Chương 129: Giữa Đêm Một Trời Đầy Sao Sáng - Song Hồi

Hồi Thứ Nhất:

Nhất Chương Song Hồi Phân Lưỡng Đoạn

Âm Hiểm Tính Kế Đạo Nhàn Mây

-----*------

Trong thư phòng của gia chủ Phí gia, Phí Anh Kiệt.

- Anh Kiệt sư huynh, lần này ta đường đột đến nhà huynh, cũng chỉ vì đại sự đã rất gấp.

Vân Trung Hậu ngữ khí thành khẩn, sốt sắng giải thích.

- Chuyện gì mà gấp?

Phí Anh Kiệt nhấp ngụm trà, thong thả hỏi.

Kiều Nhan rót trà cho cha mình xong, lại qua rót trà cho Mộc Chân Chiêu, lại rót cho Vân Trung Hậu rồi mới bước qua một bên, lạnh lùng ngồi xuống ghế của mình.

- Cảm ơn!

Vân Trung Hậu mỉm cười hướng Kiều Nhan cảm ơn, cũng nhấp một ngụm trà cho ấm giọng, rồi mới mở lời:

- Lần trước ta đến Phương Thiên sơn môn, hợp tác cùng quý môn để bắt Diệc Vân Tuyết, nhưng mọi chuyện không thành.

Lại chỉ Niêm Diệu lão giả nói tiếp:

- Cũng do ta bí mật kết minh cùng Niêm Diệu lão tổ đây, mà không thông báo với các vị, nên mới bị hiểu lầm. Lần này núi Cửu U cũng đã về phe với Phương Thiên Sơn...

- Sai.

Niêm Diệu lạnh lùng cắt lời:

- Hiện tại ta chỉ phụng di huấn của Sư Tổ bảo hộ Phí Kiều Nhan, không muốn dính líu đến mớ tạp nham của Tứ Đại Môn Phái các ngươi.

- Hừ, ngươi đừng có vòng vo, mau nói vào ý chính.

Phí Anh Kiệt nhíu mày khó chịu lên tiếng.

- Được, ta cũng không dài dòng.

Vân Trung Hậu nhìn quanh một vòng, thấp giọng kể:

- Ba ngày trước trên đường đến đây, ta được tin mật báo nói rằng Diệc Vân Tuyết đang dẫn theo một đoàn nhân mã tiến về núi Phương Thiên. Cô ta còn kêu người chạy về Kỳ Linh Sơn gọi thêm quân.

- Kỳ Linh Cấm Đạo bên kia, Thế Lâm được tin liền phái ra hai tên đại đệ tử của mình, Viên Căn Viên Liêu, dẫn theo một đội quân nữa, ngày đêm không nghỉ thần tốc tiến quân về đây.

- Tuy bên ngoài là tham gia hội kén rể, nhưng ý đồ thật sự chắc chắn là bắt tay cùng Diệc Vân Tuyết, muốn đạp đổ Phương Thiên Sơn huynh.

- Giờ này hai cánh quân của Kỳ Linh Sơn ắt hẳn đã tiến vào lãnh địa của quý môn, nguy hiểm rất cận kề rồi.

Nói đến đây, Vân Trung Hậu liền gấp giọng hối thúc:

- Sư huynh không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được.

- Sao ngươi dám chắc Tây Cấm Đạo muốn đánh Phương Thiên Sơn?

Phí Anh Kiệt ung dung bưng chén trà, thản nhiên nhấp thêm một ngụm, bình tĩnh nói:

- Chưởng môn Kinh Kỳ Thế Lâm, trước là mạch chủ mạch Kinh Kỳ, chủ lực của cấm đạo, tay nắm trọng quyền, một Diệc khách khanh cùng Kinh Lý Kỳ Dật căn bản không thể điều động được ông ta.

- Y cũng đã gửi thư cầu thân, lần này Viên Căn đến là để hỏi cưới con gái ta.

- Ngươi đừng ở đây châm ngòi ly gián.

- Hừ, Viên Căn là ai?

Kiều Nhan nghe cha tâng bốc người khác ngay trước mặt mình, hừ một tiếng, ngữ khí rét căm căm khinh thường nói:

- Đòi cưới con? Hắn muốn chết à?!?

- Kinh Kỳ Viên Căn

- Đại sư huynh Kỳ Linh Sơn, anh hùng xuất thiếu niên, tuổi trẻ tài cao, tu vi hiện tại cũng đã đột phá Địa cấp Hậu Thanh cảnh. Chấp chưởng mạch Kinh Kỳ, chủ mạch của Tây Cấm Đạo.

Phí Anh Kiệt liếc mắt nhìn Kiều Nhan, nhếch môi cười nói:

- Cách biệt với họ Vương kia một trời một vực.

- Cha, nam nhân của con, chồng tương lai của con phải do chính con chọn.

Kiều Nhan quyết không nhượng bộ, kiên định nói:

- Ngoài Vương Kỳ Phong, không thể là ai khác.

- Con...

Phí Anh Kiệt một bộ tức giận, vừa định bêu xấu họ Vương thêm một hồi, thì Vân Trung Hậu đã đưa tay cản lại, ôn tồn giảng hòa:

- Rồi rồi, hiện tại chúng ta không nên ở đây cãi nhau.

Lại quay sang hướng Phí Kiều Nhan, ngữ khí chân thành nói:

- Ta biết tình cảm của Phí đại tiểu thư dành cho Vương Kỳ Phong, không ai có thể lay động được.

- Nhưng lần này, Diệc Vân Tuyết gióng trống khua chiên đến đây, mục tiêu chính là nhắm vào bạn trai của ngươi.

- Diệc Vân Tuyết công khai muốn giết anh Phong?

Kiều Nhan nghe đến đây, nhịn không được cao giọng nghi ngờ hỏi.

Chuyện mình luyện pháp quyết Tạo Hóa Mường Thiên, Kiều Nhan tất nhiên biết rằng, Diệc Vân Tuyết đã đoán được đầu sỏ là Vương Nhàn.

Thế nhưng trước giờ, cô ta đều giữ kín chuyện này, muốn ở trong bóng tối bí mật thủ tiêu hắn.

Giờ ả lại công khai nhắm vào Vương Nhàn, chẳng phải cả thế giới sẽ nhận ra:

Ngoại trừ Diệc Vân Tuyết, còn có Vương Kỳ Phong cũng là một người biết công pháp tu chân.

