Chương 443: Vật Quy Nguyên Chủ

Nếu như chỉ đơn thuần vì muốn thành lập một khu mua sắm cao cấp thì mảnh đất tuyệt đối không phải là sự lựa chọn tốt nhất. Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng không phải là kẻ ngốc, không phải là người chi dăm ba câu nói liền có thể lừa gạt, hiện tại cô cũng biết không mục đích thật sự của Phổ Hi Kim là gì.

Phổ Hi Kim ném ra lợi ích càng lớn, Hắc Quả Phụ Cơ Văn càng có cảm giác mảnh đất kia sẽ mang đến cho cô lợi ích càng lớn hơn, nên cô càng không có ý định bán nó đi. Có lẽ, lúc trước Dương Thiên mua mảnh đất kia là vì nhìn trúng chỗ tốt của mảnh đất kia a? Đáng tiếc là Dương Thiên chết quá sớm, nên Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng không rõ mảnh đất kia có chỗ tốt là gì. Bất quá, mặc kệ mảnh đất kia có bao nhiêu lợi ích, thì Hắc Quả Phụ Cơ Văn đều sẽ không bán. Bởi vì, Dương Thiên đã từng nói với cô, hắn sẽ không bao giờ bán đi mảnh đất kia. Cụ thể là nguyên nhân gì, thì Dương Thiên cũng không có nói, mà Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng không có hỏi.

"Thực xin lỗi, mặc kệ ông ra giá tiền như thế nào thì tôi cũng sẽ không bán." Hắc Quả Phụ Cơ Văn kiên quyết nói, "Cho nên, lễ vật này xin ông hãy lấy về a."

Khóe miệng của Phổ Hi Kim co quắp động vài cái, hiển nhiên là có chút phẫn nộ, hắn đã bỏ qua thân phận để cùng cô thương lượng, nhưng cô lại không bán cho hắn chút mặt mũi nào. Phổ Hi Kim cùng Mafia nước Nga có quan hệ rất mật thiết, hơn nữa hắn còn có quan hệ với lính đánh thuê Cáo Bắc Cực, Phổ Hi Kim cũng không tin Hắc Quả Phụ Cơ Văn có thể giải quyết hết tất cả bọn họ.

"Bà chủ Cơ có cần suy nghĩ lại những lời mình đã nói hay không?" lúc này Phổ Hi Kim cũng không cần phải giả trang bộ dạng khiêm cung nữa.

Sắc mặt của Hắc Quả Phụ Cơ Văn biến đổi, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Như thế nào? Ông đang muốn uy hiếp tôi sao? Hừ, vậy ông cũng phải nhìn xem hôm nay ông có thể còn sống mà rời khỏi căn phòng này hay không." Hắc Quả Phụ Cơ Văn vừa mới nói xong, rất nhanh liền có người vọt lên, cầm súng chĩa vào ót của Phổ Hi Kim.

Tuy xã hội đen Hoa Hạ không thể so với Mafia nước Nga, nhưng Hắc Quả Phụ Cơ Văn dù sao cũng là bà trùm của giới giang hồ Dông Bắc, nên trong tay cô có vài khẩu súng vẫn là chuyện bình thường.

Phổ Hi Kim có bộ dạng trấn định, hắn có thể lăn lộn đến địa vị như ngày hôm nay, cũng không phải chỉ là hư danh. Hắn có thể trở thành thủ hạ đắc lực của Tác Lạc Duy Ước Phu, có thể trở thành một phương bá chủ, tất cả đều nói lên sự lợi hại của hắn. Đừng nói là bị súng chĩa vào đầu, lúc còn ở nước Nga thì hắn đã bị không biết bao nhiêu người cầm súng bắn phá rồi, kết quả là hắn còn sống mà những người kia đều chết hết. Trong suy nghĩ của Phổ Hi Kim, đàn ông nếu như ngay cả phách lực cùng dũng khí đều không có, thì tuyệt đối không thể làm việc lớn.

Huống chi, Phổ Hi Kim vẫn tin tưởng, Hắc Quả Phụ Cơ Văn không dám bắn chết hắn. Có chút cười cười, Phổ Hi Kim nói: "Bà chủ Cơ có cân nhắc qua hậu quả của việc này chưa?"

