Bầu không khí ngột ngạt kéo dài không bao lâu, máy bay cũng đến sân bay cạnh cổng vào thế giới nhỏ.
Mọi thủ tục đều được nhà họ Phí thu xếp ổn thỏa, đoàn người rất nhanh đã bước qua cánh cổng vào Việt Thiên tiểu thế giới.
Mọi người chỉ cảm giác nhẹ bẫng một nhịp, như bước qua màn nước mỏng, chớp mắt đã vào trong tiểu thế giới.
Nơi đám Vương Kỳ đặt chân xuống là Quảng Trường Thiên Việt nằm giữa Trung Nguyên của đại lục Việt Thiên.
Bốn phía xung quanh là nơi Tứ Đại Môn Phái đóng quân, tiếp đón người từ Đại Việt vào đây.
Lính gác tuần tra suốt ngày đêm, phòng thủ sâm nghiêm không một kẽ hở.
- Tử Thanh.
Phí Văn Cảnh, đoàn trưởng quân đoàn Phí gia, trông thấy ý trung nhân liền vui mừng bước tới, còn chưa kịp tâm tình với người trong lòng thì đã thấy đám Vương Kỳ xuất hiện, lập tức kinh ngạc hỏi:
- Đây có phải là...
- Đúng vậy, đây là chú Kỳ, cô Tuyết, cha mẹ anh Phong.
Mạc Tử Thanh tươi cười giới thiệu mọi người một lượt.
- Trưởng lão...
Ở bên kia, nơi cắm trại của quân đoàn Kỳ Linh cấm đạo, đoàn trưởng trông thấy Diệc Vân Tuyết liền kích động hét lớn, kéo người chạy qua nghênh đón.
- Diệc trưởng lão, cuối cùng ngài đã xuất hiện, Kinh Linh lão tổ ngày nhớ đêm mong chờ ngài về núi đấy ạ.
Phạm Minh Lâm lần đầu được nhìn tận mắt Diệc Vân Tuyết, đáy lòng vừa hãnh diện vừa nể phục không ngớt.
Diệc Vân Tuyết, khách khanh trưởng lão của Kỳ Linh cấm đạo;
Cái danh tự này là một truyền kỳ trong tiểu thế giới.
Người tu chân đầu tiên được biết đến trên đại lục Việt Thiên.
Là niềm kiêu hãnh của Kỳ Linh Sơn.
- Chuyển lời chào hỏi của ta về cho Kinh Linh lão tổ, ta sẽ về núi thăm ông ấy sau.
Diệc Vân Tuyết bình thản nói, sau đó hạ lệnh phân phó:
- Mau chuẩn bị xe ngựa, đến Phương Thiên Sơn.
- Vâng trưởng lão.
Mạc Tử Thanh chỉ đành trơ mắt nhìn Vân Tuyết mang theo vợ chồng Vương Kỳ leo lên đoàn xe của Kỳ Linh cấm đạo, đáy lòng thấp thỏm không yên;
Nàng nhanh chân đi vào lều trại viết một phong thư, dùng bồ câu gửi về sơn môn Phương Thiên, cấp báo cho Đại tiểu thư.
Sau đó mới dẫn theo nhân mã đi cùng đoàn người của Diệc Vân Tuyết.
- Hừ, muốn báo tin ư?
Vụt
Nhìn bồ câu đưa thư từ trại Phí gia bay lên, Diệc Vân Tuyết hừ lạnh, chờ cho bồ câu bay khuất tầm mắt, nàng mới rút ra trường kiếm của lính gác ném thẳng lên.
Xoạt
Trường kiếm được thần thức dẫn dắt, chuẩn xác chém rơi chim bồ câu, phong thư thì bị nàng bí mật dùng chân hỏa đốt mất.
Cắt đứt hoàn toàn tin cấp báo khỏi Phí Kiều Nhan.
- Có chuyện gì à Tuyết?
Mỹ Nguyệt ở bên cạnh trông thấy Vân Tuyết khẽ nhếch môi cười, tò mò nhỏ giọng hỏi.
