Chương 101: Vợ Chồng Già Tính Kế Thằng Ôn Con

Xịch

Xe hơi chạy qua cổng nhà họ Lê, dừng bánh ngay giữa sân, lúc này đã đứng đầy người;

Ai nấy đều lo lắng nhìn chằm chằm hàng ghế sau, chờ đợi Vương Kỳ xuất hiện.

Vương Kỳ vừa bước xuống, đã thấy Mỹ Nguyệt chạy đến ôm lấy hắn, khóc òa nói:

- Ông xã, em nghe tin ở công ty rồi, anh không bị sao chứ?

- Anh không sao.

Vương Kỳ nhẹ vỗ lưng Mỹ Nguyệt, nhỏ giọng an ủi:

- Anh cùng tất cả nhân viên của anh đều bình an, không một ai chịu xây xước gì, em yên tâm.

- Dạ, may quá, làm em sợ hết hồn.

Mỹ Nguyệt rấm rức một hồi.

Lão Tiêu, lão Quân, cùng tất cả mọi người ở Lê gia tuy đều đã nhận được tin báo bình an;

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Vương Kỳ lành lặn trở về, mọi người mới thả nỗi lo trong lòng xuống.

- Chỉ có điều, Vân Tuyết bị thương không nhẹ nha bà xã.

Vương Kỳ khẽ đẩy vợ mình ra một chút, trước mặt mọi người mà hai người ân ân ái ái hắn cũng có chút ngại ngùng đấy.

- Vân Tuyết?!? Là ai?!?

Mỹ Nguyệt kinh ngạc bật hỏi, ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn chồng mình.

- Là bạn gái thằng Phong đó bà.

- Bạn gái thằng Phong?!? Quen hồi nào sao tui không biết?

- Chuyện dài lắm, càng nghĩ anh càng giận nó, dám lừa gạt tình cảm con bé đã đành, lại còn thông đồng với con gái lớn nhà họ Phí ức hiếp con bé nữa.

- Con gái lớn nhà họ Phí hả? Là Phí Kiều Nhan mới gửi thiệp mời cho chúng ta, đòi gặp mặt gia đình hai bên á hả...

- Ừ, từ từ rồi anh kể cho, giờ thu xếp phòng nghỉ cho Vân Tuyết đã bà.

Nguyễn Tuấn Anh trông thấy ông bà chủ đang thì thầm to nhỏ, bèn bước xuống chạy ra sau mở cửa xe cho Diệc Vân Tuyết.

- Wow, con gái nhà ai mà xinh dữ vậy nè?

- Cậu Phong đúng là có ánh mắt tinh tường mà.

- Ừ, bảo sao cậu ấy không để ý đến Mỹ Duyên đẹp như tinh linh, cũng không ngó ngàng đến Thi Họa Thủy xinh như tranh vẽ.

- Thì ra đã có cô bạn gái đẹp như tiên nữ này rồi.

Trông thấy người ngọc bước ra khỏi xe, nhìn dung nhan như thần tiên thánh nữ của Diệc Vân Tuyết, ai nấy đều không khỏi trầm trồ khen ngợi không dứt lời.

Chỉ có điều, mọi người lập tức nghĩ đến một người:

"Đại tiểu thư nhà họ Phí, Phí Kiều Nhan vừa mới cho người đem thư mời qua.

Hai cô gái tranh giành một chàng trai.

Chắc chắn sẽ khiến thế giới này trời long đất lở đây."

...

Bên ngoài mọi người bàn tán xôn xao về chuyện hai cô gái tranh giành một chàng trai.

Trong phòng ngủ Vương Kỳ, hắn vừa kể về tình cảnh của Diệc Vân Tuyết vừa tức giận mắng mỏ thằng nghịch tử.

- Con bé đáng thương cha mẹ mất từ nhỏ, lớn lên vừa xinh vừa tốt tính.

- Còn thằng con em, nuôi nó hai mươi mấy năm lớn từng tuổi này rồi, lại dám làm ra cái chuyện trời đánh thánh đâm, thiên lôi báng bổ như vậy kìa. Em xem có tức không cơ chứ.

- Để xem kỳ này anh có lôi đầu nó về, đánh gãy hai chân của nó hay không, hừ.

- Ông xã bớt giận, chuyện còn chưa tỏ tường, chưa biết có phải người truy sát bé Tuyết là do bé Nhan sai khiến hay không, anh làm ầm lên vậy nhà họ Phí người ta cười cho.

Lê Thị Mỹ Nguyệt ở một bên vỗ vai chồng khuyên giải.

Chỉ là càng nói Vương Kỳ càng tức giận, mặt mũi đỏ bừng rống lớn:

- Bà còn bênh cho thằng nghịch tử nữa hả? Bà xem xem...

Rầm

Móc tấm hình Kiều Nhan đánh Vân Tuyết đập mạnh xuống bàn, Vương Kỳ căm giận nói:

- Không cần biết nhà họ Phí là ai, dám ỷ mạnh hiếp yếu, làm ra chuyện tày trời như vậy.

