- Diệc Vân Tuyết, hừ, cô ta chơi chiêu này, cũng thật quá ác độc đi.
Đúng là đi đêm lắm có ngày cũng gặp ma, kẻ cắp gặp bà thật đúng với Vương Nhàn lúc này.
Hắn cứ tưởng trêu đùa Diệc Vân Tuyết là chuyện dễ như trở bàn tay.
Giờ thì hay rồi, leo lên lưng cọp khó mà xuống được.
“ Rốt cuộc vì sao Diệc Vân Tuyết lại như vậy?!?”
Càng nghĩ đến cô ta, hắn càng thấy lấn cấn trong lòng.
Vốn dĩ từ trước đến giờ, Vương Nhàn thật sự không xem trọng Diệc Vân Tuyết.
Mọi chuyện tính kế gài bẫy cô ta, đều do một tay Như Ngọc bố cục cả.
Hắn chỉ ở một bên đứng nhìn, không hề nhúng tay vào.
Nhưng sao bây giờ Diệc Vân Tuyết lại cố ý nhắm vào hắn rồi.
“Mình mới lén sờ chút da lông của cô ta.
Chỉ một pháp quyết tu chân nho nhỏ, không đến mức phải đày đọa mình như vầy chứ!!?"
Vừa tranh thủ chạy đến chỗ Diệc Vân Tuyết, vừa nghĩ về chuyện mấy hôm trước, Vương Nhàn thật có chút bất đắc dĩ mắng thầm.
...
“ Hừ, Mộc Chân Chiêu dám mai phục ta ư?!?”
Dẫn theo đám đệ tử mạch Kinh Lý gần đến cổng Phương Thiên sơn môn.
Diệc Vân Tuyết cẩn thận phóng thần thức ra xung quanh, cảnh giác dò quét tình hình một vòng.
Khung cảnh dưới chân núi Chính Phương lúc này tuy tĩnh lặng không còn một ai, nhưng hiện trường thê thảm vô cùng.
Mặt đất bị cày xới lật tung lên.
Ngọn Chính Phương đã không cánh mà bay, chỉ để lại một mảnh đại địa trụi lủi, trông khá là hài hước.
“ Chơi cũng lớn đấy.”
Diệc Vân Tuyết hứng thú nghĩ thầm.
Rất nhanh, trong thần thức nàng đã hiện ra thân ảnh của đôi nam nữ trẻ tuổi, đang ẩn nấp ở một bên nhìn chằm chằm về phía mình.
Còn ai vào đây nữa, chính là tên khốn Vân Trung Hậu cùng Mộc Chân Chiêu kia.
“ Lại là Phí Kiều Nhan cùng Mộc Chân Chiêu, hừ.”
Trông thấy hai nữ nhân này, khóe mắt Diệc Vân Tuyết bất giác co giật liên hồi.
Dù nàng thương thế đã khôi phục hoàn toàn, tu vi lại tiến bộ không ít.
Nhưng phi kiếm đã bị đánh nát.
Diệc Vân Tuyết không hề nắm chắc mình có thể đánh lại hợp kích của hai nữ tử kia.
Mộc Chân Kiếm cùng Hắc Phong Thương trong tay bọn họ, đều là những thanh tuyệt thế thần binh, uy lực khủng bố tuyệt luân, ảo diệu tột cùng.
“ Không thể đấu cứng rồi.”
Nhìn xuống hai bàn tay trống trơn của mình, Vân Tuyết có chút chua xót nghĩ thầm.
Nàng đường đường là đệ nhất tu chân giả của Đại Việt.
Không ngờ hôm nay cũng có cảm giác cùng đường mạt lộ, nghèo kiết xác như vậy.
Đầu óc xoay chuyển tính kế một hồi, rốt cuộc nàng đã mang theo đám đệ tử đi đến dưới chân núi, nơi Vương Nhản cùng Kiều Nhan đang đứng, hai người cũng nhìn về phía nàng.
-...
Hai phe trừng mắt nhìn nhau, ánh mắt sắc bén như muốn đâm xuyên qua cơ thể của đối phương.
Không ai nói một lời, nhưng không khí đã được kéo căng lên đỉnh điểm.
Xoạt.
Đám đệ tử Kỳ Linh Sơn tay nắm chặt trường kiếm, thủ thế sâm nghiêm, chỉ cần Diệc Vân Tuyết hô lên một tiếng, cả bọn sẽ xông lên, bắt lấy Vương Kỳ Phong ngay lập tức.
