Chương 510: Tía Đã Già Rồi

Bất kỳ tổ chức nào, đều có thể bị công phá từ bên trong, Mặc Gia cũng không ngoại lệ. Nếu như Minh Mặc va Ám Mặc không xảy ra tranh đấu, thì Mặc Gia đã không biến thành bộ dạng như ngày hôm nay. Dựa theo lời Hoàng Phủ Kình Thiên nói, Mặc Giả trải rộng khắp các ngành sản xuất, đây chính là một lực lượng khổng lồ, nếu như toàn bộ Mặc Giả có thể đoàn kết lại với nhau, thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn a.

Ý tứ của Hoàng Phủ Kình Thiên đã rất rõ ràng rồi, người nhà Mặc Long đều bị giết chết trong cuộc chiến giữa Minh Mặc cùng Ám Mặc, vì vậy Mặc Long cũng biết cừu nhân của hắn chính là thủ lĩnh của Ám Mặc Mặc Chính Bạch cùng với thành viên Ám Mặc. Có thể giành chiến thắng trong cuộc chiến giữa Minh Mặc và Ám Mặc, hơn nữa lại còn có thể bức thành viên Minh Mặc không được để ý đến chuyện của Mặc Gia, chuyện này cũng đã đủ để chứng minh Mặc Chính Bạch là người không đơn giản, hơn nữa lực lượng Ám Mặc cũng rất khổng lồ, bằng lực lượng hiện tại của Mặc Long căn bản là không thể đi tìm hắn báo thù.

Bất quá, theo Diệp Khiêm, Mặc Chính Bạch cũng không tính là người xấu, hắn muốn tranh giành ích lợi của mình, đây cũng là bản tính của con người nên cũng không gì đáng trách. Hơn nữa, Mặc Chính Bạch không có đối với Minh Mặc đuổi tận giết tuyệt, chuyện này đã chứng minh Mặc Chính Bạch cũng là vì tiền đồ của Mặc Gia. Có lẽ, thật sự giống như Hoàng Phủ Kình Thiên nói, quan niệm của Minh Mặc cùng Ám Mặc chỉ bất đồng mà thôi, nhưng mục tiêu thì lại nhất trí với nhau. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không dám khẳng định chuyện Mặc Chính Bạch không đem Minh Mặc đuổi tận giết tuyệt, có phải bởi vì Minh Mặc tuy suy sụp, nhưng lực lượng vẫn còn rất hùng mạnh, nên Mặc Chính Bạch cũng không dám làm ẩu.

Nghe xong những lời Hoàng Phủ Kình Thiên nói, Mặc Long xiết chặt nắm đấm của mình, có thể thấy hiện tại hắn phẫn nộ đến cỡ nào. Bất quá, Mặc Long cũng rất rõ ràng, chỉ bằng lực lượng của hắn bây giờ căn bản không thể đi đối phó Mặc Chính Bạch, cho dù tăng thêm Nanh Sói, thì chỉ sợ cũng bất lực.

Tâm trạng của Mặc Long, Diệp Khiêm tự nhiên hiểu rõ, nhẹ nhàng vỗ bờ vai của hắn, nhưng cũng không có nói gì, bất quá Mặc Long có thể cảm giác được sự quan tâm của Diệp Khiêm đối với hắn, quay đầu nhìn Diệp Khiêm có chút nở nụ cười.

"Mặc Giả Hành Hội bây giờ đang ở đâu?" Mặc Long hỏi.

Toàn thân Hoàng Phủ Kình Thiên không khỏi chấn động, nói: "Cự Tử, chuyện này tôi không thể nói, tôi không muốn cậu hy sinh vô ích. Bằng năng lực của cậu bây giờ căn bản cũng không có biện pháp báo thù, cho dù là đem toàn bộ thành viên Minh Mặc triệu tập lại, cũng không nhất định có thể thành công. Cho dù cậu có dùng thân phận Cự Tử ép buộc tôi, thì tôi cũng sẽ không nói ra, tôi tình nguyện chết, cũng không muốn cậu hi sinh vô ích." Hoàng Phủ Kình Thiên nói rất kiên quyết, căn bản không có nửa điểm khoan nhượng.

