Mọi người đi hết rồi, Như Ngọc vẫn đứng cạnh đầu cầu treo, nàng quyết định không qua Phương Thiên sơn môn, mà ở lại để tìm hiểu xem;
Rốt cuộc, dưới khe nứt lớn tồn tại đồ vật gì đang tác quái, mà có thể phát ra sương mù bất tận như vậy.
Bên trong vực sâu, chín đầu Hắc Mị cùng Hắc Uyên của nàng vẫn đang điên cuồng cắn nuốt, nhưng sương mù chẳng những không vơi đi, mà càng ngày càng dâng lên nhiều hơn.
Như sóng thần quét vào đại địa, vừa như dung nham trong miệng núi lửa phun trào lên trời cao.
Khiến cả trời đất xung quanh tức thời bị nhấn chìm vào màn sương đậm đặc. Không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
“ Không phải sương độc, nhưng lại khiến cho người ta phải rùng mình ớn lạnh.
Sương mù này rốt cuộc là thứ quỷ gì chứ?
“
Như Ngọc cẩn thận cảm nhận sương khói đang bao phủ quanh người, nhưng lại chẳng thể nhìn ra bất cứ dấu hiệu lạ thường gì;
Ngoài cảm giác rét buốt lạnh sống lưng, càng ngày càng rét lạnh hơn.
- Rất có thể, dưới đáy vực sâu tồn tại một đồ vật nào đó. Liên tục phun ra sương mù rồi.
Càng nhìn vào trong khe nứt, Như Ngọc càng cảm thấy không ổn, nhỏ giọng thì thầm.
Vụt
Nói đoạn, nàng dứt khoát điểm mũi chân, tung người phóng lên, sau đó nhằm hướng đáy vực lao thẳng xuống.
Vù vù vù...
Hàn phong từ đáy vực tốc ngược lên, cuồng phong từ mặt hông tạt ngang qua, cộng thêm sương khói cuồng loạn xung quanh, khiến cho thân hình Như Ngọc chao liệng dữ dội.
Đôi lần cuồng phong muốn đập nàng vào vách núi, đánh nàng thành thịt vụn.
Đôi lúc hàn phong từ đáy vực tấp mạnh lên, như muốn quăng nàng ngược lên lại trời cao.
Quyết không cho phép nàng rơi xuống đáy vực sâu, là nơi lãnh địa của riêng bọn chúng.
Xoẹt
Từng cơn gió lớn cuốn qua thổi tung y phục, gió rét từng cơn như lợi kiếm cắt qua da thịt. Bất chợt một ngọn đao gió sắc nhọn như dao găm khứa một đường qua gò má nàng.
Máu tươi tóe ra thấm vào làn sương mù xung quanh, khiến quanh người người nàng hóa thành một làn huyết vụ.
Càng rơi sâu vào khe nứt, không khí càng trở nên lạnh, sương mù cũng càng rét buốt hơn.
Với vô số đả kích điên cuồng như vậy, dù Như Ngọc tài cao gan lớn, cũng dần cảm thấy có chút ăn không tiêu.
Xoẹt Phụt
Lại thêm một ngọn đao phong âm ngoan khứa qua cổ Như Ngọc, dường như hàn phong đã thật sự cảm thấy uy hiếp từ cô gái lạ mặt, liền độc địa xuống tay hiểm ác.
Như muốn chém rơi đầu Như Ngọc mới hả dạ.
- HẮC MỊ NGÂM UYÊNNNN
Tuy đao phong không thể chém rơi đầu nàng, nhưng bị máu tươi nóng hổi của chính mình đập vào mặt, cảm nhận được vị ngọt của huyết thanh từ trong người mình rơi ra.
Như Ngọc rốt cuộc bị chọc giận, phẫn nộ hét lớn một tiếng kinh thiên động địa.
Chín con thuồng luồng to lớn được chủ nhân kêu gọi, lập tức lao thẳng xuống, nối đuôi nhau bay vòng tròn quanh người nàng.
Vừa há mồm hút sạch sương mù quanh Như Ngọc, chúng vừa đồng loạt quẫy đuôi, đánh tan tất cả cuồng phong loạn vũ đang cắn xé trên thân thể nàng.
Chín con thuồng luồng bao quanh lấy nàng, sức ép của chúng hất văng tất cả mọi thứ bên trong ra ngoài, tạo thành một vùng chân không quanh Như Ngọc.
Tiếp đó, mặt hồ với chín xoáy nước lớn từ phía trên cũng nghiền ép đè mạnh xuống, khiến tốc độ rơi của nàng bỗng tiêu thăng lên một mức không tưởng.
Cả ba như lưu tinh xoẹt ngang qua bầu trời, ầm ầm lao thẳng xuống đáy khe nứt lớn.
Hàn phong từ bên dưới, cuồng phong từ bên hông, sương mù rét buốt ở chung quanh cũng trở nên điên tiết dữ tợn hơn, hung hăn hất lên, cuốn qua, đập tới hòng ép diệt đi tiểu nữ tử lạ mặt.
Nhưng bọn chúng có hung mãnh cỡ nào, cũng không thể chống đỡ được sức băng càn của Song Bảo Đạo Niệm Kinh.
Cuồng phong loạn vũ đến bao nhiêu, liền lập tức bị chín con thuồng luồng đánh tan nát bấy nhiêu, thế không thể đỡ, Hắc Mị xoay tròn lao vun vút, như mũi khoan sắc bén xuyên thẳng vào khe nứt lớn, đâm thẳng xuống đáy vực sâu.
Được Hắc Mị đánh mở ra thông đạo, Như Ngọc rơi xuống đã dễ thở hơn rất nhiều, nhưng nàng không hề buông lỏng tâm thần.
Ngược lại, vừa tập trung điều động Hắc Mị Hắc Uyên đến mức cao nhất, nàng vừa cảnh giác dè chừng bốn phía xung quanh, tùy thời ngăn chặn bất kỳ mối nguy hiểm nào.
Thế nhưng...
Vù
Bỗng nhiên từ sau lưng nàng, gió mạnh đột ngột ập tới, mang theo sát khí âm lãnh đến rợn người.
Tóc gáy Như Ngọc dựng ngược lên, tuy bất ngờ nhưng nàng không hề nao núng, tâm không rối thần không loạn, hung hăn vung tay tát thẳng ra phía sau một chưởng.
Bụp
Khoảnh khắc quay người lại, đập vào mắt nàng chính là một đầu ác thú đang há rộng mồm máu táp thẳng vào người nàng, chỉ là nó còn chưa kịp chạm vào người nàng, thì đã lãnh một tát như trời giáng, đánh cho nát bấy.
Áaaaaaa
Hét lên một tiếng cuối cùng đầy đau đớn, ác thú liền hiện nguyên hình thành một đoàn khói xám, tan biến vào trong biển sương mù chung quanh.
- Ác linh?!?
Như Ngọc sửng sốt bật thốt.
Nàng không ngờ, ở Việt Thiên tiểu thế giới lại có thể tồn tại loại hung vật này.
Chẳng phải nó chỉ xuất hiện ở Tu Chân giới thôi sao?
Vù
Hú Grào
Không để cho nàng có thời gian suy nghĩ thêm, từ bốn phương tám hướng, dưới chân trên đầu cùng bốn phía xung quanh nàng, vô số đầu hung thú quái vật, ma yêu dị quỷ lũ lượt kéo đến, với quân số nhiều vô hạn lượng, không thể đong đếm hết được, với thế trận như lũ cuốn đồng loạt lao tới bao vây lấy nàng.
Hàng ngàn vạn ác linh do sương mù biến thành, tầng tầng lớp lớp ồ ạt kéo tới, như đại hồng thủy muốn nhấn chìm nàng vào bên trong.
Khiến cho khung cảnh dưới vực sâu, bỗng chốc biến thành mười tám tầng địa ngục, chứ nào còn là chốn hồng trần nhân gian nữa.
- Hừ
Như Ngọc vội cắn đầu lưỡi, cố gắng trấn định lại bản tâm, nàng quyết không tin tưởng mình lại có thể rơi xuống âm tào địa phủ được.
Đây nhất định là ảo giác mà đồ vật dưới đáy vực kia muốn mê hoặc lấy nàng.
Rất may, nàng tu luyện chính là Đạo Niệm Kinh, một thiên Thần Niệm Pháp Quyết khủng bố tuyệt luân, thần niệm mạnh mẽ hơn người thường vô số lần, nên mới có thể thủ vững được tâm trí trước sức mê hoặc đáng sợ của đám sương mù này.
Thế nhưng, ảo giác địa ngục là một chuyện, còn biển ác linh xung quanh lại là một câu chuyện khác. Chúng có thật, được sương mù biến ra, hoàn toàn có thể nuốt chửng lấy nàng.