Không phải đám đệ tử nhân cấp này chán sống, muốn đem tính mạng nộp cho Phí đại tiểu thư.
Mà Diệc Khách Khanh đã dặn trước bọn họ, nàng sẽ kiềm chế Phí Kiều Nhan, bọn họ thừa cơ xông lên chế trụ Vương Kỳ Phong.
Khống chế được họ Vương, Phí đại tiểu thư dù mạnh cỡ nào cũng sẽ phải buông tay chịu trói.
Cả bọn không biết vì sao Diệc Khách Khanh phải kéo quân đến tận nhà người ta, đánh giết với Phí đại tiểu thư.
Nhưng Diệc Khách Khanh là truyền kỳ của Kỳ Linh Cấm Đạo, biểu tượng của giới trẻ ngày nay.
Quan trọng nhất là, cô ấy chính là nữ tu sĩ luyện Chân Nguyên đầu tiên của Đại Việt
Nếu hôm nay biểu hiện tốt, lọt vào mắt xanh của mỹ nhân, được nàng truyền cho chút pháp môn tu chân, chẳng phải một bước được lên mây hay sao.
Tự sướng nghĩ thầm một hồi, ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía Vương Kỳ Phong, bỗng chốc trở nên tràn đầy lửa nóng.
Bọn họ đang chờ đợi, chỉ cần Diệc Khách Khanh phóng lên, dẫn dụ Phí đại tiểu thư rời khỏi người họ Vương...
Chỉ là...
-Vương Kỳ Phong, ta hận ngươi.
Đột nhiên.
Diệc Vân Tuyết lại thốt lên một câu khiến bọn họ suýt chút nữa ngã lăn ra nền đất.
Trên đường đến đây, đám đệ tử Kỳ Linh Sơn có nghe dân chúng đồn thổi, rằng:
Diệc Vân Tuyết mới chính là người đến trước, còn Phí Kiều Nhan là người đến sau, lại cướp mất Vương Kỳ Phong.
Hôm nay Diệc Khách Khanh kéo quân đến núi Phương Thiên, cốt để giành lại người đàn ông của mình đấy.
Nghe cái lý thuyết hoang đường này, ai cũng khinh bỉ chê cười, đây có lẽ tin đồn ác ý mà thôi.
Sao một nữ tu chân cường đại, lại đi thích một con kiến hôi phàm nhân được cơ chứ?
Thế nhưng cảnh tượng ngay trước mắt, đã đánh vỡ hoàn toàn nhân sinh quan của bọn họ.
-Vương Kỳ Phong, ngươi là đồ vô ơn phụ bạc, lòng lang dạ sói. Ta đã nhìn lầm ngươi.
Diệc Vân Tuyết ánh mắt ba phần giận dữ bốn phần ghen tuông, ba phần còn lại lại tràn đầy đáng thương nhìn Vương Kỳ Phong, vành mắt nàng đỏ hoe, trừng trừng nhìn họ Vương, ngữ khí ủy khuất vạn phần chua xót hỏi:
-Ngươi có quay về với ta hay không?
-?!?
Vương Nhàn ngẩn ngơ nhìn Diệc Vân Tuyết, hắn không ngờ đồ điên kia lại ra chiêu này.
Rõ ràng, hắn và cô ta, từ đầu đến cuối chẳng có cái mẹ gì hết.
Gì mà vô ơn, vong ân phụ nghĩa gì chứ?
“Cô ta phát điên rồi ư?!?”
-Haha, Diệc Vân Tuyết, thủ đoạn bỉ ổi như vậy mà ngươi cũng dùng được ư, thật đúng là đồ đàn bà không có liêm sỉ.
Kiều Nhan tất nhiên không tin câu chuyện tình cảm hoang đường của Vân Tuyết cùng Kỳ Phong, chỉ nghĩ cô ta đang nhắm vào mình, nên ngữ khí đầy khinh thường xùy mũi mắng.
-Hồ ly tinh, câm miệng.
-@#$%&...
...
-Không ngờ tên khốn họ Vương kia dám bắt cá hai tay.
Nấp ở một bên, nhìn hai nữ tử xinh đẹp vì tranh giành đàn ông, mà vứt cả mặt mũi mắng chửi nhau, Mộc Chân Chiêu cũng tức giận hướng Vân Trung Hậu khẽ quát:
-Vân Trung Hậu, ngươi muốn ta bảo vệ tên vô sỉ đó ư? Hắn không xứng.
