- Anh ấy bị ả hồ ly nhà họ Phí bắt đi mất rồi. Chú không biết đâu, nhà họ Phí ấy người mạnh thế đông, chưa biết chừng...chưa biết chừng...hức... hức...
Tiểu Vân Tuyết ngữ khí yếu đuối mười phần, nước mắt lưng tròng rấm rức khóc kể.
- Có phải...có phải...
Vương Kỳ nhìn tiểu cô nương vành mắt đỏ hoe, không biết làm sao dỗ nàng, ngập ngừng lo lắng hỏi.
- Híc, đám người truy giết cháu có lẽ là nhà họ Phí không chừng.
Diệc Vân Tuyết bề ngoài đáng thương vô tội, nhưng trong lòng lại độc ác nghĩ thầm:
"Vương Kỳ Phong ơi Vương Kỳ Phong, để xem ta làm sao ly gián hai cha con nhà ngươi.
Đến lúc hai nhà Phí Vương kết thù, không cần ta ra tay ngươi cũng sẽ bị Phương Thiên môn chém chết, hừ."
"Mạc Tư Thành, lão già này không phải là con người thâm độc như vậy. Có gì đáng ngờ ở đây ư?"
Vương Kỳ ở một bên cũng cúi đầu suy tư.
Mạc Tư Thành chính là Đại Trưởng lão của Phương Thiên môn, cũng chính là người đại diện của Phí gia ở thành Gia Định.
Nhiều lần làm ăn qua lại, Vương Kỳ cũng có chút hiểu con người của lão già này, lão không phải là kẻ nhẫn tâm trực tiếp sai người đuổi giết cô bé nhỏ này được.
- Hức... hức...
Dường như nhìn ra sự nghi ngờ trong lòng Vương Kỳ, Diệc Vân Tuyết ánh mắt chợt lóe, tiếp tục khóc kể:
- Phí Kiều Nhan đó, hức...hức, chú xem này, đây là tấm hình người ta chụp lại được.
Tay nàng đưa vào túi áo, nắm lấy một tờ tiền sau đó thi phép, huyễn hóa thành một tấm hình, ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp run run đưa qua.
Bên trong tấm hình là hình ảnh Phí Kiều Nhan vung thương đập vào vai nàng, còn Vương Kỳ Phong thì chỉ trơ mắt đứng nhìn ở một bên.
Tấm hình nửa thật nửa giả, thật ở đây chính là khoảnh khắc Kiều Nhan đánh nàng rớt đài ở Đại Hội Luận Võ thành Hoàng Liên, được thần thức nàng mô tả lại cực kỳ chân thực.
Còn lại đều là giả đấy.
Nhưng bằng mắt thường, Vương Kỳ làm sao có thể nhìn rõ chân tướng được, rất nhanh đã bị tấm hình thâm độc này kích nộ.
Hắn tức giận bóp nghiến tấm hình, phẫn nộ gầm lên:
- Thằng khốn đó, để chú lôi đầu về đánh gãy hai chân nó.
- Đừng chú ơi, anh ấy dù sao cũng chỉ là người phàm, không thể ngăn cản cô ta được.
Diệc Vân Tuyết nghe vậy vội chạy đến nắm lấy cánh tay Vương Kỳ, đầy vẻ tội nghiệp nói:
- Chú đừng đánh, tội anh ấy.
- Hừ, người phàm thì thế nào. Người phàm cũng đâu thể trơ mắt nhìn người khác ỷ mạnh hiếp yếu được.
Nhìn lệ nóng chực trào nơi khóe mắt cô gái nhỏ, dù nàng có bị ức hiếp cũng không hận Vương Kỳ Phong, lại còn bảo vệ cho nó nữa.
Càng nhìn cô bé lại càng thấy ưng ý, hắn bèn nhẹ vỗ cánh tay nàng, hạ giọng an ủi:
- Theo chú về dưỡng thương trước, sau đó chúng ta đến nhà họ Phí, chú sẽ đòi lại công bằng cho cháu.
"Cô bé vừa xinh đẹp vừa biết nghĩ cho con trai mình như này, đi đâu để tìm được một người con dâu tốt như vậy chứ.
Thằng Phong thật đúng là mắt chó mù màu, tốt số không biết hưởng, thật ngu dốt mà."
