...
- Đúng là bay bằng phi kiếm cao cấp có khác. Mặt kiếm ngồi rất êm mông, trận pháp bảo hộ rất tốt, đã vậy tốc độ còn rất nhanh nữa. Chậc chậc, thật sự không tệ mà.
Câu tán thưởng đầu tiên của Vương Đê Tiện.
- Cứ đà này, tôi thật sự không thấy hứng thú với Kỳ Linh Sơn cho lắm.
Câu phán xét thứ hai.
- Không ấy, Diệc Vân Tuyết à, hay là cô truyền trọn bộ pháp quyết tu chân cho tôi đi.
Câu đùa ngả ngớn thứ ba.
- Tôi với cô song tu, như nam chính nữ chủ trong mấy bộ truyện tiên hiệp ấy, đảm bảo tiến độ tu luyện của chúng ta sẽ tăng lên chóng mặt luôn nha.
Và hai câu cố ý khiêu khích sau cùng:
- Bất quá, mong cô đừng xem tôi như lô đỉnh, thải dương bổ âm, hút khô tôi thì toang. Hắc hắc hắc!
- !!!
Phi kiếm bay gần đến biên giới Kỳ Linh cấm đạo liền dừng lại, hạ xuống một ngọn núi vô danh cách đất Kỳ Linh hơn năm mươi dặm, mà Diệc Vân Tuyết đã tính chuẩn từ trước.
Vừa đặt chân lên đỉnh núi, nhìn qua nhìn lại nhẩm tính chút thời gian, không ngờ từ miền cực đông Phương Thiên, bay sang tận Tây Cấm Đạo chỉ mất vỏn vẹn hai ngày thời gian.
Vương Nhàn quả thật có chút khiếp sợ trước tốc độ kinh người của thanh phi kiếm mới này.
Đúng là pháp khí Tiên Nguyên Giới có khác, đẳng cấp thực sự khác biệt một trời một vực ạ.
Tán thưởng pháp khí mới của Vân Tuyết một câu, trông thấy khóe môi nàng khe khẽ cong lên, ẩn ẩn chút ý cười thấp thoáng nơi đuôi mắt;
Hắn liền tiện mồm bơm thêm một câu khiến cho nàng đột ngột cụt hứng mất.
Sang câu thứ ba, thì gương mặt nàng đã nghiêm lại rồi.
Đến hai câu cuối cùng, Vương Nhàn cố ý khiêu khích sức chịu đựng của Vân Tuyết, thì sắc mặt nàng đã chuyển thành một màu than đen.
- !!!
Nhíu chặt mày, ánh mắt nàng lập lòe sát khí, quắc mắt nhìn sang.
Ý tứ đã rất rõ ràng, nếu họ Vương còn châm chọc thêm nửa câu, thì đừng trách nàng vong ân bội nghĩa, đem hắn tế kiếm mới.
- A a!
Đột nhiên cảm thấy cổ họng lạnh toát, trông thấy sóng mắt huyết sát vạn phần của giai nhân, Vương Nhàn vội cười khan hai tiếng, thức thời ngậm chặt miệng, ngoảnh mặt sang nơi khác, chăm chú đánh giá cảnh quan xung quanh.
Nơi đây đã là miền cực Tây của đại lục Việt Thiên, núi non trùng điệp, núi cao núi thấp cùng rừng rậm đan xen nhau, cách một đoạn không xa có một con sông nhỏ uốn quanh thung lũng chảy xuống.
Ngọn núi mà hai người tạm dừng phi kiếm, cũng là ngọn cao nhất quanh vùng, từ trên cao nhìn xuống, đưa đầu lâu đảo quanh một vòng liền có thể dễ dàng thu toàn bộ cảnh quan nơi đây vào mắt, cảnh sắc có thể nói non nước hữu tình, thật khiến cho người ta có xúc động ngâm lên một bài vịnh nho nhỏ.
- Ồ! Còn có ảo ảnh chiếu xạ nữa à?
Đúng khoảnh khắc này, đuôi mắt Vương Nhàn khẽ giật một cái, cảm thấy có dị quang hắn liền ngẩng phắc đầu nhìn lên, nhìn về bầu trời phía Nam treo trên cao.