- Không có gì ạ, chúng ta đi thôi cô.
Diệc nữ ma đầu hài lòng vì gian kế dần dần hoàn thiện, mỉm cười đáp lời.
Đoạn, nàng phất tay ra hiệu, đoàn xe ngựa lập tức lăn bánh.
- Phương Thiên sơn môn thẳng tiến.
XUẤT PHÁT!!!
...
Sơn môn Phương Thiên
Trên đỉnh Ngọc Phương phong nằm sâu trong tông môn, một túp lều tranh ọp ẹp lung lay giữa ngàn cơn gió lớn.
Mặc dù gió lớn từng cơn cuốn qua, nhưng túp lều tưởng chừng sẽ bị thổi bay, lại vẫn đứng lặng lẽ ở đây từ ngày này qua năm nọ, không chút xoay chuyển.
Hôm nay, từ chân núi đi lên một trung niên nam nhân mặc trường bào xám nhạt, người đàn ông gương mặt nghiêm trang, cẩn thận bước theo từng bậc thang.
Dường như sợ kinh động đến chủ nhân của ngọn núi này..
Đến trước cửa túp lều tranh, y mới cung kính cúi gập người, lễ phép gọi:
- Lão tổ tông, con có tin cấp báo ạ.
- Có chuyện lớn gì mà ngươi phải tìm ta, chẳng phải ta đã ủy quyền hết cho ngươi rồi sao?
Giọng nói bên trong túp lều tranh đầy bất mãn cao giọng hỏi.
- Là chuyện về Đại tiểu thư ạ.
Thạch Bất Tồi chắp tay cúi đầu nghiêm cẩn đáp lời.
- Con bé ấy thì có gì mà phải xoắn.
Giọng nói bên trong lại vang lên:
- Chỉ cần ngươi làm đúng theo lời ta dặn, con trai ngươi sẽ được gả cho con bé. Nếu nó dám cãi lời, một Thiên cấp Song Ý nho nhỏ. Ta không trị được à?
- Dạ, lời ông tổ con không dám làm trái, nhưng lần này là chuyện lớn chọc thủng trời rồi ạ. Con sợ..
Thạch Bất Tồi ngữ khí đầy sốt sắng, gấp giọng nói:
- Đến cả ông tổ cũng không khống chế được ạ.
- Hả...
Bất ngờ từ trong túp lều tranh lòi ra mỗi cái đầu bạc, khuôn mặt tuy nhăn nheo nhưng hồng hào giống như một lão nhi đồng chính hiệu, cặp mắt trợn tròn ngạc nhiên hỏi:
- Lại đây nói ta nghe thử, có ta ở đây mà ngươi còn sợ cái gì nữa?
- Dạ...
Thạch Bất Tồi lúc này mới dám ngẩng đầu lên, xắn ống quần chạy tới, chụm đầu vào lão nhi đồng, nhỏ giọng thì thầm:
- Đại tiểu thư dẫn theo họ Vương gần về đến núi rồi ạ, thế nhưng...
- Nàng còn mang theo một lão già hộ vệ nữa.
- Ngươi kể hết nghe xem nào, cứ ngắt ngứ mãi.
Lão nhi đồng sốt ruột gấp rút hối thúc.
- Dạ dạ ông tổ, lão già này người không tin được đâu, chính là Niêm Diệu lão giả núi Cửu U đấy ạ.
- Trên đường về đây, có mấy nhà muốn bắt cóc Đại tiểu thư đều bị lão già ôn dịch này chém giết sạch hết.
- Thằng già Niêm Diệu.
Lão nhi đồng sửng sốt bật hỏi:
- Sao thằng già mắc dịch này lại đi theo con bé được?
- Dạ, con nghe nói...
Thạch Bất Tồi cẩn thận kể:
- Đại tiểu thư nhận được chân truyền từ phu nhân Cửu U lão giả, lão già Niêm Diệu vì chịu ước thúc của di huấn Cửu U lão giả để lại, nên phải bảo vệ nàng ạ.
