Chương 409: Đệ Dám Lên Sao???

Đằng Tỉnh Thiên Hương cùng Âu Dương Thành, Diệp Khiêm đều giao cho Hoàng Phủ Kình Thiên, bất quá lại yêu cầu Hoàng Phủ Kình Thiên sau khi thẩm vấn Đằng Tỉnh Thiên Hương phải đem toàn bộ mọi chuyện nói với hắn. Hoàng Phủ Kình Thiên tự nhiên là đồng ý, đối với tính tình của Diệp Khiêm, Hoàng Phủ Kình Thiên vẫn tương đối hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không đơn giản đem chuyện Bát Kỳ ám sát hắn bỏ qua, nhất định sẽ suy nghĩ cách trả thù.

Diệp Khiêm đương nhiên cũng có ý nghĩ của riêng mình, từ khi có ý nghĩ phát triển ở Hoa Hạ, Diệp Khiêm đã rất rõ ràng, lãnh đạo Hoa Hạ tuyệt đối sẽ không cho phép một tổ chức cường đại tồn tại ở trên lãnh thổ Hoa Hạ, cho nên Diệp Khiêm không thể không phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị đường lui thật tốt. Đừng nhìn hiện tại những lãnh đạo trung ương đối với hắn rất tốt, nhưng Diệp Khiêm không phải là người dễ dàng bị lợi dụng như vậy, hắn rất rõ ràng vị trí giữa hắn cùng những lãnh đạo kia là gì.

Lợi dụng lẫn nhau, đây là sự giải thích tốt nhất cho mối quan hệ giữa Diệp Khiêm cùng những lãnh đạo trung ương kia. Bọn họ muốn lợi dụng Diệp Khiêm để chỉnh hợp thế lực hắc đạo Hoa Hạ, thậm chí là thu phục Đài Loan; mà Diệp Khiêm cũng muốn lợi dụng bọn họ, đem thế lực Nanh Sói nhanh chóng phát triển tại Hoa Hạ, chẳng những là về kinh tế, mà còn về phương diện khác. Đến lúc đó, dù cho trung ương có muốn đối phó hắn, Diệp Khiêm cũng có quyền nói chuyện, không để cho bọn họ muốn làm gì thì làm.

Lòng yêu nước, Diệp Khiêm có, nhưng Diệp Khiêm tuyệt đối không hy vọng lòng yêu nước mình bị người khác lợi dụng, biến hắn thành quân cờ để bọn họ tranh đoạt quyền thế. Đối với Diệp Khiêm mà nói, ai làm "Hoàng đế" đều giống nhau, chỉ cần có thể làm cho dân giàu nước mạnh là được rồi. Huống hồ, cùng lắm thì hắn rời khỏi Hoa Hạ, trở lại vùng Trung Đông làm thổ hoàng đế, sống tiêu diêu tự tại. Còn không thì đi Thái Bình Dương, tìm một hòn đảo nhỏ sống bình thản hết cuộc đời.

Sau khi rời khỏi biệt thự Âu Dương Thành, Diệp Khiêm trực tiếp lái xe hướng biệt thự Tống Nhiên chạy tới. Đám tiểu tử kia tự nhiên có Vương Hổ cùng Jack đi xử lý, bất quá Diệp Khiêm vẫn cho Vương Hổ một cái mệnh lệnh, chính là đi tìm Âu Dương Thiên Tinh, sau đó giết hắn đi. Trảm thảo trừ căn, Diệp Khiêm tuyệt đối không hy vọng chuyện giống như Âu Dương Thành lại phát sinh lần nữa, lúc trước bởi vì hắn nhất thời mềm lòng, cho rằng Âu Dương Thành đã không còn ý nghĩ báo thù, nên mới đưa đến tình huống như ngày hôm nay. Diệp Khiêm không hy vọng chuyện như vậy lại phát sinh lần nữa, như vậy nhất định phải trảm thảo trừ căn, chẳng những là Âu Dương Thiên Tinh, mà cả gia tộc Âu Dương, chó gà đều không tha.

Đối với loại chuyện diệt môn này, bản thân Vương Hổ là hắc đạo chính tông đã thấy nhiều rồi, tự nhiên cũng không có cảm thấy kinh ngạc gì, liền phân phó thủ hạ xử lý.

Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển đem Âu Dương Thành cùng Đằng Tỉnh Thiên Hương dẫn vào trong xe, đi suốt đêm đến quân khu thành phố Thượng Hải, sau đó trực tiếp từ nơi này ngồi phi cơ bay tới kinh đô. Hơn nữa, còn gọi điện thoại cho Vương Bình, yêu cầu hắn nhất định phải dùng hết mọi biện pháp nghiêm mật phong tỏa tin tức, về phần Âu Dương Thành đi nơi nào, thì để cho hắn tùy tiện tìm một cái lý do tạm thời trì hoãn một chút, đừng khiến cho người khác nghi ngờ là được.

