Chương 413: Hội Đấu Giá Bắt Đầu

Nhìn thoáng qua cô gái đang ngồi bên cạnh Phùng Quốc Phú, Diệp Khiêm lộ ra nụ cười hèn mọn bỉ ổi, lặng lẽ đụng cánh tay Phùng Quốc Phú một cái, mập mờ nói: "Ông chủ Phùng, cô gái này không tệ a, kiếm ở đâu ra vậy?"

"Cậu thích không? Nếu thích thì cứ lấy đi, tôi cho cậu mượn chơi vài ngày." Phùng Quốc Phú rất hào phóng nói. Chỉ cần có thể đạt được Lâm Nhu Nhu, Phùng Quốc Phú không ngại đem cô gái bên cạnh cho Diệp Khiêm, dù sao, loại người giống như cô gái bên cạnh có rất nhiều, chỉ cần hắn có tiền, thì còn sợ không có gái để cho hắn chơi hay sao?.

"Ông xã, anh thật là hư, sao có thể đem người ta đưa cho người khác ah." Cô gái bên cạnh làm nũng đong đưa cánh tay Phùng Quốc Phú nói. Bất quá ánh mắt lại không ngừng nhìn lên trên người Diệp Khiêm, cô ở cùng với Phùng Quốc Phú chỉ vì tiền của hắn mà thôi, chỉ cần có tiền thì quan hệ với ai cũng như nhau. Cùng lão già Phùng Quốc Phú quan hệ, còn không bằng cùng chàng trai trẻ khỏe đẹp như Diệp Khiêm quan hệ, tối thiểu nàng còn có thể nhận thức một chút niềm vui của việc làm tình.

"Em thật là phóng đãng, anh thấy em là không thể chờ đợi được đi à." Phùng Quốc Phú đương nhiên cũng nhìn ra được ý nghĩ của cô, chuyện gặp dịp thì chơi, điểm ấy Phùng Quốc Phú vẫn vô cùng cởi mở. Hắn vô cùng rõ ràng, cô gái này sở dĩ đi theo hắn, đơn giản chỉ vì tiền của hắn mà thôi, tiền thì hắn có rất nhiều nên không quan tâm. Hắn thường cặp với các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp là vi các nàng biết phục thị chu đáo, hơn nữa hắn có thể tìm về kỷ niệm lúc trẻ của mình. Nếu thật để cho hắn và vợ ly hôn, lấy cô gái này, thì Phùng Quốc Phú cũng không muốn.

"Người ta nào có ah." Cô gái làm nũng nói, âm thanh ỏn ẻn kia thiếu chút nữa làm cho Diệp Khiêm lão đảo té xuống ghế. Cô gái như vậy, Diệp Khiêm tự nhiên là chướng mắt, mà ngay cả khi gặp dịp thì chơi, thì Diệp Khiêm cũng không chọn loại gái như vậy.

"Anh đã đáp ứng người ta, hôm nay mua quà cho em mà." Cô gái nói.

"Yên tâm đi, phía sau còn có rất nhiều món đồ vật, anh sẽ mua cho em." Phùng Quốc Phú nói, "Lão tử có rất nhiều tiền, tiêu xài cả đời cũng không xài hết."

"Ông xã, anh là số một, em thích bộ dạng tự tin hung hăng càn quấy của anh nhất." Cô gái lấy lòng nói, nghe xong những lời này Diệp Khiêm thiếu chút nữa đã phun ra sạch sẽ những thứ mới ăn lúc nãy.

Diệp Khiêm nhìn sang bốn phía, nhìn thấy Vương Hổ cùng Jack phân tán ngồi ở hai bên. Sau khi trông thấy Diệp Khiêm, Vương Hổ nhẹ gật đầu, nhìn người ở trước mặt mình, ý tứ rất rõ ràng, người kia chính là người mà hắn đã an bài. Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, đưa ánh mắt thu trở về.

Mỗi món đồ cổ đấu giá đều do Mẫn Duy Văn cùng với hai gã giám định đồ cổ xem xét thật giả, sau đó làm giấy chứng nhận, sau khi giám định hoàn tất mới tiến hành đấu giá. Nguyên buổi sáng, Phùng Quốc Phú cũng không có đấu giá, trừ mua một món trang sức cho cô gái bên cạnh thì cũng không có mua bất cứ món đồ gì, chắc là đang chờ Hỏa Vẫn.

Vương Hổ cùng Jack thì đã đấu giá vài lần, bất quá lại không mua được bất luận món đồ nào. Đối với bọn họ mà nói, sưu tầm đồ cổ cũng chỉ để làm dáng mà thôi. Đồ cổ là thứ đồ chơi không thể ăn cũng không thể uống, bọn họ cũng không muốn nghiên cứu, cho nên đồ cổ đối với bọn họ không có tác dụng.

Bất quá, lần này tới nơi này đều là người có uy tín danh dự, cho nên hiện trường hội đấu giá rất kịch liệt, đặc biệt là mấy người đến từ Châu Âu, bọn họ mỗi lần tăng giá đều là gấp đôi trở lên. Có khả năng là vì họ đối với đồ cổ của Hoa Hạ đánh giá cao a.