Vương Kỳ nghĩ thầm, bất tri bất giác hắn đã xem nàng như con dâu tương lai của mình rồi.
...
- Vân Tuyết, cháu quen thằng Phong nhà chú như thế nào vậy?
Hai người nhanh chóng xuống núi, tuy Vương Kỳ luôn đi trước mở đường hòng che chở cô gái nhỏ, nhưng Diệc Vân Tuyết thầm mong đi nhanh về nhanh, sớm ngày trở lại Gia Định nên mọi mối nguy đều bị nàng âm thầm xử lý.
Dọc dường, Vương Kỳ dò hỏi Diệc Vân Tuyết chuyện tình giữa con trai mình và nàng, mới biết được;
Thì ra nàng là một tán nhân tu luyện trong thế giới nhỏ, một lần ra ngoài Đại Việt lịch luyện, vô tình kết bạn cùng Phùng Thị Mỹ Duyên, học trò của bà xã mình, mới trở thành chị em thân thiết.
Bà xã nhà mình vì muốn nhanh chóng thu lại thằng con trai nên đẩy Mỹ Duyên đến nhà Vương Kỳ Phong, hòng nhanh chóng cho hai đứa kết hôn.
Diệc Vân Tuyết lo lắng cho cô bé nên đi theo, bảo vệ Mỹ Duyên không bị thằng Phong ức hiếp.
Ai ngờ bảo vệ chị em tốt đâu chưa thấy, nàng lại góp luôn trái tim mình cho thằng Phong rồi.
Vân Tuyết gương mặt đầy nét u buồn, nửa thật nửa giả kể lại;
Nàng ngây thơ tin lời thằng Phong, dẫn nó vào thế giới nhỏ;
Tưởng rằng nên đôi, ai ngờ Vương Kỳ Phong có mới nới cũ;
Gặp Phí Kiều Nhan liền mê muội, trơ mắt nhìn Vân Tuyết bị Đại tiểu thư nhà họ Phí ức hiếp, thậm chí là truy sát, cuối cùng mới rơi xuống vùng núi hẻo lánh này.
Câu chuyện hết chín phần giả, chỉ có một phần thật, nhưng Vương Kỳ chỉ là người ngoài cuộc, làm sao hiểu được.
Thế nên rất nhanh hắn đã bị cô gái đáng thương dẫn dắt, đáy lòng đầy phẫn nộ với cách hành xử vô ơn của con trai mình.
Một ngày sau, cả hai cuối cùng cũng ra đến đường lộ, Vương Kỳ bắt xe khách dẫn theo Diệc Vân Tuyết đi đến trung tâm thành phố Buôn Mê.
Ở đây có chi nhánh lớn của Vương thị, nên mọi thủ tục đều được cấp dưới thu xếp ổn thỏa, hai người nhanh chóng ngồi máy bay trở về Gia Định ngay trong đêm.
...
- Hạnh này, cô gái xinh đẹp kia ở đâu ra vậy?
Dưới sảnh lớn của trụ sở chính tập đoàn Vương thị, tuy mới sáng sớm nhưng nhân viên hầu như đã đến đông đủ.
Người nào việc nấy, mọi người sắp xếp chuẩn bị công việc xong đâu vào đó, lúc này mới rủ nhau đi uống cà phê ăn sáng.
Căn tin ở ngay một bên, trong lúc chờ đợi khách khứa, thư từ tín chỉ cùng hàng hóa quan trong, nhân viên ở đây sẽ được tự do làm điều mình thích, tỷ như:
Ăn sáng, đọc báo, chơi game, uống trà uống cà phê, thậm chí là đi dạo trong khuôn viên trụ sở để bàn bạc về công việc đều được.
Đây chính là văn hóa của trụ sở chính, cũng chính là đãi ngộ mà nhân viên làm việc tại chi nhánh khác đều ao ước.
Mong được một lần được điều về làm việc ở đây.
Phòng ăn dưới sảnh hôm nay phá lệ đông hơn mọi ngày, mọi người tốp năm tốp ba tụ lại bàn tán, ánh mắt chăm chú nhìn về phía góc sảnh lớn.
Nơi đó là bộ bàn ghế sô pha để tiếp khách, lúc này lẳng lặng ngồi một cô gái mặc áo thun trắng.