Nghe được nhũng lời Hoàng Phủ Kình Thiên nói, Vương Bình liền biết rõ Âu Dương Thành đã đổ, triệt để đổ, người tiến vào cục Quốc An muốn đi ra thì khó hơn lên trời. Không chỉ như thế, dựa vào độ nhạy cảm chính trị của Vương Bình, hắn thậm chí suy đoán, chỉ sợ sắp tới trung ương sẽ có động tác lớn.

Sau khi trở lại biệt thự, Tống Nhiên cùng Lâm Nhu Nhu vẫn chưa có ngủ, ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách đang nhẹ giọng nói gì đó. Trông thấy Diệp Khiêm đi vào, Lâm Nhu Nhu cuống quít đứng dậy nghênh đón, vừa nhận lấy áo khoác Diệp Khiêm cởi ra, vừa quan tâm hỏi: "Như thế nào rồi? Không có sao chứ?"

"Không có việc gì." Diệp Khiêm nói, "Hai người như thế nào còn không đi ngủ?" Diệp Khiêm đương nhiên hiểu rõ, các nàng là đang chờ hắn, trong nội tâm của hắn cảm thấy rất ấm áp.

"Dù sao cũng ngủ không được, em cùng với Nhiên tỷ ngồi tâm sự một chút. Anh có đói bụng không? Em vừa nấu chút cháo, để em hâm lại cho anh ăn nha." Lâm Nhu Nhu nói.

"Đương nhiên là muốn ăn rồi, anh đói bụng gần chết nà." Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười nói.

Lâm Nhu Nhu hạnh phúc cười, cất bước hướng phòng bếp đi vào. Cái gì là hạnh phúc, có đôi khi chỉ là đơn giản như vậy, có thể nhìn thấy người mình yêu mến ăn thức mà mình nấu thì đây cũng là hạnh phúc.

Cất bước đi đến trước mặt Tống Nhiên ngồi xuống, Diệp Khiêm vừa muốn nói chuyện, Tống Nhiên liền trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Đệ cũng không biết xấu hổ, như thế nào lại mua nội y? Không sợ người ta cười đệ sao?" Tuy ngôn ngữ giống như là giận dữ, nhưng biểu hiện rõ ràng là tràn đầy hạnh phúc cùng ngọt ngào.

"Tỷ không cần phải lo, da mặt đệ dày lắm, không sợ, hehe." Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói, "Như thế nào? Tỷ có thích món quà này không? Đệ còn tưởng rằng tỷ sẽ hưng phấn đến nỗi sẽ lập tức mặc nó vào chứ, xem ra còn không có mặc ah." Diệp Khiêm vừa nói vừa dùng một loại ánh mắt mê đắm đánh giá Tống Nhiên.

Đáng tiếc Diệp Khiêm đâu phải là đối thủ của Tống Nhiên, Tống Nhiên như thế nào lại e ngại loại khiêu khích này của hắn. Hếch bộ ngực to tròn lên, Tống Nhiên khiêu khích nói: "Tỷ mặc vào thì thế nào? Đệ dám xem sao? Đệ dám sờ sao?"

"Hắc hắc!" Diệp Khiêm cười cười xấu hổ, nói: "Nhiên tỷ đừng có kích thích đệ, gần đây hormone trong người đệ tràn đầy, nếu như đệ có làm ra chuyện gì thì tỷ cũng đừng trách đệ a."

"Ai không dám người đó là con rùa! Đến a, tỷ bây giờ thoát y, đệ dám lên sao?." Tống Nhiên vừa nói vừa cởi áo khoác của mình ra, chỉ còn lại có một kiện nội y, nhìn thấy bộ ngực trắng như tuyết bóng loáng không chút tỳ vết cùng với mùi thơm từ cơ thể nàng tỏa ra, làm cho máu trong người Diệp Khiêm sôi sục không thôi.

Lúc ăn cơm đã uống rượu, vừa rồi cùng Lâm Nhu Nhu trò chuyện cũng uống một tí. Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật thứ 28 của Tống Nhiên. Nữ nhân hai mươi tám tuổi thì càng thêm khát vọng có một gia đình hạnh phúc, nàng mong ước có thể ở bên chồng con sống hạnh phúc hết cuộc đời.

"Móa, tỷ ngon thì đến đây, đệ mà sợ tỷ ah." Diệp Khiêm hô một chút liền đè lên người nàng, nói, "Tỷ muốn chơi tư thế gì?"

Tống Nhiên trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Đệ biết tư thế nào thì làm tư thế đó?."

Lâm Nhu Nhu bưng cháo từ trong phòng bếp đi ra, trông thấy một màn trước mặt, có chút sửng sốt, quay người đi trở về. Mặc dù nói nàng đã gián tiếp đồng ý để Diệp Khiêm quan hệ cùng những nữ nhân khác, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn còn có chút nhịn không được cay mũi. Sau đó nàng lại cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, âm thầm thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là mình không đủ lực hấp dẫn sao? Bằng không thì Diệp Khiêm vì cái gì một mực đều không muốn mình?"

