Chương 125: Hắc Mị - Đạo Niệm Ảnh

- Huyễn ảnh Giao Long này, chính là...

Như Ngọc ánh mắt lấp lánh ngẩng mặt nhìn trời, nơi vừa rồi con giao long vẫn còn bay lượn, ngữ khí ngưng trọng giảng giải:

- Một trong Tam Bảo của

[ Đạo Niệm Kinh ]

" Đạo Niệm Ảnh "

- Danh xưng:

Đệ Nhất Bảo: Đạo Niệm Ảnh - Ác Giao.

- Đạo Niệm Ảnh - Ác Giao.

Vương Nhàn tròng mắt co rụt lại, run run lẩm bẩm:

- Vật này lai lịch không thể xem thường được.

- Đúng vậy.

Như Ngọc gật đầu ứng tiếng, nghiêm túc giảng đạo:

- Từ ký ức của Ác Giao lưu lại, em nhìn ra một chút huyền cơ trong một bảo này.

- Thỉnh nói một chút.

Vương Nhàn nghiêm túc vạn phần, nghiêng đầu tập trung lắng nghe.

- Ác Giao này.

Như Ngọc sắp xếp ký ức mà mình vừa thu được, cẩn thận giảng giải:

- Bản nguyên của nó là Đạo Niệm Ảnh, một trong Tam Bảo của Đạo Niệm Kinh.

- Được một vị Chứng Đạo Giả bước thứ hai, Đạo Nguyên Chứng Đạo Giả luyện qua hàng vạn năm mới thành.

- Vị Chứng Đạo Giả này, sinh ra ở một giới vực đổ nát, một lòng khổ luyện, vượt qua ngàn vạn sóng gió gian truân, cạm bẫy hiểm độc mới chứng được Đạo Nguyên.

- Thế nhưng trên con đường tiến lên Bước Chứng Đạo thứ Ba, thì cả thế giới lớn của nàng bỗng nhiên nổ ra một trận hỗn chiến.

- Vô số truyền thừa gia tộc vương quốc môn phái đều bị cuốn vào trận đại chiến thế giới này.

- Quê nhà nàng cũng không ngoại lệ.

- Giới vực của nàng nếu không chọn một phe để đầu nhập vào, thì chắc chắn sẽ bị các bên hợp sức tiêu diệt, phòng ngừa hậu hoạn.

- Bất đắc dĩ, giới vực của nàng đã bị kéo vào cuộc đại hỗn chiến này.

- Với tư cách Chủ Giới Vực, nàng thân là một Đạo Nguyên Chứng Đạo Giả, không thể không xuất lực.

- Nàng buộc phải giao chiến với một tên Đạo Nguyên của phe đối nghịch, cả hai đánh đến băng thiên liệt địa, vô số tinh cầu bị vỡ nát.

- Cuối cùng, khi thần niệm của nàng quét qua, tận mắt nhìn thấy một tên Đạo Nguyên ở cùng phe vì tạo phản, mà luyện hóa toàn bộ giới vực của nàng để nộp cho phe đối địch.

- Nàng rốt cuộc không chịu nổi đả kích, quay người bỏ mặt tên Đạo Nguyên đang đánh, để truy sát tên Đạo Nguyên kia.

- Trong trận đánh cuối cùng, nàng bị tên Đạo Nguyên phản tặc rủ thêm một tên Đạo Nguyên khác phục kích, tên Đạo Nguyên trước đó cũng đuổi tới. Cả ba tên hợp kích hòng bắt sống để luyện hóa nàng.

- Nhưng...

Kể đến đây, não hải Như Ngọc bỗng cảm thấy quay cuồng, đau nhói lên từng cơn.

- Em không sao chứ? Từ từ nhớ lại thôi. Đừng quá sức.

Vương Nhàn vội bước đến đỡ lấy Như Ngọc, cả hai chậm rãi ngồi xuống bên vách núi.

Ý niệm vận chuyện một hồi, rốt cuộc cũng bình ổn.

Phù

Như Ngọc lúc này mới thở phù một hơi, tựa đầu vào vai hắn, vành mắt đỏ hoe, nước mắt bất giác chảy ròng.

Dường như bị đoạn ký ức thê thảm kia cảm nhiễm, nàng đau thương nhỏ giọng thủ thỉ vào tai hắn:

- Cả ba tên Đạo Nguyên thì sức mạnh khủng bố cỡ nào, anh biết đấy.

- Biết.

Vương Nhàn gật đầu ứng tiếng, chăm chú lắng nghe.

- Nhưng sức mạnh của Đạo Niệm Kinh há bọn chúng có thể ngăn cản. Ba tên kia dùng tất cả thần thông thuật pháp nhưng cũng không thể đánh bại nàng.

- Tên Chủ Giới của Đại Thế Giới trông thấy thế, thì đã vô cùng thèm muốn có được nàng, liền phái thêm ba tên Đạo Nguyên nữa liên thủ đánh tới.

- Rốt cuộc, một mình nàng làm sao có thể chống đỡ cuộc vây công của sáu tên Đạo Nguyên.

