Chương 8: Thanh Thảo được chọn làm cung nữ bên cạnh Hoàng thượng

(Thanh Thảo: Sai lầm, đúng là sai lầm lớn khi đi tham dự bữa tiệc này. Bình thường tôi có ham vui thật đó nhưng tôi ghét nhất những chỗ phải tuân thủ lễ nghĩa này kia. Vậy mà sao năm nay lại hâm hâm đi xem cái tiệc sinh nhật này chứ. Sai lầm, sai lầm hết sức. (lắc đầu lia lịa)

---

-Hoàng thượng giá lâm.

Tiếng của thái giám vang vọng khắp tứ phía.

“Hắn ta ăn cái gì mà giọng có thể to được vậy nhỉ? Thế này thì mấy công ty loa đài phá sản hết.”

Thanh Thảo đang đứng bị giật mình bởi tiếng của thái giám liền lắc đầu rùng mình nhưng rồi cũng nhanh chóng bị thu hút bởi sự xuất hiện của hoàng thượng.

“Trời ơi, nhìn cái thứ hắn đội trên đầu kia, chắc gãy cổ mất.”

Thanh Thảo nhìn mũ miện trên đầu Hoàng thượng mà trầm trồ nể phục ‘nội công thâm hậu’ của vị Hoàng thượng có thể đội chiếc mũ miện nhìn có vẻ nặng tới cả chục ký trên đầu, mặc bộ long bào thêm chắc cũng chục ký nữa, nhưng vẫn có thể đi lại nhẹ nhàng ung dung như không có gì.

“Mà rốt cuộc thì ở đây có bao nhiêu người vậy? Nhìn hoài vẫn chưa thấy cuối hàng.”

Thanh Thảo mặc dù chen lên đứng gần đầu hàng để có thể nhìn rõ long nhan nhưng cô lại chỉ ngó Hoàng thượng có 3 giây, sau đó lập tức bị khung cảnh xa hoa choáng ngợp xung quanh hớp hồn. Vòng trong vòng ngoài, từ lớn đến nhỏ, từ cao đến thấp, lại còn vương tử, đại sứ các nước khác đến chúc mừng.

“Ở đây có lẽ phải có tới vài nghìn người chứ chẳng chơi. Sao phải gọi nhiều người đến vậy chứ. Làm đồ ăn cho ngần này người thì biết bao nhiêu cho đủ chứ.”

Thanh Thảo vẫn không ngừng xuýt xoa. Cô không biết rằng, ở phía xa kia, Đức cũng đang đưa mắt tìm kiếm hình ảnh cô giữa dòng người đông như kiến. Vừa rồi, khi nghe La Nhật Khôi nói thấy Thanh Thảo cũng đến dự tiệc, anh đã có chút lo lắng, nhưng, dù sao thì hôm nay anh cũng định sẽ cho cô biết sự thật. Vậy nên, có lẽ đây lại là việc hay. Đức không mất quá nhiều thời gian mà đã lập tức nhận ra cô trong dòng người. Người duy nhất không chịu đứng nghiêm túc trong hàng, không cúi đầu giữ lễ mà còn nghển cổ lên liên tục ngó nghiêng bên này bên kia, không còn ai khác, chắc chắn là Thanh Thảo rồi.

-Hoàng thượng, ngài có vẻ hài lòng với món quà của Lý tướng quân? Trước đây, ta chưa từng thấy Hoàng thượng mỉm cười khi nhận quà của bất kỳ ai.

-Trẫm sao? – Hoàng thượng cũng giật mình trước câu hỏi của Hoàng Thái hậu, có lẽ anh đã quá chú ý đến cô gái bên dưới mà bất giác mỉm cười lúc nào cũng không hay. – À, phải.

-Lý tướng quân chắc đã hao tổn rất nhiều tâm trí để tìm được món quà giúp Hoàng thượng hài lòng như vậy rồi. - Hoàng Thái hậu nhẹ nhàng mỉm cười hiền hậu, quay qua nói với Tướng quân Lý Thường Kiệt.

-Đa tạ Hoàng Thái Hậu, đa tạ Hoàng thượng. – Lý Tướng quân không thay đổi sắc mặt, vẫn nghiêm nghị chỉ cúi đầu đa tạ.

