Chương 127: Chỉ Thích Được Nhàn Hôn

" Chỉ Thích Được Nhàn Hôn "

Mặt trời dần dần chìm xuống, càng đến gần đường chân trời, ánh ráng chiều càng trở nên đỏ đậm hơn lúc nào hết.

Cả bầu trời bao la được nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn rực rỡ, như một dải huyết vụ vắt ngang qua thiên khung rộng lớn.

"Lạc Nhật Vô Hạn Mỹ

Chỉ Tiếc Cận Hoàng Hôn."

Vương Nhàn Như Ngọc ngồi nghiêng đầu tựa vai nhau bên vách núi, lặng lẽ ngắm cảnh hoàng hôn ở miền cực Đông Việt Thiên.

Dường như mặt trời đang lặn nhạy bén cảm ứng được, có một chàng trai cùng một cô gái đang thưởng thức lấy vẻ đẹp của mình, nên cũng không nỡ kết thúc nghi lễ này quá nhanh.

Mà nó chỉ thật chậm, thật chậm rãi chìm xuống đường chân trời phía xa, như muốn đem khung cảnh tuyệt mỹ này kéo dài ra vô tận.

Để khoảnh khác mỹ lệ tuyệt trần này được khắc sâu, in đậm vào trong tâm trí đôi nam nữ.

- Lạc Nhật Vô Hạn Mỹ

Chỉ Tiếc Cận Hoàng Hôn.

Vương Nhàn nghiêng đầu ngắm gò má được nhuộm hồng ánh ráng chiều của Như Ngọc, từ tốn nâng chậm bàn tay, vén nhẹ lọn tóc rối ra sau vành tai cho nàng.

Mỉm cười ngâm nga:

- Như Ngọc Đẹp Tuyệt Mỹ

Chỉ...

- Chỉ gì ạ?

Như Ngọc tò mò nghiêng đầu hỏi.

- Chỉ...

Chụt!!!

Bất ngờ, Vương Nhàn cúi đầu đưa môi qua hôn phớt lên bờ má phấn nộn của người ngọc, mỉm cười ngâm tiếp:

- Chỉ Thích Được Nhàn Hôn.

-------------------

Nguyên văn:

Lạc Nhật Vô Hạn Mỹ

Chỉ Tiếc Cận Hoàng Hôn

Như Ngọc Đẹp Tuyệt Mỹ

Chỉ Thích Được Nhàn Hôn

------------------

- Anh này, không đứng đắn gì hết à.

Như Ngọc cũng kinh ngạc trước độ dày của da mặt Vương Nhàn, quay sang trợn tròn mắt há hốc mồm nói:

- Chưa thấy ai trên đời, đạo thơ linh tinh được như anh luôn á.

Hai câu thơ đầu là hắn lấy nguyên văn của người ta.

Còn hai câu sau rõ ràng là chế bậy chế bạ vào, nghe dục sắc dâm mỹ vô cùng.

- Hihi, miễn em vui là được.

Vương Nhàn mặt dày mày dạn, cười tít mắt vô sỉ dỗ dành.

...

- Mặt trời sắp xuống núi rồi. Vương Nhàn ngươi còn ở đây tán gái được hả?

Bất chợt một giọng nói thánh thót từ phía sau cất lên, đầy khinh bỉ mắng:

- Lão Trung đuổi cổ ngươi bây giờ, ở đó mà làm thơ nhăng thơ cuội.

Nhã Yên đứng khoanh tay cạnh gốc cây phía xa, nhìn Vương Nhàn Như Ngọc âu yếm ngay trước mắt, không hiểu sao;

Tiểu loli bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng, tức khí cao giọng châm chọc.

- Anh Phong, Như Ngọc, mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta mau rời miếu thôi.

Kiều Nhan mỉm cười vẫy tay gọi.

Nàng ôm lấy cánh tay dì Mây, cùng Nhã Yên, Lão Niêm, Lão Trung không biết đứng ở đây tự lúc nào.

Lúc Kiều Nhan Nhã Yên thu công kết thúc tu luyện, sau khi sắp xếp đồ đạc đầy đủ hết rồi, nhưng vẫn không thấy hai người Nhàn Ngọc đâu.

Bèn rủ nhau ra phía sau ngôi miếu kiếm người.

Không ngờ khi bọn họ đến gần vách núi, lại trông thấy đôi nam nữ trẻ tuổi đang đắm chìm trong thế giới của riêng hai người, giữa một phương trời rực rỡ ánh hoàng hôn.

Bất tri bất giác, đám Kiều Nhan vô thức dừng lại bước chân, yên lặng đứng nhìn đôi nam nữ trước mắt.

Không dám phát ra bất kỳ tiếng động, cũng không dám thở mạnh, dường như bọn họ sợ mình sẽ phá vỡ khung cảnh tuyệt sắc lãng mạn kia vậy.

" Bọn họ thật sự... rất đẹp đôi."

Trong đầu mỗi người, đều không nhịn được nảy lên ý nghĩ này.

Trong mắt bọn họ, chàng trai kia nghiêng đầu say mê nhìn ngắm gương mặt của người yêu mình trong gang tấc, ánh mắt hắn đong đầy tình cảm sâu đậm phát ra từ đáy lòng.

