Chương 134: Kiều Nhan Tuyệt Sắc, Bá Đạo Tuyệt Luân

- Kinh Kỳ Viên Cân.

-Kinh Kỳ Viên Cân.

-Kinh Kỳ Viên Cân.

Tiếng hô hào rền vang trời, ai nấy đều phục sát đất tài nghệ của Viên Cân.

-Tốt, cảm ơn mọi người đã ưu ái ta. Viên Cân xin cúi đầu kính tạ mọi người.

Viên Cân trông thấy mọi người đều kính nể nhìn mình, hắn có cảm giác như cả thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay.

Tuy trong lòng thư sướng vô cùng, nhưng vẻ ngoài hắn vẫn cung kính chắp tay hữu lễ chào quanh một vòng.

Nở nụ cười nồng hậu ấm áp nói:

-Ngày cưới của ta và Kiều Nhan, hy vọng tất cả quý vị có thể đến Kỳ Linh Sơn dự tiệc mừng.

-Đại tiệc bảy ngày bảy đêm, không say không về ạ.

Rầm tầm rầm

Mọi người lập tức vỗ tay chúc mừng ầm ầm, tiếng hô hào huyên náo cả một góc trời.

-Không say không về.

-Không say không về, húuuuu

-Không say không về, hahaha...

...

Vút

Vút

Vụt

Giữa lúc đám đông cười hú rần rần, thì đột ngột từ trên trời cao, một bóng đen như lưu tinh vẫn thạch xoẹt ngang bầu trời, tiếng gió rít kéo lên vùn vụt;

Bóng đen kia lấy một tốc độ như kinh lôi thiểm điện lao vút xuống, phóng thẳng vào Kén Rể Võ Đài.

ẦMMMMMM

Lãnh trọn một kích sấm sét, võ đài to lớn dù kiên cố vô ngần cũng phải chia năm xẻ bảy, bị lực đạo khủng bố của bóng đen nện thành bột mịn, nổ tung thành trăm vạn mảnh.

Gỗ đá bị đánh nát văng tung tóe ra xung quanh, khiến đám đông kinh hồn tán đảm vội đưa tay cản lại.

Kình phong thổi quét ra bốn phía, thổi tung y phục của đám người tốc hết cả lên.

Bóng đen đánh nát võ đài, dư lực vẫn chưa tán, thế như thái sơn, lực lượng như núi đổ, không thể ngăn cản phóng thẳng về phía Kinh Kỳ Viên Cân.

-Coi chừng...

-Mau tránh...

-Chết...

Mọi người thấy vậy vội vàng kinh hãi hét lớn.

Ai nấy đều tin tưởng, ăn trọn một kích kinh thiên này, Viên Cân chắc chắn sẽ bị đánh thành đống thịt vụn, tan xương nát thịt như cái võ đài kia chứ chẳng đùa.

-Yaaaa...

Thế nhưng Viên Cân đã nghe tiếng gió từ trước, trong nháy mắt hét lớn một tiếng, cuộn tròn người lăn cù trên mặt đất, trong đường tơ kẽ tóc tránh thoát bóng đen, may mắn nhặt về được một mạng.

ẦMMMMMMM

Bóng đen bay sượt qua người y, nện thẳng vào mặt đất, nổ ầm một tiếng chấn cho màng nhĩ đám người run chuyển từng cơn đau nhói, âm thanh đinh tai nhức óc khiến cho chúng nhân đầu óc quay mòng mòng.

Viên Cân ở gần vụ nổ nhất, cũng chính là mục tiêu của bóng đen, trực tiếp cảm nhận được sát khí kinh người cùng uy lực kinh khủng của đòn tuyệt sát này.

Sau lưng y bị kình phong cắt qua, da thịt từng mảng đỏ bừng lên, cảm giác nóng rực nổi lên từng cơn rát cháy.

-Hộc hộc hộc...

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Viên Cân thở hồng hộc lồm cồm bò dậy.

Thái dương co giật liên hồi, y có cảm giác như mình vừa dạo quanh địa phủ một vòng rồi vậy.

Cực kỳ cực kỳ đáng sợ.

-Là cái quỷ gì thế?

Một lúc sau, cả đám người mới tỉnh hồn lại, vội lo lắng nhìn về phía trước.

