Chương 391: Đằng Tỉnh Thiên Hương Tới Thượng Hải

Mặc Long là Tay Súng Bắn Tỉa mạnh nhất trong Nanh Sói, không đơn thuần là bởi vì kỹ thuật bắn súng ngắm của hắn, mà trọng yếu hơn vẫn là lực nhẫn nại của hắn. Hắn có thể nằm im không nhúc nhích mấy giờ liền, để cho hắn làm công việc giám thị là thích hợp nhất. Hơn nữa, thân thủ của Mặc Long ở bên trong Nanh Sói cũng là số một số hai, nếu như người đến không phải đặc biệt lợi hại giống Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thì Mặc Long đều có thể ứng phó.

Cho nên, để cho Mặc Long đến nơi này, đảm nhiệm công tác giám thị cùng bảo hộ Khổng Hạo, là sự lựa chọn thích hợp nhất.

Diệp Khiêm sau khi đem mọi chuyện nói qua một lần, liền lập tức rời khỏi, sau đó chạy tới nhà vị giám định đại sư phụ trách giám định đồ cổ của hội đấu giá lần này. Vì phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, Diệp Khiêm phải chuẩn bị sẵn sàng, vạn nhất Khổng Hạo không thể tạo ra Hỏa Vẫn giống như thật, thì chỉ cần vị giám định sư này OK mọi chuyện cũng sẽ được giải quyết.

Mẫn Duy Văn, chính là giám định đại sư số một số hai tại Hoa Hạ, đồ cổ được hắn giám định không dưới mấy trăm kiện. Nghe đồn, không có bất kỳ một món đồ giả nào có thể lừa được ánh mắt của hắn. Diệp Khiêm cũng rất tò mò, nếu như đem tác phẩm hoàn mỹ nhất của Khổng Hạo đặt ở trước mặt Mẫn Duy Văn, thì không biết ai sẽ giỏi hơn, là ánh mắt của Mẫn Duy Văn hay là kỹ thuật làm giả của Khổng Hạo.

Mẫn Duy Văn năm nay sáu mươi hai tuổi, vốn đã về hưu rồi, có thể là do Hỏa Vẫn xuất hiện, nên mới tái xuất giang hồ. Hắn khi còn trẻ đã học ngành khảo cổ, là một vị chuyên gia khảo cổ, đối với lịch sử có nghiên cứu rất sâu. Về sau lại bái sư một đại sư chuyên sửa chữa đồ cổ, hắn thông qua một lần sửa chữa đồ cổ mà thành danh, từ đó về sau liền bắt đầu công tác giám định đồ cổ. Hắn cùng Khổng Hạo cũng không khác nhau lắm, hoàn toàn là vì yêu thích đồ cổ mà tiến vào ngành nghề này.

Giống như Khổng Hạo, người sợ nổi danh heo sợ mập, cũng có rất nhiều thương nhân đồ cổ vì nâng lên giá cả đồ cổ của mình, thậm chí còn làm ra đồ cổ giả hi vọng Mẫn Duy Văn cấp giấy chứng nhận đồ thật, bất quá Mẫn Duy Văn cũng giống như Khổng Hạo, đều bướng bỉnh, cho nên cũng đắc tội không ít người. Bất quá, bởi vì thân phận cùng danh dự của hắn tại Hoa Hạ, đã được quốc gia đặc biệt bảo hộ, cho nên không có bao nhiêu người dám đánh chủ ý lên trên người hắn.

Diệp Khiêm đặc biệt để cho Jack tìm kiếm thông tin của Mẫn Duy Văn, sau đó chuyển vào trong điện thoại di động của hắn. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Diệp Khiêm từ trước đến nay đều không đánh trận chiến không có nắm chắc phần thắng, đã đi tìm Mẫn Duy Văn thì chỉ có thể thành công không thể thất bại, nếu không cho dù Khổng Hạo thật sự làm ra một thanh đao Hỏa Vẫn đạt tiêu chuẩn, thì trong nội tâm của Mẫn Duy Văn cũng sẽ sinh ra đủ loại hoài nghi, đến lúc đó chẳng phải là không đánh đã khai sao.

Căn cứ vào nhược điểm của mỗi người, chế tạo ra kế hoạch công kích thích hợp nhất, tấn công vào tâm lý từng điểm từng điểm mở ra phòng bị của đối phương, sau đó lại thừa dịp đối phương không đề phòng mà vào, đây mới là phương pháp chính xác để đạt tới mục đích của mình.

Nếu nói đến tra tấn cùng thẩm vấn, ở bên trong Nanh Sói, Phong Lam được xem là cao thủ cao cấp nhất, cho dù không tra khảo cực hình, Phong Lam cũng có thể dựa vào kỹ xảo thẩm vấn để cho đối phương cảm thấy thống khổ trên phương diện tinh thần. Từng điểm từng điểm mở mạnh tâm lý phòng bị của đối phương, sau đó lấy hết tất cả thông tin mà mình muốn biết.