Diệp Khiêm tin tưởng, ở trong đám người này, khẳng định có người có quan hệ với người đã đi cướp đoạt Hỏa Vẫn đêm đó, chẳng qua hiện nay mọi chuyện đã chuẩn bị xong hết rồi, nên Diệp Khiêm cũng chẳng muốn đi truy cứu rốt cuộc là ai đã tham gia vào cuộc tranh đoạt đó. Dù sao, Hỏa Vẫn vốn là đồ vật của Châu Âu, chắc hẳn bọn họ biết Hỏa Vẫn rõ hơn so với người Hoa Hạ, vì vậy bọn họ phải làm hết mọi cách để đạt được Hỏa Vẫn.

Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Phùng Quốc Phú mời Diệp Khiêm cùng ăn cơm chung. Diệp Khiêm tự nhiên là ai đến cũng không có cự tuyệt a, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn a. Bất quá bởi vì đã có kinh nghiệm lần trước, Phùng Quốc Phú lần này chỉ lựa chọn một nhà quán cơm có chút cấp bậc mà thôi, cũng không có đi Kim Bích Huy Hoàng nữa. Chuyện xảy ra lần kia vẫn còn mới mẻ trong ký ức của hắn, hắn mặc dù có tiền, nhưng cũng thể tiêu xài hoang phí như vậy a.

Trong lúc ăn cơm, Phùng Quốc Phú vẫn nói bóng nói gió để nghe ngóng tình trạng của Lâm Nhu Nhu, Diệp Khiêm cũng rất xảo diệu đáp trả. Đối với Diệp Khiêm mà nói, Phùng Quốc Phú bây giờ còn là một người hữu dụng, Diệp Khiêm cũng không muốn buông tha. Mà Phùng Quốc Phú cũng không có gì quá đáng chỉ là hắn nói chuyện có chút hoang đường mà thôi, loại người như hắn làm sao có thể được Lâm Nhu Nhu để ý. Bất quá Phùng Quốc Phú lại rất tự tin, hắn tin tưởng chỉ cần giải quyết được Diệp Khiêm, thì Lâm Nhu Nhu sẽ là đồ vật trong túi hắn.

Về phần cô gái kia thì không ngừng ném mị nhãn cho Diệp Khiêm, thỉnh thoảng còn dùng bộ ngực của mình cọ lên cánh tay của Diệp Khiêm, xem ra thật sự là đã động tình với Diệp Khiêm. Chỉ có điều, đây cũng không phải là tình yêu, mà chỉ là tình dục mà thôi. Diệp Khiêm cũng là rất phối hợp giả trang ra một bộ dạng mê đắm, thỉnh thoảng còn ở trên người cô chấm mút.

Phùng Quốc Phú có thể có địa vị xã hội như ngày hôm nay, khẳng định không phải là người đơn giản, trông thấy tình cảnh như vậy cũng không có chút nào để ý. Vì cái gì? Bởi vì chuyện này vốn là hắn cố ý an bài, hắn muốn dụ Diệp Khiêm ngoại tình, sau đó hắn có được chứng cớ, đến lúc đó có thể dùng nó để uy hiếp Diệp Khiêm, cũng có thể thừa dịp Lâm Nhu Nhu cần an ủi để thực hiện âm mưu của mình.

Ý đồ xấu xa của Phùng Quốc Phú, Diệp Khiêm tự nhiên nhìn ra, bất quá Phùng Quốc Phú đã tự tin như vậy, thì Diệp Khiêm cũng không thể để cho hắn thất vọng. Nói sau, cô gái này cũng không xấu, dáng người cũng không tệ, ngoại trừ lúc giả vờ thanh thuần, thì về cơ bản có thể xem là được. Có tiện nghi không chiếm chính là vương bát đản, đây là nguyên tắc làm người của Diệp Khiêm từ trước đến nay.

Vì muốn đạt được sự tín nhiệm của Diệp Khiêm, Phùng Quốc Phúc tự nhiên đối với hành vi của Diệp Khiêm không có bất luận ý kiến gì, hơn nữa còn cố ý đẩy cô gái vào trong lòng Diệp Khiêm. Cô gái kia tự nhiên là cam tâm tình nguyện không thôi, Phùng Quốc Phú đã nói với cô, chỉ cần cô có thể câu dẫn Diệp Khiêm lên giường, thì sẽ cho cô 500.000 NDT. Hơn nữa, cô cũng thích bộ dạng cường tráng của Diệp Khiêm, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, cho nên liền đem hết tất cả vốn liếng của mình ra, tìm mọi cách khiêu khích ham muốn của Diệp Khiêm.

Bất quá, xem tình hình bây giờ, Phùng Quốc Phúc có chút hối hận, 500.000 NDT hình như hơi bị nhiều rồi. Diệp Khiêm quả thực quá dễ bị câu dẫn, đoán chừng hắn đi khách sạn tùy tiện tìm một con gà móng đỏ là xong rồi, hiện tại chẳng những tốn 500.000 NDT, còn đem cô gái của mình cho tiểu tử này chà đạp, thật sự là có chút buồn bực.