Trước mắt bọn họ, bụi đất mù mịt cũng tán đi, lộ ra một miệng hố rộng đến năm thước vuông, đây là kết quả của một kích kinh thiên vừa rồi.

Mọi người bấy giờ mới dám dò dẫm từng bước tiến đến miệng hố, lúc nghiêng đầu ngó xuống, mới nhìn thấy được nguyên hình của bóng đen.

Đó là một cây trường thương đen kịt, thân trường thương láng bóng nhẵn nhụi, nhưng mọi người đều có thể cảm ứng được từng tia sát khí ẩn hiện xung quanh nó.

-Đây... đây chính là Hắc Phong Thương.

-HẮC PHONG THƯƠNG.

Một người có kiến thức lập tức nhìn ra lai lịch của thanh hắc thương, vội há hốc mồm hô lớn.

Xoạt xoạt xoạt

Ba tiếng “Hắc Phong Thương” như sấm rền nổ vang, chấn nhiếp tinh thần của đám người, khiến bọn họ vô thức bước lùi về phía sau, cẩn thận tránh xa thanh đoạt mạng thần thương kia.

-Nhìn kìa, là Phí Đại tiểu thư.

Những người tinh mắt nhanh chóng ngẩng đầu, dò theo phương hướng Hắc Thương bay đến, tức khắc chỉ tay hô lớn.

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn theo, chỉ thấy trên đỉnh núi bên cạnh, đứng đấy năm thân ảnh nhỏ nhắn.

Và người nổi bật nhất trong đó chính là Phí Kiều Nhan.

-Phí... Phí Đại tiểu thư.

-Đại tiểu thư cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Đám đông kinh hãi hét toáng lên, đáy lòng nổi lên từng tràng khiếp sợ.

Trận đánh tại thành Hoàng Liên mấy tháng trước, cảnh tượng Cửu U Sơn to khổng lồ nện vỡ cả một tòa thành lớn, vẫn còn in sâu trong óc bọn họ.

Nửa đêm đột ngột mơ đến, cũng đủ khiến cho người ta khiếp đảm giật mình tỉnh giấc, không dám nhắm mắt tiếp nữa.

Giờ chân thân của nàng cuối cùng cũng lộ hiện, ai nấy đều vô cùng e sợ nhìn chằm chằm lấy nàng.

Chỉ thấy nàng tựa sát vào người tên thanh niên mặt trắng kia, đôi tay mềm mại không xương quấn chặt cánh tay hắn, kẹp dính lấy nó, chôn thật sâu da thịt hắn vào giữa hai khối nhũ thịt, vừa kiên đỉnh nhô lên vừa căng tròn đầy đặn trước ngực nàng.

Ánh mắt nàng lúc này đầy vẻ hung ác, trợn trừng nhìn xuống đám đông bên dưới, hung hăn đảo quanh một vòng.

Khi quét qua chỗ Viên Cân, mọi người dễ dàng nhìn ra sát khí muốn giết người hiện rõ trong mắt nàng.

“ Chết.”

Mọi người vô thức nảy ra một chữ này trong đầu, thầm hô to không tốt trong lòng.

Không ai nói với ai, nhưng tất cả đều theo bản năng bước lui lại, cách xa Kinh Kỳ Viên Cân, sợ bị vạ lây chết oan chết uổng.

Võ đài nát vụn cùng miệng hố to đùng kia, chính là tấm gương ngay trước mắt, uy lực của Thiên cấp cường giả, căn bản không ai trong bọn họ có thể đỡ được.

-Nhan à, nàng...

Chỉ có Viên Cân vẫn không sợ chết.

Thật ra ăn một kích vừa rồi, trái tim y sắp nhảy khỏi lồng ngực đến nơi, nhưng vì thể diện của mình lẫn Kỳ Linh Sơn.

Y vẫn phải ráng kìm nén sợ hãi, vẻ mặt cố gắng tỏ ra trấn định nhất, nở nụ cười ấm áp gọi một tiếng.

-Câm họng...

Thế nhưng vừa mới mở miệng, đã bị Kiều Nhan lạnh lùng cắt ngang, ngữ khí lạnh băng rét buốt người, ánh mắt phẫn nộ gằn từng chữ đe dọa:

-Nếu còn dám gọi thẳng tên ta, đừng trách ta độc ác.

