Chương 48: Nguyên Lai Ngươi Cuồng Dã Như Vậy

Trải qua Lý Vĩ nhắc nhở, Diệp Khiêm nhớ tới hình như là có chuyện như vậy. Điện thoại từng thành viên Nanh Sói đều lắp đặt hệ thống gps định vị toàn cầu, ngoài ra còn lắp đặt Software đặc biệt giúp bọn họ gọi điện thoại không cần tốn tiền. Nhắc tới Nanh Sói, khả năng rất nhiều người đều cho rằng bọn họ chỉ là một đám lính đánh thuê mà thôi, kỳ thật nào có ai biết rằng trong đội ngũ của bọn họ có thể nói là nhân tài đông đúc. Ví dụ như Tuyết Lang Jack, người giúp bọn họ cài hệ điều hành và software điện thoại là một thiên tài máy tính, mà ngay cả máy tính của FBI và CIA đều bị hắn hack qua, hơn nữa đối phương còn không tra ra là do ai làm.

Diệp Khiêm xấu hổ nở nụ cười, nói: "Bệnh cũ, bệnh cũ tái phát."

Lý Vĩ có chút dở khóc dở cười, ở bên trong Nanh Sói, Diệp Khiêm có tật xấu là việc không quan trọng thì thường hay quên. Bất quá, Diệp Khiêm đối với việc quan trọng thì nhớ rất rõ ràng, bọn hắn có đôi khi hoài nghi Diệp Khiêm là cố ý giả vờ, hay là thật sự đã quên. "Lão đại a, ôn nhu hương là mộ anh hùng, anh nên nắm chắc a, ngàn vạn lần không nên bị hãm sâu vào vũng bùn này ah." Lý Vĩ một bộ dáng thấm thía nói.

"Đjxmm~, con mẹ nó bạn gái của mày cũng có thể xếp thành một hàng, mày có tư cách gì nói tao, Móa!" Diệp Khiêm hung hăng khinh bỉ tiểu tử này một phen. Hiện tại Lý Vĩ đã ở đây, Diệp Khiêm cũng không cần phải từng phút từng giây đều ở bên cạnh Triệu Nhã rồi. Mặc dù nói, đối thủ của Triệu Thiên Hào không nhất định sẽ phái người tới trường học để đối phó Triệu Nhã, nhưng phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện luôn tốt.

"Hắc hắc, Đó là bọn họ tự nguyện." Lý Vĩ hèn mọn bỉ ổi cười nói.

Diệp Khiêm khinh bỉ nhìn tiểu tử này, nói: "Mày đã tới đây rồi, vậy thì tạm thời giúp tao bảo hộ Triệu Nhã. Nhớ kỹ, chỉ có thể âm thầm bảo hộ, còn có, đừng có đánh chủ ý xấu xa gì, nếu không tao sẽ thiến ngươi." Đối với cách làm người của Lý Vĩ, Diệp Khiêm rất hiểu rõ, bất quá, tiểu tử này lớn lên có bộ dạng giống tiểu bạch kiểm, tuấn tú, hơn nữa lại là cao thủ tình trường, cơ hồ không có có bao nhiêu nữ nhân có thể chống cự lại mị lực của hắn. Diệp Khiêm có đôi khi cũng rất hoài nghi, tiểu tử này có phải là mắc bệnh gì không, nếu không tại vùng Trung Đông nơi mà nắng cháy da, hơn nữa bọn họ thường xuyên rà ngoài huấn luyện, vậy mà làn da của tiểu tử này vẫn là màu trắng.

Lý Vĩ hắc hắc nở nụ cười, nói: "Lão đại yên tâm đi, đại tẩu nếu như thiếu đi một sợi lông thì anh cứ việc đập chết em là được."

Tuy Lý Vĩ mang bộ dáng bất cần đời, vĩnh viễn như chưa trưởng thành, nhưng người hiểu rõ hắn đều biết, hắn là một nam nhân tuân thủ lời hứa. Chỉ cần chuyện hắn đã đáp ứng, coi như là mất đi tánh mạng, hắn cũng sẽ hoàn thành. Diệp Khiêm tự nhiên cũng rõ ràng, nhẹ gật đầu, nói: "Tốt rồi, tốt rồi, mày có thể biến, tao còn phải đi hẹn hò, không có thời gian cùng mày nói chuyện giật gân."

Lý Vĩ hắc hắc nở nụ cười, nói: "Lão đại, có muốn em giúp anh đặt phòng tại khách sạn không?"

"Đjxmm~, mày cho rằng tao là mày hả, lão tử chú ý chính là quá trình, là tư tưởng, hiểu không?" Diệp Khiêm nói.

Lý Vĩ mờ mịt lắc đầu, nói: "Không hiểu, từ trước đến nay em chỉ truy cầu kết quả."

"Chẳng muốn nói chuyện với mày nữa, nhanh biến đi cho tao nhờ." Diệp Khiêm nói, "Còn có, đem súng của mày thu lại, cái đồ chơi này tại Hoa Hạ quản chế rất nghiêm, chớ nên chọc ra phiền toái."