Lúc bấy giờ, trên trời cao một đoàn mây trắng khổng lồ thong thả trôi tới, vừa đúng vị trí thích hợp, ngay lập tức hình ảnh một dãy núi lớn đột ngột hiện ra giữa biển mây.
Hình ảnh tuy không thực sự sắc nét, nhưng đã sơ tả lại bóng dáng mờ nhạt của một đại tông môn hàng đầu Việt Thiên rồi.
Với thường thức khoa học hiện đại đơn giản, Vương Nhàn cũng đủ biết đây là ảnh chiếu từ phương xa phản xạ lại, từng tia sáng luồn qua biển mây, bị những hạt mây li ti tán xạ chiếu rọi vào trong đáy mắt.
- Diệu thay, diệu quá thay.
Trầm trồ cho sự diệu kỳ của tạo hóa một câu, Vương Nhàn chậm rãi dời tầm mắt.
Đoạn, hắn nhẩm tính chút phương vị, căn đo chút ánh sáng, cuối cùng đưa ánh mắt dọc theo phương hướng nguồn sáng chiếu tới, nhìn thẳng về hướng Chính Tây của đại lục Việt Thiên.
Đôi con ngươi Vương Nhàn co rụt lại, ngưng tụ ánh nhìn, đôi mắt sắc bén của hắn như kính viễn vọng hiện đại nhất xuyên qua khoảng không gian vô tận, nhìn thẳng về một chấm đen mờ nhạt ở phía xa.
Thấp thoáng phía cực xa, hình ảnh một dãy núi nhỏ xíu dần hiện ra trong đáy mắt.
Đây là Vương Nhàn đã bí mật vận công lên mức cao nhất, mới có thể nhìn thấu không gian như vậy, còn với người phàm thi căn bản là sẽ không nhìn ra được cái gì cả.
Ánh mắt sắc bén là vậy, nhưng Vương Nhàn cũng chỉ thấy mơ hồ một ngọn cao phong đâm xuyên tầng mây mà thôi.
Dù sao, nơi hắn đang đứng còn cách biên giới đất Kỳ Linh Cấm Đạo hơn năm mươi dặm, từ biên giới đi vào, phải vượt qua hơn trăm dặm cao nguyên nữa mới đến được ngoại vi dãy núi Kỳ Linh.
Tính ra, khoảng cách từ ngọn núi hai người đang tại đến nội môn Kỳ Linh thật sự còn rất xa đấy.
...
Xột xoạt
Trên đỉnh núi vô danh, Vương Nhàn nhàn rỗi đứng hít khí trời chán chê, còn sau lưng hắn, Diệc Vân Tuyệt nãy giờ vẫn đang loay hoay với đống đồ vật lấy ra từ trong chiếc nhẫn trên ngón tay.
- Cô đang làm gì vây?
Tùy ý vươn vai thả lỏng gân cốt một chút, thu hồi tầm mắt rồi, hắn mới quay người lại, liền thoáng có chút hứng thú với mấy lá cờ nho nhỏ trên tay giai nhân.
Dù đã biết chúng là trận kỳ, và nàng Diệc hẳn đang chăm chú nghiên cứu cách bố trận, nhưng vì để tỏ ra mình là một tên phàm nhân vô tri, nên vẫn cố ý dò hỏi.
- Ta đang bố trận...có nói ngươi cũng không hiểu. Đừng hỏi làm gì!
Đang tập trung đọc ngọc giản hướng dẫn sử dụng bộ trận kỳ trên tay, Vân Tuyết theo bản năng giải thích nửa câu, nhưng chợt nhận ra người hỏi chỉ là một tên nhóc phàm nhân vô tích sự, nên nàng lắc lắc đầu đuổi hắn qua một bên.
Đoạn, tiếp tục chăm chú thả thần thức vào ngọc giản, cẩn thận nghiên cứu sơ đồ bố trận.
Nhìn dáng vẻ nhăn trán chau mày của mỹ nhân, Vương Nhàn thật sự có cảm giác, trước mặt hắn bây giờ đang là một cô nữ sinh nho nhỏ, đang khổ sở vì giải một đề toán khó;
Chứ đâu còn là một nữ tu chân giết người như ngóe nào nữa.
