"Híz-khà-zzz..." Diệp Khiêm đau hít một hơi lãnh khí, cô gái này có tâm trả thù thật là lớn. Quay đầu, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, giơ tay nựng mặt Tần Nguyệt, nói: "Em thật nghe lời!"
Tần Nguyệt quả thật không thể tưởng tưởng nổi, hiện tại cô và Diệp Khiêm cực kỳ giống một đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình. Đặng Thành Long hung hăng cắn răng, hắn không dám nhìn nữa, nếu không thì hắn không bị tức sinh ra bệnh tim mới là lạ.
"Tần Nguyệt, vậy anh đi trước, nhớ rõ cuối tuần đúng giờ tới tham gia vũ hội nha." Đặng Thành Long nói xong, liền quay người đi ra ngoài.
"Còn không buông tay?" Đặng Thành Long vừa rời khỏi, Tần Nguyệt liền trừng Diệp Khiêm, nói.
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, buông tay đang đặt ở trên bờ vai của Tần Nguyệt ra, cảm khái nói: "Ai, qua sông đoạn cầu a, quá tổn thương lòng người a."
Tần Nguyệt bất đắc dĩ liếc nhìn Diệp Khiêm, nói: "Anh còn nói, chuyện vừa rồi em còn không có tìm anh tính sổ, hơn nữa anh còn dám nựng mặt em nữa."
"Em nói lý một chút được không, là em nhéo anh trước nha." Diệp Khiêm vẻ mặt người vô tội nói.
"Ai kêu anh chiếm tiện nghi của em, anh không chiếm tiện nghi của em, thì em sẽ nhéo anh sao?" Tần Nguyệt nói.
"Chóng mặt, anh không phải là vì diễn kịch cho Đặng Thành Long xem sao, bằng không thì hắn như thế nào tin tưởng ah." Diệp Khiêm nói.
"Em mặc kệ, dù sao cũng là anh sai." Tần Nguyệt nói.
"Được, anh là kẻ hỗn đãn, là vì anh nhất thời háo sắc, được chưa? Nữ nhân a, thật đúng là không nói đạo lý." Diệp Khiêm lầm bầm một tiếng, ngược lại hỏi: "Đúng rồi, Đặng Thành Long là ai? Hắn hình như rất thích em nha."
Tần Nguyệt khinh thường hừ một tiếng, nói: "Hắn chỉ không cam lòng mà thôi. Anh biết tâp đoàn Phi Tường không?"
"Tập đoàn Phi Tường? Giống như đã nghe nói qua." Diệp Khiêm nhớ tới không lâu trước đây Triệu Thiên Hào đã đề cập tới tập đoàn Phi Tường, vì vậy nhẹ gật đầu nói.
"Hắn là đại thiếu gia của tập đoàn Phi Thường. Tập đoàn Phi Thường tại thành phố Thượng Hải có thế lực rất lớn, chẳng lẽ anh không sợ Đặng Thành Long tìm anh trả thù?" Tần Nguyệt ranh mãnh nói.
"À? Em nên sớm nói a, thảm rồi, thảm rồi, anh như thế nào lại nhảy vào hố lửa a. Không được, anh phải nhanh cùng Đặng Thành Long nói rõ ràng mới được, nói em không phải bạn gái của anh, anh chỉ bị em kéo qua làm tấm mộc mà thôi." Diệp Khiêm giả trang ra một bộ dáng rất kinh sợ nói.
"Anh dám!" Tần Nguyệt trừng Diệp Khiêm, nói.
"Móa, anh vì cái gì không dám? Giả bộ bạn trai của em chẳng những không có kiếm được chỗ tốt gì, hiện tại ngay cả mạng nhỏ của mình cũng khó giữ được, anh cần gì chứ." Diệp Khiêm nói.
"Không cho nói thô tục." Tần Nguyệt nghiêm nghị nói, sau đó mỉm cười nói tiếp, "Anh muốn chỗ tốt gì?"
Hắc hắc nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Em là bạn gái của anh, tối thiểu cũng phải để cho anh ôm một chút a?"
"Anh nghĩ hay lắm, không được, hơn nữa, vừa rồi chúng ta chẳng qua là diễn kịch mà thôi." Tần Nguyệt một ngụm bác bỏ nói. Sau đó ngẫm lại hình như là cô lợi dụng Diệp Khiêm, tuy tên tiểu tử này tự nguyện, nhưng tối thiểu cũng cần phải cho hắn một điểm ngon ngọt a. Nở nụ cười một chút, Tần Nguyệt nói tiếp: "Nếu không thì em cùng anh đi ăn cơm?"
"Em muốn anh mời em đi ăn cơm? Em cho rằng anh là kẻ ngu giống Đặng Thành Long sao." Diệp Khiêm liên tục khoát tay, nói, "Không làm, không làm. Hơn nữa, em xem hình dáng này của anh giống như kẻ có tiền sao?"
"Em mời, được chưa?" Tần Nguyệt nói.
"Ừ, chuyện này còn không sai biệt lắm, được rồi, miễn cưỡng tiếp nhận." Diệp Khiêm một bộ dáng "Tiện nghi em rồi", giống như Tần Nguyệt mới hắn ăn cơm là hắn đã cho cô rất nhiều ân huệ.
