị lực đặc biệt, một loại mị lực khiến cho trái tim của Diệp Khiêm đập thình thịch.

"Trở lại chuyện chính a." Diệp Khiêm không muốn kéo dài hào khí xấu hổ, liền mở miệng nói. "Em là người luyện cổ võ đã lâu, em nhất định sẽ biết rõ bộ công pháp kia là thật hay là giả, có đúng không?"

"Bộ công pháp này là thật." Hồ Hội nhẹ gật đầu, nói.

"Em nói nó thật vậy thì nhất định là thật rồi. Đúng rồi, anh còn có một bộ công pháp nữa, cũng phiền toái em hỗ trợ nhìn xem nó là thật hay giả." Diệp Khiêm nói, "Em đợi một lát, anh sẽ lập tức gửi hình qua cho em."

Hồ Hội trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Sao anh không đưa em một lượt luôn? Như thế nào? Anh không tin em hả, cho nên cố ý thăm dò em đúng không?."

Diệp Khiêm có chút dở khóc dở cười, nói: "Oan uổng a, anh thật sự không có ý nghĩ này, hơn nữa, ngay cả anh cũng không biết bộ công pháp này là thật hay là giả, thì anh làm cách nào để thăm dò em ah. Hội Nhi yêu dấu, em như thế nào lại có suy nghĩ như vậy a?."

"Không biết xấu hổ, ai là Hội Nhi yêu dấu của anh, nói ra cũng không sợ buồn nôn hả." Hồ Hội giận Diệp Khiêm, nói. Bất quá, trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào, có cảm giác đặc biệt hạnh phúc. Tình yêu, đúng là một thứ huyền diệu, không có hạn chế bởi thời gian cùng không gian, không có bất kỳ lý do gì, và cũng không có nhìn đến chênh lệch đẳng cấp xã hội. Xã hội ngày nay xuất hiện loại tư tưởng không có nhà không xe thì không cưới, đây cũng không phải là tình yêu, đây chẳng qua là ham muốn giàu sang mà thôi.

Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười một chút, không nói gì thêm nữa, chuyên tâm chụp hình bí tịch mà hắn đang luyện gửi cho Hồ Hội. Tuy Diệp Khiêm không giống Lý Vĩ được xưng là tình thánh, nhưng hắn đã quen biết rất nhiều cô gái, nên nếu như ngay cả chút tâm tư ấy của Hồ Hội mà hắn cũng nhìn không rõ, vậy thì hắn quá ngu ngốc rồi. Chỉ cần là người đã nói tiếng yêu thì đều có thể hiếu rõ ý tứ trong lời nói của Hồ Hội.

"Anh đã gửi qua cho em rồi đó, em xem giúp anh nó là thật hay là giả." Diệp Khiêm gửi hình cho Hồ Hội xong, nói.

"Tốt, anh chờ em một chút." Hồ Hội lên tiếng, sau đó liền vùi đầu chuyên tâm nghiên cứu. Diệp Khiêm chán đến chết, hai tay chống lấy cái cằm, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hồ Hội. Vô luận là nam nhân hay là nữ nhân, lúc bọn họ chuyên chú vào việc gì đó, thì trong lúc vô tình sẽ tản mát ra một loại mị lực rất đặc biệt. Nhìn thấy Hồ Hội chuyên tâm nhìn xem những bức ảnh mà mình gửi tới, bộ dạng chuyên chú của cô, trong lúc nhất thời khiến cho Diệp Khiêm có chút si mê.

Hồ Hội lúc thì chau mày lúc thì giản ra, hiển nhiên là xem phi thường dụng tâm. Diệp Khiêm đột nhiên cảm giác, ngay cả khi Hồ Hội cau mày, bộ dạng của cô cũng rất đáng yêu, toàn thân nha đầu này tựa hồ đều tản mát ra một loại khí chất rất đặc biệt, tựa như là một tiên nữ không dính khói bụi trần gian, tựa như một đóa hoa sen không thể khinh nhờn.

Hồi lâu, Hồ Hội mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dạng si mê của Diệp Khiêm thì có chút sửng sốt, nhưng trong nội tâm lại có chút mừng rỡ. Bất quá, cô vẫn hờn dỗi nhìn Diệp Khiêm, nói: "Nhìn đủ chưa? Nhìn bộ dạng hèn mọn bỉ ổi của anh kìa, nhất định là đang suy nghĩ chuyện xấu gì rồi."

"Không đủ a, xem cả đời cũng không có đủ." Diệp Khiêm nói, "Cũng không phải anh đang suy nghĩ chuyện xấu gì, anh chỉ đang nghĩ, nếu như bây giờ em nằm ngủ ở bên cạnh anh, thì anh sẽ có cảm giác như thế nào? Ừ, nhất định rất thoải mái, vuốt hai tiểu bảo bối của em, hắc hắc."