-Cái gì mà khiến Hoàng thượng mỉm cười hài lòng vậy chứ nhỉ? – Một cô cung nữ đứng gần Thanh Thảo tò mò lên tiếng.

-Đúng đó, Hoàng thượng bình thường vốn còn không thèm liếc mắt nhìn mấy món quà kiểu này mà. – Một cung nữ khác thấy vậy cũng đua theo.

-Thì đó, nhìn mấy món quà của các nước lân cận tặng đi, quý giá vậy mà còn không khiến hoàng thượng buồn nhìn lấy một cái cơ mà.

“Mấy cái cô này thật là… Nói chuyện thì ngước mặt lên mà nhìn nhau nói chứ. Sao lại cúi ngằm đầu xuống rồi không nhìn nhau mà buôn chuyện vậy thì có gì thú vị chứ.”

Thanh Thảo từ đầu đến cuối không hề có suy nghĩ phải cúi thấp đầu, không được nhìn thẳng lên theo quy định đối với nô tì, nên khi nhìn thấy họ vẫn không nhúc nhích mà nói chuyện với nhau thì vừa thấy bức bối vừa thấy buồn cười.

“Giá mình có thể nói chuyện với họ thì tốt.”

Thanh Thảo lại bữu môi một cách luyến tiếc.

“Mà vậy mới nói, quà tặng thì cũng tặng xong rồi, còn phải đứng thế này đến bao giờ vậy.”

Thanh Thảo vừa nghĩ vừa hối hận.

“Cứ nằm yên trong phòng có phải đang được đánh một giấc rồi không, ham hố chui ra đây chi cho phải đứng mấy canh giờ rồi. Chân cũng sắp gãy mất rồi. Mấy người này họ ăn cái gì mà không biết mệt vậy chứ. Chỉ có mình mình thấy mệt thôi sao. Mình có cảm giác chân không còn là chân của mình nữa rồi.”

Thanh Thảo hết vặn người sang trái lại vặn sang phải, tay đập đập đôi chân đã sắp tê cứng của mình và không ngừng nhăn nhó trách cứ bản thân đã ham vui, ham ngắm trai đẹp – nhưng cuối cùng cô cũng không có nhìn thấy nổi mặt của Hoàng thượng – lại tự làm khổ mình.

“Dù sao thì xung quanh mình mọi người đều đang cúi đầu, không để ý mà.”

Thanh Thảo nghĩ và nhấc nhẹ chân phải lên, đưa tay xoa bóp. Nhưng, bỗng nhiên, tất cả ánh mắt của mọi người xung quanh lại dồn hết về phía cô.

“Gì vậy chứ? Chẳng lẽ chân mình có mùi đến vậy sao? Đâu phải, mình chăm chỉ tắm rửa lắm mà? Sao vậy chứ?”

Khi cô còn đang đứng bất động chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì có hai tên công công đã tiến đến chỗ cô đưa cô đi.

“Á, chẳng lẽ chỉ nhấc nhẹ chân lên vậy thôi cũng sẽ mắc trọng tội sao?”

Thanh Thảo mếu máo không hiểu chuyện gì thì nhìn lên thấy cánh tay của Hoàng thượng vừa chỉ về phía mình.

“Huhu, Thanh Thảo à, lần này mày tiêu thật rồi, không ai cứu nổi mày rồi. Hoàng thượng trực tiếp tố mày như vậy, mày có chạy đằng trời cũng không thoát nổi rồi. Mà cái tên Hoàng thượng này sao cũng thật quá tinh mắt đi. Từ đó mà cũng có thể nhìn thấy mình được sao?”

Thanh Thảo vừa sợ vừa tức, trong lòng bỗng dâng trào bao nhiêu nỗi niềm, bao cảm xúc.

-Hoàng thượng, ý người là sao, người mà Hoàng thượng muốn chọn thêm là cô ta. Nhưng cô ta chỉ là nô tì không thể tuyển chọn làm tú nữ được. Hơn nữa, - Hoàng Thái hậu quay ra nhìn Thanh Thảo – nếu ta nhớ không nhầm, cô ta còn là một kẻ câm. – Giọng Hoàng Thái Hậu có vẻ bất bình, tuy không to nhưng lại đủ để tất cả mọi người đều nghe rõ.