Diệp Khiêm mặc dù không có đạt tới cấp bậc của Phong Lam, nhưng đối với loại tâm lý học này, vẫn có đọc lướt qua một chút, bởi vậy hắn có thể cùng đủ loại kiểu người liên hệ, từ đó có thể đạt tới kết quả mà hắn mong đợi. Ví dụ như đối đãi với Khổng Hạo, Diệp Khiêm cũng không có cầu xin để hắn giúp mình, cũng không có uy hiếp hoặc dùng lợi ích mê hoặc hắn. Tuy cách làm của hắn nhìn rất hoang đường, nhưng lúc đối mặt Khổng Hạo lại là phương pháp xử lý thích hợp nhất, cuối cùng Khổng Hạo lại phải tự nói ra nguyện ý trợ giúp Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm quen biết rất nhiều người, ngoại trừ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe để cho Diệp Khiêm đau đầu, thì cơ hồ không ai có thể thoát khỏi kế hoạch mà Diệp Khiêm chuyên môn thiết lập cho họ.

Sau khi nhìn tư liệu của Mẫn Duy Văn, thì ánh mắt của Diệp Khiêm chuyển hướng ra phía ngoài xe. Hai bên đường, những cửa hàng mặt tiền cùng khách sạn đều lóe ra ánh đèn neon, mà dòng suy nghĩ của Diệp Khiêm cũng không có đã bị bất luận thứ gì quấy nhiễu, lẳng lặng suy nghĩ lấy như thế nào để giải quyết vị giám định đại sư Mẫn Duy Văn này.

Lúc này, Tống Nhiên cùng Lâm Nhu Nhu đã xong một ngày công tác, vội vàng về biệt thự, lại phát hiện Diệp Khiêm cũng không có ở trong nhà, không khỏi có chút ngẩn người. Bất quá đối với hành vi kỳ quái của Diệp Khiêm, các nàng cũng đã thấy nhiều rồi, cho nên cũng không có suy nghĩ gì nhiều, biết rỏ hắn khẳng định lại đi làm chuyện gì rồi, nếu không giờ này hắn đã ở nhà rồi. Tống Nhiên cùng Lâm Nhu Nhu đều rất rõ ràng, Diệp Khiêm không phải là loại người thích sống về đêm, bình thường không có chuyện gì, thì buổi tối đều về nhà rất sớm, thà rằng ngồi ở trong nhà xem tivi, cũng tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài đường la cà.

Bỗng nhiên, Diệp Khiêm thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, không khỏi có chút sửng sốt. Người nọ không phải là người mà hắn đã gặp ở sân bay hôm nay sao? Hắn tới nơi này làm gì? Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày, phân phó lái xe ngừng xe lại, sau khi trả tiền, Diệp Khiêm xuống xe liền đi theo sau hắn.

Nam nhân Nhật Bản đã thay đổi một thân đồ thể thao, trên đầu mang mũ lưỡi trai, ánh mắt nhìn bốn phía tràn đầy cảnh giác. "Chẳng lẽ hắn đang đi gặp người nào trọng yếu?" Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ. Cũng không có suy nghĩ quá nhiều, Diệp Khiêm vẫn quyết định đi theo sau hắn, như vậy sẽ biết đươc kết quả.

Nam nhân Nhật Bản lúc đi đến của ra vào một quán rượu, nhìn thoáng qua bốn phía một lượt, sau đó mới đi vào. Diệp Khiêm từ phía xa nhìn hắn đi vào thang máy, lúc này mới đi theo vào. Nhìn thấy thang máy dừng lại tại tầng 12, Diệp Khiêm nở nụ cười, đi đến quầy phục vụ, thuê một căn phòng tại tầng 14, thuận tiện nói bóng nói gió hỏi nam nhân Nhật Bản đi đến căn phòng nào.

Diệp Khiêm hỏi vô cùng tùy ý, giống như đang cùng bằng hữu nói chuyện phiếm, những nhân viên phục vụ này tự nhiên cũng không có bất kỳ phòng bị nào, liền nói ra. Diệp Khiêm gật gật đầu, cầm lấy chìa khóa hướng thang máy đi tới.

Sau khi vào trong phòng, Diệp Khiêm nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó đem ga giường vặn thành một sợi dây thừng, một đầu buộc vào cửa sổ, một đầu buộc ngang hông của mình, làm thành một dây bảo hộ để leo tường, sau đó từ cửa sổ tuột xuống phía dưới. May mắn, cửa sổ căn phòng này nằm ở mặt sau khách sạn, không bị ánh đèn chiếu tới, nếu như là ở mặt tiền chỉ sợ hiện tại đã bị rất nhiều người trông thấy.

