Tào Hồng Nhạc nhìn Tô Vi, rất nghiêm túc hỏi: "Bản kế hoạch hợp tác cùng tập đoàn Moore đã chuẩn bị xong chưa? Ngày mai người tập đoàn Moore sẽ sang đây xem."
"Ngày mai? Không phải đã nói hai ngày nữa sao?" Tô Vi nhíu mày, kinh ngạc hỏi.
"A, ta quên nói với ngươi." Tào Hồng Nhạc nói, "Ngày hôm qua ta cùng tổng giám đốc tập đoàn Moore khu vực Châu Á gặp mặt, nàng nói muốn xem bản kế hoạch vào ngày mai. Có thể lúc ấy ta có quá nhiều chuyện để làm, cho nên quên nói cho ngươi biết."
Nhìn thấy biểu hiện đắc ý của Tào Hồng Nhạc, Diệp Khiêm coi như không hiểu về buôn bán, cũng biết lão gia hỏa này đang đùa nghịch âm mưu quỷ kế. Tô Vi tự nhiên cũng nhìn ra, trên mặt có chút ít âm tình bất định, bất quá cuối cùng vẫn đem phẫn nộ đè xuống dưới, chậm rãi nói: "Ngươi có thể liên hệ tập đoàn Moore lần nữa hay không, nói là thời gian quá gấp, hỏi họ có thể hơi trì hoãn một chút hay không."
"Tiểu Vi, ngươi nên hiểu rỏ, tập đoàn Moore nằm trong top 20 tập đoàn lớn nhất thế giới. Nếu như chúng ta trì hoãn kế hoạch của bọn họ, bọn họ khẳng định sẽ không cùng chúng ta hợp tác. Ngươi phải biết rằng, nếu như có thể cùng tập đoàn Moore ký kết thành công, thì nghiệp vụ của tập đoàn chúng ta sẽ mở rộng ra, việc này đối với tiền đồ của tập đoàn là không thể hạn lượng a." Tào Hồng Nhạc nói, "Nếu như không thể ký được bản hợp đồng này, tiểu Vi, tuy lời nói này ngươi không thích nghe, nhưng ban giám đốc chúng ta tùy thời có thể bãi miễn chức chủ tịch của ngươi."
"Đúng vậy a, tiểu Vi, kế hoạch này đối với công ty rất trọng yếu, nếu như không thể ký kết, chúng ta cũng không thể không cưỡng ép cướp đoạt chức chủ tịch của ngươi. Đây là vì công ty lợi ích, tập đoàn Tứ Hải là do cha mẹ ngươi cùng chúng ta dốc sức làm ra, ta tin tưởng ngươi cũng không muốn nhìn thấy nó sụp đổ?" Một thành viên trong ban giám đốc nói.
Đây là muốn đoạt quyền, Diệp Khiêm trong nội tâm cảm thấy phát lạnh a, đây là người một nhà, là thân thích sao? Nhìn thất giống như những cuộc chiến tranh giành quyền lực trong phim ảnh a. Sắc mặt Tô Vi trở nên dị thường khó coi, dừng một chút, nói: "Tập đoàn Tứ Hải tập là do cha mẹ ta một tay gây dựng nên, các ngươi đừng tưởng ta không biết tâm tư của các ngươi, không phải là muốn nuốt mất công ty của ta sao? Các ngươi nói thử xem, những năm gần đây, các ngươi có làm được gì cho công ty? Ngoại trừ xếp vào một ít tên phế vật vô dụng vào công ty, thì các làm được gì. Ta nói cho các ngươi biết, ta bây giờ là cổ đông lớn nhất của công ty, chuyện của công ty vẫn do ta định đoạt."
Có thể là bởi vì quá tức giận, sắc mặt của Tô Vi lộ ra có chút khó coi, toàn thân nàng có chút phát run. Diệp Khiêm ở bên cạnh trông thấy nàng như vậy, bỗng nhiên cảm giác được nàng giờ phút này giống như là một nữ hài tử yếu đuối bất lực, nàng cần một bờ vai kiên cường có thể dựa vào. Diệp Khiêm thậm chí có một loại xúc động, rất muốn đi qua ôm nàng, cho nàng cảm nhận sự ấm ấp của tình người. Bất quá cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, hắn cũng không dám làm như vậy, nếu làm như vậy, đoán chừng Tô Vi sẽ cho hắn một cái tát a.
Trên mặt những thành viên ban giám đốc đều trồi lên một tia áy náy, sau đó lại có vẻ phẫn nộ. Bọn hắn bị Tô Vi nói ra ý nghĩ trong lòng, tự nhiên có chút xấu hổ, bọn họ xác thực đã từng vì công ty xuất lực, cho nên nghe Tô Vi nói bọn họ không biết làm gì liền phẫn nộ.