Khi đó, mọi ánh mắt tham lam sẽ đều đổ dồn về phía hắn.

Bởi vì không một ai dám động đến Diệc Vân Tuyết, đụng đến một tu chân giả cường đại cả.

Thay vì vậy, sao không bắt lấy Vương Nhàn, một phàm nhân yếu ớt, chẳng phải bọn họ sẽ vô cùng an toàn moi ra được cách thức tu chân hay sao?

Suy đi tính lại, Diệc Vân Tuyết hô hào tên hắn cũng chẳng được ich lợi gì.

- Cô ta sẽ không ngu ngốc như vậy.

Ngẫm nghĩ một hồi, Kiều Nhan có chút nghi hoặc kết luận.

- Không phải giết Vương Kỳ Phong.

Vân Trung Hậu cười khổ giải thích:

- Mà là cô ta muốn hoành đao đoạt ái, cướp đi bạn trai của ngươi.

- Hả?!?

Kiều Nhan nghe cái lý thuyết cực kỳ hoang đường này, nhất thời trở tay không kịp, sửng sốt bật thốt lên một tiếng kinh ngạc.

- Trên đường đến đây, Diệc Vân Tuyết không chút giấu diếm, rêu rao chuyện mình mới là người đến trước, Kiều Nhan ngươi đến sau, trắng trợn cướp đoạt nam nhân của cô ta.

Vân Trung Hậu như cười như không nhìn Kiều Nhan, nhếch mép nói:

- Chuyến này đến cốt là, giành lại đàn ông từ tay ngươi đó.

- Còn có chuyện nực cười như vậy?

Kiều Nhan có chút dở khóc dở cười bật hỏi, suy ngẫm vài giây, liền nhanh chóng nhìn ra vấn đề, khinh thường mắng:

- Hừ, thủ đoạn thấp hèn vậy mà cô ta cũng dùng được. Đấu không lại ta, liền muốn động đến nam nhân của ta ư?

- Thật là đê tiện.

- Đúng vậy, điểm này ai cũng có thể nhìn ra.

Vân Trung Hậu gật đầu đồng ý, bất quá, hắn cũng có chút bất đắc dĩ nói:

- Thế nhưng, hội Kén Rể lần này, Phương Thiên Sơn chủ trương tìm tân lang cho ngươi. Nếu chuyện đạt thành, thì Vương Kỳ Phong kia buộc phải một mình rời núi.

- Khi đó cô ta sẽ dễ dàng bắt lấy hắn, đem ra uy hiếp ngươi. Thậm chí dùng hắn để phá hủy tâm cảnh của ngươi.

- Đến lúc đó, cô ta không cần đánh cũng thắng. Không cần ra tay, ngươi cũng tự bại.

- Đấy con thấy chưa.

Phí Anh Kiệt tranh thủ thời cơ, liền tha thiết hướng Kiều Nhan khuyên nhủ:

- Tên họ Vương đó không được tích sự gì, lại còn vướng tay vướng chân nữa.

- Trước khi ả ma đầu họ Diệc lợi dụng hắn để hủy hoại cuộc đời con. Con hãy mau chấm dứt tình cảm với hắn. Đừng mê muội nữa.

- Cha, ý con đã quyết, không ai lay chuyển được.

Kiều Nhan cương quyết không nhường nhịn, quay sang lão Niêm nghiêm lệnh phân phó:

- Niêm lão, chuyến này qua núi Phương Thiên, ông không cần lo cho ta. Mà hãy bảo vệ anh Phong cho thật tốt nhé.

- Tiểu thư à, chuyện này ta không đáp ứng được.

Niêm lão không cho là vậy, thẳng thừng cự tuyệt.

- Hả? Chẳng phải ngươi đã đồng ý đỡ cho hắn ba chưởng hay sao?

Kiều Nhan tức giận phản bác.

Ba chưởng này, là khi lão Niêm nhờ Vương Nhàn mượn Hắc Phong Thương từ tay nàng, để lão tham ngộ Cửu Liên Hoa ít hôm.

Đổi lại, khi lên núi Phương Thiên, lão sẽ phải đỡ cho hắn ba chưởng.

- Ta và hắn đã quy ước rõ ràng.

Niêm Diệu lão cáo già mặt không đổi sắc, dửng dưng giải thích:

- Chỉ đỡ ba chưởng từ tay Phí Gia Hạo, Lão Tổ Tông của tiểu thư. Còn người khác sẽ do chính tiểu thư lo liệu.

- Dĩ nhiên, ta không có nghĩa vụ bảo vệ hắn khỏi Diệc Vân Tuyết.

- Lão hồ ly ngươi...

Kiều Nhan nhất thời cãi không được, đuối lý lắp bắp mắng.

- Tiểu thư, trong di huấn của Sư Tổ, chỉ chỉ định ta bảo hộ ngươi, chứ không phải bất kỳ ai khác. Xin tiểu thư thông cảm cho.

Niêm lão bình thản chốt hạ một câu xanh rờn.

- Ngươi...

Kiều Nhan giận dỗi, không thèm đặt ai vào mắt, ngang bướng nói:

- Không biết, ngươi là người hộ đạo của ta. Ta nói gì ngươi phải nghe nấy. Nhất định phải bảo hộ Vương Kỳ Phong.

- Đây là mệnh lệnh.

- ...

" Con nhóc ngang ngược này.

Khốn kiếp!!!"

Niêm Diệu mặt mày tái nhợt, lúc đỏ lúc xanh, đáy lòng ngập tràn bất mãn mắng thầm.

Từ lúc xuất đạo đến giờ, lão có bị ai quản thúc đâu.

Mấy trăm năm tung hoành một cõi thiên địa. Không ngờ lúc về già lại bị một con nhóc sai tới sai lui, hô hào này nọ.

Thật con mẹ nó nhục mà!!!

" Hắc hắc, xem ra nội bộ phe Phí gia cũng không bền chắc gì.

Ta đã quá lo xa rồi.

Phí Kiều Nhan căn bản là một con đàn bà ngu ngốc, vì đàn ông mà mê muội đầu óc, khà khà...

"

Trông thấy biểu cảm của Niêm Diệu lão giả, Vân Trung Hậu không nhịn được mà cười thầm trong lòng.

- Sao, anh Phong của ta đã được Niêm lão bảo vệ. Giờ ngươi muốn lấy gì ra để đòi hợp tác nữa.