“Cái gì mà “tuyển chọn làm tú nữ”, vừa rồi mình mới bỏ qua đoạn gì hay vậy?”

Thanh Thảo vô cùng hoang mang đưa mắt lên nhìn đối tượng vừa đẩy mình vào hoàn cảnh này. Nhưng…

“Mình có hoa mắt không vậy? Kia chẳng phải là Đức sao?”

Người ngồi cao cao tại thượng, mặc long bào, đội cổn miện trên đầu kia, khuôn mặt, ánh mắt đó, rõ ràng là Đức mà. Mắt cô rất tinh 12/10 ấy, không thể nhìn nhầm được.

“Anh ta làm cái gì trên đó vậy chứ?”

-Trẫm không nói sẽ chọn cô ta làm tú nữ, vì cô ta không nói chuyện được nên Trẫm muốn chọn thêm cô ta, để làm cung nữ pha trà bên cạnh Trẫm.

-Cung nữ pha trà sao?

-Đúng vậy, Trẫm đã từng uống thử trà cô ta pha. Rất ngon.

-Hoàng thượng đã từng thử trà cô ta pha sao?

Hoàng thượng nhớ lại đêm hôm đó, Thanh Thảo đã rất vui vẻ mang đến ấm trà do cô tự pha, cô còn rất hãnh diện thao thao bất tuyệt về việc cô đã phải vất vả thế nào để có được ấm trà này.

-Anh không biết để có được cốc trà anh đang uống tôi đã phải vất vả như thế nào đâu. Nơi tôi sinh ra ấy, là làng sen nên từ bé bà ngoại đã chỉ cho tôi cách để có được một cốc trà sen đúng chuẩn vị. Trước khi mặt trời lặn hẳn, phải đem trà thả vào trong các bông sen, chỉ được thả một xíu thôi, sau đó, sáng sớm hôm sau, trước khi mặt trời mọc phải đến và đi thu lại chỗ trà đó. Đồng thời, nước đun trà này cũng không phải là nước bình thường đâu nhé, nước sương trời cho đọng vào mỗi sớm mai trên mỗi lá sen, tích cóp lại để đun nước pha trà. Đây chính là thứ mà người ta gọi là thiên cổ đệ nhất trà đó. Hahaha. – Thanh Thảo cười tự đắc và vỗ vai Đức. – Nể tình anh đã vất vả hao tâm khổ tứ dạy một học trò như tôi, tôi đã cất công tự tay pha cho anh uống thử đó. Có lẽ đến cả Hoàng thượng cũng chưa bao giờ được uống loại trà thơm ngon này đâu.

-Đúng là nó rất ngon. Từ mai mỗi buổi học cô hãy mang trà này đến đây.

-Này, tôi nói nãy giờ anh không hiểu sao? – Thanh Thảo tay chỉ vào trán, nhăn mày lắc lắc đầu nhìn Đức. – Tôi nói pha được ấm trà này rất rất rất vất vả ấy. Tôi sẽ không pha nữa đâu. Đúng là được voi đòi tiên mà.

-Tôi nói cô sẽ phải pha nó cho tôi đó.

-Anh nghĩ anh là ai chứ. Tôi nói không đó.

“Tôi đã nói cô sẽ phải pha cho tôi uống mà.”

Ánh mắt cười giễu cợt của Hoàng thượng đang nhìn Thanh Thảo chính là muốn nói với cô ấy điều này.

“Tên đáng ghét.”

Thanh Thảo lòng thầm nguyền rủa cái tên cậy quyền cậy thế ép người đang ngồi trên cả thiên hạ kia. Thanh Thảo liếc lại bằng ánh mắt sắc bén, không chịu thua trước khí thế ấy.

-Còn không mau cảm tạ Hoàng thượng.

