Chương 81: Phi Kiếm Phá Trời

- Cô ta cũng quá độc ác đi.

Trên đầu chúng nhân ai nấy đều nổi lên một dòng chữ như vậy.

Bọn họ vừa khiếp sợ Tu Chân giả cường đại, nhưng cũng vừa cảm thán Chân Tu quá mức thần kỳ.

Mặc dù, Diệc Vân Tuyết thực lực không mạnh bằng Phùng lão Tác Thiên, nói thẳng luôn là nàng còn chưa đủ tuổi, khi so với một lão bất tử Cổ Việt Võ đã sống quá ngàn năm như vậy.

Thế nhưng, chỉ với một lá Định Thân Phù, nàng liền dễ dàng đem cường giả Viên Mãn Tam Ý bắt chết, rồi một kiếm chém qua, đem lão giết thịt mất;

Đấu pháp kiểu này, lần đầu tiên trong đời bọn họ mới được chứng kiến đấy.

- Này, cô ta là cường đạo, quân giết người cướp của à?

Chỉ thấy, Diệc Vân Tuyết ngón tay khẽ ngoắc một cái, túi gấm đeo bên hông thi thể Phùng Tác Thiên bay lên, như có mắt gọn gàng rơi vào bàn tay nàng;

Tay còn lại thì nàng vung lên, ném ra một đoàn chân hỏa, đem cái xác cùng đầu lâu của lão Phùng đốt thành tro bụi, chân hỏa cuốn qua, thân phàm xác thịt căn bản là không đỡ nổi, chỉ hai ba hơi thở thì đã bị thiêu cháy đến cặn bã cũng không còn.

Cứ như thế, một Viên Mãn Tam Ý giả, mới vừa rồi còn sống sờ sờ, chớp mắt đã bị thiêu đốt không còn một mảnh, tan biến vào trong hư không mất mất;

Nhìn thấy một màn khủng khiếp này, sống lưng chúng nhân đều lạnh buốt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ướt đẫm gấu áo, lông tơ dựng đứng lên khẽ rùng mình một cái.

Nghĩ mà phát sợ, có người yếu bóng vía chịu không nổi mà ngồi phệch xuống đất, vươn tay chỉ về phía Diệc Vân Tuyết, run rẩy lắp bắp:

- Yêu quái...ma nữ...hung vật...

- Hừmmm...

Diệc Vân Tuyết tất nhiên nghe thấy, nhưng không thèm để ý đám kiến hôi ở xung quanh đang nghĩ gì về mình, chỉ quét mắt một vòng, quan sát đám Thiên Cấp cường giả đang đứng bất động ở trên đài tỷ võ đây.

Nghĩ đoạn, nàng rút ra hai lá truyền tống phù ném vào người hai lão giả núi Kỳ Linh, Kỳ Dật cùng Hy Tùng, chắp tay nói:

- Mời lão sư cùng tiền bối dời giá, truyền tống phù nho nhỏ này chỉ dịch chuyển hai vị ra ngoài thành Hoàng Liên năm mươi dặm thôi.

- Sau khi rời thành, xin lão sư cùng tiền bối hãy về núi trước, ngày sau Tiểu Tuyết Nhi sẽ quay về Kỳ Linh Sơn, đạp gai nhận tội ạ.

Mặc dù chút tu vi của Kỳ Dật lão tổ nàng không mấy xem trọng, nhưng lão là anh em kết nghĩa của lão giáo sư, nàng vì tôn ti bối phận nên gọi lão một tiếng tiền bối cũng không ngoa chút nào.

Nói rồi, nàng ngón tay khẽ điểm, đánh ra hai đường chân nguyên vào truyền tống phù, đem hai vị lão tổ Kỳ Linh Sơn biến thành hai luồng ánh sáng trắng, xông thẳng lên trời bay đi mất, mất tăm mất dặm.

- Ui cha...

Đám đông nãy giờ bị Diệc Vân Tuyết liên tục tung ra bùa chú cùng pháp thuật, đánh cho thần trí bọn họ biến thành một bãi bùn nhão hết rồi.

Giờ trông thấy truyền tống phù, cũng chỉ biết ngơ ngác xuýt xoa lên hai tiếng vô nghĩa ấy thôi...

- Hừ, giờ là đến tử kỳ của các ngươi.

Bên trong huyễn ảnh cái chuông lớn lóng lánh ánh vàng kim, được huyễn hóa từ bùa chú của Định Thân Phù;

Lúc này đều là những người mà Diệc Vân Tuyết muốn giết hết;

Vương Nhàn, Lý Như Ngọc, Phí Kiều Nhan một phe.

Phe còn lại là Vân Trung Hậu, Tiểu Chiêu, Niêm Diệu Niêm Duật.

À còn phải tính thêm nhóc con Bánh Bao Hấp đang ngồi bên cạnh Vương Nhàn nữa;

Nhìn đến nhóc con mũm mĩm này, Diệc Vân Tuyết phân ra một luồng thần thức cuốn lấy chiếc ghế dựa mang theo cậu bé bay ra khỏi phạm vi Đại Quảng Trường, nhẹ nhàng đặt cậu nhóc xuống đất, rồi mới thu thần thức về.

