Chương 522: Lôi Giang

Thanh Phong quả thật là người có bổn sự tìm hiểu tin tức. Chỉ tốn thơi gian rất ngắn Thanh Phong đã hỏi thăm ra vị trí của Lôi Giang. Dùng cách nói của Thanh Phong mà nói, chính là Lôi Giang lớn lên quá đẹp trai rồi, muốn biết tin tức của hắn đây không phải là chuyện rất đơn giản hay sao.

Bất kỳ thành thị nào, cho dù là thành phố không phát triển giống như thành phố Hải Khẩu, thì cũng là có cuộc sống về đêm của nó. Tuy không phải rất phong phú, nhưng lại có một phen vị đạo khác a.

Đúng lúc này, Jack gọi điện thoại tới, nói là đã tra được thông tin về Hoa Kiệt cùng Lôi Giang, hắn sẽ chuyển tài liệu vào trong điện thoại di động của Diệp Khiêm. Diệp Khiêm thoả mãn nhẹ gật đầu, sau khi cúp điện thoại, những tài liệu kia liền được truyền đến bên trong điện thoại di động. "Lão đại, đến nơi rồi, vào đi thôi!" Thanh Phong nhìn Diệp Khiêm vẫy vẫy tay, sau đó liền hướng một hộp đêm đi tới.

"Chờ một chút, tao xem một chút tư liệu trước đã." Diệp Khiêm vừa mở tài liệu ra vừa nói.

"Xem tư liệu gì a, đi thôi, nếu không đi vào thì mỹ nữ bên trong đều bị người khác cướp hết a." Thanh Phong kêu lên.

"Mịa, chúng ta tới đây là làm chính sự, cả ngày mày chỉ biết nghĩ đến nữ nhân thôi sao. Móa!" Diệp Khiêm hung hăng trợn mắt nhìn Thanh Phong, nói, "Lão tử đang xem tư liệu của Lôi Giang, mày đừng có làm phiền tao nha, muốn vào thì mày tự đi vào trước đi. Bất quá, đừng có gây sự, nếu không tao sẽ cho mày biết tay."

Thanh Phong hơi sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười một chút, dừng bước lại. Diệp Khiêm ý tứ đã rất rõ ràng rồi, nếu như Thanh Phong ngay cả điểm ấy đều nghe không hiểu, thì đã uổng phí chính mình cùng hắn làm huynh đệ nhiều năm như vậy. Chuyện này đã nói rõ Diệp Khiêm không phải chỉ muốn báo thù cho Diệp Văn đơn giản như vậy, mà là đang có ý nghĩ xấu xa gì khác nữa.

Diệp Khiêm đại khái nhìn một chút tư liệu của Lôi Giang, không khỏi sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn vậy mà cũng không phải là người đơn giản. Nhìn thấy chân mày của Diệp Khiêm cau lại, Thanh Phong có chút sửng sốt, tiến đến, nói: "Làm sao vậy? Lão đại, Lôi Giang đến cùng là người nào à?"

"Hắn biểu hiện ra ngoài là một thương nhân, thế nhưng mà trên thực tế hắn lại là thành viên của hội Intelligent." Diệp Khiêm nói.

"Hội Intelligent? Là hội gì?" Thanh Phong kinh ngạc nói.

"Hội Intelligent là một tổ chức rất bí mật, thành viên hội Intelligent không bao giờ vượt hơn sáu người, hơn nữa mỗi người đều là sinh viên tốt nghiệp đại học hàng hiệu, hơn nữa còn là người nỗi bật trong ngành sản xuất của riêng mình. Bên ngoài bọn họ đều có thân phận thương nhân hợp pháp, kỳ thật bên trong lại là ông trùm buôn bán ma túy, CIA nước Mỹ, Cục Quốc An Hoa Hạ cũng đã nhìn chằm chằm vào bọn họ lâu rồi, đáng tiếc lại không có chứng cứ cáo buộc bọn họ. Mà Lôi Giang là người được hội Intelligent phân công phụ trách Hoa Hạ." Diệp Khiêm căn cứ vào tư liệu Jack truyền tới, chậm rãi nói.

"Mịa, quả thật là nhìn không ra a, tiểu tử này lại là sinh viên đại học hàng hiệu. Hắn tốt nghiệp trường nào a?" Thanh Phong sợ hãi thán phục nói.

"Đại hoc Cambridge nước Anh." Diệp Khiêm nói, "Những người này đều là phạm tội IQ cao a, xem ra Lôi Giang là một người rất khó đối phó, cũng khó trách hắn dám kiêu ngạo đối đầu cùng Hoa Kiệt như vậy."

"Nếu như phải so sánh giữa Lôi Giang cùng Hoa Kiệt thì theo lão đại, ai là người lợi hại hơn?" Thanh Phong nói.