"Anh đúng là đồ hạ lưu, loại lời này mà anh cũng dám nói ra nữa hả." Hồ Hội có chút không chống chịu được nữa rồi, lời Diệp Khiêm nói có chút quá rõ ràng nha.

"Có gì mà hạ lưu a, anh cùng lão bà của anh liếc mắt đưa tình đây không phải là chuyện rất bình thường sao." Diệp Khiêm nói, "Kỳ thật, anh cảm thấy lời Thanh Phong nói vừa rồi cũng có vài phần đạo lý. Hội Nhi bảo bối, nếu không, chúng ta chat sex một tí được không? Anh muốn nhìn chỗ đó của em a."

Đôi má của Hồ Hội lập tức hiện lên đỏ ửng, trong nội tâm có loại cảm giác ngứa ngáy, rất là kỳ quái. Cô muốn thử một chút, nhưng lại ngượng ngùng không thôi. Nếu quả thật làm như vậy, đoán chừng đây là chuyện điên cuồng nhất mà từ nhỏ tới lớn Hồ Hội làm. "Không muốn a!" Hồ Khả ngượng ngùng khiến cho âm thanh nói chuyện hạ thấp nghe không rõ ràng lắm.

Nhìn thấy biểu hiện của Hồ Hội như vậy, sau khi nghe được cô nói như vậy, Diệp Khiêm lập tức cảm thấy rất hứng thú. Rất rõ ràng, vừa rồi Hồ Hội nói như vậy cũng không phải là có ý cự tuyệt, chỉ vì cô là con gái nên có chút ngượng ngùng mà thôi. "Xem một tí thôi, có được không? Em cũng đừng quên, em là bạn gái của anh, anh nhìn bạn gái của anh thì có gì mà không được a." Diệp Khiêm nói.

"Không xem được không? Rất xấu hổ ah. Nếu không thì chờ khi anh đến Đài Loan, anh muốn thế nào đều tùy anh, như vậy được không?" Hồ Hội nói.

Chuyện này nếu là trước kia, có đánh chết Hồ Hội cũng sẽ không nói ra những lời nói như vậy ah. Có lẽ do hôm nay đúng người đúng thời điểm nên cô mới dám nói như vậy. "Hội Nhi yêu dấu của anh, anh chỉ xem một chút xíu thôi, có được không?." Diệp Khiêm không quan tâm, nhất quyết không buông tha, mặt dày mày dạn tiếp tục dây dưa không ngớt.

"Vậy... Vậy anh chờ em một chút, em đi thay áo ngủ." Hồ Hội nói.

Nghe Hồ Hội nói như vậy, Diệp Khiêm có chút kích động nhịn không được bắt đầu hoa chân múa tay, cuống quít chạy tới khóa cửa ra vào phòng lại. Sau khi trở lại chỗ ngồi không bao lâu, liền thấy Hồ Hội đã thay đổi áo ngủ đi tới, loại nầy áo ngủ liền thân này, bên hông chỉ có một sợi dây cài chặt. Diệp Khiêm đặc biệt thích áo ngủ kiểu này, bởi vì rất thuận tiện nha.

"Anh chuẩn bị nhìn nha." Hồ Khả ngượng ngùng nói.

"Ừ!" Diệp Khiêm tùy ý lên tiếng, ánh mắt cùng tâm tư đã sớm tập trung ở trên bộ ngực của Hồ Hội. Chỉ thấy Hồ Khả chậm rãi kéo thắt lưng ra, hai tay kéo lấy hai bên góc áo kéo nhanh ra, sao đó liền nhanh chóng khép lại.

"Tốt rồi, anh đã nhìn thấy chưa?" Hồ Hội nói.

Diệp Khiêm có chút dở khóc dở cười nói: "Hội Nhi bảo bối, em làm nhanh như vậy, thì làm sao anh có thể nhìn thấy ah. Em làm chậm một chút a, lại lần nữa nà!"

Đã có lần thứ nhất, thì lần thứ hai sẽ đơn giản hơn rồi. Hồ Hội chậm rãi rộng mở y phục, lập tức, Diệp Khiêm nhìn thấy rõ ràng trước mắt. Ừng ực, Diệp Khiêm có chút nhịn không được nuốt từng ngụm nước miếng. Nhìn thấy Hồ Hội có chuẩn bị khép lại y phục của mình, Diệp Khiêm cuống quít nói: "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, cứ như vậy, để anh nhìn kỹ cái đã."

"Nhìn đủ chưa?" Hồ Hội không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Khiêm, cô chỉ cảm thấy bộ ngực của mình giống như có loại cảm giác khác thường, lập tức truyền khắp toàn thân. Hồ Hội quả thật có chút không thể tin được, hôm nay đến tột cùng thì cô bị làm sao vậy, như thế nào lại lớn gan như vậy, vậy mà lại làm ra cử động như vậy.

"Chờ một chút a, để anh xem nó lớn bao nhiêu." Diệp Khiêm nói.

"Là 36E." Hồ Hội nói, "Tốt rồi, em cảm thấy có chút lạnh." Nói xong, Hồ Hội khép lại y phục của mình.