Đã xong, bây giờ nơi này đã không còn có người ngoài, chỉ có mỗi hai đám Vương Nhàn và Vân Trung Hậu, đều là những kẻ đáng chết;

Thì tất nhiên sẽ phải trong ngày hôm nay rồi.

- Để ta đưa quý vị xuống suối vàng một lượt nhé.

Nói rồi, Diệc Vân Tuyết đạp phi kiếm bay lên trời, đứng ở trên không trung, nàng đem cả hai tay nắm lấy chuôi kiếm, điên cuồng rót chân nguyên như lũ cuốn của mình vào.

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy, trường kiếm đang từ từ biến lớn lên.

- Nếu không muốn chết, cút khỏi đây mau.

Diệc Vân Tuyết hét lớn, âm thanh như sấm sét rền vang giữa bầu trời, truyền thẳng vào tai của tất cả mọi người ở thành Hoàng Liên bên dưới;

Từ chúng cao thủ cường giả Cổ Việt Võ cường đại; cho đến dân thường phàm nhân yếu ớt nhất, đều có thể nghe thấy rõ ràng từng chữ một.

Bọn họ giật mình tỉnh hồn lại, liền cảm thấy trời đất mới vừa rồi còn sáng trưng, bây giờ đã tối đen một mảnh, khiến cho bọn họ vô thức ngẩng đầu lên nhìn;

Liền lập tức trông thấy một thanh trường kiếm khổng lồ vắt ngang trời cao, đến cả ánh mặt trời chói mắt trên thượng thiên cũng bị nó che khuất mất dạng;

Đem cả thành Hoàng Liên to lớn đồ sộ đặt ngay ngắn nằm bên dưới lưỡi kiếm khủng bố.

- MAU CHẠYYYY...

Không biết là ai gào lên trước, tiếp đó đám đông bên trong thành lập tức tuôn nhau bỏ chạy, mặc kệ công việc mình đang làm là gì, cũng không thèm để ý đến của cải châu báu chất đầy trong nhà kia;

Trong đầu bọn họ lúc này đều chỉ có một một ý nghĩ duy nhất:

- Mau chạy trốn khỏi địa ngục trần gian này, nếu không chắc chắn sẽ phải chết...

...

Chỉ trong chớp mắt thành Hoàng Liên trống trơn, không còn một bóng người nào.

Vù vù vù

Diệc Vân Tuyết cảm thấy mọi chuyện đều đã ổn thỏa, liền đem trường kiếm khổng lồ, như thái sơn áp đỉnh chém xuống thành Hoàng Liên, muốn đem cả tòa thành cùng đám người Vương Nhàn đánh nát thành thịt vụn, ép diệt bọn họ đến cả cặn bã cũng không còn.

- ÔI MÁ ƠIIII...

Chúng nhân mặc dù đã rời khỏi phạm vi thành Hoàng Liên rất xa rồi, nhưng vẫn còn chưa cảm thấy an toàn lại chạy ra thêm một đoạn nữa.

Đến khi bọn họ nghe thấy tiếng vù vùieen tục phát ra từ phía sau lưng, mới giật mình dừng chân, lúc quay người lại, bọn họ đều bị cảnh tượng hùng tráng đồ sộ dọa cho tòe ra quần, hãi hùng khiếp ngồi phệch xuống mặt đất, ngoác mồm trợn mắt kêu gào.

Trong mắt bọn họ là một thanh trường kiếm to khủng bố, to khủng khiếp, đang từ từ nghiền ép đánh thẳng xuống;

Hoàng Liên Thành rộng lớn, lộng lẫy nguy nga, giờ chỉ giống như một chiếc bánh kem, sắp bị người ta dễ dàng vung dao phay chém thành trăm nghìn mảnh.

- KHÔNGGGG...

Có người nhịn không nổi nữa, quỳ xuống đất ngửa mặt lên trời hét lớn.

Ầm ầm ầmmmm

Thế nhưng trường kiếm khổng lồ không nghe thấy lời kêu gào của bọn họ, ầm ầm đổ ập xuống, bốc lên gió lớn cuốn theo bụi cát mù mịt bay đầy trời, sóng xung kích lan tràn ra bốn phương tám hướng xung quanh tạo thành từng cơn cuồng phong bão giật;

Như băng thiên như liệt địa, khiến cho mọi người có cảm giác như trời sắp sụp, đất sắp sứt đến nơi rồi.

Cây cối thi nhau bị bức gốc bay lên trời, các công trình lớn, tòa nhà lâu đài điện vũ đều bị sức ép khủng khiếp nghiền nát hết, chia năm xẻ bảy đổ ầm xuống mặt đất.

Khung cảnh uy nghi tráng lệ đến dột cùng, chấn nhiếp tâm thần của bất kỳ ai nhìn thấy một màn này.

Thế nhưng đây chỉ mới là bắt đầu thôi, trường kiếm chỉ mới chém xuống được nửa đường, còn chưa chạm đất mà đã tàn phá đến cỡ này rồi;

Nếu nó thật sự chém vào đại địa, thì thử hỏi, còn cái gì có thể còn nguyên vẹn, còn người có thể sống sót nổi cơ chứ.

Không khéo, Việt Thiên sẽ bị thanh kiếm khủng bố kia phân thành hai đoạn luôn chứ chẳng đùa.

----*----