- Đến giây phút cuối cùng, nàng bất lực nhìn tên Đạo Nguyên phản tặc lấy ra giới vực của nàng, tung một ngọn thánh hỏa đốt cháy, thiêu rụi tất cả thành tro bụi.

- Nàng phẫn nộ điên cuồng phản kích, nhưng đã bị năm tên còn lại tung một đòn chí mạng.

- Đệ Nhất Bảo Đạo Niệm Ảnh cùng Đệ Tam Bảo bị đánh nát. Duy chỉ có Đệ Nhị Bảo là may mắn trốn thoát.

- Phần còn lại, thân xác cùng linh hồn của nàng đã triệt để bị tiêu diệt.

- Con giao long vừa rồi, chính là mảnh vỡ còn sót lại của Đạo Niệm Ảnh, lưu lạc xuống hồng trần, rơi vào thế giới nhỏ này.

...

- Ài, cô ấy thật đáng thương.

Vương Nhàn nghe kể chuyện xưa, đáy lòng dâng tràn nỗi bi thương, thổn thức thở dài cảm thán.

Giới vực của nàng muốn hòa bình nhưng không thể, đã vậy còn bị luyện hóa, sau đó bị thiêu rụi.

Chính nàng cũng bị cường địch hợp kích mai phục, chém giết mất.

Quả là thê thảm đến cực điểm.

- Híc, anh biết không, em nhờ mảnh ký ức tàn phá mà biết được một huyền diệu của Đạo Niệm Kinh đấy.

Như Ngọc đưa tay chùi nước mắt, sụt sịt cười nói.

- Hả?

Vương Ngọc kinh ngạc bật thốt, ngẫm nghĩ một hồi, nửa tin nửa ngờ hỏi:

- Em có nói, Đệ Nhị Bảo của Đạo Niệm Kinh mà nàng luyện thành, đã may mắn trốn thoát. Phải chăng...?!?

- Đúng vậy.

Như Ngọc vui mừng nắm tay hắn, kích động nói:

- Đệ Nhị Bảo Đạo Niệm Kinh chính là:

[ Đạo Niệm Hồ ]

- Tên đầy đủ của nó phải là:

" Cửu Chuyển Cửu Niệm Hồ "

- Cửu Chuyển Cửu Niệm Hồ.

Vương Nhàn nghe danh tự này, đầu óc nổ ầm một tiếng, kinh hãi hét lớn:

- ĐẠO NIỆM HỒ !!!!

- Hihi, đúng ạ, chính là nó.

Như Ngọc cười tươi hưng phấn nói:

- Cửu Chuyển Cửu Niệm Hồ

Niệm Hồ bất diệt

Linh Bồn bất tử.

...

- Niệm Hồ bất diệt.

Linh Hồn bất tử.

Vương Nhàn khiếp sợ khẽ thều thào.

Trong cổ lão kỳ thư của Đoạn Chỉ Kỳ Nhân có chép.

Hầu tu tập Đạo Niệm Kinh, ngươi sẽ luyện ra được Tam Bảo.

Mỗi Bảo đều có huyền diệu riêng.

Nhưng thần kỳ nhất phải kể đến là:

Đệ Nhị Bảo - Đạo Niệm Hồ

Cửu Chuyển Cửu Niệm Hồ trưởng thành đến mức độ nhất định, sẽ tự động rút ra một phần linh hồn của ngươi, uẩn dưỡng vào bên trong nó.

Đạo Niệm Hồ thần diệu tột cùng, vừa cứng rắn không gì phá nổi, vừa mềm mại như làn khói lúc ban sương, không thể hao mòn.

Căn bản là một trong những đồ vật bất tử bất diệt, không thể phá hủy trong cõi đời này.

Có nó lưu giữ linh hồn cho ngươi, có khác gì khiến ngươi vĩnh sinh bất hủ, trường sinh bất biến.

Chỉ cần có đủ thời gian, Đạo Niệm Hồ sẽ uẩn dưỡng linh hồn cho ngươi, tái tạo ra một thân thể khác.

Với toàn bộ ký ức, thần thông thuật pháp cả đời ngươi tu luyện.

Thế có khác gì ngươi lại có thêm một mạng nữa đâu.

- Cải tử hồi sinh, trường sinh bất tử, vĩnh sinh bất diệt.

Vương Nhàn cả người run run, cổ họng run rẩy thì thầm:

- Đây cũng quá nghịch thiên đi.

- Vậy Hắc Mị Ngâm Uyên của em...

Vương Nhàn lúc này mới chợt sững người, khiếp sợ nhìn Như Ngọc lắp bắp nói:

- Hắc Mị, chín con thuồng luồng chính là Đạo Niệm Ảnh.

- Còn Uyên, mặt hồ với chín xoáy nước kia, chẳng phải là Cửu Chuyển Cửu Niệm Hồ hay sao?

Bất giác, một luồng hơi lạnh rét buốt chạy dọc sống lưng Vương Nhàn, lan truyền ra khắp cơ thể hắn.

- Em... em... em...

Hắn rốt cục không thể kiềm chế được nỗi kinh hãi trong lòng, run bần bật nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Như Ngọc, nói không nên lời.