-Ách...

Những lời tâm tình, cùng chút can đảm còn sót lại để thổ lộ với giai nhân, nhưng trước khí thế túc sát ác liệt của nàng, nháy mắt tan biến sạch sẽ.

Viên Cân chỉ biết ngậm chặt miệng, không dám hó hé nửa lời dư thừa nào nữa.

-...

Đám đông cũng bị dọa sợ không nhẹ, im thin thít cúi đầu không dám nhìn thẳng nàng.

-Hừ, nghe nói các ngươi ở đây đánh nhau để cầu thân ta. Có phải vậy chăng?

Giọng nói lạnh như băng hàn vạn năm cất lên, khiến đáy lòng đám người cảm thấy như sắp đông cứng đến nơi, vội lắc đầu nguầy nguậy từ chối.

-Nhan, đây chỗ đàn ông bàn luận, ngươi mau cút xuống đừng làm loạn.

Phí Gia Hạo trên đỉnh Chính Phương quắc mắt nhìn sang, giận dữ răn dạy.

-Đúng, chúng ta đường đường là đấng nam nhi, không thể để cho đàn bà con gái đè đầu cưỡi cổ được.

Không biết kẻ nào to gan, dựa hơi Phí Lão Tổ Tông, cao giọng rống lớn.

-Đúng vậy, chúng ta là đàn ông mà, sao có thể sợ một nữ nhân cơ chứ.

Thêm một tên núp trong đám đông, lớn giọng khiêu khích kích động mọi người.

-Thiên cấp cường giả thì sao, cô ta dám giết hết chúng ta ở đây ư?

-Phí Đại tiểu thư, cô dám đối địch với cả thiên hạ hả?

Có người dẫn đầu, đám đông bên dưới lập tức hưởng ứng theo, rống giọng gào thét.

-Các ngươi, muốn chết....

Kiều Nhan rốt cục bị kích nộ, đám sâu bọ Địa cấp lại dám đối nghịch cùng cường giả Thiên cấp như nàng.

Liền tức giận vương tay miệng khẽ gọi:

-Thương, về.

Hắc Thương được gọi, lập tức vui mừng nhảy bắn lên, như sao băng nhảy múa phóng lên rơi gọn vào lòng bàn tay nàng.

-Ách...

Tia sáng đen lóe lên, khiến đám đông đang hô hào vội ngậm chặt miệng.

Ai nấy đều kinh hoảng nhìn nàng, những người không hô hào lúc này đều giận dữ nhìn về phía những kẻ kích động vùa rồi.

Thầm hận bọn súc sinh ngu ngốc, dám đối nghịch cùng Thiên cấp, kéo bọn họ chết oan theo nha.

-Kiều Nhan, đừng.

Đương lúc Phí đại tiểu thư sắp phát tác, xuống tay đồ sát một trận, thì thanh niên ăn bám kia đột ngột mở miệng, bàn tay hắn cầm lấy đôi tay nàng, nhẹ vỗ lấy, mở miệng khuyên bảo.

-Anh, bọn họ...

Kiều Nhan vốn đang ngập tràn lửa giận, nhưng bị hắn một tiếng đánh gãy, được bàn tay ấm áp của hắn vỗ về, nộ hỏa đang bốc cháy chớp mắt tiêu tan sạch sẽ.

Có chút giận dỗi nhìn hắn khẽ kêu một tiếng.

-!!!!!!

Ai nấy sửng sốt há hốc mồm, nhìn trân trân cảnh tượng ái ân nhức mắt trên đỉnh núi.

Ánh mắt bọn họ vừa ngưỡng mộ vừa ao ước nhìn chàng trai kia.

Đáy lòng liên tục kêu gào trời xanh không có mắt, thiên địa quá mức bất công.

“ Người với người sao lại phân biệt đối xử như vậy chứ?

Với mình thì đòi đánh đòi giết, khuôn mặt dữ tợn không hề có chút tình người.

Mọi người ai oán rên rỉ trong lòng:

“ Còn với thằng mặt trắng chuyên bám váy phụ nữ kia.