"Nếu như nói tới âm mưu thủ đoạn thì chỉ sợ Hoa Kiệt không phải là đối thủ của Lôi Giang. Ngay cả CIA nước Mỹ cùng Cục Quốc An Hoa Hạ cũng không có cách nào nắm giữ tư liệu về hội Intelligent, từ đó có thể thấy rõ Lôi Giang tuyệt đối là một thiên tài. Chỉ có điều, Hoa Kiệt có xuất thân hắc đạo, phỉ khí trên người hắn có rất nhiều, nếu hai người bọn họ thật sự đấu với nhau thì sẽ rất có ý tứ a." Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện ra nụ cười tà, nói.

"Hắc hắc, lão đại, em đã hiểu." Thanh Phong hắc hắc nở nụ cười, nói.

Cất điện thoại vào trong túi áo, Diệp Khiêm trợn nhìn Thanh Phong, nói: "Đi thôi. Tin tức của mày không biết có đúng hay không nữa? Nếu như Lôi Giang không có ở chỗ này thì tất cả chỉ là công dã tràng ah."

"Hắn tuyệt đối sẽ có mặt ở nơi này, em có thể cam đoan. Anh có thấy chiếc xe kia không? Hôm nay lúc ban ngày chiếc xe này cũng đậu ở trước cửa nhà hàng, nếu như em không có đoán sai thì đây nhất định là xe của Lôi Giang." Thanh Phong nói.

Diệp Khiêm quay đầu nhìn thoáng qua, là một chiếc xe hiệu Mazda rất bình thường mà thôi, ngẫm lại lúc ban ngày quả thật là đã thấy nó đậu ở trước cửa nhà hàng. Lôi Giang quả thật là rất điệu thấp a, vậy mà lại lái một chiếc xe Mazda. "Đi thôi, chúng ta vào trong uống một chén, để cho đầu óc thanh tỉnh một chút, bằng không thì tí nữa làm việc sẽ bất lợi a." Diệp Khiêm nói.

Trong hộp đêm cũng không có nhiều người, trong đại sảnh cũng chỉ có mười mấy người đang ngồi mà thôi, bất quá cũng không có phát hiện tung tích của Lôi Giang, chắc là hắn đang ở trong phòng a. Diệp Khiêm cùng Thanh Phong cũng tùy tiện ở đại sảnh tìm một vị trí ngồi xuống, gọi mấy chai bia cùng vài đĩa trái cây.

Thanh Phong nhìn Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, đứng dậy hướng toilet đi đến. Hắn đương nhiên sẽ không chỉ đi toilet đơn giản như vậy, mà là đi tìm xem Lôi Giang đang ở trong phòng nào. Bất quá, chuyện này có độ khó nhất định, bên trong hộp đêm có nhiều phòng như vậy, hơn nữa cửa thủy tinh đều là loại từ bên ngoài nhìn không thấy được bên trong. Chuyện này đã làm khổ Thanh Phong rồi, hắn không thể không giả vờ uống say, mở hết cửa phòng này đến phòng khác, vì vậy hắn bị mắng chữi rất nhiều ah.

Ước chừng hơn mười phút đồng hồ, Thanh Phong mới đi trở về. "Lão đại, anh cũng quá hung ác đi à? Nhiều thức ăn như vậy mà anh đều ăn sạch?" Thanh Phong vừa nói vừa không ngừng đem hoa quả hướng miệng của mình nhét vào.

"Mày đi thời gian dài như vậy, tao không ăn thì biết làm gì ah." Diệp Khiêm nói.

"Sao anh không gọi em nào đó tới ngồi cùng ah." Thanh Phong bất đắc dĩ nói, "Em đã tìm được Lôi Giang rồi, hắn đang cùng một người ngoại quốc nói chuyện. Mịa, hắn nói tiếng Anh quá luu loát, đúng là sinh viên tốt nghiệp đại hoc hàng hiệu có khác ah."

"Người ngoại quốc kia có bộ dạng như thế nào?" Diệp Khiêm hỏi.

"Không thấy rõ, bên trong phòng rất tối, hơn nữa những người ngoại quốc này lớn lên đều cùng một dạng nha." Thanh Phong nói, "Tiểu thư, mang thêm mấy đĩa trái cây nữa ah."

"Lão đại, anh định làm như thế nào?" Thanh Phong nhịn không được tò mò hỏi.

"Làm sao bây giờ? Chơi chứ sao. Mày không phải luôn muốn gây chuyện sao, hiện tại tao cho mày cơ hội." Diệp Khiêm nói.

Thanh Phong lau miệng, ngồi thẳng lên, nhìn bốn phía chung quanh, nói: "Lão đại, anh chờ em một chút, em sẽ biểu diễn cho anh xem, xem em làm thể nào để đem những nữ nhân này toàn bộ mê chết."

Diệp Khiêm có chút sửng sốt, không biết Thanh Phong lại đang tính đùa nghịch cái gì, hắn còn đang nghi hoặc, thì Thanh Phong đã đi lên trung ương sân khấu, cầm lấy microphone vỗ vỗ, hắc hắc cười cười nhìn ban nhạc bên cạnh nói vài câu. "Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút." Thanh Phong không hề biết liêm sỉ nói, "Đã thật lâu rồi tôi không có ca hát, hôm nay tôi sẽ hát một bài. Các người đẹp, vung hai tay của các ngươi lên a, hoan hô a."