Đang bực bội trong người, nên Kiều Nhan cũng chả thèm cho ai sắc mặt tốt, lạnh lùng hướng Vân Trung Hậu nghiêm mặt hỏi.

- Haha...

Trung Hậu cũng không chấp nhặt với tính khí thất thường của Phí đại tiểu thư, haha cười lớn nói:

- Nếu họ Vương đã được Niêm lão âm thầm bảo vệ, vậy càng tốt.

- Chúng ta có thể lấy hắn ra để làm mồi dụ Diệc Vân Tuyết...

- Tuyệt đối không được.

Còn chưa nói hết ý, Kiều Nhan đã tức giận ngắt lời:

- Chuyện này quá nguy hiểm, ta không đồng ý.

Nói rồi, nàng đứng phắt dậy, dứt khoát đưa tay ra cửa, âm trầm nói:

- Nếu không còn chuyện gì nữa, mời ngươi về cho.

- Ách...

Vân Trung Hậu sững sờ bật thốt, không ngờ chỉ cần đụng đến Vương Kỳ Phong, Phí đại tiểu thư lại phản ứng mãnh liệt như vậy.

Trông thấy vẻ mặt đầy khó chịu của Kiều Nhan, hắn biết cuộc hợp tác này đã không đường bàn tiếp, liền mỉm cười đứng dậy cáo từ:

- Nếu Phí đại tiểu thư đã cương quyết như vậy, ta cũng không cưỡng ép nữa. Tạm biệt.

Nói rồi, dẫn theo Mộc Chân Chiều nhanh chóng rời đi.

...

- Haha, người anh em sao đi vội vậy?

Thế nhưng, còn chưa ra khỏi cửa biệt thự, mới đến phòng khách thì Vân Trung Hậu đã gặp ngay Vương Kỳ Phong.

Hắn đang nhàn nhã ngồi trên ghế sofa đọc một bộ anime, lấy từ phòng ngủ của Kiều Nhan.

Trông thấy Vân Trung Hậu xuất hiện, liền tươi cười lớn tiếng gọi.

- Phí đại tiểu thư...

Vân Trung Hậu còn chưa kịp nói gì, thì Vương Kỳ Phong đã nhanh chân bước đến, vô cùng thân mật khoác vai y, cười nói:

- Kiều Nhan ấy hả, ông anh đến đây cũng là muốn cầu thân với nàng?

- Không phải, ta...

Vân Trung Hậu vừa định giải thích, thì họ Vương lại tiếp tục cướp lời hắn:

- Thất bại rồi hả, cầu hôn thất bại rồi phải không?

- Không sao, tui biết Kiều Nhan rất được người yêu thích, chỉ có điều tính tình nàng không được tốt cho lắm.

Vừa thân thiết bóp chặt lấy vai Trung Hậu, Vương Kỳ Phong có chút đồng cảm với y, ngữ khí thiết tha nói:

- Có gì đắc tội, mong ông anh bỏ quá cho nhé, hehe.

- Ta...

Vân Trung Hậu không biết phải làm sao, vừa sợ tổn thương hắn nên không dám cứng rắn hất tay ra, vừa định dậm chân muốn đi ra khỏi cửa.

Thì đã bị họ Vương tóm lấy cổ tay giật lại, khoát vai hắn kéo đi, thân ái mười phần nói:

- Trời cũng tối rồi, quanh đây cũng không có nhà hàng quán ăn, ông anh ở lại ăn tối rồi hẵng về. Đi đi đi.

- !!!...

...

- Dì Kiều, đây là Vân Trung Hậu, chưởng môn của Lưu Thủy Tiên Trì, môn phái năm xưa ngoại con từng tu luyên.

- Còn đây là Thi Họa Thủy, à, bây giờ là Mộc Chân Chiêu, đệ tử thân truyền của ngoại con. Đều là người quen hết á dì.

Trong phòng bếp, bữa tối đã được dọn đầy đủ lên bàn, Vương Nhàn thân thiết khoát vai Vân Trung Hậu đi vào, vô cùng tự nhiên kéo ghế ngồi xuống.

Càng tự cmn nhiên hơn là, hắn không có một chút nhận thức rằng, mình còn chưa chính thức trở thành con rể nhà người ta;

Thế mà đã tỉnh bơ bước lại tủ rượu của Phí Anh Kiệt, bưng lên một hũ, đem qua ngồi xuống cạnh Vân Trung Hậu, thản nhiên rót hai ly.

- Ông anh, lâu không gặp, làm ly cho ấm bụng nhờ.

Ực

Nói rồi, ực một hơi uống cạn.

- !!!

Toàn bộ mọi người đang ở đây lập tức sững sờ nhìn họ Vương.

" Da mặt thằng này quả thật rất rất rất dày, dày hơn cái mặt bàn này luôn nha."

Ai nấy đều không nhịn được, toát lên một suy nghĩ như vậy.

- Dì Kiều, dì lại ngồi đi, để con dọn dẹp cho ạ.

Như Ngọc ở một bên, vừa tranh thủ dọn dẹp mớ lộn xộn trên bếp, vừa mỉm cười hướng Phan Thị Kiều nhẹ giọng nói.

- Con là bạn của bé Nhan, mau ngồi vào bàn để dì dọn cho.

Phan Thị Kiều có chút khó xử nói.

- Không sao đâu dì. Xong ngay thôi ạ.

Như Ngọc lắc lắc đầu dịu dàng cười đáp.

- Ài, con bé thật dễ thương, chả bù cho con gái dì.

Phan Thị Kiều ánh mắt đầy từ ái yêu thương khen ngợi.

" Như Ngọc dễ thương như vậy."

Mọi người hết nhìn Như Ngọc, lại nhìn sang Vương Nhàn, có chút thổn thức than thầm:

" Sao lại có thằng người yêu xấu xa đê tiện như họ Vương vậy nè."

Vốn dĩ, đây là nhà riêng của Phí Anh Kiệt, nên ban ngày chỉ có người làm đến dọn vệ sinh, buổi tối là thế giới riêng của hai vợ chồng già.

Hôm nay con gái Phan đại tiểu thư cùng bạn bè về nhà đột xuất, bà không kịp chuẩn bị quá nhiều, tuy đã tranh thủ nhưng một mình Phan phu nhân cũng nấu không xuể.

Thế là Như Ngọc một mình ra tay, thi triển trù nghệ nấu toàn bộ bữa tối cho cả nhà.