"Mặc Long, chuyện này không cần gấp. Hiện tại biết rõ chuyện này đối với mày cũng không có lợi, lão đầu tử nói không sai, tao cũng ủng hộ cách làm của ông ấy." Diệp Khiêm nói. Sau đó tiến đến bên tai Mặc Long, nhỏ giọng nói: "Mày còn nhớ rõ chuyện Trần Nhất đã nói với mày sao? Tao hi vọng mày có thể hảo hảo nghiên cứu, đợi đến lúc mày thật sự có năng lực báo thù, tao tuyệt đối sẽ không ngăn cản mày, hơn nữa tao còn dùng hết mọi lực lượng giúp mày."

Mặc Long quay đầu nhìn Diệp Khiêm, nhẹ gật đầu. Bất quá, biểu lộ của Mặc Long vẫn có một ít xoắn xuýt, dù sao rõ ràng đã biết cừu nhân của mình là ai, nhưng lại không có cách nào báo thù, nỗi thống khổ ở trong đó có thể nghĩ a. Mặc Long vô cùng rõ ràng lời Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Diệp Khiêm nói đều rất chính xác, bằng năng lực của hắn bây giờ đừng nói báo thù rồi, chỉ sợ cho dù biết rõ Mặc Giả Hành Hội ở nơi nào, cũng không thể đi vào.

Nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Long như thế, Hoàng Phủ Kình Thiên rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần Mặc Long có thể ẩn nhẫn, Hoàng Phủ Kình Thiên có lòng tin sẽ liên hệ với toàn bộ thành viên Minh Mặc, sau đó lại Mặc Long huấn luyện trở thành một Cự Tử đích thực. Trọng yếu hơn là, Mặc Long còn có một người huynh đệ là Diệp Khiêm, tuy Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không rõ ràng tình huống thân thể của Diệp Khiêm, nhưng hắn biết chỉ cần có một kỳ ngộ, thì thành tựu của Diệp Khiêm nhất định sẽ siêu việt hắn.

"Tốt rồi, mọi chuyện cũng đã rõ ràng rồi. Lão đầu tử, tôi giao Mặc Long cho ông, hi vọng lần sau lúc tôi nhìn thấy nó, thì thành tựu của nó sẽ vượt qua hiện tại rất nhiều." Diệp Khiêm nói. Sau đó lại nhìn Mặc Long, nói: "Mặc Long, lão đầu tử này tuy không phải là người tốt gì, bất quá tao tin tưởng ông ấy sẽ nghiêm túc dạy mày. Chuyện Nanh Sói mày cũng không cần quan tâm, cứ an tâm đi theo lão đầu tử này học bổn sự a. Hi vọng lần sau gặp mặt công phu của mày có thể vượt qua tao."

Hoàng Phủ Kình Thiên trợn nhìn Diệp Khiêm, bất quá cũng không nói gì, trong lòng vẫn có chút vui vẻ. Cùng Diệp Khiêm tiếp xúc nhiều lần, Hoàng Phủ Kình Thiên đối với Diệp Khiêm vẫn rất hiểu rõ, phương thức biểu đạt của tiểu tử này thường thường có thể khiến cho nội tâm người khác cảm thấy ôn hòa. Hắn cũng rất vui vẻ, Mặc Long có thể cùng Diệp Khiêm ở chung nhiều năm như vậy, hơn nữa còn trở thành huynh đệ của Diệp Khiêm. Hắn tin tưởng, dưới ảnh hưởng của Diệp Khiêm, Mặc Long nhất định có thể đảm đương chức Cự Tử của Mặc Gia.

Mặc Long cảm kích nhìn Diệp Khiêm, nhẹ gật đầu, nói: "Lão đại, cám ơn anh. Lần sau gặp mặt, em nhất định có thể đánh bại anh."

Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Tốt, mày cũng đừng làm cho tao thất vọng ah."

Sau khi nói lời tạm biết với Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Mặc Long, Diệp Khiêm đi ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng, lái ô-tô hướng nhà chạy tới. Thu hoạch lớn nhất của chuyến đi tới nước Nga lần nay là giúp Mặc Long đã tìm được Hoàng Phủ Kình Thiên, biết Hoàng Phủ Kình Thiên là Mặc Giả, từ đó biết được gia thế của Mặc Long.

Đem Mặc Long giao cho Hoàng Phủ Kình Thiên, Diệp Khiêm rất yên tâm, dưới sự dạy dỗ của Hoàng Phủ Kình Thiên, Diệp Khiêm tin tưởng Mặc Long có thể nhanh chóng lớn lên. Vô luận là mưu kế hay là thân thủ, đều sẽ tăng trưởng nhanh chóng. Bất quá, chuyện để cho Diệp Khiêm phiền muộn nhất vẫn là đến bây giờ hắn cũng không rõ thân thể của mình đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì, ngay cả Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không biết, Diệp Khiêm thật sự không biết nên đi hỏi người nào.

Loại người giống như Hoàng Phủ Kình Thiên, Diệp Khiêm chỉ biết sư phụ của mình Lâm Cẩm Thái, Hoàng Phủ Kình Thiên, Hồ Hội, Trần Nhất, còn có lão tăng ở chùa Linh Long. Ngay cả Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không biết, Lâm Cẩm Thái hiển nhiên cũng sẽ không biết. Về phần Trần Nhất, cho dù có biết thì Diệp Khiem bây giờ cũng không có cách nào tìm được hắn. Còn lại cũng chỉ có Hồ Hội cùng lão tăng chùa Linh Long rồi, thế nhưng mà vị lão tăng kia xuất quỷ nhập thần, Diệp Khiêm cũng không biết có thể tìm được lão hay không, hy vọng duy nhất của hắn hiện tại chỉ có thể ký thác vào Hồ Hội, hi vọng cô có thể biết chuyện gì đang xảy ra trên người hắn.

Buổi tối, Diệp Khiêm tự nhiên là về nhà cùng Lâm Nhu Nhu, Tống Nhiên, còn có tiểu nha đầu tiếp tục ăn bữa cơm gia đình ấm áp. Sau khi ăn xong bữa tối, Diệp Khiêm tự mình lái xe đem tiểu nha đầu đưa về nhà lão tía, thuận tiện cũng vấn an lão tía. Thân thể của lão tía rõ ràng không bằng trước kia rồi, lưng càng thêm còng, tinh thần cũng không bằng dĩ vãng.

Lão tía cả đời khổ cực, rốt cuộc đã bất động rồi, ngay cả đi đường đều có chút khó khăn. Lúc trông thấy lão tía, Diệp Khiêm hiển nhiên là lắp bắp kinh hãi, trong nội tâm có một chút phẫn nộ. Lí Hạo ở tại thành phố Thượng Hải, vậy mà cũng không biết tình trạng thân thể của lão tía hiện tại rất kém cỏi, cũng không có sắp xếp cho lão tía nằm viện, thật sự có chút không thể nào nói nổi.

Sau khi bấm số điện thoại của Lí Hạo, Diệp Khiêm đem hắn mắng một trận. Lí Hạo sau khi nghe được tình trạng thân thể của lão tía hôm nay, cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, lập tức cũng không dám do dự, cuống quít lái ô-tô chạy đến.

"Tiểu nhị a, con cũng đừng trách lão Tam, chuyện của hắn cũng nhiều nên rất bận. Nói sau, thân thể của tía cũng không có bệnh gì, đi bệnh viện chỉ lãng phí tiền mà thôi, hơn nữa tía cũng không thích mùi thuốc ở bệnh viện." Lão tía nói.