Nói rồi liền quay người rời đi.
Đây rõ ràng là cuộc đánh ghen của hai người phụ nữ, Tiểu Chiêu vốn là người ngoài cuộc, không cần thiết phải chen ngang vào.
Không khéo người ta lại đồn thổi mình có một chân với họ Vương nữa.
-Tiểu Chiêu, nàng quên mục đích chúng ta đến lần này ư?
Vân Trung Hậu vội gọi với theo.
-Hừ, chỉ một pháp quyết tu chân rách nát, ta không thèm đặt vào mắt.
Tiểu Chiêu hừ lạnh, khinh thường đáp lời, sau đó dứt khoát bỏ đi luôn.
-Ách?!?
Vân Trung Hậu có chút không biết phải làm sao.
Một võ giả lại chê pháp quyết tu chân ư?
...
“ Vương Kỳ Phong, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi vẫn nhất quyết không chịu đi với ta.
Ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận.”
Vương Nhàn còn đang suy nghĩ miên man, không biết Diệc Vân Tuyết rốt cuộc muốn chơi cái trò gì, thì bên tai đã nghe thấy tiếng truyền âm.
-?!?
“ Là sao?!?”
Vương Nhàn ngàn tính vạn tính, nhưng lần này, Diệc Vân Tuyết ra bài hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn rồi.
Liền bối rối truyền âm lại.
“ Trong xe ngựa sau lưng ta chính là cha mẹ của ngươi.”
“ Hả?!? Cha mẹ tôi? Sao bọn họ có thể nằm trong tay cô được?”
“ Hừ, ngươi không cần dò xét ta, trên bắp tay trái mẹ ngươi có một vết bớt đỏ từ lúc lọt lòng đã có. Nhịp tim của bà ta là 110/92, kinh mạch, nhịp thở ... “
“ Cô... cô rốt cuộc muốn cái gì?”
“ Chỉ cần ngươi đi theo ta, ta nhất định sẽ thả hai người bọn họ. Nếu còn ngoan cố đừng trách ta hung ác, hừ.”
Truyền âm qua lại một hồi.
Vương Nhàn mới ngỡ ngàng nhận ra, chuyến này Diệc Vân Tuyết đến đây, đối tượng mà cô ta nhắm đến lại chính là mình.
“Sao có thể như vậy được?!?”
Vương Nhàn thật sự trở tay không kịp, sửng sốt nghĩ thầm.
Chẳng nhẽ Diệc Vân Tuyết đã biết, mình là người học lỏm pháp môn của cô ta?
Nếu vậy, cô ta cứ âm thầm trong bóng tối ra tay tiêu diệt mình, giết người diệt khẩu là được.
Cần gì phải chơi cái trò giả vờ khóc lóc này?
Chẳng lẽ cô ta đã nhìn ra bí mật gì của mình rồi ư?
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Vương Nhàn dứt khoát gỡ tay Kiều Nhan ra khỏi người, cúi sát tai nàng nhỏ giọng thì thầm:
-Nhan, ba mẹ anh đang nằm trong tay Diệc Vân Tuyết, chuyến này anh phải đi với cô ta rồi.
-Anh, đừng.
Kiều Nhan vẫn tin Vân Tuyết đang nhắm vào mình, nên nhất quyết không buông tay Vương Nhàn.
-Không sao, cô ta sẽ không làm gì anh đâu.
Vương Nhàn nhỏ giọng trấn an.
Đúng vậy, nếu muốn giết hắn thì không cần nhiều thủ đoạn rắc rối như vậy.
Nhất định nữ ma đầu có ý đồ khác với hắn rồi.
-Trong chiếc xe kia, là ba mẹ anh đang bị Diệc Vân Tuyết khống chế.
Vương Nhàn lại cẩn thận dặn dò:
-Lát nữa cô ta mang anh đi, em hãy mau chóng cứu lấy họ.
-Còn đám đệ tử cấm đạo kia, em cứ thả họ đi đi. Họ cũng chỉ bị Diệc Vân Tuyết lừa gạt, em không cần giết hại vô tội vạ phá hủy mối bang giao tốt đẹp của hai phái.
-Anh cẩn thận nha, nữ ma đầu đó một lời không hợp liền ra tay giết người.
