Chương 110: Fake Hệ Thống - Hố Chết Người

"Tít, Hệ Thống nhắc nhỏ:

Mời Nữ Chủ xem bảng nhiệm vụ hàng ngày:

[ 1. Hoàn thành một việc bất kỳ Nam Chủ yêu cầu. (0/1) ]

(Bất kỳ yêu cầu gì.)

[ 2. Đánh/Giết một người có địch ý với Nam Chủ. (0/1) ]

( Không giới hạn, đánh giết tùy thich.)

Lưu Ý: Nếu không chịu hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, độ dâm đãng, độ nhạy cảm, độ chảy nước của Nữ Chủ khi ở bên Nam Chủ sẽ tăng gấp đôi.

Chúc Nữ Chủ Ngày Mới Vui Vẻ!!!

"

- Vui? Vui cái ông nội ngươi.

Tịnh Nhã Yên đang lim dim mắt, sảng khoái ngâm mình giữa dòng nước mát trong bồn tắm mới, nghe hệ thống lải nhải bên tai;

Hận không thể đem cả cái hệ thống lẫn tên Nam Chủ Dâm Tặc dìm chết.

"Xúc phạm hệ thống?

Trừng phạt!

Độ dâm đãng với Nam Chủ +1

"

Xoẹt

- Ưm...

Một dòng điện xoẹt qua, cơ thể Tịnh Nhã Yên giật mình run rẩy, miệng vô thức rên rỉ một tiếng đầy mê người.

Rầm

- Ngươi....

Nhã Yên hoảng hốt bật dậy, bàn tay bóp méo lấy vành bồn tắm, nghiến răng đầy căm hận mắng.

Thế nhưng mới vừa nhận Trừng Phạt xong, dù nàng có giận đến cỡ nào, cũng thức thời ngậm chặt miệng.

- Khốn kiếp, còn bắt ta phải gặp họ Vương để nhận nhiệm vụ nữa à.

Tịnh Nhã Yên nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.

" Ting, tất nhiên rồi!

[ 1. Hoàn thành một việc bất kỳ Nam Chủ yêu cầu. (0/1) ]

Hệ Thống không thể thao túng Nam Chủ, nên không thể biết Nam Chủ muốn cái gì.

Nếu Nữ Chủ không đi gặp Nam Chủ, thì làm sao ngươi hoàn thành nhiệm vụ được.

"

- Vương Dâm Tặc, ngươi hãy đợi đấy. Đến khi ta lấy lại được thân thể kiếp trước, ta nhất định sẽ trả mối hận này.

Nói đoạn, Tịnh Nhã Yên dù không muốn, nhưng vẫn phải rời khỏi bồn tắm.

Tấm thân nhỏ nhắn không một mảnh vải, nhưng vì còn chưa phát dục nên vẫn bằng phẳng từ trên xuống dưới.

Trước hết, để đề phòng Vương Đại Dâm Tặc động tay động chân với mình, nội y nàng vẫn phải trang bị đầy đủ.

Chỉ là...

Lúc cầm lên chiếc quần con cùng áo ngực bé xíu, nàng liền cảm thấy nóng rát cả mặt.

Tịnh Nhã Yên có chút khóc không ra nước mắt, nàng không thể tưởng tượng nổi;

Một Đại Vương hung danh hiển hách mấy ngàn năm trước, bây giờ lại phải mang lên mình bộ nội y cơ đấy.

Nội y xong rồi đến trang phục.

Đánh chết nàng cũng không mặc váy dài dành cho tiểu cô nương.

Dứt khoát khoát một bộ nam trang lên người, nàng thở phào lẩm bẩm:

- Nhất quyết không được mặc nữ phục, không thể để họ Vương kia đánh chủ ý lên mình được.

Ít nhất, tạm thời nàng cũng chỉ có thể đối phó như vậy.

Thế nhưng, nếu thật Vương Dâm Tặc đại phát thú tính, cường ngạnh cưỡng đoạt thân thể nàng, thì...

Nàng chỉ đành nhận mệnh, chứ không thể phản kháng hắn được.

- Hừ, khốn kiếp.

Càng nghĩ đến cơ thể bất tuân mệnh lệnh của mình, Tịnh Nhã Yên càng thấy phẫn uất trầm trọng.

Híttt

Hít một hơi thật sâu đè nén lửa giận trong lồng ngực, nàng quyết định đi tìm Vương Kỳ Phong.

