Chương 504: Trở Về Thượng Hải

Lần này đầu tư sai lầm, có thể nói hoàn toàn là lỗi của Lý Tể Thiên, hơn nữa dựa vào hiệp nghị hợp tác giữa Diệp Khiêm cùng Lý Tể Thiên, Diệp Khiêm cũng không cần phải phụ trách bồi thường. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không hy vọng nhìn thấy Lý Tể Thiên như sụp đổ, tuy ba trăm triệu đối với Lý Tể Thiên mà nói không phải là vấn đề gì lớn, nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến những đầu tư sau này. Hơn nữa, Diệp Khiêm cũng không biết hành động lần này của trung ương có phải là vì biết hắn và Lý Tể Thiên đạt thành hiệp nghị hợp tác nên mới bố trí như vậy hay không. Bởi vậy, ở trên mặt tình cảm mà nói, Diệp Khiêm nguyện ý gánh một nửa tổn thất.

Hơn nữa Lý Tể Thiên còn có những ý nghĩ trong kinh doanh khiến cho Diệp Khiêm rất bội phục. Những năm gần đây, vô luận là phương diện đầu tư nào thì Lý Tể Thiên đều không có thất bại qua, hắn có thể đem tài sản của mình dùng phương thức quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Sai lầm lần này, có thể nói đây chính là một cái bẫy do trung ương đặt ra, cũng không thể hoàn toàn trách hắn được.

Bất quá cũng may tỉnh Hồ Nam cũng không phải chỉ có thể dựa vào ngành sản xuất cá độ mới có thể kéo kinh tế phát triển, ví như là ngành sản xuất may mặc, màu sắc và kiểu dáng thịnh hành hàng năm kỳ thật chỉ là quyết định nằm trong tay mấy người mà thôi, phát triển kinh tế tỉnh Hồ Nam cũng giống như vậy. Có thể kéo kinh tế tỉnh Hồ Nam đi lên hay không, kỳ thật chủ yếu là nhìn thủ pháp mà ngươi vận dụng là dạng gì. Một thương nhân thành công, hoàn toàn có thể đem một địa phương cứt chim cũng không có biến thành thiên đường của nhân gian. Diệp Khiêm tin tưởng Lý Tể Thiên có khả năng như thế.

Hơn nữa, tập đoàn Họa Thiên cũng có những nghiệp vụ liên quan đến ngành sản xuất giải trí, tuy những sản nghiệp này đều ở nước ngoài, nhưng Diệp Khiêm đã sớm có ý định phát triển nó tại Hoa Hạ. Dù sao, Hoa Hạ là nơi đông dân nhất trên thế giới, điều này cũng có ý nghĩa là sẽ có thị trường rộng lớn. Lợi dụng kỹ thuật tiên tiến nước ngoài, Diệp Khiêm tin tưởng tại Hoa Hạ, hắn có thể đem ngành sản xuất giải trí của tập đoàn Hạo Thiên trở thành bá chủ trong giới giải trí Hoa Hạ. Bởi vậy, sau khi nghe Lý Tể Thiên nói muốn thành lập một phim trường tại tỉnh Hồ Nam để sản xuất phim ảnh, thì Diệp Khiêm đã cảm thấy rất thích thú đối với chuyện này. Bất quá, kế hoạch cụ thể thì phải đợi đến lúc nhìn thấy bản kế hoạch của Lý Tể Thiên mới có thể quyết định được.

Đối với Lý Tể Thiên mà nói, chuyện lần này quả thực là vô cùng nhục nhã, trọng yếu hơn là đây là lần đầu tiên hắn hợp tác với Diệp Khiêm, vậy mà lại thất bại thảm hại như vậy, thật sự có chút không thể nào nói nổi. Bất quá, người thành công sở dĩ có thể thành công, thường thường là vì bọn họ có thể đem tình thế thay đổi. Bất cứ chuyện gì cũng sẽ không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, mà đôi khi sẽ gặp phải trắc trở, kế hoạch đầu tư của Lý Tể Thiên cũng không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, bất quá, mỗi lần xảy ra chuyện hắn đều có thể xoay chuyển càn khôn.