Tào Hồng Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta đã cùng bọn họ thương lượng, bọn họ sẽ đem cổ phần công ty của họ toàn bộ tặng cho ta, nói cách khác, về sau ta là chính là đại cổ đông của công ty, công ty sau này sẽ do ta làm chủ. Tóm lại, lần này cùng tập đoàn Moore hợp tác, nếu như không thể ký kết hợp đồng thì thực xin lỗi, ngươi phải lập tức xuống đài rồi."
"Ngươi. . . Nếu các ngươi đã sớm thương lượng tốt rồi, thì cần gì phải cùng ta giả mù sa mưa. Ta nói cho các ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ đem tập đoàn Tứ Hải giao cho các ngươi." Tô Vi phẫn nộ trách mắng.
"Đúng vậy a đúng vậy a, tập đoàn Tứ Hải tuyệt đối sẽ không giao cho các ngươi." Diệp Khiêm cũng phụ họa nói.
"Ngươi có thân phận gì? Nơi đây có chỗ cho ngươi nói chuyện hả?" Tào Du Lương trách mắng.
"Ngươi vừa rồi không nghe thấy sao? A, ta quên, ngươi ngày hôm qua bị đánh nên chắc lỗ tai bị điếc rồi. Ta đây lập lại lần nữa a, ta bây giờ là trợ lý của Tô tổng." Diệp Khiêm nói, "Các ngươi yên tâm, ngày mai, chúng ta sẽ hoàn thành bản kế hoạch đúng hẹn, cũng sẽ cùng tập đoàn Moore ký kết hợp đồng."
Tô Vi kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, tuy nàng có chút cảm tạ Diệp Khiêm giúp nàng nói chuyện, nhưng phần mềm máy tính này còn có một bộ phận quan trọng chưa có hoàn thành, muốn thiết kế tốt phần mềm máy tính này để ngày mai giao, cơ hồ là chuyện không thể nào. "Nhìn cái gì à? Những người này ta nhìn thấy đều muốn phát ối, chúng ta đi!" Nói xong, Diệp Khiêm lôi kéo Tô Vi đi ra ngoài, hoàn toàn bỏ qua đám người kia. Tô Vi cũng ngây ngẩn cả người, tùy ý để Diệp Khiêm kéo đi ra ngoài.
Lúc về đến trong văn phòng, Tô Vi giãy giụa thoát khỏi tay Diệp Khiêm, đi đến vị trí của mình ngồi xuống, nhìn Diệp Khiêm, nói: "Cảm ơn ngươi mới vừa rồi đã giúp ta, những kẻ gọi là thân nhân lại không bằng một người ngoài, thật là bi ai a."
"Nữ vương bệ hạ, ta cũng không phải là người ngoài, ta là đầy tớ trung thành của ngươi nha." Diệp Khiêm cố ý trêu đùa nói.
Tô Vi nở nụ cười một chút, bất quá nhưng lại là nụ cười đắng chát, nói: "Tuy ngươi giúp ta áp chế bọn họ, thế nhưng mà phần mềm máy tính này còn có bộ phận rất quan trọng yếu chưa hoàn thì, chỉ còn có mười mấy tiếng đồng hồ, căn bản không có khả năng hoàn thành." Thở dài, Tô Vi bấm số điện thoại trợ lý, nói "Ngươi vào đây một chút!"
Rất nhanh trợ lý liền gõ cửa đi đến, Tô Vi nói: "Nói cho mọi người, kế hoạch cùng tập đoàn Moore hợp tác cần phải chuẩn bị kỹ càng, ngày mai bọn họ sẽ tới đây, nói với mọi người đêm nay vất vả một chút, thức nguyên đêm cố gắng hoàn thành phần mềm máy tính, tiền lương sẽ được tính gấp ba."
"Vâng!" Trợ lý lên tiếng, đi ra ngoài.
Tô Vi nhìn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Ngươi cũng đi đi, láy xe của ta mà lái trở về, ta đêm nay muốn ở lại công ty."
"Ta ở lại cùng ngươi." Diệp Khiêm nói, "Tuy ta đối với phần mềm máy tính không hiểu, nhưng tối thiểu ta có thể bưng trà rót nước cho mọi người nha."
Cảm kích nhìn Diệp Khiêm, trong ánh mắt Tô Vi lóe ra một tia óng ánh, có chút nghẹn ngào nói một câu, "Cảm ơn!"
"Ta đây đi ra ngoài trước." Diệp Khiêm nói xong, quay người đi ra khỏi văn phòng Tô Vi. Lúc đến bên cạnh trợ lý của Tô Vi, Diệp Khiêm hỏi: "Có tư liệu phần mềm máy tính kia không, cho ta xem một chút."
"Có!" Trợ lý cuống quít đưa cho Diệp Khiêm một đống tư liệu.
"Cảm ơn!" Diệp Khiêm nói một câu, sau đó hỏi, "Công ty có máy quét không?"
"Ngươi muốn quét hình những tư liệu này?" Trợ lý nói, "Không cần phiền toái như vậy, trong máy vi tính của ta có lưu lại những tư liệu này, ngươi trực tiếp đến xem là được rồi."