Xong nhiệm vụ rồi, nàng sẽ tránh mặt hắn.

...

- Chủ quầy, cho xin hai ổ bánh mỳ xíu mại, full topping đầy đủ nhé.

Thanh toán tiền dịch vụ VIP cho Tịnh Nhã Yên xong, Vương Nhàn mới gọi hai ổ bánh mỳ đem lại bàn ăn.

Xoạt.

Mới gặm được một miếng, đã nghe đám người bên kia xôn xao lên:

- Kìa, con bé xuống rồi kìa.

- Con gái nhà ai mà xinh dữ vậy trời.

- Tiểu cô nương vẫn còn rất nhỏ, chắc tầm 11 12 tuổi thôi nhỉ.

- Cô bé tội nghiệp, còn nhỏ như vậy lại bị tên súc sinh kia chà đạp.

...

- !!!

Vương Nhàn nghe hết vào tai những lời này, cũng nghe thấy tiếng bước chân đặc trưng của Tịnh Nhã Yên từ trên cầu thang bước xuống.

Chỉ là hắn mắt điếc tai ngơ, vờ như không biết chuyện gì.

Mấy ông chú giang hồ thân hình cao lớn, mặt mũi bặm trợn không giữ được bình tĩnh nữa, kéo nhau đến trước mặt Tịnh Nhã Yên;

Vỗ ngực đầy khí phách nói:

- Cô bé, cháu có làm sao không?

- Có phải thằng nhóc ngồi một mình kia ức hiếp cháu không?

- Họ Vương kia dám ô nhục cháu, để bọn chú đánh chết nó nhé.

Mọi người thấy vậy cũng hùa theo:

- Đừng đánh chết nó, thiến nó cho chó ăn là được.

- Ta thấy không nên giết cũng không nên thiến, đánh gãy hai chân nó, rồi bắt nó chịu trách nhiệm với cô bé là được rồi.

- ...

...

- !!!

Vương Nhàn đang gặm vội ổ bánh mỳ, nghe đám đông bàn nhau đủ loại tra tấn để trừng trị mình, nhịn không được vành tai liên tục co giật mấy cái.

- Tránh ra.

Thế nhưng, ngoài dự đoán của tất cả mọi người, cô bé lại khó chịu vung tay đẩy mấy gã giang hồ qua một bên, hùng hổ nói:

- Chuyện của ta không cần các ngươi quản.

- ?!?????

Mọi người nhất thời đứng hình một nhịp, bất ngờ trước thái độ ác liệt của cô bé.

Thế nhưng hành động tiếp theo của nàng, mới khiến cho cả đám sửng sốt trợn tròn mắt, há hốc mồm kinh ngạc.

Rầm

Chỉ thấy nàng hung hăng đi đến trước mặt Vương Súc Sinh, bàn tay nhỏ vỗ mạnh xuống mặt bàn, giọng nói tuy thánh thót nhưng cực kỳ hung ác bá đạo, cao giọng quát:

- Dâm Tặc, mau sai ta làm việc.

- ?!?

Tất cả mọi người xung quanh, ai nấy đều nổi một dãy chấm hỏi trên đầu.

Bọn họ không thể tưởng tượng nổi.

Đáng lẽ cô bé phải nhào vào lòng bọn họ khóc rống lên, sau đó cả đám sẽ kéo nhau bu vào đánh hội đồng họ Vương.

Đánh chết cái thằng súc sinh này.

Thế nhưng thế này là thế nào?

Cô bé không chỉ ngó lơ bọn họ, còn chạy đến chỗ họ Vương, đòi hắn sai xử mình làm việc nữa.

- Việc?!? Việc gì?!?

Vương Nhàn cũng không hiểu mô tê cờ lê mỏ lếc gì, ngây ngốc ngẩng đầu hỏi.

- Việc gì cũng được? Chỉ cần ngươi muốn, ta nhất định sẽ làm ngươi thỏa mãn.

- Phụt...

Vương Nhàn nhất thời giật mình, phụt một phát phun bánh mỳ ra đầy bàn.

- Phụt...

Đám đông xung quanh cũng kinh hãi đến mức phun nước bọt tung tóe tứ phía.

Bọn họ ai nấy lập tức thấy nghi ngờ nhân sinh rồi.

Đầu năm nay, tiểu cô nương sau khi bị cưỡng gian, không những không kêu gào khóc lóc, mà còn tìm đến hung thủ để xin xỏ nữa ư?