Kiều Nhan vẫn không an tâm, lo lắng vô cùng tỉ mỉ dặn dò:
-Anh đừng chọc giận cô ta nhé. Đợi em cứu anh.
-Ừm, em yên tâm.
Vương Nhàn gật đầu chắc nịch đáp.
Sau đó mới nhìn sang Diệc Vân Tuyết.
Nếu không phải hắn biết quá rõ con người của cô ta, ắt hẳn đã bị gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ kia lừa gạt rồi.
“ Con mẹ nó, cô ta không đi đóng phim cũng quá uổng nha.”
Ánh mắt Vân Tuyết nhìn hắn, như một tiểu oán phụ đi bắt gian phu quân của mình vậy.
Trông y như thật luôn.
“ Ài, cứ đi với cô ta một phen.
Xem thử nữ nhân duy-ta-luôn-đúng này muốn chơi cái giống gì.”
Thầm thở dài một tiếng, Vương Nhàn liền cất bước đi xuống núi.
Tiến thẳng về phía Diệc Vân Tuyết.
Chỉ là...
Xoạt.
Vụt
-Niêm lão, đừng.
Vương Nhàn chỉ mới xuống đến lưng chừng núi.
Thì đột nhiên...
Quá mức đột nhiên.
Niêm lão trước giờ luôn đứng im như bức tượng, lại đột ngột xuất thủ.
Kiều Nhan chỉ mới nghe xoạt một tiếng, Niêm Diệu đã như cơn gió phóng đến sau lưng Vương Nhàn, một trảo chụp lấy cổ hắn, nhấc bổng lên.
-Lão già khốn kiếp, ông muốn làm gì? Á đau quá...
Vương Nhàn trông như kinh hoảng đến tột độ, vùng vẫy kịch liệt hòng gỡ ra hung trảo của Niêm lão.
-Tiểu súc sinh, câm miệng.
Nhưng càng la hét giãy giụa, bàn tay như kìm sắt càng bóp chặt hơn.
Lực bóp kinh khủng muốn nghiền nát cổ họng hắn, bẽ gãy Vương Nhàn ra làm đôi, khiến mặt mũi hắn lúc đỏ lúc xanh, cuối cùng bầm đen như một con mực chết.
-Anh Phong.
Kiều Nhan kinh hoàng hét lớn, lập tức muốn phóng tới, nhưng đã bị Niêm lão trừng mắt quát:
-Con ranh đứng im đó, mày dám tiến thêm một bước, tao bẻ gãy cổ nó.
-Niêm lão, ông...ông đừng tổn thương anh ấy.
Kiều Nhan kinh hoảng lắp bắp cầu xin.
Nàng vốn nghĩ lão Niêm còn chưa biết chân tướng, nên ỷ y coi thường lão.
Cả một đoạn đường dài, dù nàng có phát tác tính tình đại tiểu thư, thì lão vẫn ngoan ngoãn nghe theo, không cãi nửa lời.
“ Hôm nay sao lại ra tay với anh Phong.
Chẳng lẽ lão đã biết bị mình lừa rồi ư?”
-Hừ, bọn oắt con các ngươi dám lừa gạt lão phu, không tru di tam tộc chúng bây là còn nhẹ đó.
Niêm lão nào còn vẻ tươi cười hòa ái của một lão nô bộc nữa, ánh mắt hung ác dữ tợn mắng.
-Ta...ta...
Kiều Nhan biết mình đuối lý, run rẩy nói không nên lời.
Nàng đã quá tự tin, hôm nay cuối cùng cũng nhận ra một điều:
Một Song Ý cảnh như nàng, dám trêu đùa Tam Ý cảnh, căn bản là tự tìm đường chết.
-Ngươi muốn chết.
Trái với Kiều Nhan lo lắng cho tính mạng Vương Nhàn, Diệc Vân Tuyết thì dứt khoát hơn, bật tung người một chưởng đánh tới Niêm Diệu lão giả.
Cô ta không quan tâm Vương Nhàn có chết trong tay Niêm lão hay không, đơn giản là muốn chụp chết kẻ dám nẫng tay trên của mình.
Vù vụt vụt
Chưởng kình cuốn tới, bốc lên khói bụi mù mịt, một chưởng toàn lực của Diệc Vân Tuyết, ép Niêm lão phải thả ra Vương Nhàn để toàn lực ứng phó.
Nếu lão còn cố giữ lấy hắn, cả hai nhất định sẽ tan xương nát thịt dưới tay nàng.
-...