Thấy Hoàng thượng không trả lời câu hỏi của mình mà chỉ chăm chăm nhìn nô tì trước mặt, Hoàng Thái hậu đành lên tiếng chữa thẹn. Tiếng Hoàng Thái Hậu vang lên lanh lảnh. Ngay lập tức Thanh Thảo bị hai công công vừa đưa mình lên ấn người, ép quỳ xuống.

“Aaaaa, đáng ghét. Cái gì mà cảm tạ chứ. Lại còn bắt ta quỳ như vậy nữa. Đáng ghét.”

Sau cái tin sét đánh là Đức là Hoàng thượng và cô phải làm cung nữ pha trà cho hắn thì Thanh Thảo không còn chút hứng thú gì với tiệc tùng và đồ ăn nữa. Trong đầu cô chỉ còn những giận hờn và oán trách, vậy là trong suốt thời gian qua, Đức đã lừa dối cô, đã vậy, còn dùng quyền lực ép buộc cô làm cung nữ cho hắn nữa chứ.

“Hơ, tôi làm cung nữ cho anh. Lại còn là cung nữ pha trà. Càng nghĩ càng tức mà.”

-Chúc mừng Thanh Thảo nhé. Hôm nay cô được một bước lên tiên rồi nhé.

Trong lúc Thanh Thảo đang bực bội trong lòng thì mấy nô tì khác, bình thường chẳng bao giờ thèm bắt chuyện với cô, thậm chí còn có mấy người hay ỷ thế vào cung trước, bắt nạt cô, bắt cô làm cái này cái kia, nay lại tỏ ra thân thiết qua tay bắt mặt mừng cười nói chúc mừng. Mà chúc mừng cái gì chứ. Cũng không phải là lên chức gì to tát, cô đang là người của tiểu thư Lý Đạo Uyển, hàng ngày ăn chơi chạy nhảy thoải mái, không phải làm gì giờ lại trở thành cung nữ pha trà cho tên biến thái Đức đó, thế là chuyện vui đó hả? Thanh Thảo bực bội, lại không thể nói gì phản biện họ nên đành gạt tay họ mà bỏ đi.

-Vừa mới lên làm cung nữ mà đã lên mặt rồi, ở cạnh vua, để xem cô giữ được cái đầu đáng ghét đó bao lâu.

-Phải rồi, có câu ở gần vua như ở gần hổ mà.

Thanh Thảo đột ngột quay phắt lại nhìn mấy cô gái đó bằng ánh mắt sắc bén. Mấy cô nghĩ thì thầm vậy mà cô không nghe thấy sao. Trước mặt thì cười nói, sau lưng lại buông mấy câu ác độc như vậy. Đúng là lòng dạ con người. Thấy Thanh Thảo quay lại mấy nô tì kia giật mình hoảng hốt nhìn lảng tránh đi hướng khác.

Thanh Thảo quay người đi, chấp nhặt với mấy nô tì ngu dốt này làm gì chứ.

“Câu đó là “làm bạn với vua như chơi với hổ” đó. Ngốc mà còn bày đặt chơi chữ. Ủa, câu này nghe quen quá. À, chính là tên Đức đáng ghét đó đã dạy cô mà. Đáng ghét, sao lại nghĩ đến hắn chứ!”

Thanh Thảo giậm mạnh chân tức tối bỏ đi. Cảm thấy trong người bí bách, khó chịu vô cùng.

Sau khi thấy khuôn mặt méo mó và thái độ lầm lì của Thanh Thảo trong bữa tiệc thì Đức có cảm giác bất an vô cùng. Chưa bao giờ anh thấy ở cô thái độ đó. Có lẽ, hôm nay anh đã đưa ra một quyết định không sáng suốt. Mặc dù ban đầu, anh không có ý định lừa cô nhưng việc anh không nói sự thật cho cô biết, anh biết, đây là lỗi của anh. Anh đã rất nhiều lần muốn nói cho cô biết sự thật, nhưng, anh sợ, sau khi biết sự thật rồi, anh và cô sẽ không thể thoải mái, vui vẻ tự nhiên như hiện tại nữa. Lúc đầu, đúng là anh thấy Thanh Thảo rất phiền phức, thậm chí là còn bốc đồng và có chút ngu ngốc nữa. Nhưng, Thanh Thảo lại khá mới mẻ, khiến anh muốn thử tìm hiểu. Vì vậy, mặc dù lúc đầu rất ghét cô nhưng anh lại không muốn nói sự thật. Sau này, thời gian trôi qua, anh cũng quen dần và anh thực sự, có một chút tham lam muốn giữ cảm giác có một người có thể thoải mái bộc lộ suy nghĩ, vô tư ở bên cạnh anh như thế này mãi.