Hoàn toàn chính xác, bộ dạng của Thanh Phong quả thật có vài phần vị đạo tiểu bạch kiểm, khí độ tuấn tú, làm cho những pretty girl điên cuồng kêu lên. Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, việc này đoán chừng cũng chỉ có Thanh Phong mới làm được, quá vô liêm sỉ a.

Âm nhạc chậm rãi vang lên, là ca khúc "Hết lần này tới lần khác thích ngươi". Không thể không nói, bộ dạng của Thanh Phong quả thật là vô cùng mê người, hơn nữa giọng hát của hắn cũng rất hay, lập tức từng đợt tiếng vỗ tay vang lên. Thanh Phong có bộ dạng rất say mê, thỉnh thoảng cùng người phía dưới chào hỏi, quả thật giống như hắn là một siêu sao nổi tiếng nào đó.

Sau khi hát xong, Thanh Phong vốn muốn tiếp tục hát thêm bài nữa, thế nhưng mà lúc này Lôi Giang lại cùng người ngoại quốc từ bên trong phòng đi ra, cười cười nói nói hướng phía ngoài đi tới. Diệp Khiêm vụng trộm lấy điện thoại di động ra, chụp hình người ngoại quốc kia, sau đó liền đem điện thoại thu trở về. Nhìn Thanh Phong một cái, hắn hiểu ý, liền đem ánh mắt của mình chuyển dời sang nơi khác.

"Lá gan của Lôi Giang thật lớn a, vậy mà dám đi ra đường một mình, hắn không sợ bị Hoa Kiệt đối phó sao?" Sau khi Lôi Giang cùng người ngoại quốc kia đi ra khỏi hộp đêm, Thanh Phong đi đến bên cạnh Diệp Khiêm ngồi xuống, nói.

"Có thể là hắn và Hoa Kiệt đã đạt thành hiệp nghị gì đó rồi, hoặc là hắn có chỗ dựa nào khác a." Diệp Khiêm nói, "Đi thôi, tới phiên chúng ta hành động rồi. Nhớ kỹ, đừng có chém chết hắn a, chém tay của hắn là được rồi. Bất quá cũng đừng chém quá nặng, có hiểu không?"

"Hiểu rõ!" Thanh Phong nói. Nói xong, đứng dậy hướng bên ngoài hộp đêm đi tới, thuận thế lấy một con dao gọt trái cây thu vào trong ngực của mình.

Lôi Giang cùng người ngoại quốc kia hàn huyên vài câu, sau khi bắt tay liền tiễn đưa người ngoại quốc kia lên xe. Lúc chuẩn bị mở cửa xe, bỗng nhiên Thanh Phong liền vung đao vọt tới, kêu la nói: "Lão đại đã phân phó, hôm nay muốn mạng nhỏ của mày."

Chuyện này làm cho Lôi Giang hoảng sợ, cũng không dám có bất kỳ chần chờ nào, nhanh chóng bỏ chạy. Thanh Phong tự nhiên là nhanh chóng đuổi theo. Loại người giống như Lôi Giang đâu có trải qua huấn luyện nghiêm khắc giông như Thanh Phong ah. Rất nhanh Thanh Phong liền đuổi kịp hắn, cầm dao gọt trái cây hướng Lôi Giang chém tới. Bất quá, hơn phân nửa là hướng về phía tay phải của hắn, hơn nữa dùng sức cũng rất có kỹ xảo, vừa để cho hắn có cảm giác rất đau, lại vừa không động tới gân cốt của hắn.

Diệp Khiêm đứng ở bên ngoài cửa hộp đêm, trông thấy một màn này, có chút cười cười. Không thể không nói, bộ dạng của Thanh Phong lúc này thực sự rất giống bộ dạng của những tên côn đồ a. Diệp Khiêm tại sao phải làm như vậy? Chắc có lẽ không phải là vì báo thù cho Diệp Văn, nếu như như chỉ vì muốn báo thù cho Diệp Văn thì đã không làm như vậy rồi. Diệp Khiêm làm như vậy, đơn giản chính là vì muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Lôi Giang cùng Hoa Kiệt, như vậy hắn mới có thể có cơ hội giải quyết cả hai người bọn họ. Diệp Khiêm tin tưởng, mâu thuẫn giữa hai người kia chắc chắn sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy, tuy chuyện lần này không đủ để cho bọn họ lập tức mở ra đại chiến, nhưng có thể làm cho mâu thuẫn giữa hai người bọn họ càng thêm sâu sắc.

Lấy điện thoại di động ra, đem ảnh chụp của người ngoại quốc vừa rồi gửi đến cho Jack, sau đó bấm số điện thoại của Jack, nói: "Không có ý tứ, đã quấy rầy mày nghỉ ngơi. Jack, tao vừa mới gửi cho mày một tấm hình, ngày mai mày tra tư liệu của người ngoại quốc kia cho tao. Sau khi tra được thì nói cho tao biết."