Vụt
Phập
Lại thêm hai tiếng đồng hồ nữa trôi qua, không biết thần thức nữ bạn học họ Diệc đã nhào nặn sơ đồ bố trận bao nhiêu lần rồi, đến lúc này, nàng mới nhón lên chiếc trận kỳ đầu tiên, ném thẳng xuống đất.
Chiếc trận kỳ dài hơn ba mươi phân cắm ngập lút cán vào mặt đất, chỉ chừa lại đúng phần lá cờ bay lượn lờ phía trên.
Tiên phong kỳ đã chốt hạ vị trí trận pháp, Vân Tuyết liền vung tay vẩy ra một đoàn mực đen, đoàn mực đen như có mắt, bắt đầu từ vị trí tiên phong kỳ vẽ ra một hình tròn cực kỳ nổi bật trên nền đất.
Khỏi cần nói cũng biết, đây là viền trận, nơi cắm lớp trận kỳ ngoài cùng rồi.
Viền trận đã xong, nàng tiếp đó vung tay ném ra đoàn mực đen thứ hai, cũng bắt đầu từ vị trí trận kỳ tiên phong, kéo một đường thẳng tắp bắt chéo lên góc đông nam.
Nét thứ hai vừa thành, liền đến nét thứ ba, thứ tư, thứ năm,... mỗi lần bạn học Vân Tuyết vung tay, một đoàn mực đen lại bay ra, đều tinh chuẩn vẽ lên từng đường nét kỳ quái trong vòng tròn trên mặt đất.
Vương Nhàn cũng không hiếm lạ gì những nét vẽ này, chúng chính là trận văn mô phỏng lại sơ đồ pháp trận, hỗ trợ người mới lần đầu bố trí trận kỳ trận pháp.
Tất nhiên mực đen này chỉ là mực viết thông thường, không có huyền diệu gì ở đây cả.
Những trận văn mô phỏng này, không thể chơi ra trò mèo gì, chỉ đơn giản minh họa sơ đồ pháp trận, giúp người bố trận có thể nhắm chuẩn vị trí để cắm xuống trận kỳ mà thôi.
Này gọi là trận kỳ trận pháp.
Khác với trận văn mô phỏng, những đường văn Cửu Liên Phủng Sơn Trận, mà Vương Nhàn đã khắc lên Hắc Phong Thương, mới thật sự ẩn chứa huyền diệu bên trong.
Chúng phức tạp hơn, số lượng cũng nhiều hơn, không chỉ mật độ dày đặc mà còn giăng chồng giăng chéo đan xen loạn vào nhau nữa; độ khó cao hơn mấy đường trận văn to đùng mà Vân Tuyết đang vẽ không biết bao nhiêu lần.
Độ khó cao như vậy, đó là do chúng ẩn giấu nhiều đại đạo huyền diệu bên trong, và khi kết nối lại với nhau, chúng mới tạo thành một trận pháp cường đại như vậy.
Tất nhiên, không thể nói trận kỳ trận pháp yếu hơn trận văn trận pháp được.
Mỗi cái đều có đặc điểm, cấu trúc, công năng và cách dùng khác biệt nhau.
Cái trận pháp mà nữ bạn học họ Diệc đang bố trí, chẳng qua chỉ là một trận pháp cấp thấp mà thôi, trận kỳ trận pháp cấp cao còn thâm thúy ảo diệu hơn rất rất nhiều.
"Hắc, chút pháp trận cỏn con có gì mà chăm chú thế.
Để anh xem."
Nhìn bạn học Vân Tuyết vẫn đang khổ sở nhẩm tính vị trí trận kỳ, bạn học Vương Nhàn không khỏi có chút hứng thú cười thầm trong lòng.
Trận văn mô phỏng tuy đã được vẽ xong, nhưng đến quy trình cắm xuống trận kỳ thì không có đơn giản như vậy.
Dù Thiên Sơn Nhất Mạch cũng có truyền xuống thuật bố trận, nhưng ở giới diện cấp thấp này, sao có thể có trận kỳ tinh vi được, huống hồ Diệc Vân Tuyết cũng không phải đệ tử chính tông; truyền thừa của nàng nói chung khá là trầy trật, không mấy đầy đủ.