Tất nhiên, Vương Nhàn cũng chu đáo dặn nàng nấu cho cả cho Tiểu Chiêu cùng Vân Trung Hậu luôn.

Vậy nên bây giờ trên bàn ngập tràn cả đống đồ ăn, Nhã Yên tiểu loli nhìn thấy mà nước miếng chảy ròng ròng.

Hận không thể nhào vào ngấu nghiến ngay lập tức.

Dẫu vậy, nàng vì giữ mặt mũi nên vẫn ráng nhịn xuống, có chút khinh bỉ hướng Vương Nhàn phát tiết bức rức trong người:

- Vương Đê Tiện, chị Ngọc giỏi giang như vậy, tên súc sinh ngươi thật đúng là có phúc ba đời nha.

- Phụt...

Tiểu Chiêu và Vân Trung Hậu thấy tiểu la lị đi cùng Vương Nhàn, vốn tưởng cô bé cùng một phe với hắn.

Không ngờ tiểu loli phun ra một câu độc hại, suýt chút nữa đã khiến hai người sặc chết.

- Khụ khụ, sư tỷ, thất lễ rồi.

Vân Trung Hậu vội chùi vết rượu dính trên mép, che miệng ho khan hướng Phan phu nhân xấu hổ cáo lỗi.

Y gọi Phí Anh Kiệt là sư huynh, nên cũng thuận mồm gọi Phan Thị Kiều là sư tỷ cũng không sai.

Chỉ là...

- Vân Trung Hậu sao ngươi...?

"... vẫn còn ở đây?"

Kiều Nhan từ xa đã nghe thấy tiếng Vân Trung Hậu, đến lúc vào phòng bếp liền trông thấy hai người Hậu Chiêu, nhất thời vừa nghi hoặc vừa khó chịu mở miệng định truy hỏi

- A, nhạc phụ đại nhân, người bàn chuyện xong rồi ạ?

Thế nhưng, không để nàng kịp phát tác, Vương Nhàn đã cướp lời, nhanh chóng đứng bật dậy, chạy đến thân thiết nắm lấy tay Phí Anh Kiệt ở phía sau Kiều Nhan, liên mồm nói:

- Mau lại dùng bữa tối cùng bọn con nào.

Cẩn thận dìu Phí Anh Kiệt đến bàn ăn, hắn kéo ra ghế thủ tọa, đợi cho lão Kiệt ngồi xuống, rồi mới chạy đến hũ rượu rót thêm một ly, cung kính đặt ngay ngắn trước mặt lão.

Thái độ vừa tự nhiên như người nhà, vừa thân mật như người thân, lại vừa thân thiết như cha con ruột, chứ nào phải con rể bố vợ chưa chính thức đâu.

Một màn đặc sắc này, khiến cho ai nấy đều không được mà thầm hô to trong lòng:

" Hảo Con Rể."

- À ừ...!!!

Phí Anh Kiệt cầm ly rượu mà có chút trở tay không kịp với họ Vương.

Vốn dĩ, lão định lần đầu gặp mặt, sẽ dùng khí thế của một cao thủ võ tu, lấy khí tràng áp bách từ thân phận chưởng môn nhân, của một môn phái đứng đầu Việt Thiên;

Hòng bức chết Vương Nhàn, dọa cho hắn cụp đuôi bỏ chạy.

Suy tính là vậy, nhưng không ngờ khi vừa thấy mặt nhau, Phí gia chủ đã bị hắn xoay một vòng, bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu sự bất mãn để làm khó dễ họ Vương, đều phải nuốt hết lại xuống bụng.

Không ai đánh người mặt cười, dù gì lão cũng là nhất đại tông chủ, không thể quá mức nhỏ mọn được.

" Khốn kiếp."

Bất đắc dĩ, Phí Anh Kiệt bên ngoài thì tươi cười khách sáo, nhưng trong lòng thì liên tục mắng chửi họ Vương quá mức gian xảo.

...

Cơm ăn được nửa bàn, đương lúc Phí Anh Kiệt đang nghĩ kế, muốn kiếm chuyện gây khó dễ cho Vương Nhàn, dằn mặt hắn.

- Vương Kỳ Phong, chúng ta thật đúng là có duyên nha.

Thì Vân Trung Hậu đã mỉm cười hướng Vương Nhàn mở lời:

- Từ lần đầu "ngươi cùng Diệc Vân Tuyết" đến tiên trì, ta đã thấy ngươi không phải người phàm rồi.

Năm chữ "Ngươi cùng Diêc Vân Tuyết" được y nhấn mạnh cực kỳ rõ ràng.

Khiến lão Kiệt ngửi được mùi thơm, liền giả vờ kinh ngạc hướng Vân Trung Hậu hỏi:

- Hắn và Diệc Vân Tuyết đã cùng nhau đến tiên trì à sư đệ?

- Đúng vậy, đệ không nhìn lầm được.

Vân Trung Hậu ngữ khí đầy đau thương, vành mắt đỏ hoe thổn thức kể lại:

- Thế nhưng, không ngờ Diệc Vân Tuyết lại quá mức độc ác, không nói một lời liền đồ sát mấy vạn đệ tử, đạp diệt Lưu Thủy môn của ta, ài...

- Chuyện Diệc Vân Tuyết diệt tiên trì ai cũng biết, nhưng bây giờ ta mới hay...

Phí Anh Kiệt như cười như không, nhếch môi hướng Vương Nhàn nói:

-Lúc đó cô ta còn dẫn theo Vương Kỳ Phong nữa đấy.

- Haha, lúc đó tôi cũng không nghĩ là cô ta sẽ xuống tay ngoan độc như vậy. Ông anh thông cảm quá cho.

Vương Nhàn một bộ vô tội vô hại giải thích.

- Ài, ta cũng không trách ngươi. Có điều...

Nhấp thêm một ngụm rượu, Vân Trung Hậu ngửa mặt hít nước mắt vào lồng ngực, sau mới kể tiếp:

- Lúc ở thành Hoàng Liên, ta thấy ngươi và Diệc Vân Tuyết tại khách sạn Bảo Linh, đã vậy còn nghe người ta nói, hai người các ngươi, trai đơn gái chiếc nhưng ngủ cùng một phòng.

- Lúc đó ta thật sự rất phẫn nộ, tưởng rằng hai người các ngươi là tình nhân của nhau. Nên đáy lòng căm hận ngươi không ngớt.