Tần Nguyệt nhìn thấy bộ dạng được tiện nghi còn khoe mã của tên gia súc này, hung hăng liếc hắn, nói: "Buổi chiều lúc tan học thì chờ em, đúng sáu giờ, quá hạn không đợi."
"Hắc hắc, anh từ trước đến nay đều rất đúng giờ a." Diệp Khiêm hắc hắc vừa cười vừa nói.
Tuy Diệp Khiêm luôn có một bộ dạng lưu manh, nhưng Tần Nguyệt lại khẳng định đây chẳng qua là mặt ngoài của hắn mà thôi, bởi vì, nàng đã từng gâp những người lưu manh hơn, những thuộc hạ của các chú bác trong nhà đều là một đám lưu manh ah. "Tốt rồi, anh trở lại lớp đi, em còn muốn soạn bài." Tần Nguyệt nói xong, liền cúi đầu xuống lật xem giáo án của mình.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ bĩu môi, đứng dậy đi ra ngoài.
Còn chưa tới cửa phòng học, điện thoại Diệp Khiêm liền vang lên. Sau khi bắt máy nghe được âm thanh của Triệu Thiên Hào "Diệp Khiêm, tôi là Triệu Thiên Hào. Tôi cảm thấy biện pháp kia của cậu rất tốt, cứ theo như lời cậu nói mà làm."
Diệp Khiêm mờ mịt hỏi: "Biện pháp nào?"
"Ồ? Không phải cậu đã nói là muốn giả làm ban trai Nhã nhi sao? Vừa rồi Nhã nhi gọi điện thoại cho tôi rồi, sau khi tôi cân nhắc thì thấy biện pháp này quả thật không tệ, cho nên tôi cũng đã giúp cậu nói dối. Cậu cứ yên tâm đi, cậu cứ tiếp tục dùng thân phận bạn trai Nhã nhi để bảo hộ cho nó, như vậy hành động của cậu có lẽ sẽ dễ dàng hơn." Triệu Thiên Hào nói.
Nghe đến đó Diệp Khiêm mới hiểu được, hắn còn chuẩn bị gọi điện thoại nói trước với Triệu Thiên Hào một tiếng, không nghĩ tới Triệu Thiên Hào vậy mà lai phối hợp tốt như vây. Cũng không biết Triệu Nhã bây giờ sẽ có vẻ mặt như thế nào, nhớ tới chuyện này, Diệp Khiêm nhịn không được có chút nở nụ cười. "Không có trải qua Triệu tiên sinh đồng ý, mà tôi đã tự tiện làm chủ, kính xin Triệu tiên sinh tha thứ." Tuy trong nội tâm của Diệp Khiêm đắc ý không thôi, nhưng ngoài miệng lại nói như thế, một bộ dáng được tiện nghi còn khoe mẽ.
Triệu Thiên Hào ha ha nở nụ cười, nói: "Không có việc gì, không có việc gì, con gái của tôi còn cần Diệp tiên sinh chiếu cố nhiều hơn, nếu con gái của tôi có làm gì đắc tội cậu, thì cũng mong Diệp tiên sinh xem tại mặt mũi của tôi không nên chấp nhặt với nó làm gì."
Trong nội tâm của Diệp Khiêm thật thoải mái, đây quả thật là phụng chỉ tán gái, nghĩ thầm, Triệu Thiên Hào làm nhạc phụ cũng rất không tồi nha. Sau khi cùng Triệu Thiên Hào hàn huyên vài câu, liền cúp điện thoại. Vì đã tan học nên lúc Diệp Khiêm đi đến đến cửa phòng học chỉ thấy bên trong lớp học không còn bao nhiều người, nhưng Triệu Nhã vẫn chưa ra về mà vẫn ngồi ở chỗ cũ với vẻ mặt tức giận.
Trong nội tâm của Diệp Khiêm không khỏi phát lạnh, quay đầu lại chuẩn bị né tránh. "Đứng lại!" Diệp Khiêm vừa quay người lại, Triệu Nhã liền phát hiện tên đầu sỏ gây ra chuyện này, nghiêm nghị quát.
Diệp Khiêm hắc hắc cười cười xoay người, hấp tấp đi đến trước mặt Triệu Nhã, nói: "Em yêu, có cái gì phân phó?"
"Anh gọi ai là em yêu, anh đừng gọi bậy. Em nói cho anh biết, muốn em gả cho cha, không có cửa đâu." Triệu Nhã nói.
"Không gọi em yêu cũng được, vậy gọi lão bà nha." Diệp Khiêm vốn thấy bộ dáng tức giận của cô, thì có ý nghĩ muốn né tránh hoặc là dỗ dành cô, thế nhưng mà lại không biết vì cái gì, lúc ở bên cạnh cô thì lại nhịn không được muốn trêu chọc cô một chút. "Lão bà. Tuy anh không phải là soái ca, nhưng cái gì đàn ông nên có thì anh cũng có, chúng ta vẫn nên sớm đem thủ tục xử lý xong, anh muốn em sinh em bé cho anh."