"A, vậy ngươi cho ta mượn máy tính sử dụng một lúc, cám ơn ah." Diệp Khiêm vừa nói vừa đi đến vị trí của trợ lý ngồi xuống, nói, "Ngươi lo chuyện của ngươi đi, ta xem một mình là được."
Trợ lý đáp ứng, quay người ly khai.
Đối với máy vi tính Diệp Khiêm cũng chỉ biết sử dụng để chat, gửi email, hoặc là xem phim, còn muốn viết phần mềm máy tính là suy nghĩ hão huyền. Bất quá, cũng may ở bên trong Nanh Sói có một thiên tài máy tính, Jack. Diệp Khiêm gọi một cuộc điện thoại cho Jack, đem chuyện này nói đơn giản một chút, sau đó đem tư liệu truyền tới.
Sau một lát, Jack gọi điện thoại trở lại, xem thường nói với Diệp Khiêm, "Ngươi đây là đang bôi nhọ chỉ số thông minh của ta sao, phần mềm đơn giản như vậy cũng không biết xấu hổ lấy ra cho ta xem? Chờ, hai giờ, sau hai giờ ta sẽ hoàn thành nó cho ngươi."
Diệp Khiêm thiếu chút nữa là máu phun ra ngoài, mịa, nguyên tập đoàn Tứ Hải làm cả ngày lẫn đêm vẫn không xong, kết quả đã tay Jack lại biến thành bôi nhọ chỉ số thông minh của hắn. Một nan đề để cho tập đoàn Tứ Hải đau đầu không phá được nan, vậy mà Jack lại nói chỉ cần hai giờ là có thể hoàn thành. Đúng là người so với người thật sự là tức chết người a.
Bất quá bất kể như thế nào, chuyện này xem như trên cơ bản đã giải quyết, Jack đã nói hai giờ hoàn thành, Diệp Khiêm tin tưởng hắn nhất định có thể hoàn thành. Jack không phải là loại người, chỉ có thể nói mà không làm được, nếu làm không được thì hăn sẽ nói làm không được, nói hai giờ có nghĩa là giải quyết chuyện này không vượt qua hai giờ.
Sau hai tiếng đồng hồ, Jack quả nhiên đem phần mềm đã hoàn thành toàn bộ chuyển tới, Diệp Khiêm cũng không biết là đúng hay sai, bất quá nếu là Jack gửi tới, Diệp Khiêm tin tưởng nhất định là không có sai. Dùng ổ cứng di động đem phần mềm Jack đã hoàn thành copy xuống, sau đó đi vào văn phòng Tô Vi.
Tô Vi đang vùi đầu vào máy vi tính để làm việc, một bộ dáng rất nghiêm túc, thần sắc có chút mỏi mệt. "Muốn đi ăn gì hay không?" Diệp Khiêm nói.
Tô Vi hiển nhiên không ngờ có người lại đi vào, nên hoảng sợ. Sau khi nghe được âm thanh của Diệp Khiêm, Tô Vi trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Ta vừa rồi đã nói với ngươi, vào phòng làm việc của ta thì phải gõ cửa trước à."
Diệp Khiêm cũng hiểu rõ tâm tình của nàng lúc này, cho nên cũng không có tức giận, hắc hắc cười cười, nói: "Tốt rồi, không cần khẩn trương như vậy rồi, đi ăn cơm. Muốn ăn cái gì ta mời khách, ách, không đúng, có lẽ ngươi mời khách mới đúng, ngươi phải hảo hảo khao thưởng ta mới được."
Tô Vi có chút sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi: "Khao thưởng ngươi? Khao thưởng ngươi cái gì?"
Cười cười, Diệp Khiêm cầm ổ cứng di động trên tay đưa tới, nói: "Ngươi mở ra nhìn xem sẽ biết a, ta đã nói không có người nào có thể đoạt được tập đoàn Tứ Hải của ngươi."
Tô Vi cũng không rõ ràng Diệp Khiêm đến cùng đang làm cái gì, mê hoặc nhìn hắn một cái, tiếp nhận ổ cứng di động, sau đó gắn vào trong máy vi tính. Tô Vi nghi hoặc mở tài liệu bên trong ổ cứng di động ra, lập tức bị hù nhảy dựng, không khỏi kêu "Ah" một tiếng, sau đó phẫn nộ quát: "Diệp Khiêm, ngươi đang nhàn rỗi nhàm chán sao? Ngươi không phát hiện ta hiện tại đang rất phiền sao? Đi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài cho ta."
Diệp Khiêm cũng không nghĩ tới Tô Vi vậy mà phát hỏa lớn như vậy, trong nội tâm hung hăng đem Jack mắng một lần, vừa rồi nếu là hắn mở ra tập tài liệu cũng sẽ bị hoảng sợ giống như vậy. Có lẻ là Jack cảm thấy Diệp Khiêm cầm vấn đề này để vũ nhục chỉ số thông minh của hắn, cho nên cài đặt một popup khủng bố lúc mở tài liệu ra, vì vậy Tô Vi mới bị hù dọa kêu to.