- Hả? Nó và ả họ Diệc còn ngủ chung một phòng?

Lúc này Phan phu nhân cũng không nhịn được nữa, nhíu mày quay sang hỏi Kiều Nhan:

- Có thật vậy không Nhan?

- Chuyện này là hiểu lầm thôi mẹ.

Kiều Nhan lập tức đứng ra giải thích:

- Lúc đó ả họ Diệc tưởng anh Phong là Bá Quyền Vương trùng sinh, nên mới bắt giữ anh ấy.

- May mắn là, trước khi cô ta kịp ra tay với anh Phong, thì con đã cứu anh ấy ra rồi ạ.

- Nếu đã là hiểu lầm, vậy sao bây giờ Diệc Vân Tuyết lại công khai nhắm vào Vương Kỳ Phong cơ chú?

Vân Trung Hậu có chút khó hiểu, vừa tò mò vừa nghi ngờ hướng Vương Nhàn hỏi:

- Phải chăng ngươi đã biết được bí mật nào đó của cô ta?

- Ha hả, tôi thì biết gì chứ?

Vương Nhàn cười khan hai tiếng liền cắm đầu vào chén cơm.

- Không lẽ, Diệc Vân Tuyết muốn cùng ngươi bước vào Trường Sinh Chi Lộ, nên đã truyền pháp quyết tu chân cho ngươi.

Vân Trung Hậu ánh mắt lập lòe tia sáng lạnh, nhìn chằm chằm vào Vương Nhàn, thấp giọng hỏi:

- Nhưng ngươi lại phản bội, nên bây giờ cô ta muốn giết ngươi, để công pháp tu chân không bị rơi vào tay kẻ khác.

- CÂM MIỆNG

Kiều Nhan không nhịn được nữa, phẫn nộ đứng bật dậy hét lớn:

- Vân Trung Hậu, ta mời ngươi vào nhà, không phải để ngươi năm lần bảy lượt châm ngòi ly gián, cố ý bêu xấu anh Phong.

- Không phải ta cố ý, mà đây đều là những lời đồn thổi ta nghe được

Vân Trung Hậu ánh mắt láo liên, điềm nhiên giải thích:

- Ta sợ những lời không hay về Vương Kỳ Phong sẽ truyền từ miệng kẻ gian vào tai Anh Kiệt sư huynh. Nên mới kể hết mọi chuyện để mọi người cùng biết.

- Chứ không hề có ý chia rẽ tình cảm của các ngươi.

- Hừ, có quỷ mới tin ngươi.

Kiều Nhan hừ lạnh, trừng mắt nhìn Vân Trung Hậu, ý tứ đối nghịch vô cùng rõ ràng.

- Nhan, con đừng quá kích động. Mau ngồi xuống nghe Vân sư đệ nói hết ý đã nào.

Lão Kiệt mừng còn không kịp, vội đưa tay hòa giải, lại hướng Vương Nhàn truy hỏi:

- Vương Kỳ Phong, những điều Vân chưởng môn vừa nói, thật có đúng hay chăng?

- Ba, con tin anh ấy, không hề có chuyện như vậy.

Kiều Nhan tức giận, liên tục kháng nghị:

- Con có thể làm chứng.

- ...

Thế nhưng mọi người không ai nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Nhàn..

- Hả, sao quý vị lại nhìn tui?

Vương Nhàn như cảm ứng được ánh mắt của đám người, liền ngẩng đầu cười hihi nói:

- Nếu tôi biết tu chân, thì giờ đã không ngồi ở đây rồi.

- Trời đất chứng giám, Diệc Vân Tuyết không hề truyền pháp pháp quyết quyết gì cho tôi cả. Tôi bị oan nha.

- Tốt, nếu ngươi muốn minh oan, thì hãy giúp chúng ta bắt giết Diệc Vân Tuyết đi.

Vân Trung Hậu chỉ chờ một câu "Tôi bị oan" của họ Vương, liền vỗ tay cười lớn.

- Giúp? Tui mà cũng giúp được ư?

Vương Nhàn tròn mắt kinh ngạc hỏi:

- Giúp như nào mới đặng?!?

- Không...

Kiều Nhan vừa định phản đối thì Như Ngọc đã kéo nàng ngồi xuống, lắc đầu ra hiệu.

- Ngọc, sao cậu lại cản tớ, chúng ta không thể để anh Phong đến gần ả ma đầu họ Diệc kia được.

Kiều Nhan gấp giọng kháng nghị.

- Yên tâm, Diệc Vân Tuyết sẽ không ra tay với anh ấy đâu.

Như Ngọc không xem đây là một chuyện, bình thản nhẹ bâng an ủi cô bạn mình.

- Haha, đơn giản thôi.

Ở phía đối diện, Vân Trung Hậu haha cười lớn nói:

- Chỉ cần ngươi dẫn dụ Diệc Vân Tuyết đến gần, chúng ta sẽ ngay lập tức bao vây bắt cô ta.

- Thế nhưng, nếu Diệc Vân Tuyết liều mạng, cá chết lưới rách giết tôi luôn thì sao?

Vương Nhàn run run sợ sợ chần chừ hỏi.

- Việc này ngươi không cần lo, sáng mai khi ngươi qua núi Phương Thiên, Tiểu Chiêu sẽ ở cạnh bảo vệ ngươi.

Vân Trung Hậu vỗ vai Vương Nhàn, cam đoan chắc nịch:

- Đảm bảo Diệc Vân Tuyết sẽ không thể động đến ngươi.

...

" Hệ thống, mau quét tên khốn này."

Nhã Yên ở một bên xem kỳ biến, trông thấy nụ cười âm hiểm của Vân Trung Hậu, liền cảnh giác ra lệnh cho hệ thống.

" Tít

Tên: Vân Trung Hậu.

Roẹt...roẹt ...roẹt

"

Thế nhưng, hệ thống chỉ mới tra được tên, liền phát ra một chuỗi âm thanh roẹt roẹt.

" Ngươi bị sao vậy?"

Nhã Yên sốt ruột hỏi.

" Không thể quét được Vân Trung Hậu, roẹt."

Hệ thống cứng nhắc trả lời.

" Vì sao lại vậy?

Chẳng phải ngươi là hệ thống ư?

Tại sao có quá nhiều người ngươi không quét được?"

Nhã Yên khó hiểu hỏi.

" Tít, bổn hệ thống không phải toàn năng.

Theo sóng năng lượng dò được.