Lý Tể Thiên vốn còn muốn nói lời cự tuyệt, bất quá Diệp Khiêm lại cắt đứt lời của hắn không có để cho hắn nói tiếp. Bởi vì cái gọi là hoạn nạn mới thấy được chân tình, có thể cùng nhau trải qua hoạn nạn, thì mới có thể tín nhiệm lẫn nhau. 150 triệu NDT, tuy không phải là con số nhỏ, thế nhưng mà đối với Diệp Khiêm mà nói thì cũng không phải rất lớn. Tốn chút tiền, mà có thể lấy được sự tín nhiệm của Lý Tể Thiên thì rất đáng giá, hơn nữa, Diệp Khiêm tin tưởng Lý Tể Thiên có thể xoay chuyển càn khôn.

Thấy ý tứ của Diệp Khiêm rất kiên định, Lý Tể Thiên cũng không có cự tuyệt, sau khi cùng Diệp Khiêm hàn huyên vài câu, liền cúp điện thoại. Lý Tể Thiên cũng không có buồn ngủ, sau khi mặc quần áo tử tế, liền đi vào trong thư phòng, bắt đầu chế định bản kế hoạch phát triển một lần nữa.

Sau khi Diệp Khiêm đi đến bên cạnh Lâm Phong, Lâm Phong cảm giác được nỗi buồn ở trên khuôn mặt của hắn, sau khi có chút sửng sốt một chút, hỏi: "Làm sao vậy? Có phải gặp chuyện gì phiền toái hay không?"

"A, bên tỉnh Hồ Nam xảy ra chuyện, tôi bị người ta chơi một vố." Diệp Khiêm nói.

"Ha ha, còn có người dám chơi anh sao? Nếu có người như vậy thì tôi cũng muốn gặp một lần." Lâm Phong vừa cười vừa nói, "Người kia đang ở nơi nào? Có phải ở tỉnh Hồ Nam hay không?"

"Tôi cũng không biết là ai, dù sao thì lần này tôi bị chính phủ Hoa Hạ ám toán." Diệp Khiêm nói.

Lâm Phong có chút sửng sốt, lập tức bất đắc dĩ nở nụ cười một tiếng.

Diệp Khiêm nhìn Trương Cơ Vĩ bên cạnh, nói: "Mày hãy mang các anh em đi đến Mát-xcơ-va, nếu như nhìn thấy thành viên Cáo Bắc Cực đối phó A Tạ Phu thì không cần quản bọn họ có thành công hay không, cuối cùng đều phải..." Vừa nói Diệp Khiêm vừa làm một động tác cắt cổ, hiển nhiên là giết chết bất luận tội.

Bernard nói không sai, Diệp Khiêm quả thật là muốn mượn đao giết người, bất quá, lại không phải mượn thanh đao Bernard, mà là mượn thanh đao thành viên Cáo Bắc Cực còn sống sót. Bernard quá thông minh, nếu như hắn không chết thì chiêu mượn đao giết người này không thể sử dụng. Cho nên, Diệp Khiêm không thể không giết hắn.

Thủ hạ của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đã giải quyết xong căn cứ của Cáo Bắc Cực. Tuy năng lực chiến đấu của thủ hạ của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu kém hơn Cáo Bắc Cực, nhưng mà bọn họ công kích bất ngờ cộng thêm sử dụng vũ khí tiên tiến nên chỉ với vài lượt công kích bằng hỏa tiễn đã khiến cho thành viên Cáo Bắc Cực tổn thất thảm trọng. Hơn nữa, Bernard còn mang theo rất nhiều người theo mặt phía đông phá vòng vây mà đi, nên người trong căn cứ còn lại cũng không nhiều lắm. Tuy số lượng áp chế tuyệt đối, nhưng hủ hạ của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cũng bỏ ra một cái giá lớn, tổn thất hơn 100 người mới chiếm được căn cứ Cáo Bắc Cực.