Hắc Quả Phụ Cơ Văn cười lạnh nói: "Không cần cân nhắc, nếu như ông có chuyện gì cảm thấy không thống khoái thì cứ việc xông đến đây. Ông đừng tưởng là tôi không biết, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi lâu nay không dám đụng đến tôi, nhưng sau ngày tôi cùng ông gặp mặt liền bắt đầu tiến công quy mô lớn, chỉ sợ ở trong đó đều là do ông xui khiến a? Bất quá, chuyện này tôi cũng không có ý định truy cứu, tôi chỉ muốn nói cho ông biết, nơi này là Hoa Hạ, là Đông Bắc, không phải nước Nga. Ông nếu có chiêu số gì thì cứ xuất ra, tôi sẽ tận lực bồi tiếp."

Vừa nói, Hắc Quả Phụ Cơ Văn vừa hướng thủ hạ phất phất tay. Thủ hạ đem súng thu lại, lui qua một bên.

"Tốt, nói rất hay, nếu như Hoa Hạ có thêm mấy người giống như bà chủ Cơ, thì sẽ không còn có những nước ngoài đến đây giương nanh múa vuốt ah." Một người thanh niên vừa vỗ tay, vừa nói vừa đi đến. Người thanh niên có bộ dạng rất tùy ý, mặc dù hắn không phải loại người tuấn tú, cũng không phải loại người dũng mãnh, nhưng vết sẹo trên mặt lại làm cho khí tức trên người hắn lộ ra rất khí phách.

Không phải là Diệp Khiêm, thì là ai.

Diệp Khiêm lấy được sau khi lấy được tin tức Phổ Hi Kim đến tìm Hắc Quả Phụ Cơ Văn từ nhân viên tình báo Nanh Sói, liền lập tức chạy tới nơi đây. Diệp Khiêm không muốn tốn sức lực đi điều tra Phổ Hi Kim, cho nên mới có ý nghĩ tới nơi này gặp hắn trực tiếp, hy vọng hắn sẽ nói thanh Huyết Lãng đang ở nơi nào. Hơn nữa, cũng có thể giấu giếm được Hoàng Phủ Kình Thiên, lại để cho hắn có cảm giác là mình thật không có ý định đối phó Phổ Hi Kim.

Bởi vì, Diệp Khiêm tới thăm Hắc Quả Phụ Cơ Văn mấy lần, cho nên thủ hạ của cô cũng không có ngăn cản hắn, trực tiếp để hắn đi vào trong biệt thự.

Trông thấy Diệp Khiêm, Hắc Quả Phụ Cơ Văn không khỏi có chút sửng sốt, lập tức gật đầu mỉm cười, xem như bắt chuyện qua. Phổ Hi Kim cũng quay đầu nhìn Diệp Khiêm một chút, trên mặt tràn đầy thần sắc kinh ngạc, hiển nhiên là không biết lai lịch của Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm ngông nghênh đi đến bên cạnh Hắc Quả Phụ Cơ Văn ngồi xuống, giống như nơi này là nhà của hắn, làm cho Hắc Quả Phụ Cơ Văn không khỏi sửng sốt một chút, cuống quít hướng bên cạnh dịch thân thể của mình một chút. Diệp Khiêm nhìn thấy rõ ràng động tác của Hắc Quả Phụ Cơ Văn, quay đầu nhìn cô nở nụ cười. Hắc Quả Phụ Cơ Văn bất đắc dĩ nở nụ cười, trợn tròn mắt, bất quá cô cũng không nói gì.

"Ông là Phổ Hi Kim đúng không? Hạnh ngộ, hạnh ngộ ah." Diệp Khiêm vừa cười vừa vươn tay ra, nói.

Phổ Hi Kim có chút sửng sốt, có chút cân nhắc không thấu thân phận của Diệp Khiêm, bất quá nhìn thấy thái độ của Hắc Quả Phụ Cơ Văn đối với Diệp Khiêm, Phổ Hi Kim liền biết Diệp Khiêm không phải là người đơn giản. Có chút nở nụ cười, vươn tay ra, nói: "Xin chào, không biết cậu tên là gì?"

Thế nhưng mà, ngay tại lúc tay của Phổ Hi Kim muốn nắm lấy tay của Diệp Khiêm thì Diệp Khiêm bỗng nhiên thu tay lại. Ha ha cười cười, nói: "Thiếu chút nữa đã quên rồi, vừa rồi tôi đi WC quên không có rửa tay, nếu không ngại thì chúng ta ôm một chút?"