Rất có thể, trong người Vân Trung Hậu cũng đang mang một cái hệ thống.

Hai hệ thống xung đột, không thể truy vấn được.

"

Hệ thống không chút cảm xúc, chậm rãi đáp lời.

" Hả?

Tên khốn họ Vân này cũng có một cái hệ thống?

Không ngờ, ngoài ta ra trên thế giới này cũng có người thứ hai thân mang hệ thống đấy.

"

Nhã Yên kinh ngạc nhủ thầm.

" Đương nhiên, trên thế giới này còn đang lưu lạc rất nhiều hệ thống khác nữa.

Tùy đạo hạnh tu vi của người viết, mà mỗi hệ thống sẽ mạnh yếu khác nhau.

Theo như bổn hệ dò xét được, hệ thống của Vân Trung Hậu có phẩm cấp không kém bổn hệ chút nào.

Tất nhiên, bổn hệ không thể truy vấn thông tin của người ta được.

Tít"

Hệ thống bình đạm hồi đáp.

" Ghê gớm thật."

Nhã Yên như được mở mang tri thức, tò mò dò hỏi:

" Ngươi nói như thể, trên đời này có một thế giới mà người ta chuyên tu luyện bằng cách viết hệ thống ấy."

" Ting, chúc mùng ký chủ đã đoán đúng.

Tiếc là không có thưởng.

"

Hệ thống khinh thường nói:

" Với đầu óc hạn hẹp như ếch bơi dưới giếng của Nữ Chủ, làm sao biết được thế giới ngoài kia rộng lớn như thế nào, hừ."

" Rồi rồi rồi, tập trung vào chính sự."

Nhã Yên không muốn dây dưa với cái hệ thống chó má, chuyên buông lời độc hại này, dứt khoát chuyển đề tài:

" Theo ngươi, hệ thống của Vân Trung Hậu có truy vết ra chúng ta không."

" Tất nhiên là không.

Vì những hệ thống đối nghịch với bổn hệ, đều đã bị các Nữ Chủ đời trước tiêu diệt hết rồi.

Hiện tại, chúng ta không xung đột với hệ thống kia, nên nó sẽ không để ý đến chúng ta.

"

" Phù, may quá.

Thế còn Vương Đê Tiện, liệu hệ thống của Vân Trung Hậu có tra xét được thông tin của hắn và chị Ngọc hay không?"

Nhã Yên lúc này mới thở nhẹ một hơi, tuy vậy, nàng vẫn lo lắng dò hỏi tiếp.

" Theo bổn hệ suy đoán, chắc là không?

Bởi vì biểu cảm của Vân Trung Hậu đối với Vương Kỳ Phong và Lý Như Ngọc đều rất bình thường.

Ngoài vô tận khinh thường cùng vô cùng khinh bỉ ra, thì không có bất kỳ cảm tình nào khác.

Chứng tỏ, bọn chúng còn chưa chú tâm đến hai người họ.

"

Hệ thống đáp.

" May quá."

Nhã Yên vô thức thầm hô may mắn trong lòng.

" Ting."

Hệ thống trông thấy biểu cảm kỳ lạ của Nhã Yên, chỉ ting một tiếng chứ cũng không nói gì.

Thế nhưng, trong lúc Nhã Yên đang thầm vui mừng, nàng lại không nhìn thấy Độ Thân Mật giữa nàng và Vương Kỳ Phong, đột ngột tăng thêm 10 điểm.

Kèm một dòng chú thích bị ẩn giấu:

" Nữ Chủ lo lắng cho Nam Chủ, Thưởng:

Độ Thân Mật +10

"

-------------*----------

Hồi Thứ Hai:

Giữa Đêm Một Trời Đầy Sao Sáng

Cùng Em Say Ngắm Thượng Thiên Ngàn.

---------- * ----- * ----------

Bữa tối cuối cùng cũng ăn xong, Trung Hậu Tiểu Chiêu nhanh chóng từ biệt Phí Anh Kiệt rời khỏi biệt thự, tranh thủ trước khi trời sáng, chạy qua bên núi Phương Thiên sắp đặt mai phục.

Những người ở lại, thì chia nhau vào phòng nghỉ ngơi.

Vương Nhàn Niêm lão một phòng.

Như Ngọc được Kiều Nhan ưu ái dành riêng cho một phòng ngủ nữa, nhưng cô bé Nhã Yên nhất quyết đòi ngủ chung nên nàng cũng chìu ý luôn.

Trong phòng ngủ của gia chủ Phí gia, Phí Anh Kiệt một bên thay đồ ngủ, trước bàn trang điểm, Phan phu nhân đang tẩy trang, vừa đắp mặt nạ, nàng vừa bâng quơ nói:

- Vân Trung Hậu kia, tên thì vừa trung nghĩa vừa hiền hậu, nhưng thật ra chẳng phải thứ tốt lành gì. Luôn thích kiếm chuyện chia rẽ Kỳ Phong với con gái tôi.

- Đôi lúc tôi còn tưởng, y có ý tứ với con bé nữa đấy.

- Hừ, Kỳ Phong Kỳ Phong, thằng nhóc đó có gì tốt, con bé u mê rồi, đến cả bà cũng nói tốt cho nó.

Phí Anh Kiệt vừa thắt dây lưng, vừa khó chịu phản ứng:

- Con Nhan hoành hành ngang ngược, cũng do bà quá nuông chìu nó đấy.

- Ha, bây giờ ông lại đổ lỗi cho tôi.

Phan phu nhân tức giận quay sang chỉ trích:

- Ai là người giao quyền hành cho nó. Ai dung túng cho nó bao nhiêu chuyện tày đình.

- Giờ ông còn mặt mũi đi chỉ trích tôi hả?

- Bà...

Phí Anh Kiệt biết mình đuối lý, lắp bắp nói không ra lời.

- Vương Kỳ Phong thì làm sao. Tôi thấy thằng bé rất tốt, vừa yêu thương vừa cưng chìu con gái tôi.

Phan phu nhân ỷ thế tiếp tục giảng đạo:

- Ông tưởng bây giờ vẫn còn là thời phong kiến, cha mẹ ép gả ép hôn con gái mình ư.

- Con gái tôi thích ai là chuyện của nó, nó lớn rồi, tự biết tìm hạnh phúc cho mình. Ông đừng hòng bày trò tính kế này nọ.

- Bà...

Lão Kiệt rốt cuộc bị chọc giận, vừa định phát tác thì cửa phòng đã được đẩy ra.