Phí đại tiểu thư lại như một nàng dâu nhỏ bé, nhu nhu thuận thuận ngoan ngoãn nghe lời y.

Khuôn mặt đầy ý xuân, ánh mắt khi nàng nhìn y, sao lại nồng nàn lửa nóng vậy chứ.”

Người với người sao lại quá mức chênh lệch như vậy cơ chứ?

-Đừng giận nữa.

Vương Nhàn lắc đầu an ủi, nhẹ vỗ về mái tóc nàng, cười nói:

-Dù gì họ cũng là khách, em là chủ nhà không nên ra tay giết oan giết uổng bọn họ.

Vỗ về cô gái nhỏ của mình xong, Vương Nhàn mới quay xuống phía đám đông, chắp tay hữu lễ, nở nụ cười hòa ái nói:

-Cảm tạ mọi người đã yêu mến Kiều Nhan của ta, cảm ơn rất nhiều ạ.

-Nhưng tính tình em ấy không tốt cho lắm, nắng mưa thất thường, lại hay kích động dễ nổi nóng. Vừa rồi đã khiến mọi người hoảng sợ rồi.

Vương Nhàn áy náy chắp tay cúi đầu xin lỗi:

-Vương Kỳ Phong ta xin lỗi mọi người ạ.

-Không... không sao...

Những người không muốn chọc giận Thiên cấp cường giả, nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Có Vương Kỳ Phong ra mặt nói giúp, Phí đại tiểu thư hẳn là sẽ không ra tay độc ác nữa.

Nhưng vừa định mở miệng cáo lui, mau chóng rời khỏi chốn thị phi này;

Thì...

-Vương Mặt Trắng kia, mày là cái thá gì mà đòi mở miệng ở đây.

Một tên mặt chuột đột ngột từ sau lưng bọn họ nhảy ra, giương ngón trỏ chỉ thẳng mặt Vương Kỳ Phong quát lớn:

-Ai cho mày có quyền độc chiếm Phí đại tiểu thư, còn bày đặt ra mặt cầu xin cho chúng ta.

-Đúng vậy.

Lại một tên giang hồ nữa hét lớn, mở miệng kêu gào:

-Ngươi chỉ là một tên phế vật, dám lên mặt với bọn ta ư?

-Có ngon xuống đây quyết đấu một trận công bằng, đừng ở trên đó núp váy phụ nữ.

-Đúng thế, phải quyết đấu cho công bằng chứ?

Nói rồi, một tên trong đám hướng về phía Phí Gia Hạo gào lớn cáo trạng:

-Phí Lão Tổ, ngài bố cáo thiên hạ tuyển cháu rể, còn cố ý mời chúng ta đến đây luận võ.

-Giờ Phương Thiên Môn các người muốn trở mặt lật lọng là sao?

Đám đông nghe vậy như được đánh tỉnh, chiếm được lý lẽ liền cao giọng hò hét chửi mắng.

-Im lặng!

Phí Gia Hạo nghiêm mặt quát một tiếng, rồi mới quay sang Kiều Nhan cùng Vương Nhàn, nghiêm giọng nói:

-Nhan, ngươi hôm nay là cô dâu, không thể để mất mặt mũi của môn phái được.

-Vương Kỳ Phong nếu muốn trở thành cháu rể của ta, nhất định phải thể hiện tài nghệ của mình, để thiên hạ nể phục mới được.

-Ông Tổ...

Kiều Nhan khó chịu cao giọng kháng nghị.

-Không cần nói nhiều, mau lui xuống, ở đây không có chuyện của ngươi.

Không để Kiều Nhan nói thêm, Phí Gia Hạo phất tay cắt đứt lời nàng.

-Phí Lão Tổ Tông anh minh.

Tên mặt chuột lập tức hô lớn:

-Vương Phế Vật, cút xuống đây đánh với Kinh Kỳ mạch chủ một trận.

-Đúng vậy, Viên đại ca chém nó.

-Viên Căn vô địch, thiến tên súc sinh khốn kiếp ấy đi.

-@#%$&...

Đám đông được Phí Gia Hạo chống lưng, hô hào càng kịch liệt hơn.

Quyết đòi họ Vương thượng đài cho bằng được.

-!!!