Nên bắt buộc Như Ngọc phải dùng toàn lực ứng chiến mới đặng.
“ Không ngờ, đồ vật dưới đáy vực sâu lại đáng sợ như vậy, liên tục bày ra hàng loạt thủ đoạn thật thật giả giả không thể lường trước được.
Nếu ta tưởng rằng đám ác linh là ảo giác, không ra tay tiêu diệt, chẳng phải sẽ bị chúng cắn nuốt đến mẩu xương cũng không còn hay sao?
“
Liên tục vung quyền bạt chưởng đánh tan lũ ác linh, Như Ngọc vừa kinh hãi khiếp sợ nghĩ thầm trong đầu.
Từ lúc xuất đạo đến giờ, đây hẳn là lần tranh đấu gian nan nguy hiểm nhất mà nàng từng đối mặt đấy.
Vù vù vù
Bụp bụp bụp
Chưởng phong quyền kình từ đôi tay mềm mại liên tục được phóng ra, quyền mang chưởng ảnh như hoa rơi nước chảy bay múa giữa đám ác thú, chém giết đồ diệt không ngừng nghỉ.
Nếu là một tu võ giả hoặc một tu chân giả cấp thấp bình thường, hẳn là đã kiệt sức từ lâu rồi.
Nhưng Như Ngọc thân mang tuyệt thế Đạo Niệm Kinh, lại luyện cho mình khối cơ thể chứa vô cùng tận lực lượng, càng đánh càng hăng, càng đánh nàng càng hung mãnh dẻo dai hơn.
Lực lượng liên miên bất tuyệt trong người nàng như nước sông cuồn cuộn chảy xiết, cuốn phăng tất cả trở ngại trên đường nó đi, thế không thể cản, đánh cho vô số đầu ác thú phải tan hình nát dạng.
Biến trở lại nguyên hình, hóa thành làn khói xám xịt tan biến vào trong thiên địa.
Thế nhưng, với màn sương quá mức dày đặc này, số ác linh ẩn núp bên trong phải nói là không thể nào tưởng tượng nổi.
Một trăm triệu, một ngàn triệu, một triệu triệu, một tỷ tỷ ác linh ư?
Căn bản là không thể nào căn đo đong đếm cho hết được.
Dù Hắc Mị Hắc Uyên có ra sức cắn nuốt nhanh và nhiều đến cỡ nào, cũng không thể đem toàn bộ bọn chúng ăn hết.
May mà đám ác linh không phải thực thể, mà chỉ là một đám tàn phá linh hồn, chứ không thì chín con thuồng luồng đã no đến vỡ bụng lăn ra chết từ lâu rồi.
Húuuuuu
Gầmmmmm
Dường như chín đầu Hắc Mị cũng đã bị đám ác linh ngoan cố này chọc giận, điên cuồng gầm rú đinh tai nhức óc, chấn cho không gian dưới khe nứt lớn phải rung chuyển dữ dội.
...
-Hộc hộc, sao nhiều dữ vậy trời.
Như Ngọc không biết mình đã ở trong khe nứt này bao lâu, cũng không tính nổi mình đã rơi xuống được bao nhiêu dặm.
Và cũng không nhớ rõ mình đã chém giết bao nhiêu triệu đầu ác linh.
Đôi tay nàng đã trở nên tê dại, chỉ còn biết vung vẩy theo quán tính chứ không còn chiêu thức gì nữa.
Thể lực nàng tuy liên miên bất tuyệt, nhưng cũng dần tiêu biến đến cạn kiệt. Tâm thần vì phải liên tục duy trì cảnh giác cao độ, đã khiến đầu óc Như Ngọc mệt mỏi muốn ngất ngay tại chỗ.
Dẫu suy yếu đến cùng cực là vậy, nhưng nàng vẫn nghiến răng, cưỡng ép bản thân phải giữ bằng được sự tỉnh táo, nếu không, những mối nguy hiểm còn đang tiềm ẩn xung quanh, chỉ chờ cơ hội nàng buông lỏng sẽ bất ngờ tập kích đến.
Này cũng không phải nàng lo xa, mấy tiếng đồng hồ vừa qua, có mấy lần những ảo giác đã vô thanh vô tức xuất hiện, liên tiếp giở trò mê hoặc nàng.
Rất may là nàng vẫn luôn cảnh giác nên mới hữu kinh vô hiểm thoát chết trong gang tấc.
Nếu không, hậu quả sẽ vô cùng, vô cùng thảm khốc.
Đừng nghĩ rằng ảo giác không đáng sợ.
Nếu đang kịch chiến cùng đám ác linh, mà tâm trí nàng bị mê hoặc, khựng lại dù chỉ một nhịp, mất khống chế Hắc Mị Hắc Uyên đúng một giây thôi.
Thì toàn bộ chín con thuồng luồng lẫn cơ thể nàng sẽ bị đám ác linh này cắn nuốt không chừa lại môt mảnh, linh hồn nàng sẽ bị chúng tiêu hóa sạch sẽ, hồn phi phách tán ngay lập tức.
Đừng hòng nghĩ đến chuyện đầu thai chuyển kiếp nữa.
Cứ thế, với những mối nguy hiểm đang cận kề, và cái chết luôn chực chờ ập đến bất kỳ lúc nào, Như Ngọc tuy đã sức cùng lực kiệt nhưng vẫn kiên định thủ vững bản tâm, kiên quyết thủ hộ lấy thân thể, quyết không để đám ác linh lẫn đồ vật dưới đáy khe nứt được toại nguyện.
Đến bao nhiêu, nàng sẽ giết hết bấy nhiêu, giết sạch sẽ, giết cho bằng hết mới thôi.
Nghĩ là vậy, nhưng sức người suy cho cùng cũng phải có giới hạn của nó.
- Hộc hộc, hừ.
Lại thêm mấy tiếng đồng hồ nữa trôi qua, Như Ngọc bắt đầu thấy khí huyết không đều, hít thở không thông phải liên tục há hốc mồm thở dốc.
Từng sợi dây thần kinh của nàng đã bị kéo căng đến tột độ, đôi tay nàng lúc này đã mất đi toàn bộ cảm giác, mí mắt nàng nặng trĩu như muốn khép lại bất kỳ lúc nào.
Cả cơ thể nàng gần như đã tiêu hao toàn bộ lực lượng mà nó tích trữ, từng sợi cơ bắp không còn lấy nổi nửa tia khí lực, khiến cho tứ chi nàng rã rời, bủn rủn cả tay chân.
Đương lúc nàng cận kề biên giới sụp đổ, thì...
Vụt
Biển mây xung quanh đột nhiên biến mất, cả đất trời tuy vẫn tối đen như mực, nhưng không hề có cảm giác áp bách ngột ngạt, rét lạnh từng cơn như trước nữa.
- Gần tới đáy rồi ư?
Trong cơn mê sảng, thần trí Như Ngọc đang mông lung mơ hồ, vô thức tự lẩm bẩm một tiếng.
“ Không đúng!!!
Mau tỉnh táo lại mới được.
“
Như Ngọc đáy lòng thầm hô không tốt, ngay lập tức cắn mạnh đầu lưỡi đến phụt máu, tập trung tinh thần lật người nhìn xuống phía dưới.
Dù cho nơi đây không có một tia sáng nào, cả không gian chìm trong bóng tối đen như mực.
Nhưng trước đôi mắt lấp lánh của Như Ngọc, tất cả cảnh tượng bên dưới ngay lập tức được hiện ra rõ ràng trong đầu nàng.
Cách phía dưới gần ngàn mét, không thể nhìn lầm được, đó chính là đáy khe nứt được bao phủ bởi một lớp xương khô dày đặc trải dài cả cây số.
Khung cảnh phải nói kinh hãi đến tột cùng, rợn người đến cực điểm.
- Thu
Xuống tới đây rồi, không còn cuồng phong loạn vũ hay đám ác linh, nên Như Ngọc không cần Hắc Mị mở đường nữa, tức tốc vung tay thu lại Song Bảo, tập trung lực lượng chuẩn bị tiếp đất mới được.
Nếu là lúc còn toàn thịnh, dù nàng có rơi thẳng từ trên cầu treo xuống đáy vực, chắc chắn bình an vô sự không hề hấn gì.
Nhưng bây giờ nàng đã sức cùng lực kiệt, suy yếu đến vô lực rồi, nếu còn đập thẳng xuống đống xương khô, rồi nện trực tiếp cả người lên nền đất cứng rắn.
Thì dù nàng có là thần tiên thánh sống đi chăng nữa, cũng sẽ phải tan xương nát thịt chết ngay tức khắc.
Phù
Nghĩ vậy, nàng tập trung tinh thần hít vào mấy ngụm khí lạnh, thở phù một hơi cho đầu óc thêm phần tỉnh táo.