Cạch

- Cha, tối nay con ngủ với mẹ nhé.

Kiều Nhàn mỉm cười ngọt ngào nói.

Nàng ở bên ngoài đã nghe thấy hết rồi, nên liền bước đến yêu thương ôm lấy Phan phu nhân, quay sang Phí Anh Kiệt cười nói:

- Cho con mượn bà xã của ba một đêm nhé, hihi.

- Bà thì hay rồi, tôi không cãi nhau với bà.

Phí Anh Kiệt tuy giận, nhưng cũng không tiện gây chuyện trước mặt con gái, chỉ đành phất tay bực bội bước ra ngoài.

Ra đến phòng khách, lão nhìn quanh một vòng, chọn lấy một căn phòng trống chuẩn bị đi ngủ.

Chỉ là...

Vụt

Khi lão vừa dợm bước, thì sau lưng đột ngột một làn gió lạnh lướt vụt qua.

- Là ai?!?

Phí Anh Kiệt lập tức quay phắt người lại, cảnh giác quét mắt nhìn khắp nơi.

Nhưng ngoài lão đứng giữa phòng khách yên tĩnh, thì làm gì có ai khác đâu?

- Chẳng lẽ là ảo giác?

Lắc lắc đầu xua đi cảm giác ớn lạnh vừa lướt qua, lão vung tay quạt tắt hết nến, lúc này mới thong thả đi vào phòng ngủ tối nay của mình.

...

Cả trang viên tức thời chìm trong bóng tối vô tận.

Xung quanh chỉ còn rả rích tiếng côn trùng dế choắt gọi bạn tình lúc nửa đêm.

Khung cảnh yên ắng tĩnh lặng đến tột cùng.

Thế nhưng, không một ai trong căn biệt thự hay biết, trên nóc nhà ngay trên đỉnh đầu bọn họ, có hai thân ảnh khoác áo choàng đen kịt, như hai u linh lượn lờ trong cõi u minh, lẳng lặng đứng đấy;

Dõi mắt trông về con đường lớn phía xa, ẩn hiện một bóng người đang bí mật tiềm hành giữa màn đêm.

Bóng dáng kia chạy đến một góc có cây cối rậm rạp, liền tháo xuống mũ trùm của chiếc áo khoác.

Hiện ra khuôn mặt già nua của Niêm Diệu lão giả núi Cửu U.

Trước mặt lão, Vân Trung Hậu cùng Mộc Chân Chiêu không biết đã đứng đợi ở đó từ bao giờ.

- Niêm lão, khổ cực cho lão suốt thời gian qua rồi, con bé Kiều Nhan thật đúng là ngang ngược. Không xem ông ra gì...

Vân Trung Hậu chu đáo ân cần nói.

- Hừ, có chuyện mau nói, có rắm mau thả, đừng lảm nhảm dài dòng. Tất nhiên...

Niêm lão lạnh lùng ngắt lời, sắc mặt âm trầm bất thiện nói:

- Nếu ngươi định kêu ta phản bội tiểu thư, thì tốt nhất ngươi nên cút con mẹ nó đi.

- Haha, Niêm lão, đến giờ mà ông vẫn còn xem Phí Kiều Nhan là tiểu thư của mình ư?

Vân Trung Hậu haha cười châm chọc nói:

- Ông đúng là già mà không khôn. Bị con ranh đó lừa gạt cũng không hay biết, hahaha...

...

- Niêm Diệu lão giả.

Như Ngọc mặc kệ tà áo khoác đen bay phần phật trong gió, đôi mắt nàng lập lòe tia sáng kỳ dị, quan sát bóng lưng của Niêm lão, khẽ nhếch môi nói:

- Rốt cục không dùng được nữa rồi.

- Anh biết chuyện này sớm muộn cũng bị lộ, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy nha.

Vương Nhàn ở một bên cũng cười khổ nói.

- Một Thiên cấp Tam Ý cảnh cường giả, tất nhiên sẽ khiến người ta thèm thuồng, muốn chiêu nạp vào phe mình.

Như Ngọc bình thản giảng đạo:

- Lão về phe ai đều được, em không cưỡng ép, cũng không quá cần thiết một lão hồ ly âm hiểm. Chỉ có điều, đồng hành với nhau cũng khá lâu.

- Hy vọng lão thông minh, đừng đánh chủ ý lên đầu anh là được. Nếu không, đừng trách em độc ác, không nể tình nghĩa.

- Chắc là không, thật ra lão chỉ muốn nhắm vào Diệc Vân Tuyết mà thôi. Tiếc là...

Vương Nhàn có chút luyến tiếc, thở dài thương cảm nói:

- Đang trêu đùa lão một sướng. Giờ lão chạy mất cũng buồn nha.

- Hừ, một thân Cửu Liên Thần Công, tương lai có thể truy về bản nguyên Đạo Liên Căn. Một Đạo Liên Kinh đủ hắn tu luyện trăm vạn năm rồi.

Như Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, nghiêm giọng răn dạy:

- Thế mà còn tham một Tạo Hóa Quyết rách nát nữa chứ. Thật đúng là không biết tốt xấu.

- Ài, con mắt của người phàm, chúng ta không thể trách lão được.

Vương Nhàn một bộ thương xót chúng sinh, nhẹ giọng than thở.

Nói đoạn, hắn nhìn về phía Vân Trung Hậu đang thao thao bất tuyệt trước mặt Niêm lão, có chút thưởng thức người tài nói:

- Vân Trung Hậu kia, đúng là không thể xem thường được.

- Vân Trung Hậu này...

Như Ngọc cẩn thận giảng giải:

- Cha là Vân Trung Kiên, mẹ thân sinh là Mặc Thị Dung, đại tiểu thư nhà họ Mặc.

- Nhánh họ Mặc này ẩn giấu cực kỳ sâu, sâu đến mức cả Đại Việt lẫn Việt Thiên, không một ai có thể biết rằng, đây là dòng họ đã sinh ra Mặc Anh Thư:

Cố thê tử của Cửu U lão giả.

- Và Mặc Thị Dung, mới chân chính là hậu duệ của Mặc Anh Thư.

Nói đến đây, Như Ngọc như cười như không nhìn về phía Vân Trung Hậu nói:

- Hẳn là, thời gian này y đã quay về gia tộc để tra đọc cổ lão kỳ thư. Tìm ra được bằng chứng anh giả truyền di huấn của Cửu U lão giả rồi.