- Cọc hôn sự này tôi nhất quyết phản đối, thằng Phong không có yêu đương gì với con bé Kiều Nhan kia hết. Dẹp.

- Ôi, là thật ư?

Nhìn tấm hình trên bàn, Mỹ Nguyệt cũng có chút bối rối.

Con trai nàng sinh ra nàng hiểu, Vương Kỳ Phong không thể nào là một người vong ân phụ nghĩa như vậy được.

- Thật hay không không quan trọng.

Vương Kỳ cắn răng dứt khoát nói:

- Vương Kỳ tôi chọn con dâu không quan tâm gia cảnh, không cần thiết phải môn đăng hộ đối.

- Nhưng ngoài Diệc Vân Tuyết ra, thì nhà họ Vương này không chấp nhận bất kỳ đứa con dâu nào khác hết.

- Ồ, chỉ mới gặp lần đầu mà sao ông cứ khăng khăng chọn Vân Tuyết vậy? Có chuyện gì à?

Mỹ Nguyệt càng nghe càng thấy có điều ẩn khuất, bèn tò mò dò hỏi.

- Ài, bà không biết đâu...

Nói đến Diệc Vân Tuyết, Vương Kỳ lập tức hạ giọng, nét mặt đầy vẻ ôn hòa cúi sát vào tai vợ, nhỏ giọng thì thầm:

- Lúc tôi vào núi đào sâm, thì bị bọn sát thủ nhà Hạ Mai đánh lén, may nhờ con bé xuất hiện kịp thời cứu tôi một mạng.

- Tôi còn dùng cả củ sâm vạn năm để cứu con bé nữa.

- Củ sâm vạn năm, khởi tử hồi sinh đó bà. Dù có bán cả trăm cái tập đoàn nhà mình cũng không đủ tiền mua nó đâu.

-....

Nghe đến đây, Mỹ Nguyệt cuối cùng cũng hiểu nguồn cơn câu chuyện, bất giác nhoẻn miệng cười.

Hóa ra, lão chồng nhà mình mang ơn tất báo một phần, quan trọng là, bao nhiêu vốn liếng lão đập hết vào người Diệc Vân Tuyết rồi.

Giờ không lo ghép con bé vô người thằng Phong, để người khác cướp mất, chẳng phải là lỗ lớn hay sao.

- Rồi rồi, tôi hiểu rồi, ông đừng có làm quá lên nữa.

Nàng vỗ vỗ vai anh chồng khó tính, nhỏ giọng khuyên nhủ:

- Nếu muốn thì chúng ta cứ từ chối khéo nhà họ Phí, rồi tranh thủ làm đám cưới cho thằng Phong với con bé là được.

- Ông đừng có làm quá lên, vô duyên vô cớ lại kết thù với người ta, không hay đâu.

- Hừ, làm quá là như nào? Dù sao tôi cũng phải đòi lại công bằng của con dâu tương lai cho bằng được.

- Bà biết không...

Dường như kể đến hồi gay cấn, Vương Kỳ cúi thật sát vào tai Mỹ Nguyệt, hạ thấp giọng đến mức thấp nhất, thều thào nói:

- Thảm án mới vừa xảy ra ngay cửa công ty, tôi dám chắc là do Vân Tuyết nó làm. Mình nó giết một hơi mấy chục người nhà Hạ Mai.

- Bao gồm cả thằng ôn con Hạ Mai Vũ Nam kia, mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.

- Con bé cũng là người tu luyện Đại Việt Võ Cổ, giống Thái phu nhân mẹ ruột của bà đó.

- Cái gì?!?

Nghe được tin tức kinh thiên này, Mỹ Nguyệt cuối cùng nhịn không được phải hét toáng lên.

- Bà nhỏ nhỏ cái mồm thôi, coi chừng người ta nghe thấy, đến bắt con dâu của tôi đi mất giờ.

- Con dâu của tôi, con dâu của tôi hoài.

Mỹ Nguyệt nghe anh chồng cứ lải nhải bốn chữ này, nhịn không được xùy mũi nói:

- Còn con dâu do tui lựa, bé Duyên thì phải làm sao đây?

- Bà cứ khéo lo, chúng ta trước cứ tập trung đối ngoại đã. Xử lý xong nhà họ Phí, tôi với bà tranh đấu sau.

- Hừ...

Nghe Vương Kỳ dám công khai đối chọi với mình, Mỹ Nguyệt bất mãn trừng mắt hừ lạnh.

- Hì hì, bà xã bớt giận, nếu không thì.

Vương Kỳ lập tức xuống nước, ôm lấy vai Mỹ Nguyệt cười hì hì nói:

- Cho thằng Phong cưới cả bé Duyên lẫn bé Tuyết luôn, dù sao nhà họ Vương không ngại một lúc có hai đứa con dâu nha, hehe.

- Xùy, ông nói hay lắm.

Mỹ Nguyệt trợn trắng mắt nhìn chồng mình, bất mãn nói:

- Chỉ giỏi bày hư cho thằng Phong.

- Hehehe...

...