Diệp Khiêm rất rõ ràng, đối phó loại người giống như Khổng Hạo, thì uy hiếp căn bản là không dùng được. Khổng Hạo chính là người ăn mềm không ăn cứng, nói khó nghe là lợn chết không sợ nước sôi, hắn là người cô đơn, cũng đã hơn năm mươi tuổi, một chân đã bước vào điện Diêm vương rồi, thì làm sao có thể là kẻ sợ chết.
"Không cần, các ngươi đi thôi, ta phải về nhà rồi!" Khổng Hạo nói xong, trực tiếp hướng phía xa đi đến.
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, cái gì cũng không có nói. Vương Hổ nhìn Diệp Khiêm, nói: "Lão đại, bây giờ phải làm sao? Lão nhân này quá không nể tình. Theo ta, không cần phiền toái như vậy a, chúng ta trực tiếp lấy thanh đao Hỏa Vẫn là được, dù sao công ty bảo an Thiết Huyết cũng là người phụ trách công tác bảo hộ hội đấu giá lần này, nên làm loại chuyện này còn không phải là chuyện đơn giản sao."
Bất đắc dĩ lườm Vương Hổ, Diệp Khiêm nói: "Mịa, làm như vậy chẳng khác nào đập vỡ bát cơm của công ty bảo an Thiết Huyết chúng ta? Không có chuyện gì đâu, đối phó loại người này ta cực kỳ có kiên nhẫn."
"Nhưng chúng ta chỉ còn có thời gian ba ngày ah." Vương Hổ nói.
"Đã đủ rồi, hôm nay ta sẽ làm cho hắn đáp ứng ta." Diệp Khiêm rất tự tin nói. Vương Hổ sững sờ nhìn Diệp Khiêm, có chút không rõ hắn vì cái gì lại tự tin như vậy. Vừa rồi Vương Hổ thế nhưng mà tận mắt nhìn thấy bộ dạng của Khổng Hạo, quả thực là kẻ mà dầu muối đều không thể trộn vào a, đối phó loại người này, cứng rắn không được, mà nhuyễn cũng không xong, Vương Hổ thật không rõ Diệp Khiêm dựa vào cái gì lại tự tin có thể thuyết phục Khổng Hạo.
"Tốt rồi, chúng ta cũng đi thôi." Diệp Khiêm vừa nói vừa đi theo phương hướng Khổng Hạo vừa đi. Vương Hổ nhún vai, đành phải đi bộ theo, xe thì đành để ở chỗ đó.
Khổng Hạo hiển nhiên cũng cảm thấy Diệp Khiêm cùng Vương Hổ đang đi theo hắn, bất quá cũng không có ý định quay người lại chất vấn bọn họ, cũng không có ý nghĩ đuổi bọn họ đi, chỉ để ý tới con đường của hắn mà thôi. Tuy đã hơn năm mươi tuổi, hơn nữa đã ngồi trong tù hai mươi năm, nhưng thân thể của Khổng Hạo vẫn rất cường tráng, tướng đi long hành hổ bộ, phi thường có tinh thần.
Diệp Khiêm cũng không có nhanh chóng đuổi theo, mà chỉ không nhanh không chậm đi sau lưng hắn, tựa hồ cũng không có tính toán nói chuyện với Khổng Hạo. Cử động như vậy, làm Vương Hổ có chút không rõ ràng cho lắm, bất quá lại không dám mở miệng hỏi, đành phải buồn bực lặng lẽ đi theo sau lưng Diệp Khiêm.
Bầu trời đã tối dần, đèn neon ven đường cũng đều nhao nhao phát sáng lên.
Khổng Hạo di chuyển đi loạn giống như không có mục đích. Diệp Khiêm cũng không nóng nảy, vẫn không nhanh không chậm đi theo ở phía sau. Trong nội tâm của Khổng Hạo có chút sửng sốt một chút, sau đó liền nở nụ cười khinh thường, quay người đi vào trong một ngõ hẻm. Bên trong có một cái quán, Khổng Hạo tìm một vị trí ngồi xuống, kêu lên: "Lão bản, cho một tô mì thịt bò!"
Diệp Khiêm cũng không chút khách khí ngồi xuống ngay tại trước mặt Khổng Hạo, cũng không nhìn Khổng Hạo, phảng phất như không nhìn thấy hắn, kêu lên: "Lão bản, cho một tô hoành thánh." Vương Hổ triệt để bị làm cho mơ hồ, cũng may bên cạnh Diệp Khiêm có chỗ trống liền ngồi xuống, kêu lên: "Lão bản, cho hai chén sủi cảo."
"Yes Sir!" Lão bản rất sảng khoái lên tiếng, liền bắt đầu nấu nướng.
Khổng Hạo nhìn Diệp Khiêm, nói: "Bên kia có nhiều bàn như vậy, ngươi làm gì phải ngồi cùng với ta?"
Diệp Khiêm có chút nhún vai, nói: "Nơi đây phong thuỷ tốt hơn."