Vóc dáng yểu điệu dịu dàng, khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo không chút tỳ vết, khiến người đi ngang qua đều phải ngoảnh đầu nhìn lấy nàng.
Ấm trà trên bàn bốc lên khói trắng đầy mờ ảo, nàng khẽ nhón hai ngón tay ngọc, nhẹ nhàng nâng lên ly trà đặt vào bờ môi phấn nộn;
Cử chỉ tao nhã nhẹ nhàng liền mạch như nước chảy mây trôi khiến người xem không khỏi cảm thấy người đẹp ý vui.
Cả đám nhìn về phía nàng đều ngất ngây đến mê mẩn.
- Cái Hạnh thường ngày đi sớm nhất, có biết cô gái xinh đẹp kia là ai không?
Nhìn ngắm một hồi, mọi người mới dồn lại hỏi cô tiếp tân trẻ tuổi nhất ở đây.
- Em chịu á, lúc đến công ty đã thấy cô ấy ngồi ở đấy, ấm trà trên bàn cũng đã vơi hơn nửa rồi.
Xuân Hạnh ngúng nguẩy đuôi tóc, chu môi đáp.
- Kỳ quái, chẳng lẽ cô ta ở đây từ tối đến giờ?
- Chắc vậy, có lẽ tối qua cô ấy ngủ ở đây á nhỉ.
- Người gì đâu mà đẹp dữ vậy trời.
Mọi người tiếp tục xì xào bàn tán.
Mặc dù rất tò mò với thân phận của cô gái, nhưng vẻ ngoài hờ hững, dường như không màng đến ngoại vật của nàng khiến cho người khác e ngại.
Dù là mấy tên đẹp trai ở đây cũng phải tự ti trước vẻ đẹp mê người của nàng.
Và quan trọng nhất là, chưa biết chừng cô ấy có quan hệ với ông chủ nha.
- Kìa, Tuấn Anh vào rồi kìa.
Trông thấy Nguyễn Tuấn Anh, đội phó đội bảo an bước vào sảnh, sau đó đi vào căn tin mua đồ ăn sáng như mọi ngày, mọi người bèn kéo y lại, liên mồm dò hỏi:
- Tuấn Anh, cô gái mặc áo thun trắng kia là ai vậy?
- Từ từ tôi mua ổ bánh mỳ đã, đừng có kéo hư áo.
Tuấn Anh chật vật chen ra khỏi đám người nhiều chuyện, đến quầy lấy hai ổ bánh mỳ kèm một chai nước suối.
Mọi người tuy sốt ruột nhưng cũng phải ráng đợi.
Không để mọi người đợi lâu, y đem đồ ăn đến bàn ăn, vừa gặm bánh mỳ vừa kể:
- Cô ấy là người yêu của cậu chủ.
- Cậu chủ?
Mọi người nhất thời sửng sốt, buột miệng phản bác:
- Cậu chủ chỉ mới mười tuổi, làm sao quen cô gái kia được?
- Mấy người nghĩ gì á?
Tuấn Anh bĩu môi đầy xem thường, trợn mắt nhìn đám người nói:
- Người yêu của cậu Hai đó trời.
- À, haha.
Mọi người lúc này mới chợt nhớ đến cậu Hai.
Mấy năm rồi, từ khi cậu Hai nhường quyền thừa kế cho người con thứ, thì khi nhắc đến cậu chủ, mọi người vô thức nghĩ ngay đến cậu Ba.
Cũng không trách mọi người hiểu lầm được, người có liên quan đến cậu Hai khi đến đây đều bị ông chủ nhìn không vừa mắt.
Chỉ có cô gái này là ngoại lệ.
Đến trụ sở chính tập đoàn chẳng những không bị đuổi đi, mà còn được ở lại qua đêm luôn nha.
- Cơ mà, người yêu của cậu Hai chẳng phải là Mỹ Duyên hay sao?
- Đúng vậy, ngoài hai cô bé luôn sống cùng cậu Hai từ nhỏ, thì nữ nhân duy nhất có quan hệ với cậu ấy chính là Mỹ Duyên, học trò của bà chủ thôi.
- Nghe nói Mỹ Duyên còn dọn đến ở với cậu Hai nữa.
- Hoàn toàn không phải là cô gái này.
Mọi người càng nghĩ càng thấy sai sai, liên tục bàn tán.