Sau đó mới giang hai tay hai chân trải thẳng người ra, lái hướng rơi của mình bay lại gần vách núi.
Nếu còn sức lực, hẳn lúc này nàng không ngại ngần mà vươn tay cắm mạnh vào vách núi, hy vọng dùng phương thức thô bạo này để hãm lại lực rơi.
Rồi mới từ mấy trăm mét vách núi nhảy xuống, dễ dàng tiếp đất một cách an toàn.
Thế nhưng, bây giờ đã không có nhưng, không có một tia cơ hội nào để nàng xoay chuyển tình thế hiểm nghèo nữa rồi.
Lúc này, nếu nàng ngu ngốc dùng tay trực tiếp cắm vào vách núi, cả cơ thể của nàng sẽ tức khắc bị lực rơi xé rách thành trăm ngàn mảnh.
Nện thẳng xuống đất sẽ tan xương, mà hãm lại lực rơi cũng sẽ bị nát thịt, vô phương cứu chữa, nàng quyết định thử vận may, đánh cược sinh tử của mình vào chính cái vách núi này.
Sau một hồi căng mắt ra quan sát, nàng quyết định lái hướng rơi đến gần đoạn vách núi nhô ra ngoài nhất.
Xoạt
Ngay tích tắc này, rốt cuộc thời cơ cũng đã đến.
Bàn tay vừa chạm vào vách đá, nàng liền tức khắc cuộn tròn người lại, co cụm thân thể như một quả bóng, men theo sườn dốc lăn lông lốc xuống đáy vực sâu.
Bịch bịch bịch bốp
Mặc kệ vùng lưng, vùng mông và hai đầu gối liên tục va đập vào vách núi, Như Ngọc nghiến răng nhịn đau, chôn thật chặt đầu vào giữa đùi và bụng.
Cố gắng dùng cả cơ thể che chắn cho hộp sọ của mình.
Thật may mắn là, qua vô số năm tháng bị gió sương bào mòn, vách núi đã trở nên nhẵn thín bóng loáng rồi.
Nếu không thì, chỉ cần vướng vào một chút đá nhọn hoặc đoạn rễ cây nhô ra thôi, cũng đủ để xé toạc cơ thể Như Ngọc thành nghìn mảnh.
Cứ thế, nàng như một quả bóng lăn lông lốc trên vách núi, rớt nghiêng hướng xuống đáy vực sâu.
ẦMMMMM
Chỉ qua vài giây, nàng cuối cùng cũng lăn xuống tới đáy vực, cả cơ thể ủi thẳng vào đống xương khô ngay bên dưới.
Rất may, lực rơi thẳng đã biến thành rơi nghiêng, nên nàng chỉ lướt trên lớp xương khô chứ không nện thẳng vào nền đất.
Cứ thế, nàng cuốn theo đống xương khô lăn tròn cả một đoạn dài dưới đáy vực.
Xoạt
Rất nhanh, nàng đã lăn ra khỏi đống xương khô, thế nhưng dư lực vẫn còn rất lớn, nhất thời Như Ngọc vẫn chưa thể kìm lại ngay được.
Đành vậy, nàng dứt khoát để cơ thể mình tự do lăn lông lốc dưới đáy vực luôn, đợi đến khi tốc độ chậm dần rồi sẽ hãm lại sau.
Thế nhưng, chuyện nào có dễ dàng như vậy.
Bụp
Á
Như Ngọc nhe răng trợn mắt khẽ rên lên một tiếng đầy thống khổ.
Vừa rồi, lưng nàng mới đập trúng một khối đá lớn nằm ngay trên đường lăn, khiến nàng có cảm giác như xương cốt toàn thân sắp vỡ vụn đến nơi.
Văng qua một bên, quả cầu Như Ngọc chệch sang hướng khác, rất nhanh lại tiếp tục va đập vào một tảng đá nữa.
Á hự
Bốp bịch
Liên tiếp va đập vào những khối đá lớn nằm rải rác trên đường, tuy đau đến mức khiến Như Ngọc suýt chết ngất, nhưng cuối cùng chúng cũng giúp triệt tiêu đi toàn bộ lực rơi còn sót lại.
- Phù...
Như Ngọc thân xác rã rời, nằm thẳng người ra nền đất, lồng ngực phập phồng lên xuống, thở hào hển liên hồi giống như người sắp hấp hối đến nơi.
Đến lúc này, Như Ngọc mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, nằm suy nghĩ tất cả mọi chuyện vừa trải qua, nàng có cảm tưởng như mình vừa dạo quanh Quỷ Môn Quan mấy chục vòng luôn vậy.
Vừa gian khó, vừa nguy hiểm vừa căng thẳng mệt mỏi đến tột độ, thật khiến người ta không muốn nghĩ lại đến nó một chút nào.
Dẫu vậy, thu hoạch mà nàng nhận được cũng là không nhỏ đâu đấy.
Chuyện này kể sau, trước mắt...
Trước mắt nàng bây giờ, thật sự là không thể nhìn rõ ràng bất cứ thứ gì hết.
Liên tục lăn lông lốc đã khiến đầu óc nàng bị xoay như chong chóng hàng trăm nghìn vòng.
Giờ nằm yên lại, trong mắt nàng cả trời đất đang điên cuồng quay tít lên, có cảm giác như ngàn vạn thế giới đang xoay chuyển va đập với nhau, hết dung hợp rồi lại tách ra vô số lần.
Hỗn loạn đến cực điểm.
Xoạt
Như Ngọc không nhịn nỗi nữa, dứt khoát nhắm tịt mắt lại cố gắng trấn định đầu óc đang cuồng loạn của mình.
Miệng liên tục niệm khẩu quyết Đạo Niệm Kinh, tinh thần lực của nàng mới dần khôi phục lại không ít.
Nửa tiếng sau, tinh thần đã ổn định, hơi thở cũng liền mạch trở lại, Như Ngọc mới cắn răng nhịn đau, khập khiễng chống tay run run dựng người đứng thẳng dậy.
Cúi đầu nhìn xuống thân thể mình, nàng không hề bất ngờ khi quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn.
Chất lượng của chiếc váy dài màu hồng nhạt nàng hay mang này, nếu so ra, còn cao cấp hơn tấm áo choàng đen của nàng nhiều.
Nguyên liệu còn trân quý hơn gấp bội lần, chỉ vì may ra sáu bộ y phục cho ba người, Vương Nhàn đã phải bỏ ra cái giá không nhỏ một chút nào.
Chịu không ít cực khổ mới có thể gom đủ tài liệu để điều chế ra được chúng, đến hôm nay, nó mới thật sự phát huy hiệu dụng của mình đấy.
Hít
Phủi phủi bụi đất bám trên áo váy, vô ý đụng trúng vết thương khiến cho nàng liên tục hít hà rên rỉ.
Những vùng da thịt như cánh tay cổ tay không được y phục che chắn, thì giăng đầy vết xước lớn nhỏ, còn những chỗ trong người còn lại; khắp người nàng từ trên xuống dưới không biết chịu bao nhiêu vết thương do bị va đập nữa.
Y phục ngăn không cho da thịt bị xé rách, chứ không thể cản được lực xung kích cùng va chạm.
Như Ngọc mười phần dám chắc rằng, nếu bây giờ nàng cởi áo váy ra, nhất định sẽ hiện ra vô số vết bầm đen tím đỏ trên khắp cơ thể cho mà xem.
Ngẫm nghĩ một hồi, nàng dứt khoát không thèm để ý đến đau đớn trên thể xác nữa.
Tâm thần ổn định rồi, máu bầm tự khắc sẽ tan, da thịt bị xé rách chút nữa thôi sẽ tự lành lại được, nàng căn bản không hề lo lắng cho thân thể một chút nào.
Vì một sự thật vô cùng kinh điển, muốn giết một người thân mang Đạo Niệm Kinh không phải là chuyện đơn giản.
Chỉ cần còn lại một tia hơi thở thôi, Như Ngọc cũng sẽ không thể chết được.
Bởi vậy, nàng mới không chút do dự mà lao đầu xuống đáy vực sâu đấy.
Qua đoạn đường đầy hiểm nguy rồi, giờ mới chính là lúc nàng nên tìm hiểu xem, rốt cuộc dưới Khe Nứt Lớn cất giấu đồ vật gì, mà lại có thể năm lần bảy lượt suýt dồn nàng vào chỗ chết như vậy.
...
- Hướng bên phải hẳn là nối ra biên giới hư không á nhỉ?
Đứng tựa lưng vào vách núi, Như Ngọc quay đầu nhìn sang phải, khẽ lẩm bẩm tự nhủ.
Nếu muốn tìm hiểu ngọn nguồn, trước tiên phải xác định phương hướng cái đã.