Niêm lão tuy cậy một thân công phu, nhưng hai chân lúc này bất giác lùi lại một bước, khiếp sợ nhìn một chưởng đang đánh thẳng vào mặt mình.
Vụt
Đúng lúc này, lục mang lóe lên, một đường kiếm quang màu xanh lục ở bên cạnh quét tới, chém thẳng vào cánh tay Vân Tuyết.
Xoạt
Lục mang sắc bén vô ngần, dù chân nguyên hộ thể Vân Tuyết có kiên cố đến đâu, cũng đều dễ dàng bị nó cắt xuyên qua.
-Á!
Phụt
Tia máu bắn ra, Diệc Vân Tuyết đau đớn rút tay lại nhảy ngược về sau.
-Mộc Chân Chiêu, ngươi...
Nhìn miệng vết thương trên cánh tay bị nhiễm độc lở loét ra, khói xanh bốc lên từng cơn, Diệc Vân Tuyết kinh hãi nhìn nữ giai nhân trước mặt.
Nàng không ngờ, chỉ mấy ngày không gặp, Mộc Chân Chiêu đã tiến bộ vượt bậc như vậy.
Chẳng những có thể ẩn nấp trước thần thức của nàng, mà tu vi lại đột phá không ít.
Lục mang độc ác này, lần đầu tiên Diệc Vân Tuyết mới chứng kiến, cực kỳ quỷ dị âm ngoan độc địa, khó mà đỡ được.
-Hừ, một nữ tu chân nho nhỏ, còn chưa Trúc Kiến Đạo Cơ đã dám nhảy nhót trước mặt ta hử?
Tiểu Chiêu hừ lạnh, khinh thường lạnh lùng nói:
-Đúng là chán sống.
-Vân Trung Hậu.
Kiều Nhan nhanh nhạy, tinh ý nhìn thấy cái đánh mắt giữa Niêm lão cùng Tiểu Chiêu, lập tức hiểu ra vấn đề, liền cao giọng hét lớn:
-Mau thả anh ấy ra.
-Hắc hắc, Phí đại tiểu thư cũng thông minh đấy. Chỉ là...
Vân Trung Hậu bấy giờ mới cẩn thận nhảy ra, chậm rãi tiến về phía Mộc Chân Chiêu, cười hắc hắc nói:
-Dám lừa gạt cả Niêm lão tiền bối, ngươi thật không biết tự lượng sức nha.
-Chính ngươi là người đã vạch trần bí mật với lão hả?
Kiều Nhan sửng sốt bật hỏi.
-Hừ, ngươi còn dám hỏi, nếu không phải ta thương xót Niêm lão tiền bối, kể rõ mọi chuyện, thì không biết ngươi sẽ lợi dụng ông ấy đến bao lâu đây?
Vân Trung Hậu chính khí lẫm liệt, nghĩa thẳng ngôn thuận dõng dạc vạch trần mọi chuyện:
-Cái gì mà truyền nhân của thê tử Cửu U lão giả? Rồi lại pháp khí truyền thế Hắc Phong Thương?
-Tất cả đều do ngươi láo toét bịa đặt ra, ta nói đúng chứ?
Vân Trung Hậu nheo mắt nghiêm mặt truy hỏi.
-Ta không cố ý...không phải như vậy...
Kiều Nhan bối rối lắc lắc đầu, vừa định giải thích thì lại lần nữa, bị Vân Trung Hậu vung tay cắt đứt:
-Khỏi cần ngụy biện.
Đoạn, y lại quay sang Niêm lão nói:
-Niêm lão tiền bối, cực khổ cho người suốt thời gian qua rồi.
-Hừ...
Niêm lão hừ lạnh, trừng mắt hận hận nhìn Phí Kiều Nhan.
-Nhưng Niêm lão à, dù sao cô ta cũng chỉ là con ranh chưa trải sự đời, người không cần chấp nhặt với đám hậu bối nha.
Chỉ là, đột nhiên Vân Trung Hậu lại đổi giọng, cười hì hì hướng Niêm lão cầu tình giúp Kiều Nhan.
-Không, ta vẫn còn rất giận.
Kẻ hứng người tung, hai con cáo già phối hợp nhịp nhàng với nhau.
Vân Trung Hậu hướng Niêm Diệu vờ vịt hỏi:
-Vậy lão tiền bối muốn cái gì ạ?
-Hắc Phong Thương.