Mà đống trận kỳ nàng đang cầm trên tay hiện giờ, dù nó chỉ là mặt hàng giá rẻ, chất lương thấp trên Tiên Nguyên giới, nhưng dẫu sao cũng là đồ chơi ở giới diện cao hơn.
Một con gà mờ như Diệc Vân Tuyết, muốn bày ra được pháp trận này cũng phải ăn không ít đau khổ nhé.
Thầm giễu cợt nữ bạn học họ Diệc một chút, đợi nàng hoàn toàn chìm đắm trong đống trận kỳ còn lại, thần thức đã hoàn toàn tuột khỏi tiên phong kỳ, Vương Nhàn hắn mới len lén thả ra một sợi thần niệm chui vào lòng đất.
Sợi thần niệm bí mật tận lực tránh né đoàn thần thức đang bay loạn trên mặt đất của bạn học Diệc, lặng lẽ lủi cho đến ngay dưới cán tiên phong kỳ, nó mới nhanh chóng lao vút lên, chớp mắt đã chui tọt vào trận kỳ tiên phong mất.
"Sơ Cấp Trận Kỳ Hạ Phẩm.
Trong bộ: Sơ cấp Truyền Tống Trận.
Trận Pháp Cấp Một - Bản Giảng Dạy
Khoảng cách truyền tống tối đa: 300 dặm.
...
"
Thần niệm vừa lẻn vào, Vương Nhàn lập tức nhìn ra ngay vấn đề, và cũng hiểu rõ vì sao Diệc Vân Tuyết lại bày vẽ linh tinh như này.
"Hóa ra là vậy, hehe."
Vương Nhàn vẻ mặt vẫn tỉnh bơ như không có gì, nhưng trong lòng thì khoái trá cười rộ lên không ngớt.
Diệc Vân Tuyết này, trước khi đi vào địa phận Kỳ Linh Cấm Đạo, liền muốn chừa lại đường lui cho mình rồi.
Nữ nhân này, chẳng những tâm cơ thâm rầm, giỏi tính kế, mà đầu óc cũng khá thông minh, tâm phòng người cũng khá cao nữa.
Đương nhiên, tình hình Kỳ Linh Cấm Đạo hiện giờ, nàng hẳn đã tìm hiểu rất kỹ rồi, lại còn tự hiểu mình đã đắc tội con cưng nhà người ta; lần này về núi rất có thể sẽ xảy ra một tràng ác chiến.
Tất nhiên, nàng cũng tự biết lượng sức mình, vẫn còn e ngại mấy tên cường giả Thiên cấp Tam Ý, nên mới bày sẵn một trận pháp truyền tống ở đây;
Và nàng cũng có chút e dè về độ kỳ dị của cấm đạo rồi, hẳn là sợ khi đối đầu với mạch Kinh Kỳ, rất có thể người ta sẽ tung vài món đồ chơi cổ quái, khắc chế Thuấn Di phù của nàng, nên nàng mới phải bày ra trận pháp.
Dù sao, về mặt lý thuyết thì dùng truyền tống trận vẫn an toàn hơn bùa chú dịch chuyển nhiều.
Nói đến bộ truyền tống trận này, Vương Nhàn nhịn không được phải ngợi khen linh cơ nhanh nhạy của nàng.
Thật ra, trong nhẫn trữ vật, hầu hết pháp bảo pháp khí đều đã được hạ cấm chế, nàng căn bản còn lâu mới phá giải được, đừng nói đến việc sử dụng.
Bùa chú gì gì đó lại càng khỏi phải nói.
Bởi vậy, nên gần như ngoài linh thạch cùng tiên tinh ra, thì chắc có mỗi bộ trận pháp này là nàng có thể dùng được.
"Trận Pháp Cấp Một - Bản Giảng Dạy"
Từ đoạn mô tả này, hắn có thể đoán ra, vị tiên nhân đến từ Đoàn gia trang kia, hẳn phải là một vị giáo sư chuyên dạy về trận pháp; nên mới cất trong nhẫn bộ trận kỳ dùng để giảng dạy này.
Bản giảng dạy này vừa đơn giản dễ thực hành, lại còn không đặt cấm chế, để bất kỳ đệ tử nào của y cũng có thể mượn dùng nha.
"Cuối cùng lại tiện lợi cho bạn học Diệc rồi, hehe."