- Còn hướng bên trái, chắc chắn là đi vào đầu ngọn của khe nứt rồi.
Suy tính một hồi, nàng quyết định trước thảy sẽ đi vào bên trong, vì bên ngoài nối thẳng ra biên giới hư không, nàng không chắc ngoài đó có gì.
Và cũng không muốn mạo hiểm, khi thương thế trên người còn chưa khỏi hẳn.
Ngược lại, đi vào phía trong kia, sẽ an toàn hơn rất nhiều.
- Rốt cuộc thứ gì đã tạo ra khe nứt lớn như vầy được nhỉ?
Vừa đi vừa quan sát vách đá dựng đứng, Như Ngọc càng cảm thấy khe nứt này thật kỳ lạ.
Nếu xét theo thường thức khoa học vật lý hiện đại, thì khi trong lòng đất xảy ra chấn động cực lớn, bề mặt đại lục nứt toạc ra, miệng hai bên vết nứt sẽ lồi lõm không đồng đều, chỗ bồi chỗ hụt vô cùng xấu xí.
Ấy thế mà khe nứt này lại khác, bề mặt vách núi láng bóng nhẵn nhụi, không một vết trầy xước, không nhô thừa ra nửa mẩu đất nào.
Nếu nói đây là do tự nhiên, thì chắc chắn không ai tin cả. Mà nó giống như bị một thanh trường kiếm khổng lồ chém phập vào thì đúng hơn.
Đã vậy, phía trên cao thì vách núi dựng đứng, nhưng càng xuống gần đáy vực, dốc núi càng nghiêng về phía trung tâm hơn.
Giống y như khuôn đúc của một lưỡi kiếm sắc bén vậy.
-Chẳng lẽ là do Phi Kiếm của tu chân giả chém ra?
Như Ngọc càng nghĩ, càng cảm thấy suy đoán này của mình là đúng.
Bỏi vì chỉ có Tu Chân giả mới có thể biến phi kiếm của mình thành trường kiếm khổng lồ được.
-Có lẽ Việt Thiên khối đại lục này, ở vô số năm tháng xa xưa đã từng trải qua một cuộc đại chiến vô cùng thảm khốc.
Như Ngọc quay đầu nhìn về phía núi xương khô phía xa, từ dấu vết trên từng mảnh khô lâu, nàng có thể nhìn ra niên đại của chủ nhân chúng.
Xa xưa, cực kỳ cổ lão xa xưa, không thể thuộc về thời đại của người Việt Cổ được.
Vả lại, xương khô thật sự nhiều lắm, Như Ngọc có cảm giác như, dù nàng có gom tất cả đệ tử Tứ Đại Môn Phái một mẻ giết gọn, cũng không thể nào chất lên được núi xương cốt lớn như kia được.
- Có lẽ, khối đại lục này bị một vị Chứng Đạo Đại Năng giả nào đó, dùng thánh kiếm chém rơi khỏi thiên vực của chính nó, sau nhiều năm lưu lạc rớt vào tiểu thế giới, mới trở thành đại lục Việt Thiên như ngày hôm nay.
Như Ngọc đưa tay sờ lên vách núi, cảm giác lạnh lẽo như hàn băng vạn năm truyền khắp cơ thể nàng, ẩn ẩn bên trong lòng vách đá, nàng có thể cảm nhận được từng tia sát khí cực kỳ rùng rợn len lỏi bay ra, mang theo mùi máu tanh đậm đặc đến kinh người.
- Ài, thât sự thảm khốc nha.
- Có lẽ, đám ác linh núp trong sương mù kia, ở năm tháng xa xưa, cũng từng là một đoàn thú quân hung mãnh.
- Sau lại bị vị Đại Năng này vung một kiếm chém chết, nên mới oán hận điên cuồng công kích người lạ như vậy.
- Ài...
Như Ngọc vừa cảm thán, vừa men theo vách núi tiến vào sâu bên trong khe nứt lớn.
Chuyện xưa có thật hay là không, nàng cũng chỉ dựa theo vết tích còn sót lại mà suy đoán.
Nếu thật như vậy, nàng cũng không tiện phán xét phe nào đúng phe nào sai.
Chỉ đành than thở cho những sinh linh đã mất mạng trong cuộc chiến thảm khốc đó, cho đám ác linh vừa muốn giết nàng, và cả đống xương khô bên kia nữa.
Tiếng nói của nàng như làn sóng lan truyền về phía trước, căn cứ theo âm vang văng vẳng dội ngược lại, Như Ngọc biết mình còn cách đỉnh đầu khe nứt lớn tới hơn mười mấy dặm nữa lận.
Không biết ngoài sương mù ác linh, hàn phong cuồng bạo, và đống xương khô ra, thì đáy khe nứt sẽ còn mang đến cho nàng điều bất ngờ gì nữa.
...
- Húuuuuuu
Đi thêm một đoạn không xa, Như Ngọc đang nhàn nhã nhìn ngắm vách núi, thì bất chợt, một tiếng sói tru cực kỳ quái dị từ phía trước truyền đến.
Vù
Ngay lập tức một đầu sói xám nhảy vọt lên trên một khối đá lớn, móng vuốt sắc bén bấu chặt vào mỏm đá, đầu cúi thấp xuống hai chân trước, đôi mắt ác lang đỏ ngầu nhìn chằm chằm Như Ngọc.
Grừ
Răng nanh nhe ra đầy hung tợn, ác lang súc thế nhìn lăm lăm lấy nàng, chỉ chờ nàng sơ sẩy sẽ lập tức vồ tới.
Mặc kệ ác lang đang gầm gừ, Như Ngọc khẽ nhếch môi mỉm cười, thản nhiên bước ngang qua, không thèm nhìn lên đầu sói xám lấy một cái.
Gàoooo
Ác lang lần nữa giương mõm gào lên một tràng dài, nhưng tiếc là, dù nó có tỏ vẻ hung ác đến cỡ nào, tiểu nữ tử cũng không phản ứng gì.
Không khiếp sợ, không run rẩy, không bỏ chạy, thậm chí còn không quay đầu để nhìn nó thêm lần nào.
Dường như nó không hề tồn tại ở đây vậy.
Cứ thế, suốt mười dặm dường dưới đáy khe nứt lớn, cứ mỗi dặm, Như Ngọc đều bắt gặp một con thú dữ, từ hổ báo hùm beo, trâu điên lợn rừng.
Bọn chúng đều giơ nanh múa vuốt, há rộng miệng như thể muốn táp vào người nàng, xé xác nàng thành trăm mảnh.
Nhưng Như Ngọc vẫn tỉnh bơ, xem như không thấy gì cứ việc đi ngang qua.
Thậm chí, lúc này đang có một con trăn lớn, thân to như chân voi, lười biếng nằm chắn ngang giữa lối đi, nhưng nàng vẫn ung dung điểm mũi chân nhảy vọt qua.
Cảm giác như, nó chỉ là một khúc cây rơi giữa đường, chứ không phải là một con trăn béo ụ nữa.
- Ngươi cũng béo tốt thật đấy, tròn tròn xinh xinh, nhìn cũng dễ thương phết đấy nhỉ!
Khác với những lần trước, lần này Như Ngọc cố tình nán lại, nhìn nhìn con trăn béo ụ một hồi, nháy mắt cười trêu chọc.
Xì
Con trăn dường như cũng nghe hiểu lời nàng, được nàng ngợi khen, nó cũng giương đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh nhìn lấy nàng,
- Đừng giấu chị nữa, hiện nguyên hình đi cô nhóc.
Bộ dạng khả ái đáng yêu thế này, sao có thể là một con trăn béo ụ được, Như Ngọc mỉm cười đưa tay tới, nháy mắt nói.
Chít chít xùy
Nghe nàng gọi, con trăn lớn vui mừng rít lên mấy tiếng, khẽ quẫy đuôi một cái, chớp mắt thân hình to như chân voi tức tốc thu nhỏ lại.
Hiện nguyên hình thành một con rắn lục nhỏ, chỉ bé bằng chiếc đũa, kích động phóng lên nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.
- Chà, con rắn nhỏ này trông có vẻ là vật đại bổ, nấu thành một nồi canh, ăn vào chắc cũng được thêm chục năm tuổi thọ đây.
Như Ngọc khẽ cười, cao giọng nói.
- Ác đồ dừng tay.
Nàng vừa dứt câu, một tiếng mắng lớn đột ngột từ phía trước vang lên, ngay tức khắc, một lão giả gầy còm từ sau tảng đá nhảy vọt ra, hùng hồ quát:
- Mau trả Tiểu Thanh lại cho ta.
- Ha, cuối cùng ông cũng chịu lộ mặt rồi?
Như Ngọc nửa cười nửa không liếc nhìn lão giả gầy còm một cái, mở miệng trêu chọc.