Lý Vĩ hắc hắc cười, nói: "Đây chính là bảo bối thiếp thân của em, em không thể không mang theo nó"

Diệp Khiêm biết rõ không thể cấm tên tiểu tử này, tính cảm của Lý Vĩ đối với cây súng trên người kia cũng giống như là hắn đối với cây chủy thủ trên thân vậy, giống như là kiếm khách thời xưa đối đãi với binh khí của họ vậy, người còn kiếm còn, kiếm hủy người vong. "Mày nên chú ý một chút, đợi bọn họ chạy tới, tao lại bố trí nhiệm vụ bước tiếp theo." Diệp Khiêm nói.

Lý Vĩ thu liễm bộ dáng tươi cười, rất trịnh trọng gật đầu, sau đó liền xoay người rời khỏi.

Sau khi Lý Vĩ đi không lâu, Diệp Khiêm liền nghe âm thanh tiếng còi xe ô tô, quay đầu nhìn lại, không khỏi giật mình nảy người. Đập vào mi mắt dĩ nhiên là một chiếc Lamborghini Aventador màu đen, Diệp Khiêm kinh ngạc nhìn ghế lái xe, chỉ thấy Tần Nguyệt đang ngồi ngay ngắn ở trong đó. Liếc thấy Diệp Khiêm sững sờ, Tần Nguyệt nói: "Nhìn cái gì, còn không mau lên xe."

Diệp Khiêm sau khi lên xe, vẫn còn ngơ ngác nhìn Tần Nguyệt. Một giáo viên trường đại học mà có thể mua nổi Lamborghini Aventador? Đánh chết Diệp Khiêm cũng sẽ không tin, xem ra hắn đã suy đoán đúng, cô gái này có lai lịch cũng không nhỏ nha.

"Nhìn cái gì thế? Trên mặt em có hoa sao?" Sau khi nổ máy xe, chiếc xe giống như một cơn gió bay nhanh đi, Tần Nguyệt lườm Diệp Khiêm, hỏi.

"Anh chỉ quá kinh ngạc mà thôi, Lamborghini Aventador, hiện tại làm giáo viên có đãi ngộ tốt như vậy sao?" Diệp Khiêm cố ý giả bộ không biết hỏi.

"Nằm mơ, với số tiền lương của em thì phải không ăn không uống năm mươi năm mới có thể mua nổi chiếc xe này." Tần Nguyệt nói.

"Anh thật đúng là không có nhìn ra nha, bình thường em có một bộ dạng lạnh như băng, nguyên lai thực chất bên trong lại cuồng dã như vậy, sao lại thích loại xe này." Diệp Khiêm nói.

"Như thế nào? Không được sao?" Tần Nguyệt nói.

"Không phải không được, em chẳng lẽ không sợ quá rêu rao sao, đi ra ngoài sẽ bị người khác đánh cướp?" Diệp Khiêm hỏi, "Hiện tại người xấu rất nhiều, hơn nữa cũng có rất nhiều kẻ liều mạng, vì tiền chuyện gì cũng có thể làm được."

Tần Nguyệt khinh thường nói: 'Thôi đi pa ơi, ai dám ăn cướp của em, trừ phi hắn chán sống."

Diệp Khiêm có chút bĩu môi, nghĩ thầm, cho dù quyền lực cha em có lớn như thế nào, chẳng lẽ lại không có địch nhân sao? Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói sang chuyện khác hỏi: "Em hãy nói thật cho anh biết, nhà của em rốt cuộc là đang làm gì?"

"Làm kinh doanh." Tần Nguyệt thản nhiên nói, hiển nhiên là không muốn bàn luận quá nhiều.

Tần Nguyệt không nói, Diệp Khiêm cũng không có hỏi nữa. "Em chuẩn bị mời anh đi nơi nào ăn cơm?" Diệp Khiêm hỏi.

"Ăn cơm Tây, em đã đặt chỗ rồi." Tần Nguyệt nói.

"À? Lại ăn cơm Tây nữa hả?" Diệp Khiêm buồn bực nói. Trong nội tâm không khỏi âm thầm thầm nghĩ, cơm Tây cũng không có ngon, mà sao những cô gái hiện nay đều thích ăn.

"Như thế nào? Không thích ăn cơm Tây sao?" Tần Nguyệt nói "Vậy cơm Nhật được không?."

Vì Diệp Khêm sống ở nước ngoài thời gian dài, nên đã chán ăn cơm Tây rồi. "Cơm Nhật Bản? Không ăn, vừa ít lại vừa không ngon!" Diệp Khiêm nói.

Tần Nguyệt có chút không kiên nhẫn nói: "Vậy anh nói đi, anh muốn ăn cái gì?"

Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười một chút, tiến đến bên tai Tần Nguyệt nói vài câu, Tần Nguyệt lập tức kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt không thể tin nổi.