Việc Thanh Thảo bất ngờ có mặt trong bữa tiệc này cũng khiến anh phải đưa ra quyết định khá đột ngột. Anh chỉ muốn, dùng quyền lực mình có này mà giúp cô ấy một điều gì đó dù chỉ là nhỏ nhoi thôi. Nhưng có lẽ, lần này, anh đã thiếu suy nghĩ rồi.

Đức đi qua đi lại trong thư phòng, lòng như có lửa đốt. Anh lo sợ, thực sự, lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác lo sợ như vậy, anh sợ sẽ đánh mất một thứ vô cùng quan trọng.

-Cô đến rồi sao? – Đức vui mừng khi nhìn thấy bóng người quen thuộc đang tiến vào trong hoa viên.

-Ừ. – Thanh Thảo lạnh lùng đáp. Cô đã phân vân rất nhiều không biết có nên đến gặp cái tên đáng ghét này không. Nhưng rồi cô quyết định, phải đến làm cho ra nhẽ. Rốt cuộc thì trong thời gian qua, vì sao anh ta phải làm vậy với cô. Một ông vua như anh, xung quanh đâu có thiếu người, chỉ cần anh hắt hơi thôi là cũng có cả tá người sẵn sàng chạy đến cạnh bên, sao lại phải trêu đùa một cô gái như cô chứ.

-Tôi… - Đức muốn nói xin lỗi vì đã không nói thật với cô từ đầu, nhưng hai từ ‘xin lỗi’ này quá xa lạ với anh, anh không biết phải nói ra như thế nào.

-Tôi muốn xuất cung. – Thanh Thảo không đợi Đức nói, không cho Đức có cơ hội nói ra những điều trong lòng mà nói ra luôn suy nghĩ của bản thân cô.

-Hả? – Anh đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận tất cả những giận hờn, có thể là cả chửi mắng của Thanh Thảo, khi cô ấy tức giận một ai đó, cô ấy có thể ngồi để nói, để chửi người đó cả canh giờ, Đức đã từng nhiều lần ngồi bên nghe cô chửi mấy nô tì khác, chửi tiểu thư Tôn Hạ Băng và các nô tì của cô ta. Đức đã chuẩn bị tâm lý như vậy, nhưng khuôn mặt lạnh băng, thái độ vô cảm, giọng nói vô hồn này, thực sự, anh không thể tượng tượng được. Và còn cả những lời vừa rồi nữa. “Xuất cung” ư? – Cô ghét phải ở bên cạnh trẫm đến như vậy sao? Không người thân, không người quen biết như cô lại thà rằng xuất cung cũng không muốn phải ở bên hầu hạ trẫm?

-Đúng vậy đó. – Chỉ một từ trẫm mà Đức vừa nói ra, tại sao lại khiến Thanh Thảo có cảm giác nó như đang đẩy hai người ra xa khỏi nhau, tạo một bức tường vô hình giữa hai người. Thực ra, trên đường đến đây, Thanh Thảo đã suy nghĩ và cũng hiểu được là, tên Hoàng thượng “đáng thương” này chắc là vì không có bạn bè, nên mới không nói sự thật cho cô biết, để có một người bạn thật lòng ở bên cạnh. Cái này, cô hiểu được, nhưng nếu hắn là vua, và lại coi cô là bạn thì chắc việc nhỏ là cho cô xuất cung, cho cô về với mẹ, hắn sẽ làm được chứ.

-Cô…cô quá quắt lắm rồi.