- Hừ, Phí ranh con, thấy ông tổ sao còn không mau quỳ xuống nhận lỗi hả?
Lão giả gầy còm vểnh râu hung hăn quát lớn một tiếng, khí thế áp bách mười phần, cao giọng ra lệnh:
- Chỉ cần ngươi trả lại Tiểu Thanh cho ta, mọi lỗi lầm hôm nay ta không tính toán nữa.
- Có vẻ ông rất quý con rắn nhỏ này ha?
Dưới khí tràng áp bách của lão giả, Như Ngọc vẫn thản nhiên như không, khẽ vuốt ve con rắn nhỏ trên tay, mỉm cười nói:
- Dù gì cũng đã đắc tội rồi, ta có bóp chết nó , cũng không sao đâu nhỉ?
- Đừng, con nhóc xấu xa, ngươi muốn sao mới chịu thả Tiểu Thanh ra hả?
Tuy bên ngoài tỏ ra hung ác, nhưng khi Như Ngọc khép bàn tay nắm hờ lấy Tiểu Thanh, lão giả gầy còm như bị rút đi hết khí lực, vội gấp giọng năn nỉ nàng.
- Xùy, ta cũng không trêu chọc ông nữa.
Trông thấy bộ dạng đáng thương của lão giả, Như Ngọc cũng không nỡ trêu đùa thêm, khẽ cười một tiếng, vung tay ném con rắn nhỏ trả lại cho lão.
- Tiểu Thanh, con không sao chứ?
Nâng niu vuốt ve con rắn nhỏ như con ruột của mình, lão giả liên mồm lo lắng hỏi.
- Không sao cả, nó chỉ cắn nuốt sương mù hơi bị nhiều thôi. Nghỉ ngơi một lát là sẽ khỏe lại ngay.
Như Ngọc ngẩng đầu nhìn lên biển mây trên đầu, chậm rãi giải thích.
- Con r..., con bé ấy nói đúng chứ, cha bảo con bao nhiêu lần rồi, lên trên đó ăn vừa phải thôi, đừng quá tham lam. Sao con không nghe lời vậy hả?
Lão giả nghe vậy, liền trừng mắt với Tiểu Thanh, nghiêm giọng mắng.
- Được rồi, để con rắn nhỏ ấy nghỉ ngơi đi. Ta có một số chuyện cần hỏi ông.
Như Ngọc lúc này mới cúi đầu nhìn về phía lão giả, nghiêm túc hỏi:
- Hà cớ gì lão lại sắp đặt ảo ảnh để hù dọa ta?
- Ngoan...
Lão giả nhẹ vỗ đầu con rắn nhỏ của mình, cẩn thận nhét nó vào trong ngực áo, lúc này mới ngẩng đầu lên, tỏ vẻ kinh ngạc hỏi ngược lại:
- Ảo ảnh gì, ngươi đừng bịa chuyện, ta hù dọa ngươi lúc nào hả?
- Ông còn chối, xùy.
Như Ngọc khinh thường xùy mũi, nhếch môi nói:
- Hẳn ông đã nghe thấy giọng nói của tôi từ xa, nên mới mai phục ảo ảnh dọc đường đi.
- Có điều, mấy con thú dữ ấy chỉ là thuật pháp thô sơ, có hình không có thần, có dạng mà không có linh, lừa người phàm thì được.
Nói rồi, Như Ngọc giương ngón tay chỉ chỉ lên biển sương mù phía trên, ung dung nói:
- Chúng còn thua xa đám ác linh trên kia nhiều.
- Ngươi...
Lão giả cũng ngẩng đầu nhìn theo, lại nhìn sang Như Ngọc, ánh mắt không thể tin nổi run run hỏi:
- Ngươi thật sự rớt từ trên đó xuống?
- Ừm, ta có chút tò mò nên nhảy xuống đây xem thử, không ngờ nguy hiểm trùng trùng điệp điệp nha.
Như Ngọc gật đầu đáp lời.
- Không thể nào, ngươi chỉ là một con bé phàm nhân, sao có thể...
Lão giả càng dò xét Như Ngọc, càng cảm thấy có điều không ổn, vừa nghi ngờ vừa lo sợ hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi mang ngọc kính của Phí tiểu tử? Ngươi là cháu gái dòng chính của thằng nhóc đó?
- Phí tiểu tử? Người lão nói là ai? Phí Gia Hạo?
Như Ngọc có chút hứng thú, tò mò hỏi.
- Hừ, Phí Gia Hạo là thằng ranh nào, còn lâu mới lọt vào pháp nhãn của ông đây được.
Lão giả hừ lạnh một tiếng khinh thường mắng.
- À, vậy chẳng lẽ là Phí Thánh Tổ, Phí Đức Hưng?
- Hưng Đức Thánh Tổ đúng chứ?
Như Ngọc như có điều hiểu ra, ý vị thâm trường chăm chú nhìn lão giả, nheo mắt hạnh mỉm cười hỏi:
- Còn vô cùng quen thuộc gọi thẳng biệt danh nữa, vậy thì, ông hẳn là Ông Chúa, chủ nhân đầu tiên của mảnh đất này, đúng không?
- Cổ Nhai.
- Ngươi... thế mà biết cả tên thật của ta?
Lão giả lúc này mới thật sự hoảng sợ, lắp bắp run giọng hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Ta họ Lý, tên Như Ngọc.
Như Ngọc cười đáp.
- Lý Như Ngọc, Lý Như Ngọc nào, ta không quen biết.
Lão giả run giọng liên tục lẩm bẩm, sau đó mới khiếp sợ ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm lấy nàng, run run nói:
- Người biết đến tên của ta, ngoài Phí tiểu tử ra, thì chỉ có mỗi ông ấy mà thôi.
- Nói, ngươi cuối cùng là ai, có quan hệ gì với ông ta?
- Ông ấy là ai đây này?
Như Ngọc khẽ cười hỏi ngược lại.
- Hừ, ta không biết ngươi nghe được tên ta từ đâu, nhưng đừng hòng moi tin tức từ miệng của ta. Ta còn lâu mới bán đứng lão kỳ nhân.
Cổ Nhai lão giả khinh thường hừ mắng, lão còn lâu mới bị con ranh lạ mặt này lừa gạt.
- Lão kỳ nhân à?
Như Ngọc có chút hứng thú, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi, liền nói:
- Lão kỳ nhân có quan hệ với Phí gia chỉ có một mà thôi.
- Đoạn Chỉ Lão Kỳ Nhân.
- Ngươi..ngươi...
Nghe đến cái tên này, Cổ Nhai lập tức há hốc mồm kinh hãi nhìn Như Ngọc, lắp bắp nói không ra lời.
- Lại còn xưng hô thân thuộc như vậy.
Như Ngọc khẽ cười, nháy mắt hướng Cổ Nhai lão giả, thần bí nói:
- Ông hẳn là có quan hệ không tệ với lão nhân gia đâu nhỉ, hắc hắc.
- Ngươi...ngươi là đồ đệ thân truyền của ông ấy đúng không?
Cổ Nhai vừa mừng vừa sợ, thấp thỏm dò hỏi.
- Không, ta còn chưa gặp ông ấy bao giờ. Sao làm sư đồ với nhau được.
Như Ngọc lắc đầu, bình thản đáp.
- Nói láo.
Cổ Nhai đột nhiên hét lớn phản bác, cao giọng truy vấn:
- Nếu không phải đồ đệ thân truyền, sao ngươi có thể nhận chân truyền của ông ta được.
- Chân truyền? Là cái gì đâu nè?
Như Ngọc nửa cười nửa không, nheo mắt trêu chọc nói.
- Hừ, con ranh ngươi không cần phải giấu giấu giếm giếm.
Cổ Nhai khinh thường hừ lạnh, lại chỉ chỉ lên trên biển sương mù, nhăn mặt nói:
- Nếu không phải đệ tử ruột, sao ngươi có thể tu luyện được Đạo Niệm Kinh.
- Vừa rồi ẩn hiện trong đám sương mù, ta thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của Đạo Niệm Ảnh và Đạo Niệm Hồ.
- Con ranh ngươi tưởng có thể qua mặt được lão đây ư? Hừ!
- À, chín con thuồng luồng cùng cái hồ nước sâu kia hả, ta tiện tay mà luyện thôi. Thật ra, ta là...
Như Ngọc cười khẽ một tiếng, bình thản giải thích:
- Người Yêu của Học Trò Lão Nhân Gia.
- Ngươi Yêu? Học Trò? Là cái giống gì?!?
Cổ Nhai hoàn toàn không hiểu hai cái khái niệm này, ngây ngô hỏi:
- Có khác gì biệt với đồ đệ thân truyền ư?
- Khác chứ.