- Ha hả, đúng là trái đất vừa tròn vừa nhỏ, đi đâu cũng ngã trúng hố do mình tự đào, hahaha...

Vương Nhàn dở khóc dở cười, haha cười lớn nói.

- Em không bất ngờ lắm.

- Chỉ không ngờ là, y tìm đến tận đây không chỉ để giành lại Niêm lão, mà còn muốn tính kế anh nữa.

Như Ngọc đôi mắt lập lòe, ngữ khí nghiêm túc vạn phần suy đoán:

- Tính lợi dụng anh để dẫn dụ Diệc Vân Tuyết, vừa muốn bắt anh để trao đổi Hắc Phong Thương trong tay Kiều Nhan.

- Hahaha, một miếng mồi câu được hai con cá lớn.

Vương Nhàn không hề thấy khó chịu khi bị người khác tính kế, ngược lại còn cười lớn, hết lời khen ngợi:

- Vân Trung Hậu đúng là tài sắc vẹn toàn. Không hổ được người đời dành tặng ba chữ: Mỹ Nam Nhân.

- Y chân chính là một kẻ kiêu hùng nha, hahaha.

- Hừ...

Như Ngọc lại không nghĩ như vậy, âm trầm hừ lạnh.

- Hì hì, Như Ngọc của anh chớ giận.

Vương Nhàn ở cạnh tất nhiên cảm ứng được sát khí ẩn hiện trên người Như Ngọc, vội ôm lấy vòng eo mềm mại không xương của nàng, hihi cười nói:

- Dù sao y cũng chỉ lợi dụng, chứ không thật sự muốn giết anh. Chúng ta cứ giả vờ như không biết gì, thong thả xem y múa may quay cuồng chơi.

- Vậy cũng vui mà, hắc hắc.

- Anh này, không đứng đắn gì hết.

Như Ngọc bị hắn ôm lấy liền mềm nhũn ra, chẳng còn tâm trí để ý đến một Vân Trung Hậu nho nhỏ nhưng thích chơi xỏ nữa.

Nũng nịu khẽ oán trách Vương Nhàn một tiếng.

- Nhã Yên ngủ rồi hả em?

Ôm lấy nàng ngồi xuống mái ngói của căn biệt thự, hắn tựa sát vào tai nàng, nhỏ giọng thì thầm.

- Dạ, con bé ngủ say rồi anh.

- Vậy thì tốt, tối nay anh và em ngồi tính thiên văn đoán khí tượng đi.

Vương Nhàn mỉm cười nháy mắt nói, sau đó ôm nàng vào lòng, để Như Ngọc ngả lưng vào ngực mình, hắn gối cằm lên vai nàng, đưa tay chỉ lên bầu trời đêm đầy sao, thích thú nói:

- Anh đố em, ngôi sao ấy tên gọi là gì?

- Xùy, chính anh cầm thước gỗ đánh vào mông em, bắt em học đủ thứ trên trời dưới đất, vậy mà giờ còn đố em nữa.

Như Ngọc nũng nịu đầy đáng thương kể khổ, lại khẽ cựa người một cái, thoải mái dựa sát vào lồng ngực hắn hơn, rồi mới nhẹ giọng trả lời:

- Ngôi sao ấy nằm ngay giữa hai sao Nam Tào Bắc Đẩu, nối qua ngôi sao phía đối diện, nằm giữa hai sao Thất Tinh Ngũ Tuyệt. Tạo thành một đường gọi là Tung Sa.

- Còn ngôi sao kia.

Nói rồi, Như Ngọc liền giương tay chỉ về bầu trời bên trái của hai người, mỉm cười giảng tiếp:

- Tên là Ám Ảnh Tinh, nối thẳng đến Tiêu Hồn Tinh ở bên kia.

Ngón trỏ nàng kéo một đường thẳng tắp qua bầu trời bên phải, tiếp tục nói:

- Tạo thành một đường gọi là:

"Ám Ảnh Tiêu Hồn - Hoành Sa"

- Hai đường này ghép lại với nhau, họa thành một bức:

[ Tung Hoành Hợp Tinh -

Thất Điên Bát Đảo Đồ ]

- Uy lực tuy yếu hơn Chúng Tinh Phủng Nguyệt Đồ, nhưng cũng khá đáng gờm đấy.

- Há há, Tung Hoành Hợp Tinh Thất Điên Bát Đảo Đồ.

Vương Nhàn nhịn không được, cười chảy cả nước mắt nước mũi, ho khan hai cái, lại trêu chọc nói:

- Khụ khụ, lần đầu anh nhìn thấy bức tinh đồ này, cũng bị danh tự của nó chấn cho đầu óc quay cuồng, thất điên bát đảo luôn á, hahaha.

- Anh này, dám chê cười tuyệt tác của lão nhân gia.

Như Ngọc tỏ vẻ tức giận, đánh yêu hai bàn tay xấu xa đang vuốt ve bụng dưới mình, khẽ trách:

- Ngày sau gặp được ông ấy, em sẽ méc vốn, xem lão có mắng chết tên học trò hư hỏng nhà anh không.

- Haha...hahaha...

Vương Nhàn cười nhạo một hồi.

Đôi mắt hắn bỗng chốc trở nên đen kịt, thâm thúy như hố đen vũ trụ, chăm chú nhìn sâu vào bầu trời đêm trên cao, giọng nói đầy mông lung mờ ảo nhỏ giọng thì thầm:

- Không biết giờ này lão nhân gia đang ở đâu em nhỉ?

- Em không biết, có lẽ ngay lúc này...

Như Ngọc cũng rơi vào trầm tư, ánh mắt nàng lấp lánh dõi theo đôi mắt hắn nhìn vào bầu trời đêm, khẽ khàng thủ thỉ:

- Lão nhân gia đang ở trên một hành tinh nào đó, vô cùng vô cùng xa xôi, cách chúng ta hàng tỷ tỷ dặm.

- Cũng đang nhìn về phía ba đứa mình chăng?

---------- * ----- * ----------

Nguyên Văn:

Nhất Chương Song Hồi Phân Lưỡng Đoạn

Âm Hiểm Tính Kế Đạo Nhàn Mây

Giữa Đêm Một Trời Đầy Sao Sáng

Cùng Em Say Ngắm Thượng Thiên Ngàn.

- Ngọc Bút Sinh Linh - Chắp Bút