- Chuyện của cậu chủ, mấy người thì biết gì?
Tuấn Anh xùy mũi đáp.
- Vậy anh biết cái gì nè?
Xuân Hạnh ỏng ẹo chiếc eo như rắn nước, đi đến ngồi cạnh Tuấn Anh, khẽ huých cùi chỏ vào hông y, nheo mắt cười hỏi.
- À ừ, e hèm...
Hương thơm thiếu nữ quyện cùng mùi hương nước hoa cao cấp tràn vào mũi, khiến cho Tuấn Anh có chút lúng túng, vội sửa lại cổ áo một chút, hắng giọng đáp:
- Ừ thì tối qua ông chủ dẫn cô ấy về đây.
Mọi người ngửi được mùi, bèn dỏng tai lên nghe.
- Chỉ thấy ông chủ vô cùng tức giận, đòi kiếm cậu Hai về nhà ngay lập tức.
- Còn muốn đánh gãy hai chân cậu ấy nữa.
Ồ
Nghe đến đây, ai nấy đều kinh ngạc đồng loạt ồ lên, liên mồm bàn luận xôn xao.
- Căng vậy cơ à.
- Lần đầu thấy ông chủ giận đến vậy á.
- Ừ, lần trước cậu Hai gây ra chuyện lớn, ông chủ tuy giận nhưng cũng không đến mức này đâu.
- Rốt cuộc cậu Hai làm gì cô ấy mà ông chủ phản ứng ghê vậy anh?
Xuân Hạnh len lén liếc cô gái trẻ kia một cái, nhỏ giọng hỏi.
- Tôi cũng chỉ là người ngoài cuộc, không dám bàn chuyện của cậu Hai.
Tuấn Anh cẩn thận đáp.
- Vậy là anh biết chuyện gì hả, mau kể em nghe xem nào.
Xuân Hạnh nũng nịu lắc lắc cánh tay y.
Người đẹp ngồi cạnh liên tục năn nỉ, bất đắc dĩ Tuấn Anh bèn đáp:
- Tôi cũng chỉ nghe kể lại thôi.
- Nghe nói cô gái này là người yêu của cậu Hai, không biết đã xảy ra chuyện gì mà ông chủ vô tình gặp được nàng trong núi, cứu nàng một mạng, rồi hôm qua mới dẫn cô ấy về đây á.
- Ui, kinh khủng vậy cơ à.
Mọi người nghe vậy liền tưởng tượng ra hình ảnh một chàng trai trẻ hung ác ném người yêu của mình vào trong núi hoang.
Không chút thương tiếc lạnh lùng rời đi. Bỏ cô gái nhỏ một mình trong đêm tối, giữa chốn núi rừng heo hút.
- Ác, không ngờ cậu Hai lại độc ác như vậy.
- Đùa giỡn tình cảm con gái nhà người ta thì thôi đi, còn nhẫn tâm ném nàng vào trong núi hoang, giữa một rừng cọp sói nữa chứ, chậc chậc.
- Đúng là tác phong của cậu Hai, cấp một thì trốn học, thuê thầy giáo làm giả học bạ, lên cấp hai thì đến công ty đánh người, cạy két sắt, rồi còn bỏ nhà ra đi nữa.
- Chứng nào tật nấy, thật hết nói nổi.
Ánh mắt mọi người đầy thương cảm nhìn về phía cô gái trẻ đang ngồi trên ghế sô pha, có chút xót thương nghĩ thầm:
" Thật tiếc cho cô gái ấy.
Hồng nhan bạc mệnh mà."
- Mà anh có biết cô ấy tên gì không?
Xuân Hạnh tò mò hỏi.
- Hình như là... họ Diệc tên Vân Tuyết thì phải?
Tuấn Anh ngập ngừng đáp.
- Diệc Vân Tuyết à, tên cũng như người, đều thật đẹp.
Xuân Hạnh vừa ngưỡng mộ vừa ước ao, chăm chú nhìn về phía cô gái kia không rời mắt.
Lặng yên ngồi trên ghế sô pha, thần thức thu hết những lời bàn tán xôn xao của đám nhân viên vào tai, Diệc Vân Tuyết trong lòng thích ý không thôi.