Như Ngọc cười đáp, lại kiên nhẫn giải thích một hồi:
- Đồ đệ là phải làm lễ nhập môn, ba quỳ chín lạy nhận sư phụ của mình.
- Còn anh Phong thì khác, anh ấy chỉ nhặt được cổ lão kỳ thư, thất truyền bí tịch của Đoạn Chỉ Lão Kỳ Nhân, rồi tự học tự ôn tự luyện thôi.
- Đây chính là học trò, hoàn toàn không phải đồ đệ nha.
- Lại còn có thuyết pháp như vậy?
Với tư duy cổ lão truyền thống của Cổ Nhai lão giả, thì cái quan hệ thầy trò này, như một thế giới mới trong vũ trụ quan của lão vậy.
Căn bản là không thể hình dung được, bèn nói:
- Ta không tin, con ranh ngươi chỉ giỏi lừa gạt già lão mà thôi.
- Tin hay không tùy ông.
Như Ngọc cũng không dây dưa chuyện này, chỉ chăm chú nhìn về phía trước, cất bước đi nói:
- Mau vào trong kia xem.
Đợi lão bắt kịp mình, vừa đi nàng vừa thong thả hỏi:
- Ta còn chưa biết, vì sao ông lại bị nhốt ở dưới này đấy?
Cứ thế, trên đường tiến về đầu ngọn khe nứt lớn, Cổ Nhai lão giả nhanh chóng kể lại chuyện xưa của mình.
Cổ Nhai.
Thật ra là những sinh linh vốn sinh trưởng trên đại lục Việt Thiên, niên đại còn trước lúc người Đại Việt khám phá ra thế giới nhỏ, cực kỳ cổ lão xa xưa.
Với thể chất trời sinh đặc thù của mình, lại được linh khí thiên địa uẩn dưỡng, nên qua mấy ngàn năm thai nghén, lão cũng luyện được một thân thuật pháp.
Thuật pháp này là đạo pháp tự nhiên, không phải tu chân tu võ như người phàm hay luyện.
Không được phân chia cấp bậc rõ ràng cụ thể.
Tuy tiên thiên của đạo pháp tự nhiên yếu hơn tu chân về mặt pháp lực, nhưng được cái trường thọ, sống lâu hơn, nên qua mấy vạn năm, lão vẫn còn đứng đây nhảy nhót được.
Đến khi có người ngoài Đại Việt khám phá ra tiểu thế giới.
Thì lão mới biết, thế giới ngoài kia còn có một kiểu tu luyện khác, gọi là:
Luyên Chân Khí Tu Võ Đạo
Cũng chính là Đại Việt Cổ Võ trong sử sách.
- Người đầu tiên của nước Đại Việt đặt chân vào đây, hẳn là Vô Thượng đạo nhân đúng không?
Như Ngọc có chút hứng thú tò mò hỏi.
- Đúng vậy, chính là thằng nhóc ngạo mạn đó.
Cổ Nhai lão giả nghiến răng căm hận kể lại:
- Nó chỉ là một kẻ ngoại lai, nhưng lại hống hách đi gây loạn khắp nơi, liên tục khiêu chiến các tồn tại cổ lão xa xưa của Việt Thiên ta.
Kể đến đây, Cổ Nhai mặt già đỏ bừng, lúng túng nói:
- Ta cũng vô cùng căm hận, nhưng đánh không lại nó nha.
- Ừm, tất nhiên là không lại rồi.
Như Ngọc không bất ngờ khi biết, Cổ Nhai lão giả nuốt không trôi Vô Thượng đạo nhân, cũng không khinh thường hay chê cười gì lão, bình đạm nói:
- Vô Thượng đạo nhân khi đó đã hợp nhất Tam Ý, đột phá Vô Thượng cảnh rồi, lão căn bản không phải đối thủ của ông ta đâu.
- Đây là chênh lệch tiên thiên giữa đạo pháp tự nhiên và Võ Tu. Không thể cải biến được.
- Hừ, tu võ giả thì có gì ghê gớm, đợi ta luyện thành Đạo Quả, ngày sau gặp được sẽ đánh cho thằng ranh đó răng rơi đầy đất.
- Đạo Quả? Đạo Pháp Tự Nhiên Đại Đạo Chi Quả ấy à. Ài...
Như Ngọc nghe đến Đạo Quả, cũng có chút thổn thức, ước ao nói:
- Chỉ là muốn luyện ra Đạo Quả, lão phải tu luyện đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất trước.
- Cơ mà, đợi đến lúc đó.
Nói đến đây, Như Ngọc quay sang nhìn nhìn Cổ Nhai, lựa lời an ủi động viên lão:
- Với tư chất của Vô Thượng đạo nhân, hẳn là đã chứng được Đạo Nguyên rồi. Lão phải cố gắng nhiều hơn nữa, mới bắt kịp được ông ta đó.
- Chỉ có điều...
Như Ngọc dời mắt nhìn xuống ngực lão, từ trong lồng ngực bằng mắt thường không thể nhìn thấy, từng đoàn khí vô hình tuôn ra liên tục, cuồng chảy về phía đầu nguồn của khe nứt lớn.
- Với tình trạng hiện giờ của ông, tu vi đạo hạnh sẽ ngày càng giảm sút. Đừng mơ tưởng cái gì Thiên Nhân Hợp Nhất.
- Ài, tự làm tự chịu...
Thở dài một tiếng, lão tiếp tục kể lại:
- Năm đó, Vô Thượng ranh con vừa nhìn thấy đất của ta, đã thèm chảy nước dãi, muốn dời Việt Võ Môn của nó đến đây luôn.
- Nhưng khi trông thấy đám ác linh trong khe nứt lớn, nó liền kinh hãi thất sắc quay đầu bỏ chạy mất dép.
- Sau này, lão kỳ nhân ngao du ngang qua đây, không chỉ chỉ điểm cho ta về Đạo Pháp Tự Nhiên, mà còn vô cùng cẩn thận dặn dò ta hai việc.
- Tuyệt đối không được hút đám sương mù kia để tu luyện. Nếu không sẽ vạn kiếp bất phục, không thể ngoi đầu lên được.
- Điều thứ hai, trước khi rời đi lão kỳ nhân có nói:
“ Nhiều năm sau, sẽ có một chàng thiếu niên đến đây xin đất. Ngươi hãy cứ cho hắn đi, ngày sau có khi lại cứu ngươi một mạng.”
- Điều thứ hai ta đã làm được, thế nhưng việc thứ nhất ta...
Kể đến đây, Cổ Nhai cũng có chút xấu hổ, hắng giọng một tiếng, rồi mới lúng búng biện minh:
- Cũng do lúc ấy, ta thấy Vô Thượng ranh con sợ đồ vật dưới khe nứt lớn mà bỏ chạy. Nên ta nghĩ rằng, nếu mình chiếm được căn nguyên của đám sương mù, chẳng phải là có thể trị được thằng ranh đó hay sao.
- Thế nhưng đến khi ta mò xuống đây, còn chưa kịp làm gì, thì đã bị hung vật khống chế. Không thể bỏ chạy, cũng không thể làm gì khác, ngoài trở thành một cái lô đỉnh, chuyên cung cấp thuần dương nhiên khí cho nó.
Thuần Dương Nhiên Khí ở đây, tương tự chân nguyên của tu chân giả, chân khí của võ tu.
Hầu sinh linh tu luyện Đạo Pháp Tự Nhiên, trong người sẽ sinh ra Nhiên Khí, tùy theo giới tính sinh linh, mà Nhiên Khí sẽ được phân thành hai loại: Thuần Âm, Thuần Dương.
- Chẳng lẽ hung vật trong khe nứt lớn thuần âm, nên mới thèm thuồng Thuần Dương Nhiên Khí của ông?
Như Ngọc nghi ngờ hỏi.
- Ta không biết.
Cổ Nhai ngây ngô đáp:
- Nhưng đám ác linh kia lại rất sợ nhiên khí của ta, nên lúc rơi xuống ta điên cuồng phát ra nhiên khí để tiêu diệt bọn chúng. Có lẽ hung vật đã ngửi được mùi thơm, nên liền bắt giữ ta.
- Ta cũng không biết nó là thứ gì vì...
Còn chưa kịp nói hết câu, lão đột nhiên cả người run lẩy bẩy, đôi chân không còn nổi một tia khí lực, sắp khuỵu xuống đến nơi.
- Ài,...
Như Ngọc quay đầu nhìn Cổ Nhai, dù lão không nói nàng cũng hiểu.
Vì bây giờ Thuần Dương Nhiên Khí của lão từ vô số lỗ chân lông đang điên cuồng chảy ra ngoài, như thác lũ cuồn cuộn lao về phía đầu ngọn khe nứt.
- Để ta mang lão ra ngoài.