Diệp Khiêm không khỏi cảm thấy áy náy không thôi, hắn trách Lí Hạo không chăm sóc lão tía, bản thân hắn không phải cũng vậy sao? Lúc trẻ thì trốn ra nước ngoài, đi một lần là tám năm. Đợi đến lúc hắn trở lại, thì lại không thể thường xuyên làm bạn bên cạnh lão tía, hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm ah.

"Tía, cái gì cũng không cần nói nữa, vừa rồi con đã sắp xếp bệnh viện cho tía rồi. Là bệnh viện tư, kỹ thuật và hoàn cảnh nơi này rất tốt, ngày mai con sẽ đưa tía qua đó. Tuy thân thể của tía không có bệnh, thế nhưng mà trong bệnh viện có y tá chuyên môn chăm sóc. Tía yên tâm, chỉ cần thân thể của tía tốt một chút, con sẽ lập tức đón tía ra ngoài. Tía cũng không muốn nhìn thấy con cùng Tam đệ, Tứ muội lo lắng cho tía đi a?" Diệp Khiêm nói.

Lão tía rất rõ ràng tính tình của Diệp Khiêm, biết đạo mình không lay chuyển được hắn, chỉ đành nhẹ gật đầu. Hơn nữa, lão cũng rất hiểu rõ tình huống của thân thể mình, Tiểu Tuyết ở lại trong trường học, lão cũng không có cách nào chiếu cố tiểu nha đầu. "Tiểu nhị, đi bệnh viện thì có thể, bất quá con phải đáp ứng tía, phải để cho Lâm Lâm thường xuyên đến thăm tía." Lão tía nói.

"Ừ!" Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Tốt rồi, tía trở về phòng nghỉ ngơi đi, đêm nay con ở lại đây."

Đỡ lão tía tiến vào trong phòng ngủ, sau khi dìu lão lên trên giường, Diệp Khiêm đóng cửa thật kỹ rồi mới đi ra. Không bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa, Diệp Khiêm đi qua mở ra, liền trông thấy vẻ mặt khẩn trương của Lí Hạo, vội vàng hỏi: "Nhị ca, tía thế nào rồi? Tía không có sao chứ? Thực xin lỗi, nhị ca, trong khoảng thời gian này em có quá nhiều việc phải làm, nên không có tới thăm tía, đây là lỗi của em."

Vỗ vỗ bả vai Lí Hạo, Diệp Khiêm nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi tao không nên mắng chửi mày như thế. Kỳ thật, tao có tư cách gì mắng chửi mày a, không phải là tao cả ngày đều ở bên ngoài, đối với tía một chút cũng không quan tâm sao. Ai, chúng ta quả thật là những đứa con bất hiếu ah."

Lí Hạo thở dài, trên mặt có chút ít áy náy. Hoàn toàn chính xác, lão tía tân tân khổ khổ đem bọn họ nuôi lớn, cũng không dễ dàng. Nếu như không phải bị bọn hắn liên lụy, lão tía cũng sẽ không một thân một mình, lẻ loi hiu quạnh, ngay cả người bạn già cũng không có. Mà bọn họ thân là con cái, lại một chút cũng không có cân nhắc đến lão tía, thật sự là áy náy không thôi.

Diệp Khiêm lôi kéo Lí Hạo đến trên ghế sa lon phòng khách ngồi xuống, nói: "Thân thể tía rõ ràng đã không bằng trước kia rồi, tao đã liên hệ với một bệnh viện tư, sáng sớm ngày mai sẽ đưa tia qua đó. Lão Tam, công việc của mày ở tại thành phố Thượng Hải, mặc kệ công tác có bận thế nào, thì mày cũng phải dành thời gian mang gia đình đến thăm tía, để cho tía cảm nhận được tình cảm gia đình ấm ấp."

"Em hiểu rõ." Lí Hạo nói, "Yên tâm đi, nhị ca, về sau em cam đoan mỗi ngày đều sẽ đến thăm tía, sẽ không để cho tía cảm thấy tịch mịch."