Nhịn không được vui vẻ trong lòng, nàng giả vờ ngoảnh mặt đi, khẽ vén mái ra sau vành tai trắng như thủy tinh, bí mật nhoẻn miệng cười.
Gian kế chia rẽ nội bộ gia đình Vương Kỳ Phong, bước đầu thành công mỹ mãn.
...
- Mỹ nhân à, em cười thật đẹp.
Bất chợt, từ cửa lớn tiến vào một đám người mặc vest đen, dẫn đầu là một chàng thanh niên đẹp trai, gương mặt thanh tú tóc tai bóng mượt áo quần bảnh bao.
Vừa bước vào sảnh lớn, y định kiếm chuyện như mọi ngày, bỗng nhìn thấy nơi góc sảnh Diệc Vân Tuyết đang nhếch môi nhoẻn miệng mỉm cười;
Thời gian như đọng lại xung quanh y, khoảnh khắc mê người như đứng lại;
Khiến y ngây ngẩn đến xuất thần, đôi chân vô thức khựng một nhịp.
- Ôn thần lại đến rồi kìa.
- Hạ Mai Vũ Nam, đại thiếu gia nhà Hạ Mai, thằng này thật quá đáng.
- Hơn một tháng này, ngày nào thằng ôn đó cũng đến công ty kiếm chuyện, còn đòi mua lại tòa nhà này, mua cả tập đoàn Vương thị nữa.
- Thật quá quắt.
Mọi người trông thấy người đến gây sự, lập tức tràn đầy bức xúc mắng.
Mọi âm thanh biểu cảm của đám nhân viên đều được Diệc Vân Tuyết nghe thấy, nàng ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt đáng thương mười phần hướng Hạ Mai Vũ Nam, kinh sợ hỏi:
- Anh... tôi không quen biết anh.
- Đừng sợ, đừng sợ em gái.
Nhìn thấy vẻ e sợ của mỹ nhân, Hạ Mai Vũ Nam vội xua xua tay cho đám đàn em bước lùi lại, cách Diệc Vân Tuyết thật xa mới hạ giọng ôn hòa nói:
- Anh là Hạ Mai Vũ Nam, khách quý của tập đoàn Vương thị. Em là ai, sao lại ngồi một mình ở đây?
- Tôi... tôi không quen biết anh, anh đi đi, chú Kỳ của tôi xuống ngay bây giờ đó.
Tiểu Vân Tuyết vừa ngại ngùng vừa sợ hãi, cúi thấp đầu ấp úng đáp.
Nhìn cô gái lấy Vương Kỳ ra dọa mình, nhưng chẳng có chút khí thế nào, Hạ Mai Vũ Nam không khỏi nhếch môi cười, ha ha nói:
- Haha, chú Kỳ là bạn thân của ba anh, chú ấy bận việc đi xa rồi.
- Chú Kỳ không ở đây ư?
Tiểu Vân Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, tròn xoe mắt hỏi.
- Đúng vậy, nhưng mà, anh biết chú Kỳ ở đâu đấy?
Nhìn cô gái đáng yêu đầy vẻ ngây thơ ngay trước mắt, Hạ Mai Vũ Nam thầm nuốt mấy ngụm nước bọt.
Không ngờ trong lúc đi kiếm chuyện lại bắt được một em thỏ con nha.
- Thật không ạ?
Tiểu Vân Tuyết mừng rỡ bật hỏi.
- Thật, theo anh, anh dẫn em đi gặp chú Kỳ nhé.
Nói rồi, Hạ Mai Vũ Nam không thể nhịn nổi nữa, nhanh chóng bước đến kéo lấy Diệc Vân Tuyết ra khỏi sảnh lớn.
- Tuấn Anh, thằng ôn kia mang người yêu cậu Hai đi rồi kìa, mau ra cản lại.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đám nhân viên chỉ mới nhìn thấy Hạ Mai Vũ Nam tiến đến bắt chuyện cùng Vân Tuyết.
Không biết nói chuyện gì, nhưng chỉ mấy câu đã bắt người đi rồi.
Mọi người chỉ kịp la lên cảnh báo, nhưng đã quá muộn.
Nguyễn Tuấn Anh vội chạy ra nhưng đã bị đám hộ vệ của Hạ Mai Vũ Nam chặn lại, ở bên ngoài, đội bảo an tòa nhà cũng đang bị người nhà Hạ Mai kiềm chế.