Hắc Quả Phụ Cơ Văn ở một bên nhịn không được có chút cười cười, chuyện này làm cho thủ hạ của cô không khỏi sửng sốt. Bọn họ chưa từng nhìn thấy cô cười, đây là lần đầu tiên. Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng không ngờ rằng, Diệp Khiêm là người có thân phận như vậy, vậy mà lại nói những lời như vậy, khó tránh khỏi có chút giật mình. Bất quá, nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Phổ Hi Kim, Hắc Quả Phụ Cơ Văn vẫn cảm thấy rất thống khoái ah.

Phổ Hi Kim có chút sửng sốt, trong nội tâm càng thêm không rõ ngọn nguồn rồi, ngượng ngùng thu hồi tay của mình lại. Thông qua thái độ của Hắc Quả Phụ Cơ Văn, thì thân phận của Diệp Khiêm còn cao hơn cô rất nhiều, tại Đông Bắc, Phổ Hi Kim không có nghe ai nói qua con người này ah.

Nhìn thấy hộp gấm trước mặt, Diệp Khiêm giơ tay mở ra, trông thấy bên trong đặt thanh Huyết Lãng, không khỏi có chút cười cười, thật đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu ah. "Món lễ vật này ông đưa tặng bà chủ Cơ hả?" Diệp Khiêm nói.

"Ách, chỉ là chút tâm ý nhỏ mà thôi." Phổ Hi Kim không rõ thân phận của Diệp Khiêm, nên cũng không biết phải nói cái gì.

"À? Đã quên tự giới thiệu. Kẻ hèn này là Diệp Khiêm, Khiêm của khiêm tốn." Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói.

toàn thân của Phổ Hi Kim chấn động, đây là người mà Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi đã yêu cầu hắn đối phó? Xem ra không đơn giản ah. "Cửu ngưỡng đại danh." Phổ Hi Kim nói.

"Ồ? Ông đã nghe qua tên tôi hả? Thật đúng là thụ sủng nhược kinh ah." Diệp Khiêm nói.

Phổ Hi Kim bị Diệp Khiêm làm cho xấu hổ không thôi, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải.

"A, đây đúng là món đồ tốt, tôi sẽ không khách khí nhận trước ah." Diệp Khiêm thật sự không khách khí, cầm lấy Huyết Lãng tính bỏ vào trong lòng ngực.

Hắc Quả Phụ Cơ Văn sững sờ, cuống quít nói: "Cậu Diệp, thứ này không thể thu, tôi không có đáp ứng yêu cầu của ông Phổ Hi Kim, thì làm sao có thể thu lễ vật của ông ấy được."

"Vậy sao?" Diệp Khiêm nhìn Hắc Quả Phụ Cơ Văn, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn về phía Phổ Hi Kim.

Phổ Hi Kim lại giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, hắn cũng đã hiểu rõ, thân phận của Diệp Khiêm rõ ràng so với Hắc Quả Phụ Cơ Văn thì cao hơn, chỉ cần hắn giải quyết Diệp Khiêm, thì không sợ Hắc Quả Phụ Cơ Văn không đáp ứng nhượng lại mảnh đất kia. Ha ha cười cười, Phổ Hi Kim nói: "Nếu cậu Diệp đã ưa thích, thì cứ giữ lấy a."

"Ông thât là người hào phóng ah." Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói, "Không biết ông từ đâu đạt được món bảo bối này a."

"Thực không dám giấu giếm, món bảo bối này là do Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi tặng cho tôi, nghe hắn nói thì nó có tên là Thất Tuyệt đao, là món đồ cổ thời nhà Tần, có giá trị phi phàm a." Phổ Hi Kim cũng không có chút nào giấu giếm, nói thẳng ra.

"Ha ha, ông có biết thanh Thất Tuyệt đao này còn có cái tên nào khác không?" Diệp Khiêm cười hỏi.

Phổ Hi Kim có chút lắc đầu, tuy hắn không muốn thảo luận những chuyện này, nhưng vì mặt mũi của Diệp Khiêm, nên đành nhịn xuống."Không biết, xin cậu Diệp nói rõ." Phổ Hi Kim thái độ khiêm cung nói.