Dù hắn không nói ra ngàn lời ngôn tình, không thốt lên vạn tiếng yêu thương, chỉ cần một ánh mắt ấy thôi, là đủ.

Đủ để chứng minh tấm lòng của hắn đối với nàng.

Cô gái ấy tất nhiên cũng cảm nhận được tình yêu của chàng trai, nàng thả tùy ý mái tóc dài bay trong gió, ngoan ngoãn tựa đầu vào vai hắn, khẽ cong môi ngọt ngào cười đầy hạnh phúc.

Hình ảnh ấm áp này, xúc động đến nơi sâu nhất trong cõi lòng của đám Kiều Nhan, khiến cho bọn họ bỗng nhiên cảm thấy vừa ghen tị vừa ước ao.

Ước chi trong đời bọn họ, có được một tình yêu lãng mạn như thế này, là quá đủ cho một kiếp người.

Quá mãn nguyện rồi.

...

- Mọi người thu xếp xong xuôi hết rồi ạ?

Như Ngọc nghe tiếng gọi, ngoảnh đầu mỉm cười hỏi.

- Ừ, chỉ chờ các cậu thôi.

Kiều Nhan gật đầu cười đáp.

- Chúng ta đi thôi.

Vương Nhàn thản nhiên nắm tay Như Ngọc đứng dậy, tỉnh bơ dẫn theo nàng bước qua đám người, đi thẳng xuống chân núi.

- Vương Khốn Kiếp, đợi ta.

Nhã Yên tức giận giậm chân mắng, vội vàng chạy theo.

Đám Kiều Nhan thì chậm rãi đi ở phía sau.

- Dì Mây, dì ở đây nhớ giữ gìn sức khỏe, có thời gian con sẽ cùng anh Phong Như Ngọc về thăm dì ạ.

Vừa ôm lấy cánh tay dì Mây chậm rãi bước xuống từng bậc thang, Kiều Nhan vừa thân thiết trò chuyện.

- Ừ bé ngoan.

Dì Mây từ ái xoa đầu cô cháu gái, yêu thương đáp.

Chỉ là, lúc nhìn theo bóng lưng của Vương Nhàn Như Ngọc phía xa, dì Mây cũng có chút thấp thỏm không yên nói:

- Hai người đó, thật bất phàm.

- Như Ngọc ấy, lại càng bí ẩn hơn. Địa vị của nàng trong lòng Vương Kỳ Phong, con căn bản không thể so bì được.

Nói đoạn, dì Mây quay mặt sang phía cô cháu gái, lo lắng an ủi:

- Con cũng đừng buồn quá nhé.

Dì Mây năm xưa cũng từng yêu thích một chàng trai, yêu vô cùng sâu đậm.

Nhưng tiếc là trong lòng chàng trai đó, chỉ có mỗi cô gái kia, dì Mây căn bản không thể chen chân vào được.

Cuối cùng mới lên ngọn núi này, một lòng trông miếu, một tâm tĩnh tu, hy vọng thời gian sẽ xóa mờ đi hình ảnh của người kia.

- Dạ, con không buồn chút nào.

Kiều Nhan cũng nhìn theo bóng lưng mảnh mai của Như Ngọc, mỉm cười nói:

- Ngươc lại, con rất vui. Rất vui khi anh Phong chấp nhận con, để con được ở cạnh anh ấy.

- Nhất là, được ở cạnh Như Ngọc, con không thấy một chút khó chịu nào. Cậu ấy chăm sóc cho con vô cùng vô cùng chu đáo.

Kiều Nhan ôm chặt cánh tay dì Mây, quay sang vui vẻ nói:

- Nên dì cứ yên tâm ạ.

- Ừ, dì cũng thấy Như Ngọc rất tốt. Vừa dịu hiền ngoan ngoãn, vừa thông minh hiểu chuyện. Bất cứ ai gặp nàng, đều sẽ không kìm được mà đem lòng yêu thích.

Dì Mây giương ngón tay khẽ điểm lên trán cô cháu gái nhà mình, cẩn thận dặn dò:

- Con đó, nhớ học hỏi Như Ngọc nhiều vào. Bỏ bớt cái tính đại tiểu thư của mình đi.

- Dạ, hihi.

Kiều Nhan ngượng ngùng cúi đầu, cười hihi đáp lời.

...

- Ông Nội, dì Mây, cảm ơn hai người đã tiễn chúng con xuống núi.

Vương Nhàn cung kính cúi đầu chào từ biệt:

- Ngày sau gặp lại ạ.

- Ngày sau gặp lại.

Lão Trung Dì Mây cũng vẫy tay chào, đến khi đám Vương Nhàn đi khuất, lão mới thở phào nhẹ nhõm, vui mừng cảm thán:

- Ài, cuối cùng đại sự của Phí gia ta cũng đã được giải quyết triệt để rồi.

Nói đoạn, trông thấy cô cháu gái cứ đứng ngẩn người nhìn về phía xa, lão cũng chỉ đành lên tiếng khuyên nhủ:

- Về miếu thôi, hắn...

- Chắc không đến tìm ngươi nữa đâu.

...