Hết cách, Nguyễn Tuấn Anh chỉ biết đứng sau cửa kính nhìn Diệc Vân Tuyết ngồi vào xe của Hạ Mai Vũ Nam.
- Lớn chuyện rồi.
Tuấn Anh vội quay đầu chạy đến thang máy lên gọi ông chủ, hy vọng Vương Kỳ sẽ nhanh chóng cứu được nàng.
Rầm rầm rầm
Kétttttt
- ÁAAAAAAA
Thế nhưng vừa mới quay đầu đi, một loạt chuỗi âm thanh đinh tai nhức óc vang lên;
Tiếng động cơ ô tô nổ rầm rầm;
Tiếng bánh xe nghiến vào mặt đường cực kỳ chói tai;
Tiếng mọi người kinh hãi hét lớn.
Ào ào.
Từ bên trong phòng ăn, đám nhân viên mặt đầy vẻ hoảng sợ ùa nhau chạy ra, ai nấy mặt mày tái xanh khiếp sợ nhìn ra ngoài sân trước.
Vừa quay đầu lại, thì cảnh tượng kinh khủng khiếp ngay trước mắt khiến cho trái tim Nguyễn Tuấn Anh sợ muốn bay khỏi lồng ngực:
Máu tươi văng tung tóe khắp nơi;
Người chết, người thì tứ chi bị dẫm nát bấy, người bị thương nằm lăn lộn trên đất.
Cây cối đổ rạp xuống, xe cộ bị móp méo, bị lật ngửa giương bốn bánh lên trời, thậm chí có xe còn đang bốc khói đen nghi ngút;
Khung cảnh phải nói là thảm thiệt đến đỉnh điểm.
----*----
- Hoang đường.
Rầm
Vương Kỳ tức giận đập bàn rống lớn.
Trong phòng chủ tịch trên tầng cao nhất của tập đoàn, hắn vừa xem tấm thiệp mời trên tay, vừa nghiến răng căm giận nói:
- Gặp mặt gia đình hai bên, thằng Phong khốn kiếp, mày muốn chọc tức chết tao mà.
Tấm thiệp mời đỏ thẫm bên ngoài vẽ hình Long Phượng uốn lượn, đề dòng chữ:
"Kính gửi chú Vương"
Lật ra mặt trong, từng hàng chữ ngay ngắn, nét bút uyển chuyển trang nhã, toát ra đầy đủ tâm ý thành khẩn của người viết:
"Chú Kỳ thân mến!
Anh Phong hiện đang ở cùng con, con mạo muội xin phép:
Mời cô chú đến đất tổ nhà họ Phí để gặp mặt gia đình con.
Lần đầu gặp mặt, nhất định con sẽ tiếp đãi cô chú thật chu đáo.
Kiều Nhan kính bút."
- Hay cho con gái lớn nhà họ Phí, dám lấy con trai ông đây ra để uy hiếp Vương Kỳ này sao?
- Thật không coi ai ra gì mà.
Nói đoạn, hắn vừa rút ra di động bấm một dãy số định gọi đi.
Rầm
Thì cửa phòng đột ngột mở tung ra, Nguyễn Tuấn Anh hớt ha hớt hải chạy ngay đến cạnh hắn, mặt mày tái xanh tái méc không còn một giọt máu, miệng mồm liên tục hớp không khí không nói nên lời.
- Có chuyện gì mà gấp dữ vẫy?
Vương Kỳ nhíu mày hỏi.
Thường ngày chàng đội phó bảo an của hắn hành sự tuy còn bốc đồng, nhưng không đến mức như có người chết đến nơi vậy chứ?
- Hức hức,...có người chết, có rất nhiều người chết.
Không ngờ đúng như Vương Kỳ suy đoán, Tuấn Anh vành mắt đỏ bừng, gấp giọng khóc òa hét lớn.
- Hả?
...
- TRỜI MÁ ƠI!!!
Lúc Vương Kỳ xuống tới sảnh lớn, thì ở đây đã đứng đông nghẹt người, cố gắng chen qua đám đông, thì một tràng cảnh thê thảm, thảm khiếp đến cực điểm đập vào mắt khiến cho hắn chỉ biết kinh hãi há hốc mồm, thốt lên đầy khiếp đảm.
...