Viên Cân mặt mày tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi mím chặt miệng.

Lúc trước y khoái trá với sự hưởng ứng của đám đông bao nhiêu, thì bây giờ hận đám người xung quanh bấy nhiêu.

Vốn y còn cầu may Phí đại tiểu thư sợ uy thế của Phí Gia Hạo, mà ngoan ngoãn chấp nhận hôn sự.

Nhưng nhìn ánh mắt muốn đâm chết mình ngay lập tức của nàng.

Thì có trăm vạn cái lá gan, y cũng không muốn động đến một cọng lông của Vương Kỳ Phong.

Nói gì đòi chém hắn.

Dù có rước được giai nhân về, nhưng, sợ là còn chưa về đến Kỳ Linh Sơn, y đã bị Phí Kiều Nhan xiên một nhát chết tươi rồi.

Viên Cân càng nghĩ càng sợ.

Nhưng y đã leo lên lưng hổ mất rồi, giờ nhảy xuống thì tổn hại mặt mũi của Cấm Đạo, mà thúc roi đánh tiếp;

Nhất định sẽ chết nha.

-...

Thế nhưng, Viên Cân chỉ thấy họ Vương đứng im như xác chết, mắt nhắm hờ không thèm để ý đám đông đang liên mồm khích bác.

-Ta...

Viên Cân nhanh trí buột miệng.

-Vương Khốn Kiếp.

Thế nhưng tên mặt chuột không cho y cơ hội nêu ý kiến, nhanh mồm cướp lời:

-Xuống đánh một trận coi mày.

-Xuống dập đầu quỳ lạy để Kinh Kỳ mạch chủ hài lòng, còn tha cho mày một mạng.

-Xuống đây, ngon mau cút xuống đây.

Đám đông như phát điên, trân gân trân cổ gào thét.

-!!!

Viên Cân lúc này rốt cuộc cũng minh bạch.

Đám người kia chính là cố ý gây xích mích giữa hai đại môn phái, muốn ép y vào chỗ chết đây mà.

Nhưng đã quá muộn để y có thể ngăn cản rồi.

-Hả?

Vương Nhàn lúc này mới giật mình mở mắt ra, ngoái ngoái lỗ tai ngờ ngệch hỏi:

-Các người muốn tôi xuống đánh nhau hả?

-Nhưng tôi đến đây để xem náo nhiệt, chớ hổng biết đánh lộn đâu à hehe.

Vương Nhàn mặc kệ đám đông đang sững sờ nhìn mình, cười hề hề nói:

-Các người muốn chém giết nhau, thì cứ việc đánh nha, liên quan gì tới tôi.

-?!?

Đám võ giả bên dưới nhất thời sửng sốt trước độ vô sỉ của họ Vương, trợn trừng mắt nhìn hắn đến ngẩn người.

Quả thật, dù họ có nghe danh Vương Kỳ Phong chuyên ăn bám nữ nhân, mặt dày, vô tích sự vô liêm sỉ đã thành tinh.

Nhưng bây giờ được thưởng thức độ chai sần của da mặt hắn, rốt cuộc mới hiểu, vô liêm sỉ là như thế nào.

-Vô Súc Sinh

-Vương Đê Tiện.

-Vương Khốn Kiếp

-Vương @#%%#@$...

Nhìn bản mặt trơ trẽn của họ Vương, đám đông cuối cùng cũng bùng nổ, tiếng mắng chửi văng tung tóe, như mưa bay thác đổ bay đầy trời.

-Con mẹ mày thằng khốn.

Viên Liêu, sư đệ của Viên Cân cũng bị Vương Vô Sỉ chọc giận, nhảy đến cạnh y, hung ác nghiến răng nói:

-Đại sư huynh, chúng ta lên giết nó.

-Giết cái đầu mày.

Viên Cân hận không thể một tát đem thằng sư đệ nhà mình chụp chết, hung hăn trợn mắt mắng:

-Mày muốn bị Phí đại tiểu thư xiên chết hả, thằng khốn.

-Haha, sao quý vị lại mắng tui?!?

Ở trên đỉnh núi, Vương Nhàn khoe hai hàm răng trắng bóc của mình, cười toe toét nói:

- Quý vị muốn hỏi cưới Kiều Nhan, thì cứ việc kiếm nàng mà bàn chuyện hôn sự.