Niêm lão mặt không đổi sắc phun ra ba chữ.
-Khốn kiếp, hai người các ngươi...
Tất nhiên ở đây ai cũng nhìn ra, Hậu Diệu hai người đang diễn kịch, chủ yếu vẫn là muốn cướp đoạt hắc thương của Phí Kiều Nhan.
-Diệc Vân Tuyết? Ngươi muốn hắn hả?
Ở một bên, Mộc Chân Chiêu cũng mỉm cười nhìn nàng Tuyết.
Vụt
Khẽ vung Mộc Chân Kiếm lên, kề sát cổ họng Vương Nhàn, nhếch môi đầy khinh bỉ nói:
-Không ngờ ngươi lại thích thằng ranh vô liêm sỉ này nha, haha...
-Hừ...
Độc công từ miệng vết thương như giòi bọ ngấm vào trong xương, ăn mòn da thịt nơi cánh tay, khiến Diệc Vân Tuyết mặt mày tái nhợt, trợn mắt trừng trừng nhìn Mộc Chân Chiêu.
-Sao?!? Ngươi vừa mới nói mình không thể sống thiếu hắn, sao giờ lại do dự rồi?
Mộc Chân Chiêu tâm cơ thâm độc, ánh mắt lão luyện nhìn sâu vào đôi con ngươi của Vân Tuyết, từng chữ từng chữ chậm rãi hỏi:
-Là ngươi yêu thích hắn? Hay là ngươi có bí mật gì với hắn đây?
-...
Diệc Vân Tuyết mím môi không hé răng nửa lời.
-Tốt, nếu ngươi không nói ta cũng không ép. Một con kiến hôi luyện khí còn chưa xong như ngươi.
Mộc Chân Chiêu lắc lắc đầu, đầy xem thường hướng Diệc Vân Tuyết nói:
-Trước mặt ta, còn chưa thành đạo.
Đoạn, nàng khẽ động lưỡi kiếm, cứa sâu vào cổ họng Vương Nhàn, nhếch môi hỏi:
-Thế nào, ta giết hắn nhé?
-Mộc Chân Chiêu dừng tay, ta cầu xin ngươi đừng thương tổn anh Phong.
Ở bên kia, Kiều Nhan kinh hoàng hét lên.
-Tốt, nếu không muốn hắn chết, hai nữ nhân ngu ngốc các ngươi mau đưa đồ chuộc ra đây.
Mộc Chân Chiêu mỉm cười lạnh lùng ra lệnh:
-Diệc Vân Tuyết, ngoan ngoãn giao ra nhẫn trữ vật.
-Tiểu Chiêu, còn pháp quyết tu chân của cô ta nữa.
Vân Trung Hậu ở bên cạnh mặt dày mày dạn góp lời.
-Hừ, chỉ một bộ pháp quyết tu chân rách nát, ta chẳng đặt vào mắt.
-Ách!!!
“ Thì ra là ăn cướp!!!”
Tất cả mọi người bấy giờ mới sững sờ hiểu rõ mọi chuyện.
Ba người kia, Niêm Diệu, Vân Trung Hậu và Mộc Chân Chiêu hôm nay đến đây, chính là muốn ăn cướp cả hai phe.
Vừa muốn tống tiền Kiều Nhan, lại còn định trấn lột cả Diệc Vân Tuyết.
Mộc Chân Chiêu này, miệng mồm phải nói là rộng con mẹ nó lớn ha.
-Anh Phong...
Kiều Nhan đau đớn yếu ớt khẽ gọi, đưa tay lên mái tóc vừa định gỡ xuống cây trâm màu đen mà Vương Nhàn tặng mình.
Thì...
-Khốn kiếp, mau thả Vương Vô Sỉ ra.
Một tiếng hét thánh thót từ phía xa vang vọng tới.
Sóng âm đinh tai nhức óc chấn cho màng nhĩ cả đám đau đớn từng cơn.
Tất cả mọi người ngay lập tức đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô nhóc mười hai tuổi lao vun vút phóng tới.
-THẢ
Tay nhỏ nắm lại.
-HẮN.
Quyền ấn khổng lồ to vạn trượng hiển hiện.
-RA
Quyền ấn nhắm thẳng đầu lâu Niêm lão đập thẳng xuống, kình phong tứ phía nổi lên mịt mù, mặt đất bị sức ép chấn cho nứt toạc ra, vô số khe rãnh ngang dọc chạy dài ra tứ phía.