Như Ngọc nhìn bộ dạng sắp chết của Cổ Nhai lão giả, nhịn không được liền xách cổ lão lên, điểm chân phóng ra ngoài.
Cẩn thận đặt lão nằm yên ổn một góc xa, lão đã hôn mê bất tỉnh mất rồi, giờ cũng chỉ còn mỗi mình Như Ngọc.
Một mình nàng tự thân xông vào phía trong khe nứt lớn mà thôi.
Càng đi tới, bề mặt đáy vực càng nghiêng xuống hướng vào trong lòng đất.
Càng đi xuống, âm khí càng ngày càng trở nên âm lãnh hơn. Cảm giác rét buốt dường như có thể đóng băng người ta ngay lập tức.
Nhưng không gian xung quanh lại không hề có tuyết, vách núi cũng không đọng lại bất kỳ mẩu băng nào.
Cộng với mùi máu tanh nồng đậm từ phía trước truyền tới, nàng dễ dàng nhìn ra, hơi lạnh buốt người là do âm hàn sát khí tỏa ra đấy.
-Wow...
Đi xuống thêm một đoạn nữa, nàng rốt cuộc cũng tìm đến nơi trong cùng của khe nứt lớn.
Đây là một vùng đất bằng rộng lớn, xung quanh không tồn tại bất kỳ thứ gì, ngoài khung cảnh đồ sộ ngay trước mắt.
Khiến cho Như Ngọc phải chấn kinh mà kinh thán lên một tiếng.
Ù ù ùuuuuu
Trước mặt nàng, một lốc xoáy sương mù khổng lồ đang phát ra từng chuỗi âm thanh ù ù, nó chính là đầu nguồn của biển sương mù trên miệng khe nứt lớn.
Và ngọn nguồn của tất cả, không ngờ lại chỉ là một vết nứt nhỏ xíu trên nền đất.
Toàn bộ sương mù tạo ra lốc xoáy lớn, lại từ chính trong vết rách nhỏ này bay ra.
Gọi nó là vết rách, bởi vì vết nứt này ngọt lắm, miệng vết nứt thẳng băng láng bóng, phía trên cắm một đoạn kiếm gãy.
Khiến cho mặt đất giống như mảnh vải mỏng, bị người ta dùng trường kiếm rạch xuống một đường vậy.
Nhưng vì nền đất quá cứng rắn, nên trường kiếm không chịu nổi xung kích mà gãy làm đôi, nửa đoạn mũi kiếm bị kẹt lại, không thể rút ra được.
Cuối cùng bị ghim chặt trên mặt đất.
...
Như Ngọc chậm rãi bước đến cạnh vết rách, cúi đầu lẳng lặng nhìn xuống, đôi mắt nàng lập lòe tia sáng kỳ dị, chăm chú quan sát cả vết rách lẫn mũi kiếm.
- Không đúng.
Càng nhìn, nàng càng cảm thấy sai sai, vô cùng sai:
- Thứ hút lấy Tự Nhiên Đại Đạo Thuần Dương khí của Cổ Nhai, lại là vết nứt nhỏ, chứ không phải đoạn kiếm gãy này.
Đoạn kiếm gãy tuy mang đầy âm sát khí, nhẽ ra mới là thứ chuyên hấp hút thuần dương khí mới phải.
Thế mà hoàn toàn ngược lại, thứ đã khiến Cổ Nhai càng ngày càng trở nên gầy yếu, lại là do vết rách nhỏ này gây ra?
Như Ngọc cẩn thận vén váy dài, khuỵu chân ngồi xổm xuống, đưa tay sờ lên miệng vết rách trên nền đất.
Mặt đất này, hay lớn hơn là mảnh đất này, và tổng thể của nó chính là Việt Thiên đại lục, bản nguyên của chúng là đồ vật thuần dương.
Vật thuần dương, không thể nào tự dưng đi hút thuần dương khí được.
Trừ phi....
- Trừ phi nó cần dương khí để chữa thương, và chính nó cũng là một sinh linh.
Một ý nghĩ vô cùng lớn mật chợt lóe lên trong đầu nàng, Như Ngọc vô thức lẩm bẩm một tiếng.
Nếu suy đoán của nàng là đúng.
Thì đại lục Việt Thiên chính là một miếng thịt lớn, bị chặt xuống từ cơ thể của một sinh linh nào đó.
Chứ không thể nào là một cục thiên thạch to lớn vô tri được.
Phải có linh thì mới biết chủ động hút lấy dương khí, để tự chữa thương cho mình được.
- Nhưng không biết bản thể bổn nguyên của đại lục Việt Thiên, là người hay thú nhỉ?
Người thì có thể là người khổng lồ, tu chân tu võ đã chứng được Đại Đạo.
Thú thì có tiên thú, thần thú, thánh thú,... những loài linh thú có pháp lực cao cường, khiến cho thân xác trở nên to khủng bố.
Có vậy, thì một mẩu thịt của chúng, khi rơi ra cũng đủ trở thành một đại lục rộng lớn, uẩn dưỡng lấy vô số sinh linh.
Là nguồn sống của muông loài vạn giống được.
- Thế nhưng vết thương cũ của ngươi không những không lành lại, mà càng ngày càng nặng thêm, như giòi bọ ung nhọt ăn mòn lấy sức sống của ngươi.
Vừa vuốt ve miệng vết thương của đại địa, Như Ngọc vừa xót thương lẩm bẩm.
Trông như nàng đang tự nhủ, nhưng lại càng giống nàng đang nói chuyện với đại địa hơn:
- Hết đường cứu chữa, ngươi mới hút lấy dương khí trên trần gian, nhằm ngăn chặn vết thương lan dần ra.
- Và năm đó, khi lão nhân gia đến truyền thụ Đạo Pháp Tự Nhiên cho Cổ Nhai, ngươi bắt lấy y, nhờ có Thuần Dương nhiên khí của y, vết thương của ngươi mới được tạm ổn.
Càng nghĩ, Như Ngọc mới càng nể phục tầm nhìn của Đoạn Chỉ Lão Kỳ Nhân.
Có lẽ năm xưa, lúc đến khe nứt lớn, lão cũng đã từng đến đây, quan sát được bệnh trạng của đại địa, nên mới truyền thụ Đạo Pháp Tự Nhiên cho Cổ Nhai.
Để y thay lão, cứu chữa lấy đại lục Việt Thiên.
Nếu không, một khi vết thương càng lan rộng ra, sẽ hút hết sức sống của Việt Thiên, biến khối đại lục này trở thành một hành tinh xác sống.
Khi đó, âm sát khí từ đoạn kiếm gãy sẽ lan tràn khắp đất trời tiểu thế giới.
Chôn vùi hết tất cả sinh linh vào bên trong, hút sạch sinh khí của vạn loài, triệt triệt để để phá hủy mảnh đại lục này.
“ Đoạn kiếm gãy này, thật quá mức đáng sợ. Và người chủ kiếm, lại càng là một tồn tại âm hiểm độc ác hơn.”
Như Ngọc khiếp sợ nghĩ thầm trong lòng:
“ Y không muốn trực tiếp tiêu diệt mẩu thịt rơi ra này, mà để nó bỏ trốn với mũi kiếm của y. Để nó trở thành một khối đại lục, hấp thụ lấy linh khí trời đất, uẩn dưỡng hàng tỉ tỉ sinh linh.
Chỉ đợi đến khi khối đại lục này béo tốt trở lại, mũi kiếm sẽ hút sạch sinh khí của con mồi, sau đó hủy diệt tất cả, và cuối cùng sẽ tự động bay về với chủ nhân của nó.
“
Càng nghĩ, Như Ngọc càng kinh hãi trước sự độc ác của chủ nhân đoạn kiếm gãy.
Và bây giờ, một lựa chọn cực kỳ khó khăn hiện ngay ra trước mặt nàng.
Liệu nàng sẽ sợ hãi trước chủ nhân đoạn kiếm, mà ngó lơ, xem như không thấy chuyện gì quay người bỏ đi.
Dù sao, nàng vẫn còn Trái Đất để sinh sống. Việt Thiên đại lục này có bị tan vỡ, tất cả sinh linh có chết hết, thật ra cũng chẳng can dự gì đến nàng.
Sau khi rời khỏi nơi đây, nàng sẽ ngay lập tức trở về Trái Đất, an an ổn ổn sống qua ngày, không bao giờ quay lại khối đại lục sắp chết này nữa.
- Không được.
Như Ngọc nhìn chằm chằm lấy mũi kiếm, nhanh chóng bác bỏ đi lựa chọn đầu tiên nảy ra trong đầu:
- Ta không thể ngó lơ, để mặc hàng triệu con dân Đại Việt chết oan ở đây được.