"Hừ!" Khổng Hạo hừ một tiếng, không thèm phản ứng Diệp Khiêm, ánh mắt chuyển hướng nơi khác. Diệp Khiêm cũng không chủ động đáp lời, chỉ là lẳng lặng nhìn Khổng Hạo, ánh mắt của hắn có chút để cho người khác sợ hãi. Nếu như là người không biết, còn tưởng rằng Diệp Khiêm đang nhìn chăm chú nhìn mỹ nữ.
Đây chính là tuyệt kỹ độc môn của Diệp Khiêm, khổ luyện thật lâu, hôm nay mới có công lực như vậy. Lúc trước, khi Diệp Khiêm còn bé ở trên đường lăn lộn, vì muốn thể hiện ra khí thế của mình, nên đã huấn luyện khả năng nhìn chằm chằm vào vật đối diện vài phút đều không nháy mắt một chút. Khi đó, vào lúc buổi tối Diệp Khiêm thường xuyên cầm một cây viết đặt lên bàn, sau đó nhìn chằm chằm vào nó, đến khi nước mắt của hắn chảy ra, thật sự chịu không nỗi mới chấm dứt. Dần dà, Diệp Khiêm cũng luyện được ánh mắt sắc bén như ngày hôm nay, nhìn chằm chằm vào một người, có thể vài phút mà không nháy mắt một lần.
Không bao lâu, món ăn của ba người đều được mang lên. Tự nhiên là của ai nấy ăn, cũng không có ai mời ai hết. Diệp Khiêm chậm rãi bóc vỏ củ tỏi ở trên bàn, sau đó lại đổ chút dấm chua vào trong tô của hắn, sau đó mới chậm rãi bắt đầu ăn. Vương Hổ cũng đói bụng lắm rồi, sức ăn của hắn rất lớn, mà từ sáng đến bây giờ còn chưa ăn gì, bụng đã sớm kêu rột rột rồi, bây giờ nhìn thấy hai chén sủi cảo, tự nhiên là miệng lớn bắt đầu ăn. Chỉ là, âm thanh lúc ăn cơm của hắn, quả thực có chút để cho người xấu hổ.
Diệp Khiêm cùng Khổng Hạo nghe được âm thanh lúc ăn cơm của Vương Hổ, đều ngừng lại, ánh mắt đều hướng lên trên người Vương Hổ. Sau nửa ngày, Vương Hổ mới cảm giác được sự khác thường, kinh ngạc ngẩng đầu, trông thấy ánh mắt của Diệp Khiêm cùng Khổng Hạo, cười cười xấu hổ, cuống quít hạ thấp âm thanh của hắn lại.
Diệp Khiêm cùng Khổng Hạo tựa hồ cũng cảm giác được đối phương vậy mà có động tác cùng biểu hiện giống như mình, không khỏi có chút sửng sốt một chút, liếc nhau một cái, sau đó liền cúi đầu xuống ăn tiếp món ăn của mình.
Không khí lộ ra có chút quỷ dị, giống như là bằng hữu cũ, lại giống như là người xa lạ, thật sự có chút khó có thể cân nhắc.
"Lão bản, tiền để ở chỗ này!" Khổng Hạo móc ra năm NDT đặt ở trên mặt bàn, dùng tay lau miệng, nói một tiếng, sau đó liền đứng dậy rời khỏi.
Vương Hổ cuống quít dừng lại động tác của mình, lúc muốn đuổi theo cho kịp, thì lại phát hiện Diệp Khiêm vẫn còn chậm rãi ăn tô hoành thánh mặt, phảng phất không chút sốt ruột, không khỏi có chút sửng sốt, thân thể vừa mới đứng lên lại chậm rãi ngồi xuống.
Đừng nói là Vương Hổ , mà ngay cả Khổng Hạo cũng cảm giác có chút kỳ quái. Theo hắn, Diệp Khiêm có lẽ sẽ tiếp tục đuổi theo hắn mới đúng, nhưng sau khi hắn đi ra ngõ nhỏ, cũng không có phát hiện bóng dáng Diệp Khiêm ở sau lưng mình, không khỏi có chút sửng sốt, âm thầm thầm nghĩ: "Tiểu tử này đã bỏ cuộc? Người trẻ tuổi quả nhiên là người trẻ tuổi, đúng là thiếu kiên nhẫn ah."
Nghĩ tới đây, Khổng Hạo có chút lắc đầu, tiếp tục hướng phía trước đi đến. Thế nhưng mà, vừa đi được vài bước, lại bỗng nhiên cảm giác có người tại đi theo hắn, hơi sững sờ, nhìn lại, đúng là Diệp Khiêm cùng Vương Hổ. Diệp Khiêm bước đi vẫn như cũ không nhanh cũng không chậm, lúc nhìn thấy Khổng Hạo nhìn qua, khóe miệng có chút nở nụ cười, để cho Khổng Hạo có chút không hiểu.