Bởi vì Phùng Quốc Phú còn không có dùng từ ngữ quá khích để vũ nhục Diệp Khiêm, và cũng không có dùng lời nói ám chỉ Lâm Nhu Nhu phải lên giường cùng với hắn, bằng không mà nói, Diệp Khiêm đã sớm đi qua làm thịt hắn rồi. Phùng Quốc Phú cũng chỉ hỏi một chút tình trạng của Lâm Nhu Nhu mà thôi, sau đó là nghĩ cách để kéo Diệp Khiêm xuống nước, cho nên Diệp Khiêm cũng không có hành vi gì quá mức.

Sau khi cơm nước xong, nghỉ ngơi một chút, ba người liền đi tới nơi diễn ra hội đấu giá. Vật phẩm áp trục lần này chính là thanh ma đao Hỏa Vẫn, Phùng Quốc Phú tự nhiên không muốn bỏ qua. Đáng tiếc chính là, một đám ngốc B cũng không biết Diệp Khiêm đã đem Hỏa Vẫn thật đánh tráo. Đương nhiên, cho dù là thanh Hỏa Vẫn giả, Diệp Khiêm cũng phải mua lại. Dù sao, hắn đã đáp ứng Mẫn Duy Văn mua lại thanh đao Hỏa Vẫn giả. Tuân thủ hứa hẹn, là một phẩm chất của người đàn ông đích thật.

Hội đấu giá đã diễn ra trong một thời gian ngắn, nhưng cảm xúc của những người kia vẫn còn cao như vậy, đều rất nhiệt tình kêu giá, làm cho Diệp Khiêm cảm thán, hiện tại kẻ có tiền thật nhiều a.

"Bây giờ là món đồ vật áp trục của hội đấu giá ngày hôm nay, đây là một món đồ cổ trong truyền thuyết. Hỏa Vẫn, theo như truyền thuyết thì nó là một thanh đao có thể hút máu, vết thương do nó gây ra đều chảy máu đến chết. Chuyện này liệu có phải là sự thật hay không? Bây giờ, chúng ta hãy mời ba vị giám định đại sư kiểm tra xem thanh đao Hỏa Vẫn này là thật hay giả." Người chủ trì to giọng nói.

Lúc hộp gấm mở ra, toàn bộ hội trường lập tức sôi trào lên, mỗi người đều không tự chủ được phát ra âm thanh cảm thán.

Mẫn Duy Văn cùng hai gã giám định đại sư giả vờ giả vịt nhìn một chút, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng ba người vẫn lắp bắp kinh hãi, thanh Hỏa Vẫn này làm giống như thật. Không chỉ là hình dạng bên ngoài, mà ở phương diện khác cũng hoàn toàn chính xác là một món đồ cổ. Ba người tin tưởng, tại Hoa Hạ có thể làm giả đến trình độ như vậy cũng chỉ có một người, đó chính là Khổng Hạo.

Bất quá nếu đã thu chỗ tốt của Diệp Khiêm, thì tất nhiên phải nói nó là thanh Hỏa Vẫn thật. Người chủ trì gõ cái bàn, nói: "Hiện tại đã có ba vị giám định đại sư khẳng định đây là thanh Hỏa Vẫn thật, như vậy, hiện tại liền bắt đầu đấu giá. Giá bắt đầu là 5 triệu NDT, mỗi lần tăng giá 500 ngàn NDT."

"5 triệu 500 ngàn NDT!" Phùng Quốc Phúc không thể chờ đợi được liền kêu lên. Hắn tham gia hội đấu giá là vì thanh đao Hỏa Vẫn này, nếu như có thể mua được nó, sau đó cất giữ thêm vài năm thì giá trị của nó sẽ tăng cao a. Chỉ là, hắn lại cân nhắc quá ít, bảo bối tốt như vậy, người khác nếu như không mua được, thì họ có cam lòng hay không? Không chừng họ sẽ thuê sát thủ ám sát hắn để cướp Hỏa Vẫn.

"6 triệu!" "7 triệu!" "10 triệu!" "15 triệu!" ...

Hiện trường đã lâm vào giai đoạn gay cấn, tất cả mọi người điên rồi, rất nhanh đã đem giá của thanh Hỏa Vẫn tăng lên tới 20 triệu NDT.

Diệp Khiêm triệt để mộng rồi, không có nghĩ tới những người này lại điên cuồng như vậy, bà nội nó, xem tình hình này đoán chừng không có 50 triệu NDT thì không thể mua đươc thanh đao Hỏa Vẫn này? 50 triệu NDT a, vì mua thanh đao Hỏa Vẫn giả mà phải trả giá 50 triệu NDT, Diệp Khiêm có chút đau lòng. Bất quá lời hứa đáng giá nghìn vàng, đã đáp ứng Mẫn Duy Văn, nên Diệp Khiêm vẫn phải làm, ném cho Vương Hổ một ánh mắt kiên định, để cho hắn nói cho tiểu tử kia, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, cũng phải đem thanh đao Hỏa Vẫn mua về.