-Tôi quá quắt sao? Không phải anh mới là người ích kỷ, là người quá quắt sao? Thời gian qua, không phải một mình anh thoải mái, một mình anh là người ngoài sáng nhìn vào một người đang ở trong bóng tối và hành động như một con rối không biết bất cứ điều gì, làm trò hề cho anh vui sao? Anh là vua một nước mà, có gì mà anh không làm được chứ. Một yêu cầu nhỏ nhoi của nô tì như tôi, chẳng lẽ anh không đáp ứng được sao. – Nói đến đây, Thanh Thảo không kiềm chế được, ngồi thụp xuống ôm hai đầu gối và khóc òa. - Tôi muốn đi. Tôi muốn về nhà. Người đó hẳn là đang đợi tôi, đang rất lo lắng cho tôi.

-Lại là vì cái “người mà cô yêu thương nhất trên đời” đó sao? – Đức nhìn Thanh Thảo khóc mà tức giận, hai tay nắm chặt lại và nhả ra mấy từ thông qua kẽ răng.

-Đúng vậy. Tôi rất nhớ người đó. – Thanh Thảo ngước đôi mắt ướt đẫm lệ lên nhìn Đức, hai tay nắm chặt lấy vạt áo của Đức, cầu xin. – Anh là Hoàng thượng mà, chỉ cần anh nói một câu thôi, chắc chắn tôi có thể rời cung rồi. Tôi xin anh đó.

-Cầu xin? Lần đầu tiên cô cầu xin trẫm là được cưới Quyết, còn lần thứ hai là rời cung. Cô…cô thực sự ... khiến trẫm quá thất vọng.

Đức gạt Thanh Thảo sang một bên và tức giận bỏ đi. Anh đưa tay phải lên bóp chặt lấy ngực, cảm giác khó thở, vô cùng khó chịu. Anh thở gấp, hơi thở nặng nhọc.

-Thanh Thảo, đồ ngốc. – Đức đập mạnh tay lên tường và gằn ra từng tiếng.

Thanh Thảo bị Đức gạt sang một bên, ngồi sụp dưới đất cũng không có ý định đứng lên. Một mình cô, cô đơn giữa đầm sen. Cô nhìn đầm sen mà nước mắt càng tuôn rơi không ngừng. Mỗi năm hoa sen nở như thế này, ngày nào trong nhà cô cũng sẽ đầy những vật phẩm từ sen, hoa sen cắm bàn, trà sen thơm ngào ngạt, gỏi ngó sen thanh mát, chè hạt sen long nhãn ngọt lịm, cốm bọc trong lá sen thơm dẻo, … Mẹ cô rất thích hoa sen và cô cũng vậy. Cô và mẹ vẫn thường cùng đi tới tận đầm sen, nếu có thời gian thì cùng nhau chèo thuyền hái, nếu không thì sẽ chọn mua hoa sen và đài sen, và khi về đến nhà, mẹ cô sẽ cắm hoa và cùng cô nhặt hạt sen. Cô nhặt thì ít mà ăn vụng thì nhiều nhưng mẹ cô cũng sẽ chỉ cười hiền nhìn cô. Cô… Cô thực sự rất nhớ mẹ, rất muốn được về với mẹ, được nũng nịu trong vòng tay mẹ, đòi mẹ làm cho hết món này đến món kia cho cô như ngày nào. Mẹ cô nấu ăn là đỉnh nhất, ngon nhất trên đời.

Không biết có phải vì khóc quá nhiều, hay do quá mệt, Thanh Thảo thiếp đi lúc nào mà không hay. Gió từ hồ sen thổi lên khiến cô nằm co tròn lại như một con mèo. Hương sen ngào ngat khiến cô có cảm giác như được trở về nhà, nằm trên chiếc giường thân quen của mình, được trở lại trong vòng tay của mẹ. Ấm quá, cô có thể cảm nhận được một vòng tay ấm áp, là mẹ, là mẹ đang ôm cô chăng?

-Mẹ…Mẹ ơi… - Thanh Thảo muốn gọi mẹ, nhưng hình ảnh mẹ cô biến thành một làn khói và dần dần tan biến.

-Cô sao vậy? Gặp ác mộng hả? – Đức đang ngồi trên sập và tựa người vào thành gỗ ngủ thì bị tiếng của Thanh Thảo làm giật mình.

-Anh… Đây là đâu vậy?

-Đây là thư phòng của trẫm.