Có khả năng đúng như lời Diệp Khiêm nói, gần đây hormone trong người hắn quá nhiều, nên khi nhìn thấy bộ dạng của Tống Nhiên mới nhịn không được âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt. Bất quá, Diệp Khiêm còn không đến mức hoàn toàn mất khống chế, hắn kỳ thật vẫn rất thanh tỉnh. Hắn vô cùng rõ ràng, nhiều năm như vậy, hắn thật sự có chút bạc đãi Tống Nhiên. Nếu như không phải yêu hắn, thì Tống Nhiên sẽ không rời khỏi Ám Dạ Bách Hợp, cũng sẽ không vất vả giúp hắn quản lý tập đoàn Hạo Thiên, mà ngay đại sự chung thân cả đời của nàng đều không có giải quyết.

Tống Nhiên cũng chỉ là bởi vì tác dụng của rượu, hơn nữa là vì có buồn bực trong người, cho nên mới hơi mất khống chế. Sau khi náo như vậy, Tống Nhiên cũng tỉnh táo lại, có chút thở dài, Sắc mặt của Tống Nhiên ngưng tụ, giận dữ nói: "Cút đi, đệ thật sự cho rằng đệ là người mà người gặp người thích sao, tỷ mới không có thèm, người theo đuổi tỷ có thể xếp vài vòng quanh thành phố Thượng Hải."

Nói xong, Tống Nhiên đứng dậy cũng không mặc y phục, hướng phòng ngủ của mình đi đến. Diệp Khiêm có chút bĩu môi, Tống Nhiên đối với Diệp Khiêm rất hiểu rõ, Diệp Khiêm cũng rất hiểu rõ Tống Nhiên. Diệp Khiêm biết rõ, lời Tống Nhiên nói vừa rồi, chỉ là không muốn làm cho hắn có áp lực trong lòng mà thôi, cũng không muốn gây hiểu lầm cho Lâm Nhu Nhu. Giống như lời Tống Nhiên lúc trước đã nói, nàng cả đời này, cho dù không thể trở thành vợ của Diệp Khiêm, cũng muốn làm tình nhân của hắn. Không cầu danh phận, chỉ cầu trong lòng Diệp Khiêm có một vị trí dành cho nàng là đủ.

Mà thông qua chuyện vừa rồi, Tống Nhiên hiểu rỏ, trong lòng Diệp Khiêm đã có nàng, hơn nữa còn chiếm một vị trí rất lớn. Cùng Diệp Khiêm ở chung lâu như vậy, nàng tự nhiên hiểu rỏ, Diệp Khiêm nếu như không thể bảo đảm cho nàng một cuộc sống hạnh phúc thì sẽ tuyệt đối không đi chiếm hữu nàng.

Cùng Lâm Nhu Nhu ở chung thời gian lâu như vậy, Tống Nhiên tự nhiên rất rõ ràng, Lâm Nhu Nhu thật lòng yêu Diệp Khiêm, cũng đáng được Diệp Khiêm yêu thương và che chở. Nếu để cho Diệp Khiêm chỉ chọn một người bên trong chúng nữ thì nàng dám khẳng định Diệp Khiêm sẽ chọn Lâm Nhu Nhu. Nàng vô cùng rõ ràng tình cảm Diệp Khiêm dành cho nàng, có thể là sự cảm kích cùng áy náy càng lớn hơn là yêu, cho nên nàng lựa chọn làm tình nhân của Diệp Khiêm, Tống Nhiên cũng không muốn sự gia nhập của nàng sẽ để cho Diệp Khiêm cùng Lâm Nhu Nhu sinh ra bất kỳ mâu thuẫn gì.

Không có một nữ nhân nào, có thể tiếp nhận nam nhân của mình có những nữ nhân khác, chỉ là bởi vì yêu, nên mới nhường nhịn mà thôi. Tống Nhiên biết rõ Lâm Nhu Nhu hiện tại có khả năng biết chuyện tình cảm giữa nàng cùng Diệp Khiêm, cũng tỏ vẻ cam chịu, nhưng ở cùng Lâm Nhu Nhu càng lâu, nàng lại càng không muốn xem vào chuyện tình cảm giữa Diệp Khiêm cùng Lâm Nhu Nhu. Chỉ là, nàng cũng là nữ nhân, có đôi khi cũng sẽ kìm lòng không được, dù sao nàng cũng thật lòng yêu Diệp Khiêm, nên không thể khống chế được tình cảm của mình. Nếu như có thể khống chế được thì nàng cũng đã không yêu Diệp Khiêm sâu đậm như vậy.

"Đến, nếm thử xem chén cháo em nấu như thế nào?" Lâm Nhu Nhu bưng một chén cháo đi ra, đưa tới trước mặt Diệp Khiêm, nói. Tận lực biểu hiện ra vẻ bình tĩnh, phảng phất giống như vừa rồi nàng không có trông thấy bất cứ chuyện gì. Nhưng mà, Lâm Nhu Nhu cũng không phải là người giỏi ngụy trang, nhìn nét mặt của nàng Diệp Khiêm liền biết rõ, chuyện vừa rồi Lâm Nhu Nhu nhất định đã nhìn thấy. Bất quá Lâm Nhu Nhu không muốn làm rõ, Diệp Khiêm tự nhiên cũng không cần phải đi nhắc lại làm gì.

"Tay anh có chút đau a!" Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, lắc lắc hai tay của mình, nói.