Bất quá Khổng Hạo cũng chỉ là hơi chút sửng sốt, sau đó lại quay đầu tiếp tục đi, không có để ý đến Diệp Khiêm. Thế nhưng mà, trong nội tâm Khổng Hạo vẫn rất kinh ngạc, trong lúc nhất thời cũng không rõ được ý đồ của Diệp Khiêm là gì. Nếu như Diệp Khiêm thật là loại thương nhân đồ cổ hám lợi chắc chắn sẽ không làm như vậy, hoặc là bức bách hắn, còn không thì buông tha hắn, tuyệt đối sẽ không cứ đi theo sau lưng hắn. Chẳng lẽ có vật gì đáng giá để cho hắn theo đuổi sao? Không phải là vì tiền, cũng không phải là vì danh tiếng, vậy chỉ có thể là vì phần chấp nhất ở trong lòng. Khổng Hạo âm thầm thầm nghĩ.
Khổng Hạo lúc trước sở dĩ lựa chọn nghề nghiệp này, cũng không phải vì muốn kiếm tiền hoặc là vì danh tiếng, mà là vì cảm giác thành tựu, đây là một loại yêu thích xuất phát từ trong nội tâm.
Khổng Hạo cũng không có đi về nhà, mà là đi dạo bốn phía, đi vào trong chợ, nhìn xem cái này nhìn xem cái kia, nhưng lại không có mua món gì. Diệp Khiêm cứ chầm chậm đi sau lưng hắn, cũng không có cảm giác nhàm chán, ngược lại còn có cảm giác thích thú. Chỉ có Vương Hổ là khổ, hắn hoàn toàn không làm rõ hai người kia đang muốn làm gì, chỉ có thể đi theo sau lưng Diệp Khiêm với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Từ sáu giờ chiều đi dạo đến mười giờ tối, Khổng Hạo lúc này mới lảo đảo đi về nhà. Phần bản lĩnh dạo phố này, đoán chừng nữ nhân nhìn thấy cũng phải sợ hãi a? Thế nhưng mà Khổng Hạo lại giống như không có nửa điểm mỏi mệt, Diệp Khiêm không thể không bội phục đúng là càng già càng dẻo dai.
Vương Hổ trước kia chỉ là một tên côn đồ mà thôi, tự nhiên không có rèn luyện thể lực, để cho hắn đi chém nhau thì rất dễ, nhưng đi bộ dạo phố như thế này thì để cho hắn có chút mệt mỏi, thỉnh thoảng phải dừng lại xoa bóp hai chân một chút. Diệp Khiêm thì lại khác, Nanh Sói thường xuyên huấn luyện mang theo phụ trọng hơn mười kg đi bộ hơn mười dặm xuyên rừng rậm và sa mạc, nên đi dạo phố chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc tới.
Nhà Khổng Hạo ở trong khu hộ có chút cũ nát, hắn ở lầu một, mặt tường xi-măng đã bong ra từng mảng, nhìn rất khó coi. Mở cửa, Khổng Hạo nhìn thoáng qua Diệp Khiêm ở sau lưng hắn, dừng một chút, nói: "Vào trong ngồi đi!"
Diệp Khiêm đương nhiên sẽ không ở thời điểm này nói lời khách khí, bằng không thì chính là kẻ ngốc, nói một tiếng cám ơn, sau đó liền đi vào trong nhà. Vương Hổ thở ra một hơi, sau đó cuống quít đi theo vào, cũng bất chấp hình tượng rồi, đặt mông ngồi dưới đất. Diệp Khiêm đưa mắt đánh giá chung quanh, trong phòng cũng không có bao nhiêu đồ dùng trong nhà, bất quá lại có rất nhiều đồ cổ và tranh chữ. Đối với mấy món đồ chơi này, Diệp Khiêm cũng không hiểu rỏ, cho nên cũng không cũng không phân biệt được thật hay giả, bất quá chắc có lẻ đa số là hàng giả a.
Phòng khách khoảng chừng hơn 20 mét vuông, chỉ có một ghế sô pha cũ nát cùng một bàn trà, phía trên bày biện một bộ pha trà nghệ thuật. Khổng Hạo sau khi đóng cửa liền đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Diệp Khiêm, nói: "Ngồi đi!" Sau đó liền bắt đầu nấu nước pha trà, động tác tuy chậm chạp, nhưng lại có tiết tấu, phảng phất giống như nhạc công đang đánh đàn dương cầm.
Diệp Khiêm cũng không có mở miệng quấy rầy hắn, chỉ lẳng lặng nhìn. Vương Hổ thì trơ mắt nhìn, cuống họng đã sớm khô rồi, nhưng khi nhìn tư thế pha trà của Khổng Hạo, thì không biết lúc nào hắn mới có thể uống nước.
Khổng Hạo sau khi pha xong ba chén trà, làm một thủ thế "Mời", nói: "Mời dùng trà!" Vừa mới nói xong, Vương Hổ không thể chờ đợi được liền nâng chung trà lên một ngụm sạch, đáng tiếc chút nước trà đó không thể giải quyết được cơn khát của Vương Hổ ah.