Thành viên Nanh Sói cùng Thất Sát riêng phần mình tán đi. Diệp Khiêm cùng Lâm Phong, Mặc Long lái ô-tô hướng biệt thự của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu chạy tới.

Tuy đã tiêu diệt Cáo Bắc Cực, nhưng Diệp Khiêm vẫn không dám để cho thế lực Nanh Sói tiến đến Nga, hắn phải chờ đến khi An Đức Liệt leo lên vị trí tộc trưởng gia tộc Khố Lạc Phu Tư thì mới dám tiến quân đến Nga. Dù sao, bởi vì chuyện Cáo Bắc Cực bị tiêu diệt, chính phủ Nga nhất định sẽ rất coi trọng, nếu như Nanh Sói bị liên lụy vào thì nhất định sẽ trở thành một con chim đầu đàn. Mà nếu như hết thảy chuyện này đều đỗ lên đầu Mafia thì chính phủ Nga sẽ càng thêm thận trọng.

Tình huống bên này, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu tự nhiên là biết rõ, tuy tổn thất hơn một trăm người, nhưng lại giải quyết xong Cáo Bắc Cực, chuyện này đối với hắn mà nói tự nhiên là một tin tức tốt. Hắn đã giải quyết Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, sau đó lại tiêu diệt An Đông, hiện tại lại tiêu diệt Cáo Bắc Cực, từ nay về sau, thành phố Murmansk triệt để trở thành địa bàn của hắn. Bất quá, trọng yếu hơn vẫn là trợ giúp An Đức Liệt tiêu diệt một tai hoạ ngầm rất lớn, theo ý nào đó thì đây cũng là sự đả kích rất lớn đối với A Tạ Phu. Hơn nữa, đã không có Cáo Bắc Cực tham gia vào việc buôn lậu súng ống đạn dược, chuyện này đối với gia tộc Khố Lạc Phu Tư gia tộc mà nói là sẽ có thêm lợi nhuận rất lớn, cao tầng gia tộc nhất định sẽ càng thêm coi trọng An Đức Liệt.

Đương nhiên, tin tức này cũng rất nhanh truyền đến tai An Đức Liệt cùng Phổ La Đỗ Nặc Oa, cả hai ngoài khiếp sợ thì đều cảm thấy hưng phấn. Nanh Sói, An Đức Liệt cùng Phổ La Đỗ Nặc Oa là đồng bọn hợp tác, có thể nhìn thấy cục diện như vậy, tự nhiên là trong nội tâm bọn họ vui vẻ không thôi.

Chuyên Cáo Bắc Cực đã giải quyết xong, Lâm Phong cũng không có ý ở lại. Sáng sớm hôm sau, Lâm Phong cùng Diệp Khiêm nói lời từ biệt, liền rời khỏi thành phố Murmansk. Đây là lần đầu tiên Nanh Sói cùng Thất Sát hợp tác, dùng kết quả mỹ mãn để chấm dứt. Bất quá, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đều rất rõ ràng, thông qua lần hợp tác này, quan hệ giữa hai người càng thêm sâu đậm, về sau hợp tác chỉ sợ sẽ càng ngày càng nhiều.

Chuyện bên nước Nga cũng không có hoàn toàn giải quyết, bất quá chuyện này cũng không phải một lần là xong, còn có rất nhiều chuyện đang chờ Diệp Khiêm giải quyết. Bởi vậy, Diệp Khiêm cũng không cách nào ở nước Nga quá lâu.