- Lại còn có chuyện như vậy?
Lão nhi đồng trợn mắt há hốc mồm truy hỏi.
- Chuyện này hoàn toàn là thật ạ.
Thạch Bất Tồi thấp thỏm không yên, cúi sát vào tai lão nhi đồng, nhỏ giọng xì xầm:
- Ông tổ, lão già Niêm Diệu đó tu vi đã Tam Ý hậu kỳ rồi.
- Lão ta còn tu luyện ba đóa Cửu Liên Hoa, chân khí Cửu Liên Thần Công tinh thuần đến cực điểm. Ta sợ...sợ người đánh không lại lão.
Lão nhi đồng đỏ mặt trợn mắt mắng:
- Thằng ôn già đó có gì mà phải sợ, ngươi dám nghi ngờ thực lực của ông tổ ngươi ư?
- Dạ dạ, con không dám nghi ngờ người. Thế nhưng người biết đó...
Thạch Bất Tồi biết mình lỡ lời vội vàng xin lỗi, thế nhưng vẫn đầy lo lắng gấp giọng kể:
- Đại tiểu thư cũng đang học bí tịch Cửu Liên Cửu Bộ Khúc, cộng thêm truyền thừa pháp khí Hắc Phong Thương biến ảo khó lường nữa.
- Bộ đôi tuyệt sát tu luyện Cửu Liên Thần Công này mà xuất chiến, e rẳng trên Việt Thiên đại lục không ai chống đỡ nổi.
- Con bé mạnh dữ vậy à?
Lão nhi đồng tròng mắt đảo liên vòng, dù lão nhi đồng tính cách bốc đồng, tính tình nổi loạn thì cũng có chút thấp thỏm, nhăn mặt hỏi.
- Dạ đúng ạ. Đây ông tổ xem...
Thạch Bất Tồi nhanh tay rút từ ngực áo ra một xấp tranh vẽ, ghi lại cảnh tượng kinh khủng khiếp tại thành Hoàng Liên, liên mồm giải thích:
- Đây là Hắc Phong Thương, đây là huyền diệu Cửu Liên Hoa, còn đây mới là huyền diệu khủng khiếp nhất của thanh trường thương này:
"Cửu U Sơn Huyễn Ảnh"
- Chính nó đã đem cả thành Hoàng Liên đập thành mảnh vụn đó ạ.
- Không thể nào!!!
Nhìn xấp hình trên tay Thạch Bất Tồi, lão nhu đồng cũng phải há hốc mồm khiếp sợ bật thốt.
- Ông tổ, hay là...hay là...
Thạch trưởng lão ngập ngừng, khó khăn năn nỉ:
- Chúng ta buông tha cho tổ chắt gái người, để Đại tiểu thư tự quyết định hạnh phúc của mình. Đừng trêu chọc nàng được không ạ?
- Thằng oắt con, chưa đánh đã chạy, mày đừng có vứt mặt mũi của tao vào bồn cầu như vậy.
Lão nhi đồng mặt mũi đỏ bừng, rống giọng chửi mắng, sau đó lão nhìn chằm chằm vào tấm hình vẽ lại Hắc Phong Thương.
Liếm liếm môi, thèm thuồng nói:
- Thanh Hắc Phong Thương này, ông đây nhất định phải mượn lấy xem ít ngày mới được.
- Mau cút xuống, theo lời ta dặn mà làm việc đi. Đừng lằng nhằng rách việc. Cút.
Mắng nhiếc một hồi, lão nhi đồng rụt đầu lại, chui vào túp lều tranh, mất tăm mất dạng.
- Ông tổ à...
Thạch Bất Tồi hết cách, biết không thể khuyên ngăn vị lão tổ làm việc tùy hứng này, đành ngậm ngùi quay người đi xuống núi.
Tấm lưng gầy gò còng xuống vì áp lực khủng bố, thân hình già yếu run run trước từng cơn gió lớn, giọng nói già nua bay theo gió văng vẳng vang xa:
- Ài..., trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mà.
----*-----