Thế đạo bây giờ sao loạn luân quá vậy nè?

- Ước...ước...

Vương Nhàn nghẹn họng thở không nổi, đấm ngực đùng đùng khó khăn gọi.

- Ngươi muốn uống nước.

Tịnh Nhã Yên tức thời nhoẻn miệng cười đầy gian xảo, nhanh tay giật lấy chai nước suối, nheo mắt nghiêng đầu hỏi:

- Đây chính là yêu cầu của ngươi?

Gật gật

Vương Nhàn đáng thương vội vàng gật gật đầu.

- Tốt, nhiệm vụ coi như xong.

Nhã Yên hài lòng nói, lúc này mới chịu đưa chai nước qua.

Cùng lúc đó, trong đầu vang lên tiếng thông báo:

" Ting, nhiệm vụ hàng ngày hoàn thành.

Phần thưởng:

Độ Thân Mật giữa Nữ Chủ cùng Nam Chủ +1

Độ Dâm Đãng của Nữ Chủ với Nam Chủ +1

Độ Nhạy Cảm của Nữ Chủ với Nam Chủ +1

Độ Chảy Nước của Nữ Chủ với Nam Chủ +1

...

"

- KHÔNGGGGGGGGGG

Tịnh Nhã Yên nhất thời ngây ngẩn cả người, đến khi hiểu rõ vấn đề mới ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng.

Hình ảnh một cô bé đau thương ngửa mặt khóc lớn, khiến mọi người xung quanh đều thấy xót xa.

Bất quá...

- TA PHẢI GIẾT NGƯƠI...

Chỉ nửa giây sau, bọn họ lại thấy Tịnh Nhã Yên gầm lên, chộp lấy ổ bánh mỳ còn lại lẫn chiếc đĩa sứ trên bàn đập thẳng xuống đầu Vương Nhàn.

Bốp Xoảng

Âm thanh chói tai vang lên, vụn bánh mỳ, mảnh vỡ gốm sứ văng tung tóe đầy trời.

Khung cảnh muốn bao nhiêu thảm thiết có bấy nhiêu thảm thiết.

...

- Éc...

Vương Nhàn đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, khóc không ra nước mắt rên rỉ đầy đau đớn.

Đây thật sự là làm ơn mắc oán mà.

Từ lúc sinh ra đến giờ, hắn thật sự chưa chủ động trêu chọc ai.

Hắn chỉ đang yên đang lành đi trên đường lộ, tự nhiên gặp được Tịnh Nhã Yên nằm chắn đường hắn.

Hắn chỉ cứu tỉnh nàng thôi.

Cũng không muốn dây dưa lấy bà cô nhỏ này chút nào cả.

Để rồi giờ đây, vô duyên vô cớ bị thiên hạ chửi là Súc Sinh Dâm Tặc, còn bị bà cô nhỏ này giày vò nữa.

Thật sự nỗi oan thấu trời này, nhảy xuống sông Hồng cũng không rửa sạch được.

- Vãi cả nồi luôn ạ...

Đưa tay gỡ xuống mấy miếng thịt heo nguội trộn lẫn mấy miếng chả lụa còn vướng trên tóc, chùi chùi nước xíu dính đầy trên áo.

Dưới chân hắn vô số mảnh vỡ của chiếc đĩa sứ bị đánh nát, Vương Nhàn ngây ngẩn nhìn lấy Tịnh Nhã Yên trước mặt.

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng tràn đầy phẫn nộ, đôi môi nàng mím chặt, ánh mắt tràn ngập lửa giận tức tối trừng trừng lấy hắn.

- Tịnh Nhã Yên...

Vương Nhàn có chút không biết phải làm sao với bà cô nhỏ này, bất lực than thở:

- Rốt cuộc em muốn cái gì mới tha cho anh hả?

Lúc Nhã Yên bất tỉnh, khuôn mặt ngây thơ vô cùng thanh thuần đáng yêu đó, còn cả đôi tay luôn bám chặt lấy hắn nữa.

Sao bây giờ lại hung ác dữ vậy nè.

- TA MUỐN NGƯƠI

Giọng nói thanh thúy của một bé gái nhỏ nhắn, nhưng bây giờ lại không hề có chút cảm tình nào, lạnh lẽo đến tận xương tủy:

- VĨNH VIỄN BIẾN MẤT KHỎI THẾ GIỚI NÀY.