Sau khi rời khỏi thành phố Murmansk, Diệp Khiêm cùng Mặc Long đến Mát-xcơ-va, sau khi gặp An Đức Liệt cùng với Phổ La Đỗ Nặc Oa, lại đi gặp Phổ Hi Kim. Phổ Hi Kim cũng biết chuyện đã xảy ra tại thành phố Murmansk, mặc dù có chút hoài nghi chuyện xảy ra tại thành phố Murmansk có phải là Diệp Khiêm làm hay không, còn có tranh đấu giữa gia tộc Khố Lạc Phu Tư cùng gia tộc Tư Lạp Đạt, bất quá hắn cũng không có hỏi, chỉ nói Diệp Khiêm nếu có thời gian rãnh thì lại đến Mạc Tư khoa, đàm phán chuyện hợp tác với ông chủ của hắn.

Diệp Khiêm tự nhiên sẽ không nói là mình đã lựa chọn hợp tác với Phổ La Đỗ Nặc Oa rồi, sau khi tạ ơn Phổ Hi Kim, nhờ hắn hỗ trợ nói vài lời tốt trước mặt ông chủ của hắn.

Sau khi ở Mát-xcơ-va vài ngày, Diệp Khiêm cùng Mặc Long ngồi máy bay bay trở về thành phố Thượng Hải. Trước khi lên máy bay hắn đã gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Kình Thiên, vừa lúc ống ấy cũng đang ở thành phố Thượng Hải, cho nên cũng tính mời Diệp Khiêm đi thủ đô một chuyến. Diệp Khiêm đối với thủ đô cũng không hiểu rõ cho lắm, cho nên hắn không có ý định đi tới thủ đô.

Về phần Trương Cơ Vĩ cùng thành viên Nanh Sói, tự nhiên là ở lại Mát-xcơ-va, một mặt là chờ thế lực Cáo Bắc Cực còn sót lại đến tìm A Tạ Phu báo thù, lúc đó bọn họ sẽ đi qua trảm thảo trừ căn, một phương diện khác là để cho bọn họ ở bên đó đánh một ít trụ cột, thuận tiện cũng có thể trợ giúp An Đức Liệt cùng Phổ La Đỗ Nặc Oa một chút. Diệp Khiêm cũng đem chuyện này nói cho hai người bọn họ biết, để cho bọn họ nếu như có chuyện gì thì liên hệ với Trương Cơ Vĩ, đồng thời cũng nói cho Trương Cơ Vĩ, nếu có việc gì thì tìm hai người bọn họ. Hơn nữa, Diệp Khiêm còn rất trịnh trọng dặn dò Trương Cơ Vĩ, bảo hắn không cần quá băn khoăn, phải tận lực chiếm tiện nghi như vậy mới có lợi cho sự phát triển sau này.

Máy bay đáp xuống sân bay thành phố Thượng Hải vào lúc mười giờ sáng, Lâm Nhu Nhu đã sớm có mặt tại phi trường, trông thấy Diệp Khiêm từ trong sân bay đi ra, liền chạy vội đến, ôm chặt lấy Diệp Khiêm.

Vốn chỉ là một chuyện rất nhỏ, Diệp Khiêm lại không ngờ tốn nhiều thời gian như vậy, trong nội tâm của hắn rất nhớ tới cô. Sờ lên mái tóc của Lâm Nhu Nhu, Diệp Khiêm vừa cười vừa nói: "Lâu như vậy không gặp, em có nhớ anh hay không?"

"Dĩ nhiên nhớ. Anh có nhớ em hay không?" Lâm Nhu Nhu điềm mật, ngọt ngào cười cười hỏi.

"Anh hả? Mỗi ngày đều nhớ, hàng đêm đều nhớ ah." Diệp Khiêm hắc hắc vừa cười vừa nói, "Em thì sao? Có thường nhớ đến anh không?"

"Em rất nhớ." Lâm Nhu Nhu nói.

"Nhớ ở đâu nà? Nơi đây có nhớ anh không?" Diệp Khiêm hắc hắc vừa cười vừa nói, vừa nói vừa vụng trộm dùng ngón tay sờ chỗ mẫn cảm của Lâm Nhu Nhu một chút, làm cho cô xấu hổ mặt đỏ tới mang tai.