“Thôi xong, chết.”
Đây là ý niệm của cuối cùng của đám đệ tử Nhân cấp Kỳ Linh Sơn.
Một quyền này nện xuống, tất cả sẽ hóa thành bãi máu thịt bầy nhầy, chết không kịp ngáp.
-Hừ, ranh con.
Mộc Chân Chiêu trông thấy quyền ảnh khổng lồ nhưng không hề sợ hãi một chút nào.
Mộc Chân Kiếm khẽ vẫy, lục mang lóe lên chém thẳng về phía quyền đầu.
Xoạt
Tiếng kim loại cắt vào da thịt đầy ớn lạnh vang lên.
Lưỡi kiếm trước mặt quyền đầu to vạn trượng, như con kiến hôi dưới tay người khổng lồ.
Tuy yếu ớt vạn phần, nhưng lại dễ dàng chém rơi quyền đầu.
Chân khí cuồn cuộn từ lưỡi kiếm bay ra, đánh tan quyền ấn khủng bố thành trăm mảnh.
-Á hự...
Kiếm mang không chút tổn hại, thế không thể cản chém thẳng về lồng ngực tiểu loli.
Máu tươi phụt ra, lồng ngực Nhã Yên ngay lập tức bị chém một đường sâu hoắm, lộ cả xương trắng ra ngoài.
Máu tươi nhuộm đỏ y phục trông thê thảm vô cùng.
-Nhã Yên...
Kiều Nhan nhìn cảnh này, trái tim như muốn rơi ra ngoài, đau đớn kêu gọi.
Tiểu loli lúc này đã nằm bất động giữa vũng máu trên mặt đất, không biết còn hấp hối, hay đã chết mất rồi.
-Còn chưa chết đâu, yên tâm.
Mộc Chân Chiêu nhếch môi cười khẩy, lạnh lùng nói:
-Ta không giết trẻ nhỏ.
-Mộc Chân Chiêu, ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?!?
Diệc Vân Tuyết ôm cánh tay run rẩy nhìn về phía Tiểu Chiêu.
Một quyền vừa rồi, dù là nàng có cầm phi kiếm, cùng lắm là chống đỡ mà thôi.
Chứ không thể nào chém rơi quyền ấn, rồi chém mất nửa cái mạng của tiểu loli được.
Nàng có thể cảm ứng được, đoàn chân nguyên kỳ lạ trong cơ thể Nhã Yên, tu vi ít nhất cũng phải tầng thứ bảy luyện khí kỳ, còn cao hơn nàng một tiểu cảnh giới.
Không ngờ Mộc Chân Chiêu lại có thể dễ dàng chém rụng như vậy.
Cô ta là ma quỷ ư?
-Ta ý hả?
Mộc Chân Chiêu thu lại Mộc Chân Kiếm, cẩn thận lau đi vết máu dính trên lưỡi kiếm.
Nghiêng đầu cười nói:
-Ta, Mộc Chân Chiêu, Kiếm Nữ nhà Mộc Chân, Võ Tu đại gia tộc.
“Nhà họ Mộc Chân?”
Tất cả mọi người ngây ngẩn nhìn nhau.
Hai chữ Mộc Chân bọn họ chưa từng nghe bao giờ.
Sao đột nhiên Đại Việt lại lòi ra một Kiếm Nữ kinh khủng khiếp như vậy cơ chứ?!?
“Võ Tu, Tu Võ giả có thể giết được Tu Chân giả ư?”
Thế nhưng, ngoài khiếp sợ ra, thì ánh mắt của đám võ giả khi nhìn Mộc Chân Chiêu, cũng tràn đầy lửa nóng.
Bọn họ không ngờ, tu luyện võ đạo đến mức độ nhất định, thật sự có thể đánh một trận với tu chân giả đấy.
-Tu Chân giả ư? Hừ.
Mộc Chân Chiêu nhìn Diệc Vân Tuyết, khinh thường hừ lạnh.
Lại nghiêm mặt ra lệnh:
-Mau giao nhẫn trữ vật ra, nhớ gỡ bỏ tất cả cấm chế. Cũng đừng dại dột dùng ám chiêu này nọ.
-Nếu không, đừng trách ta độc ác.
Dứt lời, Tiểu Chiêu liền nâng Mộc Chân Kiếm, nhắm thẳng bắp đùi Vương Nhàn cắm mạnh vào.
-Đừng...
-----*-----