Tuy Diệp Khiêm còn không có thưởng thức xong, nhưng hắn biết rõ chừng mực, nếu không sẽ chỉ làm cho Hồ Hội chán ghét. "Em có phải chính là loại người mặt học sinh ngực phụ huynh trong truyền thuyết hay không? Wow, 36E a, siêu lớn. Không được, chờ anh trở lại Đài Loan nhất định phải tự tay ước lượng một chút mới được." Diệp Khiêm nói.

"Đừng nói chuyện này nữa." Hồ Hội nói, "Nói chính sự!"

"Tốt, tốt, nói chính sự." Diệp Khiêm không tiếp tục dây dưa nữa, nói, "Như thế nào rồi? Bí tịch anh đưa cho em vừa rồi là thật hay là giả?"

"Hẳn là thật. Bất quá, phương pháp tu luyện của nó có chút khác với phương pháp tu luyện cổ võ bình thường, phương pháp dẫn khí của nó hoàn toàn trái ngược với phương pháp dẫn khí bình thường. Nói thật, loại phương thức tu luyện đặc biệt này em cũng không có gặp qua, bất quá em có nhìn chú giải bên cạnh, thì bí tịch này hẳn là thật. Chỉ là, loại phương thức tu luyện này mặc dù so với phương thức tu luyện bình thường thì nhanh hơn rất nhiều, nhưng mức độ nguy hiểm so với phương thức tu luyện bình thường thì lớn hơn rất nhiều. Cho nên, nếu như anh muốn tu luyện bí kíp này thì anh phải cẩn thận hơn rất nhiều." Hít thật sâu một hơi, Hồ Hội đem tư tưởng lộn xộn trong đầu đuổi ra ngoài, chậm rãi nói, "Kỳ thật bây giờ anh đã tiếp xúc đến phương diện cổ võ, nên em có dạy cổ võ cho anh thì cũng không tính là trái với quy củ. Nếu như anh nguyện ý thì em có thể giúp anh."

"Ha ha, không phải là em đã sớm phá hư quy củ rồi sao, lần trước tại công viên, không phải em cũng đã dạy anh phương pháp tu luyện rồi sao." Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười một chút, nói.

Hồ Hội trợn nhìn Diệp Khiêm, không muốn dây dưa vấn đề này nữa, nói tiếp: "Lần trước là do em cảm giác được trong cơ thể anh có cổ lực lượng dị thường, em nghĩ nếu như anh có thể sử dụng cổ lực lượng này thì tốc độ tu luyện của anh so với người bình thường sẽ nhanh hơn rất nhiều. Cho nên, em nghĩ anh không nên tu luyện bí tịch này làm gì vì nó có mức độ nguy hiểm quá cao. Tuy cổ võ so với võ thuật bình thường mạnh hơn một chút, nhưng mọi thứ không có gì tuyệt đối. Một cao thủ võ thuật bình thường cũng có thể đánh bại một người tu luyện cổ võ. Em nghĩ, đạo lý này anh còn hiểu rõ hơn em, cho nên tiêu chuẩn để quyết định công phu cổ võ là tốt hay xấu, cũng không nhất định là do độ mạnh yếu của khí mà người đó tu luyện."

"Em đây là đau lòng vì anh sao? Hắc hắc, anh rất vui vẻ." Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói. Dừng một chút, Diệp Khiêm lại nói tiếp: "Em ở chung với anh thời gian không lâu lắm, nhưng cũng không tính là ngắn, anh nghĩ em có lẽ hiểu rõ tính tình của anh a. Anh biết rõ, nếu có trợ giúp của em, con đường tu luyện của anh khẳng định sẽ rút ngắn rất nhiều. Bất quá, loại phương pháp tu luyện này em cũng chưa từng tiếp xúc qua, cho nên, em cũng không có biện pháp giúp anh. Em chỉ cần tin tưởng anh là được rồi, trên thế giới này, không có chuyện gì có thể làm khó được lão công của em. Em nói có đúng không?"

"Ừ, em biết rồi." Hồ Hội hoàn toàn không có ý thức được bẫy rập trong lời nói của Diệp Khiêm, không chút do dự hồi đáp.

Hắc hắc cười cười, Diệp Khiêm nói: "Nhớ kỹ lời em đã nói hôm nay nha, em đã công khai thừa nhận anh là lão công của em rồi đó, không cho phép đổi ý, bằng không thì về sau anh sẽ dùng gia pháp Diệp gia hầu hạ."

"Đồ ngốc, nếu như không phải trong lòng em đã sớm xem anh là lão công của em, thì em làm sao có thể làm ra cử động như vậy a? Em cũng không biết vì cái gì, em chỉ biết là I Love You, em yêu anh mà không hề có lý do. Em yêu anh vì anh tự tin, vì anh hung hăng càn quấy, em yêu tất cả con người anh!" Hồ Hội kiên định nói.