-Liên quan cái đầu b... giề tới tui, há há hahaha ;))))))

-!!!

Đám võ giả tức khắc vỡ òa, phẫn nộ rống lớn:

-Mẹ kiếp, thằng khốn họ Vương kia, mày có biết nhục không hả?

-Quân chó má này, các anh em chúng ta lên giết nó.

-Giết họ Vương, chém chết quân đê tiện ấy đi.

...

-Thạch Bất Tồi, đem người qua bắt Vương Kỳ Phong, ném hắn khỏi Phương Thiên môn.

Phí Gia Hạo trông thấy thời điểm cũng đã đến, liền hướng Thạch Trưởng lão phân phó:

-Ở đây thật bẩn mắt ta.

Chỉ cần ném họ Vương ra khỏi sơn môn, đám đông đang cuồng nộ kia nhất định sẽ băm vằm hắn thành nghìn mảnh.

Không cần Phương Thiên Môn phải ra tay nữa.

Một công rảnh nợ.

-Hỗn láo, các ngươi dám.

Ở bên kia, Kiều Nhan nghe đám đông liên mồm mắng chửi anh người yêu của mình, lại trông thấy bọn họ tuốt gươm rút kiếm chuẩn bị đánh lên đỉnh núi.

Liền dộng mạnh cán hắc thương xuống đất, phẫn nộ quát lớn:

-Cửu U Sơn, trấn áp.

Vừa dứt lời, một ngọn núi lớn đen kịt lập tức hiện ra trên bầu trời.

Uy áp khủng bố trấn áp xuống, chấn nhiếp tinh thần của tất cả mọi người.

Võ giả các gia môn muốn giết, lẫn đệ tử của Phương Thiên Sơn đang muốn lao đến bắt Vương Nhàn, lập tức như bị dội một nồi nước lạnh.

Đầu óc đang kích động, khi nhìn thấy ngọn đại sơn liền giật mình tỉnh hồn lại, khiếp sợ đứng chôn chân ngay tại chỗ.

Cửu U Sơn như một viên thiên thạch khổng lồ, che phủ mười dặm vuông thiên khung.

Che lấp toàn bộ ánh mặt trời, khiến mặt đất bên dưới phút chốc chìm trong một màu xám xịt.

Ai nấy đều kìm không nổi khiếp đảm, run lẩy bẩy thân hình nhìn lên Cửu U Sơn.

Hình ảnh thành Hoàng Liên sụp đổ mấy tháng trước, hôm nay lại được tái hiện thêm một lần nữa.

Lần này càng khủng bố hơn lần trước rất nhiều, khi bọn họ đứng ngay dưới chân nó.

Một nện đập xuống, đừng nói là đám sâu bọ Địa cấp bọn họ. E rằng ngay cả cái Phương Thiên Môn này, cũng sẽ bị nó đập thành một đống bùn nhão.

-Lão...lão tổ...lão tổ tông...

Thạch Bất Tồi nào giữ bình tĩnh được nữa, hai chân lão run rẩy như sắp khuỵu xuống đến nơi.

Vội vàng khóc thét hướng Phí Gia Hạo cầu xin:

-Chúng ta đừng ép đại tiểu thư nữa được không ạ.

-Tông... tông môn sẽ bị nàng đập nát mất.

Chúng lão tổ trưởng lão xung quanh cũng kinh hoảng quỳ gối dập đầu cầu tình cho Kiều Nhan:

-Kính xin Lão Tổ Tông suy xét lại ạ.

-Hừ, chỉ là chút ảo ảnh nho nhỏ mà thôi.

Phì Gia Hạo khinh thường nhìn huyễn ảnh Cửu U Sơn, trừng mắt quát:

-Lũ ăn hại chúng bây thật khiến tao mất hết mặt mũi.

-Tránh ra để tao dạy dỗ con ranh này một trận.

Nói rồi, lão liền xắn tay áo, hung hăn nhìn về phía Kiều Nhan, muốn đánh cho cô cháu gái biết thế nào là lễ phép.

Để cho nàng biết, ai mới thật sự là trùm cuối ở Phương Thiên Sơn này.

...