-Sao tôi lại ở đây?

-Tối qua trẫm thấy cô nằm ngủ giữa hồ, sợ cô bị gió độc chết mọi người sẽ bảo tại trẫm hạ lệnh cho cô làm cung nữ của trẫm mà cô đi tự tử nên trẫm đã đưa cô về đây. – Thực ra thì tối hôm qua, sau khi quay lưng bỏ đi, Đức đứng đó tay đập liên tục vào tường khó chịu vô cùng. Sau đó anh quyết định phải quay lại nói chuyện rõ ràng với Thanh Thảo thì ai ngờ lại bắt gặp cảnh Thanh Thảo đang nằm co ro như một chú mèo, tay ôm hai đầu gối, người thì không ngừng run lên vì lạnh. Cô gái này thực sự luôn khiến người ta phải bận tâm. Dù ghét nhưng vẫn không thể bỏ mặc được.

-Trẫm trẫm trẫm. Mở miệng ra là …

-Hoàng thượng, người dậy rồi ạ. Để bọn thuộc hạ vào hầu hạ người ạ.

-À, chưa cần, trẫm muốn nghỉ thêm một chút.

-Tuân lệnh.

-Chết rồi, mọi người mà biết tôi ở đây với anh đêm qua thể nào cũng lại bịa đặt ra đủ mọi thứ chuyện trên đời.

-Giờ cô mới biết lo chuyện hả? Nãy giờ hét lên đủ người ngoài nghe hết rồi. – Nhìn bộ dạng của Thanh Thảo, Đức không khỏi phì cười.

-Anh còn cười nữa, không mau đi ra ngoài đi.

-Đi ra ngoài? Đây là phòng của trẫm mà?

-Ừ thì… Cửa sổ, đúng rồi, cửa sổ. – Thanh Thảo như nghĩ được ra điều gì, vội chạy ra ngó mấy cái cửa sổ, nhưng không ăn thua, phía bên có cửa sổ thì bên nào cũng là thái giám, cũng nữ cả.

-Vô ích thôi, nơi trẫm ở được bao bọc bởi vài vòng người.

-Vậy phải làm sao?

-Không có cách nào khác, cô cứ ở yên ở đây cho đến khi ta quay lại sẽ dẫn cô ra ngoài.

-Anh điên à? – Thanh Thảo hét lên.

-Cô muốn tất cả mọi người bên ngoài nghe thấy tiếng cô đó hả.

-Anh là Hoàng thượng mà, không phải anh bảo bọn họ lui hết đi là tôi có thể ra được sao? – Thanh Thảo thì thầm nói nhỏ tới mức tưởng chừng như chỉ có mình cô nghe thấy vậy.

-Không phải như vậy mọi người sẽ càng nghi ngờ hơn sao?

-Vậy … vậy khi nào anh mới quay lại? – Thanh Thảo ỉu xìu hỏi lại.

-Sau khi bãi triều, trẫm sẽ dùng bữa với mẫu hậu, học thi sử và bắn cung, chắc là đến giờ thân ta sẽ quay lại. – Đức mặt vẫn lạnh lùng, không đếm xỉa đến ánh mắt long lanh hy vọng của Thanh Thảo.

-Giờ Thân? Vậy là phải đến chiều tối anh mới quay lại sao? Huhu… Vậy thôi, tôi đi ngủ tiếp. – Thanh Thảo nói xong thì nhanh chóng leo lên giường và cuốn tròn người trong chăn.

-Cô định ngủ cả ngày sao? – Giờ đến lượt Hoàng thượng bất ngờ hỏi.

-Đúng vậy? – Thanh Thảo vẫn cuộn tròn trong chăn nói vọng ra một cách nhẹ tênh. Chăn ấm đệm êm vậy lâu lắm rồi cô mới được tận hưởng, thôi thì ngủ bù vậy.

-Vậy được. Trẫm đi đây.

-Được.

