Chương 17: Anh Em Trò Chuyện

Lí Hạo nhìn Lâm Nhu Nhu, nhìn Diệp Khiêm nở nụ cười mập mờ, nói: "Nhị ca, anh cứ trò chuyện, em đi vào trước."

Diệp Khiêm tự nhiên hiểu bộ dáng tươi cười của Lí Hạo là có ý gì, nhất định là hiểu lầm giữa hắn cùng lâm Nhu Nhu có quan hệ mờ ám. Bất quá Diệp Khiêm cũng không có giải thích, loại chuyện này có đôi khi càng giải thích càng không rõ ràng. Diệp Khiêm thật không ngờ Lâm Nhu Nhu vậy mà đối với mình lại quan tâm như vậy, khiến cho hắn có cảm giác giống như lọt vào trong sương mù, chẳng lẽ cô ấy thật sự thích mình? Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ.

Thấy Lí Hạo đã đi vào trong phòng bệnh, Diệp Khiêm nở nụ cười, nói: "Anh không sao, cám ơn em đã quan tâm."

Tối hôm qua lúc Lâm Nhu Nhu trực ban đã đặc biệt chạy tới phòng bệnh của lão tía, phát hiện Diệp Khiêm không có ở đó, vì vậy nói bóng nói gió, hỏi thăm ra Diệp Khiêm bị cục cảnh sát bắt đi rồi, không khỏi lo lắng không thôi. Suốt cả một buổi tối, trong lòng của Lâm Nhu Nhu nóng như lửa đốt, làm việc gì cũng không yên lòng, hiện tại đã nhìn thấy Diệp Khiêm, tảng đá trong lòng cũng được để xuống. Nghe Diệp Khiêm nói xong, Lâm Nhu Nhu cảm giác được biểu hiện vừa rồi của mình có chút kích động quá mức, khuôn mặt không khỏi có chút hồng lên, ngượng ngùng không thôi. "Anh không có việc gì thì tốt rồi, vậy em đi trước." Lâm Nhu Nhu phát hiện mình giờ phút này vậy mà không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Khiêm, lúc thoáng nhìn qua ánh mắt của Diệp Khiêm, ngực đập giống như có con nai đi loạn. Nói vừa xong, Lâm Nhu Nhu liền chạy đi giống như chạy trốn.

Diệp Khiêm bị cử động của Lâm Nhu Nhu làm cho sững sờ, nhìn bóng lưng của Lâm Nhu Nhu rời đi, Diệp Khiêm mở miệng kêu lên: "Ai, Tối nay có rãnh không? Anh mời em ăn cơm!"

Lâm Nhu Nhu dừng bước lại, nhưng cũng không dám quay đầu lại, trầm mặc một lát, hồi đáp: "Tối nay sáu giờ, em ở trước cửa bệnh viện chờ anh." Nói xong, vội vàng chạy đi. Trở lại phòng y tá, Lâm Nhu Nhu "Phanh" một tiếng đóng cửa lại, vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình, hít thở sâu vài hơi, lẩm bẩm nói: "Mình đây bị làm sao vậy?" Nhớ tới chuyện Diệp Khiêm hẹn cô ăn cơm, Lâm Nhu Nhu nhịn không được cười rất vui vẻ.

Sau khi thăm lão tía, Lí Hạo cùng Diệp Khiêm đi ra ngoài tìm tiệm cơm ngồi xuống, vốn định thông báo cho lão đại Triệu Cương cùng đi ăn cơm, thế nhưng mà gọi điện thoại nhưng không có người bắt máy. Lí Hạo cũng biết rõ, Triệu Cương đang ở trong quân đội kinh đô, rất khó có thời gian rãnh để trở về.

Tùy tiện chọn chút thức ăn, Lí Hạo mở miệng nói: "Nhị ca, mấy năm này anh ở nơi nào? Như thế nào không liên lạc với gia đình?"

"Đều ở nước ngoài!" Diệp Khiêm đơn giản nói.

Lí Hạo biết rõ Diệp Khiêm không muốn nói, cũng không có miễn cưỡng, nói tiếp: "Nhị ca, chuyện của lão tía em cũng nghe nói, em thấy coi như xong đi. Hiện tại toàn bộ cảnh sát thành phố đều ra quân bảo đảm an ninh trật tự, nếu chuyện này làm lớn lên thì đối với anh cũng không tốt, hơn nữa đối phương cũng có chút địa vị."

Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói: "Chuyện của anh, anh sẽ tự tính toán, nhưng chuyện đánh bị thương lão tía tuyệt đối không thể cứ như vậy bỏ qua được. Lão Tam, chẳng lẽ em bây giờ trở thành quan lớn liền quên ân tình của lão tía sao? Nếu như không có lão tía, thì em cùng anh còn có cơ hội ngồi ở chỗ này nhàn nhã ăn cơm sao? Em còn có cơ hội leo lên chức cục trưởng cục công an sao?"

"Nhị ca, anh đây là đang xem thường em sao, Lí Hạo em là loại người vong ân phụ nghĩa sao?" Lí Hạo nói.