Lúc đến bên ngoài cửa sổ căn phòng cùa nam nhân Nhật Bản, một tay Diệp Khiêm vào ống nước, hai chân cũng vào ống nước, duỗi đầu nhìn vào trong phòng. Nhin thấy nam nhân Nhật Bản đang cung kính đứng ở nơi đó, trước mặt hắn là một nữ nhân tóc dài đang ngồi, nàng đang dùng khăn tắm quấn toàn thân, làm hại Diệp Khiêm âm thầm nghĩ, không biết phía dưới lớp khăn đó sẽ như thế nào a?

"Mịa, đang nghĩ cái gì đó!" Diệp Khiêm âm thầm mắng chính mình một tiếng, cuống quít ổn định tâm thần, tập trung tư tưởng để nghe lén.

"Có người nào theo dõi ngươi hay không?" Nữ nhân mở miệng hỏi. Trong tay đang kẹp lấy một điếu thuốc, khói thuốc đang chậm rãi bốc lên. Nghe được âm thanh này, Diệp Khiêm có chút sửng sốt, âm thanh này có chút quen thuộc a, hình như đã nghe thấy ở nơi nào rồi. Hơn nữa đối phương nói tiếng Nhật rất chuẩn, hiển nhiên cũng là người Nhật Bản. Sẽ là ai chứ? Diệp Khiêm cau mày suy nghĩ.

Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Khiêm linh quang chợt lóe lên, nhớ tới âm thanh này."Chẳng lẽ lại là nàng?" Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ, "Đằng Tỉnh Thiên Hương?" Ngoại trừ thủ lĩnh lính đánh thuê Bát Kỳ Nhật Bản Đằng Tỉnh Thiên Hương, Diệp Khiêm thật sự không nghĩ ra người nào khác. Diệp Khiêm cũng không phải là lần đầu tiên trông thấy nàng, trước đây ít năm, tổ chức hội nghị tổ chức lính đánh thuê thế giới, hắn cũng tham gia, và đã nhìn thấy nàng. Một nữ nhân có thể đảm nhiệm chức vụ thủ lĩnh tổ chức lính đánh thuê Bát Kỳ, chỉ bằng điểm này, Diệp Khiêm đã cảm thấy nàng không đơn giản. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không có cùng nàng giao thủ, Nanh Sói cùng Bát Kỳ cũng không có tranh chấp gì, cho nên đối với sức chiến đấu của Bát Kỳ cùng Đằng Tỉnh Thiên Hương, Diệp Khiêm cũng không rõ ràng.

"Nàng như thế nào lại đến Hoa Hạ?" Diệp Khiêm có chút mê hoặc, đã có tổ chức lính đánh thuê tới, như vậy mọi chuyện khẳng định sẽ không còn đơn giản nữa. Chỉ là, Diệp Khiêm không rõ, đồ vật gì lại có thể hấp dẫn nàng, chẳng lẽ cũng là Hỏa Vẫn? Nghĩ tới đây, Diệp Khiêm càng thêm lưu ý nghe lén.

"Thủ lĩnh, yên tâm đi, trên đường đến đây ta rất cẩn thận, tuyệt đối không có bất kỳ người nào theo dõi." Nam nhân Nhật Bản cung kính nói.

"Ừ!" Đằng Tỉnh Thiên Hương nhẹ gật đầu, nói: "Bên Âu Dương Thành thế nào rồi? Phải mau chóng giải quyết hắn, tập đoàn Phi Tường bị tiêu diệt rồi, làm hại nghiệp vụ của tổ chức cùng Tam Giác Vàng cơ hồ đã bị đoạn, phải mau chóng nâng Âu Dương Thành lên, để hắn làm người nối nghiệp tập đoàn Phi Tường, giúp chúng ta đả thông tuyến đường vận chuyển này."

Toàn thân Diệp Khiêm không khỏi chấn động, tập đoàn Phi Tường không phải thuộc về Yamaguchi Group sao? Chẳng lẽ tổ chức lính đánh thuê Bát Kỳ chỉ là một chi nhánh của Yamaguchi Group sao?

"Lũ Yamaguchi Group cũng quá vô dụng, thậm chí ngay cả ba đại trùm bị người giết chết cũng không biết là do ai làm." Nam nhân Nhật Bản có chút tức giận nói.

"Tổ chức đã phái người đi điều tra chuyện đó rồi, tin tưởng sẽ mau chóng có kết quả." Đằng Tỉnh Thiên Hương nói, "Tổ chức cũng đã một lần nữa tuyển ra lão đại của Yamaguchi Group, thế cục của Yamaguchi Group cũng đã ổn định lại, chỉ cần chúng ta đem Âu Dương Thành giải quyết, tuyến đường kia sẽ nối lại." Dừng một chút, Đằng Tỉnh Thiên Hương nói tiếp: "Còn có, thượng cấp đối với Hỏa Vẫn cảm thấy rất hứng thú, ngươi phải nghĩ biện pháp bắt nó tới tay. Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, cho dù chết, cũng phải hoàn thành nhiệm vụ này."