-Được thật? – Nhưng lần này đã không còn nghe thấy câu trả lời nào nữa. Người nằm trong chăn kia đã yên vị rồi. Đức làm bộ bước vài bước ra ngoài nhưng đầu vẫn không ngừng ngó lại nhìn. Thanh Thảo nằm trong chăn vẫn không nhúc nhích. Anh mở cửa và lại ngó đầu vào xem, nhưng Thanh Thảo vẫn không nhúc nhích. – Trẫm đi thật đó. – Thanh Thảo vẫn không có phản ứng gì.

-Hoàng thượng. – Thái giám và cung nữ đứng bên ngoài nhìn thấy hoàng thượng trực tiếp ra mở cửa thì thấy vô cùng kỳ lạ, lại thấy những hành động kỳ lạ như vậy nên không biết phải làm sao, chỉ biết quỳ lạy bái kiến Hoàng thượng.

-Đi thôi. – Đức cố tình nói to.

-Dạ. – Các thái giám và nô tì ngoan ngoãn cúi đầu thưa.

Đức một lần nữa ngoái đầu lại coi nhưng Thanh Thảo vẫn không nhúc nhích, anh đóng sập cửa lại và bỏ đi.

Sau buổi thiết triều, Hoàng thượng phải qua dùng bữa cùng Hoàng Thái hậu và đúng như Hoàng thượng nghĩ, lý do Hoàng thái hậu muốn gặp chính là để bàn về vấn đề thị tẩm.

-Hoàng thượng, người cũng đã chọn tú nữ rồi, cũng nên sớm chọn ngày để thị tẩm đúng không?

-Mẫu hậu, trẫm còn nhiều việc phải giải quyết, chưa…

-Hoàng thượng, ngài phải lo việc thiên hạ, lo việc đại sự, ai gia đương nhiên hiểu. Nhưng, nối dõi tông đường, cũng là một việc vô cùng quan trọng. Khi đó, ngài nói muốn đợi đến khi đủ 3 năm của tiên đế mới tuyển phi, giờ cũng đã tuyển phi thì cũng nên cho người thiên hạ sớm được nghe tin vui, thiên hạ thái bình.

-Trâm biết. Trẫm tự có tính toán riêng. Xin mẫu hậu không cần phải lo lắng bận tâm.

-Hoàng thượng, …

-Trẫm còn phải đi học thi sử, vậy xin phép mẫu hậu, trẫm đi trước. – Hoàng thượng đứng dậy cúi đầu chào Hoàng Thái hậu.

-Thôi được rồi, chúng ta sẽ bàn chuyện này sau. Hoàng thượng đi đi.

Hoàng Thái hậu cũng chỉ còn biết thở dài nhìn Hoàng thượng bỏ đi. Bà biết, Hoàng thượng tính tình cứng nhắc, dù bà có khuyên bao nhiêu cũng khó có thể khiến ngài thay đổi suy nghĩ và hành động. Nên đành chỉ còn biết thuận theo ý trời vậy.

-Hoàng thượng, thơ của người hôm này có phần… - Giáo quản bối rối vì chưa bao giờ thấy hoàng thượng lại viết sai ngay cả luật thơ cơ bản như vậy.

-À, trẫm hôm nay thấy không khỏe, chúng ta học đến đây thôi.

-Hoàng thượng, người có cần gọi đại y.

-Không cần, trẫm về nghỉ ngơi một chút.

Thanh Thảo vốn ham ăn, hôm qua có lẽ không được ăn uống đàng hoàng, sáng đã không được ăn gì, trưa cũng nhịn đói. Trong lòng Hoàng thượng bỗng như có lửa đốt. Bước chân anh ngày một gấp rút hơn. Thái giám và cung nữ đi đằng sau gần như phải chạy mới có thể đuổi kịp được Hoàng thượng.

-Các ngươi đứng ngoài cả đi. – Hoàng thượng dừng trước cửa, ra lệnh cho các thái giám và cung nữ, rồi nhẹ nhàng bước vào phòng.

-Tuân lệnh. – Thái giám cung nữ vẫn theo lệ chỉ cúi đầu tuân lệnh.

Hoàng thượng cẩn trọng đi vào phòng, nhưng, hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy khiến anh phải hoảng hốt. Thanh Thảo nằm im bất động sõng soài trên long sàng, đầu hướng xuống đất, tóc rũ rượi, dài quệt xuống đất.