Đúng vậy, bởi vì Thiên Phạt đày ải, người Đại Việt tu võ không thể quay trở về Trái Đất, chỉ có thể nương nhờ khối đại lục này.
Nếu Việt Thiên bị hủy diệt, chắc chắn mọi người không ai có thể chạy thoát, bị chôn sống cùng khối đại lục này, trở thành sinh khí tẩm bổ mũi kiếm hung ác.
Dòng máu Việt đang chảy cuồn cuộn trong người nàng.
Chỉ một chút máu nóng bị rơi ra mà nàng đã nổi giận, nàng không thể trơ mắt nhìn đồng tộc của mình sẽ chết thảm như vậy được.
- Hừ, ta mặc kệ ngươi là ai.
Như Ngọc ánh mắt chợt lạnh, ngập tràn sát khí ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đôi mắt nàng như thần nhãn xuyên thấu vào trong vô tận tinh không, như đang nhìn về phía chủ nhân của đoạn kiếm gãy, ngữ khí rét lạnh lạnh lùng nghiêm giọng nói:
- Nếu ngươi đã muốn thảm sát tộc Việt ta, vậy ta sẽ cho ngươi biết:
Thế nào mới là con dân của Đại Việt, phụ nữ của tộc Việt chân chính.
Nói rồi, nàng cắn răng đưa tay chộp tới, nắm chặt lấy đoạn kiếm gãy, muốn cường ngạnh rút nó lên.
Chỉ là...
Đoạn kiếm gãy không hề ghim chặt vào nền đất như Như Ngọc tưởng tượng, mà nàng vừa khẽ dùng lực, nó lại dễ dàng bị kéo lên.
- Hửm?!?
Cẩn thận quan sát đoạn mũi kiếm trên tay, vẻ ngoài của nó thật sự rất bình thường.
Như một miếng sắt vụn phế thải bị người ta quăng ra giữa đường, chứ không phải mũi kiếm của một thanh phi kiếm đã chém rơi đại địa, tạo nên một vết nứt khổng lồ như thế này.
“ Chẳng lẽ tất cả suy đoán của mình vừa rồi, đều sai hết ư?!? “
Như Ngọc ngây ngẩn nhìn mũi kiếm gãy, đáy lòng dâng tràn nỗi nghi hoặc, khó hiểu nghĩ thầm.
Thế nhưng...
Sau một hồi dò xét, rốt cục mũi kiếm vẫn chỉ nằm trơ trơ trên tay nàng, không có bất kỳ quang mang, cũng không có bất cứ dị tượng nào.
Dường như bổn nguyên của nó chỉ là một cây kiếm bình thường, bởi vì giết quá nhiều người, nên mới cất chứa vô số âm sát khí như vậy.
- Phù, may quá...
Như Ngọc lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, có lẽ mọi chuyện của khe nứt lớn không phải do mũi kiếm gây ra, chuyện xưa cũng không kinh khủng như nàng suy đoán.
“ Chắc dạo gần đây, mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Như Ngọc đáy lòng thả lỏng xuống, có chút tự giễu bản thân nhủ thầm.
Bỗng nhiên...
Đúng lúc này
Hàn mang chợt lóe...
Ngay lúc tâm thần Như Ngọc thả lỏng xuống, bàn tay đang nắm mũi kiếm cũng nới lỏng ra, thì đoạn kiếm trên tay nàng đột nhiên lóe lên tia sáng lạnh.
Vừa lúc nàng buông lỏng cảnh giác với nó, thì nó tức khắc phóng lên, nhắm ngay lồng ngực nàng đâm thẳng tới.
Xoạt
Phụt
Mũi kiếm xuyên qua y phục cực kỳ bền chắc, đâm vào giữa lồng ngực nàng.
Tiếng kim loại xé vải, tiếng sắt thép đâm vào da thịt tạo thành một loạt âm thanh nghe cực kỳ rợn người.
Phụt
Một cột máu từ lồng ngực nàng phun thẳng về phía trước, tóe ra giữa không trung như pháo hoa nổ giữa bầu trời đêm.
Máu tươi nhuộm đỏ cả y phục, chớp mắt cả người nàng trở thành một huyết nhân.
- KHÔNGGGGGG
Hét lên một tiếng đầy thống khổ, Như Ngọc có cảm giác cả cơ thể nàng sắp bị xé toạc thành nghìn mảnh.
Cơn đau từ lồng ngực nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, nỗi đau thấu tâm can, truyền đến từng đoạn xương cốt trên người nàng.
- AAAAAAA
Xoạt
Gào lên một tiếng tê tâm liệt phế, Như Ngọc giơ bàn tay biến thành trảo, đâm xuyên da thịt nơi vết thương, moi thẳng vào trong lồng ngực hòng lôi mũi kiếm hung ác ra ngoài.
- MAU RA CHO TA
Như Ngọc rống lớn, cả bàn tay lúc này đã hoàn toàn đi sâu vào trong cơ thể, máu tươi tuôn ra xối xả, thấm ướt cổ tay rồi nhuộm đỏ cả cánh tay.
Nhưng tất cả đã quá muộn, mũi kiếm vừa vào trong thân thể, đã điên cuồng tàn phá mọi ngóc ngách trong người nàng.
Âm sát khí như thác lũ tràn ra, cuốn cuồn cuộn càn quét khắp ngàn đường kinh lạc mạch máu.
Dù nàng có moi gan móc ruột, thì mũi kiếm âm ngoan hiểm độc vẫn dễ dàng tránh thoát, luồng lách trong cơ thể.
Vừa tránh né, vừa càn quấy, phá tung từng cơ quan nội tạng một.
Bịch
-Không, không thể được...
Tinh huyết thoát ra quá nhiều, sức lực gần như tiêu biến hết, Như Ngọc vô lực ngửa người ra sau, đổ ầm xuống mặt đất.
Bàn tay cắm vào lồng ngực cũng không còn khí lực rút ra, cứ để nguyên như vậy, Như Ngọc chỉ đành trơ mắt nhìn lên biển sương mù trên cao.
Nàng không còn cảm giác đau đớn nữa, mọi dây thần kinh đã bị âm sát khí cắt đứt hết.
Nàng chỉ có thể cảm nhận được từng khối nội tạng bị cắn nuốt, tim gan phổi từng miếng từng miếng bị xoắn nát.
Sinh khí trong người nàng cũng đang điên cuồng tiêu thoát, nối nhau chảy vào đoạn kiếm gãy.
- Anh Nhàn, cứu emmmmmm....
Như Ngọc chỉ kịp yếu ớt rên lên một tiếng cuối cùng, trước mắt nàng bỗng tối đen như mực.
Sau đó ý thức hoàn toàn biến mất;
Khi âm sát khí phá tan hộp sọ của nàng thành mảnh vụn.
...
- Anh Nhàn, cứu em...
Ở nơi nào đó trên đại lục Việt Thiên, trái tim của Vương Nhàn đột nhiên nhói lên một cái.
Cảm giác bồn chồn bất an dâng trào trong lòng hắn, bụng dạ quặn lên từng cơn đầy đau đớn.
- Nguy rồi...
Nỗi mất mát vô thức trào dâng lên, Vương Nhàn dường như cảm ứng được, một người vô cùng vô cùng quan trọng sắp rời xa hắn rồi.
- Kiều Ân ư? Không phải.
Vương Nhàn nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Vậy chỉ có thể là Như Ngọc.
Nghĩ đến nàng, dự cảm bất an càng trở nên rõ ràng hơn.
- Dưới đáy khe nứt lớn?!?
- Xảy ra chuyện rồi ư?!?
“ Không ổn rồi.”
Suy nghĩ vừa lóe lên, Vương Nhàn mặc kệ mọi người mọi chuyện đang ở đây, tung người nhảy bật lên, nhằm hướng Khe Nứt Lớn của Phí gia mà phóng tới.
“ Không kịp rồi.
Như Ngọc ơi, nhất định phải đợi anh.
Nhất định phải đợi được anh.
“
Vương Nhàn nước mắt lưng tròng, trái tim cấp tốc co thắt va đập vào vành ngực, lòng dạ đau liên tục quặn lên từng cơn từng cơn, cảm giác đau nhói như kim đâm xuyên qua yết hầu hắn.
- AAAAAAAAAAAA
Điên tiết gào thét lên từng tràng, hắn như một đầu dã thú mặc kệ vật cản nằm trên đường, hung mãnh tông thẳng qua.
Từng gốc cây từng khối đá, bất kể lớn nhỏ đều bị tông nát thành trăm mảnh, bột gỗ bụi đá văng đầy trời.
Bất chấp tất cả, Vương Nhàn hắn, phải lấy tốc độ nhanh nhất, tức tốc quay trở về Khe Nứt Lớn...
Cứu Lấy Như Ngọc
Nếu không....
....