Trông thấy biểu lộ của Lí Hạo, Diệp Khiêm cũng biết lời nói vừa rồi của hắn có chút quá mức, ngữ khí liền nhẹ xuống, nói: "Thật xin lỗi, anh đã quá nặng lời. Bất quá lão Tam, chuyện này anh sẽ không bỏ qua như vậy, trừ phi ông ấy tự mình tới xin lỗi lão tía."

Lí Hạo chứng kiến biểu lộ kiên quyết của Diệp Khiêm, có chút thở dài, không có khuyên hắn nữa. Tính tình của Diệp Khiêm hắn biết rõ, nếu như không phải vì quá trọng tình trọng nghĩa, thì lúc trước cũng sẽ không vì hắn mà đánh trọng thương một vị đại ca xã hội đen, bị buộc phải chạy trốn. "Nhị ca, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho em." Lí Hạo nói.

Diệp Khiêm gật đầu nói: "Anh biết rồi. Không nói những chuyện này nữa, đúng rồi, nghe nói em đã kết hôn, Nhị ca còn không có chúc mừng em."

Nhắc tới lão bà của mình, Lí Hạo cũng không khỏi lộ ra một nụ cười hạnh phúc. Lúc trước Hiểu Mai chính là hoa hậu giảng đường a, người theo đuổi cô ấy nhiều không kể xiết, bất quá cuối cùng vẫn bị tiểu tử nghèo Lí Hạo lấy về nhà. Hiện tại cô ấy là bác sĩ ở bệnh viện thành phố, đầu năm nay vừa sinh một tên tiểu tử, một nhà ba người, cuộc sống gia đình luôn hạnh phúc và ngọt ngào. Quan trọng là Hiểu Mai rất hiền lành, lúc trước khi Lí Hạo yêu cầu đem lão tía về nhà ở cùng, Hiểu Mai lập tức đồng ý không có nửa điểm cự tuyệt, hơn nữa còn cùng Lí Hạo đi mời lão tía về sống chung, chỉ là cuối cùng lão tía lại không có đồng ý. "Nhị ca, anh cũng không còn nhỏ, nếu không em để cho Hiểu Mai giới thiệu cho anh một người? Cô ấy có rất nhiều đồng học còn chưa có kết hôn, đều là mỹ nữ không đó." Lí Hạo nói.

Diệp Khiêm lắc đầu, nói: "Thôi được rồi, người ta đều tốt nghiệp đại học, làm sao có thể vừa ý tên tiểu tử nghèo như anh được."

"Nhị ca, em tin tưởng anh so với bất luận người nào đều không có chênh lệch." Lí Hạo tự đáy lòng nói.

Diệp Khiêm nở nụ cười, nói: "Đừng có khoa trương anh như vậy, làm thế anh sẽ kiêu ngạo đó."

Nhìn thấy bộ dáng thoải mái của Diệp Khiêm, nội tâm Lí Hạo cũng nở nụ cười. Trong lòng của hắn, vẫn cảm thấy rất áy náy đối với Diệp Khiêm, lúc đối mặt Diệp Khiêm trong nội tâm cũng có chút áp lực, hiện tại nhìn thấy Diệp Khiêm có bộ dáng thoải mái như vậy, trong nội tâm cũng tốt hơn rất nhiều.

Kỳ thật đối với chuyện tình cảm, Diệp Khiêm một mực đều muốn tùy duyên. Hắn đã ngũ qua với không ít cô gái, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như hắn chưa từng nói chuyện yêu đương với ai, tựa hồ có chút tiếc nuối ah.

Cơm trưa chấm dứt trong không khí vui sướng. Trong lúc ăn cơm, Lí Hạo ám chỉ qua sẽ giúp Diệp Khiêm tìm công việc, nhưng lại bị Diệp Khiêm cự tuyệt, không phải hắn không lĩnh tình Lí Hạo, mà là hắn cảm thấy không cần phải phiền toái Lí Hạo. Hơn nữa hắn cũng không có thiếu tiền, tìm công việc cũng chỉ để cho lão tía an tâm, không cần lo lắng hắn giống như trước cả ngày ở bên ngoài lêu lổng.

Lí Hạo vốn định lái xe đưa Diệp Khiêm trở lại bệnh viện, nhưng bỗng nhiên nhận được điện thoại trong cục, đành phải chạy trở về. Lúc trên đường tới bệnh viện, Diệp Khiêm gọi điện thoại cho Tiểu Long Nữ. Người ta đã giúp hắn tìm được người rồi, mà hắn còn có một nửa khoản tiền chưa có trả, làm người quan trọng chính là chữ tín, hơn nữa cũng không cần phải vì một ít tiền mà trêu chọc phiền toái không cần thiết.

Thời diểm nhận được điện thoại của Diệp Khiêm, Tiểu Long Nữ rất vui vẻ, thế nhưng mà Diệp Khiêm chỉ nói đơn giản là buổi tối sẽ đem tiền đưa qua cho cô, sau đó liền cúp điện thoại. Trong nội tâm Tiểu Long Nữ có chút tức giận, chưa từng có người đàn ông nào đối xử với cô như vậy. Bất quá đàn ông như vậy tựa hồ càng có nam tính, càng có tính khiêu chiến.