Chương 6: Tỏ tình? Chưa mở miệng đã bị cản rồi.

(Càn Quyết: Tôi khá bất ngờ, vì thật sự, trong mắt tôi, Thanh Thảo, cũng không khác bất cứ nô tì nào khác. Ai ai tôi cũng đối xử công bằng vậy thôi. Không hơn không kém. Nếu có khác thì, chắc là cô ấy là nô tì của Lý Đạo Uyển?

La Nhật Khôi: Cậu sao vậy? Cô ta nhìn cũng lanh lợi đáng yêu, nhìn khá có cá tính mà, sao lại không có gì khác biệt?

Càn Quyết: (nhìn La Nhật Khôi chỉ còn biết lắc đầu)

---

Ngày tiếp theo, rồi tiếp theo nữa theo lịch học, không ai trong hai người đến ngự hoa viên vào giờ đã hẹn. Đến ngày thứ ba, Đức thấy bức bối trong người và đi hóng gió, nhưng anh lại theo thói quen đi đến ngự hoa viên lúc nào mà không hay. Anh đi về phía hồ sen, ngồi xuống đó, một mình như trước đây vẫn hay từng như vậy mỗi lần tâm trạng bức bối. Đã lâu lắm rồi, chính xác là từ khi có Thanh Thảo, anh không còn ngồi một mình như vậy. Trong lòng đúng là có phần trống trải. Đức lôi con búp bê vải từ trong người ra nhìn nó, đôi mắt của nó đanh đá y như ánh mắt của Thanh Thảo. Đức dí đầu “Thảo em” một cái rồi bất giác bật cười, và lại thở dài ánh mắt lơ đãng nhìn về phía hồ sen. Đức bỗng nhìn thấy hai con quay trên mặt hồ, một bị anh ném đang nằm trên lá sen, một đang nổi trên mặt nước. Đức không suy nghĩ nhiều mà cất búp bê vải vào người và lội xuống nhặt hai con quay lên. Khi lên bờ, Đức đứng ngẩn người nhìn hai con quay trong tay rồi lại nhìn xuống dưới, nửa người anh đã ướt sũng, đôi giày trắng chứa toàn bùn tanh. Anh bỗng bật cười tự chế nhạo bản thân.

Sao mình không thể kiềm chế, mất bình tĩnh mà lớn tiếng cãi nhau với một nô tì như cô ta. Lại còn chỉ vì hai con quay này mà trực tiếp lội xuống hồ nước như vậy chứ?

Đúng lúc đó có tiếng người đi đến.

-Thanh Thảo?

-Tôi… - Thanh Thảo bẽn lẽn đi đến. – Tôi sai rồi, xin lỗi anh nha.

Thanh Thảo chắp hai tay đưa lên trước cằm, hơi cúi đầu và ngước lên nhìn Đức bằng ánh mắt long lanh đáng thương. Cô vẫn sử dụng lại chiêu cũ của mình. Và quả nhiên, cô chưa từng thất bại khi sử dụng chiêu này. Những ngày qua cô bỗng nhận ra, mặc dù Đức chỉ là một tên thái giám nhưng anh ta đã tận tình dạy cô học, chỉ bảo cô rất nhiều điều cần lưu ý trong cung, vô cùng đáng tin tưởng, lại là người bạn duy nhất trong cung mà cô có thể dựa dẫm lúc này, không thể vì chuyện nhỏ xíu này mà làm hỏng cả đại sự được. Hơn nữa, cô cũng tự nhận mình là tiểu nhân nên cô không nên chấp nhặt với quân tử lâu làm gì. Còn Đức thì nhìn thấy vẻ mặt này của Thanh Thảo, mọi bực dọc cũng như tiêu tan hết.

-Thôi được rồi. – Tuy rất vui vì đã cởi được khúc mắc trong lòng nhưng Đức vẫn kiêu ngạo giả bộ miễn cưỡng đồng ý chấp nhận lời xin lỗi của Thanh Thảo.

-Thật hả? Tuyệt quá. – Thanh Thảo vui mừng nắm lấy thay Đức, vừa lắc vừa nhảy cười tươi vui sướng. – Anh không biết tôi đã lo thế nào khi nghĩ là không còn gặp lại anh đâu, hu hu. – Thanh Thảo làm bộ sụt sùi.

-Cô…cô sao vậy? Tôi nói tôi bỏ qua hết rồi mà. – Đức tưởng Thanh Thảo khóc thật thì lo lắng hỏi.

-Vậy chúng ta vẫn là bạn tốt đúng không? – Thanh Thảo ngước mắt lên, ánh mặt đợi chờ.

-Ừ.

-Anh vẫn sẽ dạy tôi tiếng Hán đúng không?

-Tất nhiên. Tôi dạy cô tiếng và bù lại, cô sẽ dạy tôi chơi những trò chơi ở chỗ cô.

-Không chơi mấy trò đó nữa. – Thanh Thảo làm bộ giận dỗi ngúng ngẩy. Mà cô cũng chán việc dạy cho Đức để rồi trò gì cũng bị Đức đánh bại rồi.

-Cô đã nói sẽ dạy tôi chơi trò chơi mới coi như đền công tôi dạy cô tiếng mà?

-Ừ thì…chỗ tôi hết trò chơi mới rồi.

-Hết rồi?

-Ừ, hết rồi.

Mặc dù Đức nhìn Thanh Thảo bằng ánh mắt nghi ngờ nhưng anh cũng cười cho qua. Quan trọng là hai người vẫn là bạn bè. Trong mấy ngày qua, cứ nghĩ đến việc không gặp lại cô nữa, anh đã vô cùng khó chịu.

-Mà…- Đức bỗng nhớ đến một việc.

-Ừ, sao vậy?

-Lần trước, tôi có nặng lời với cô. Đó chỉ là lời nói lúc nóng giận, cô đừng để ý. – Đức cũng không hiểu sao anh lại mất kiềm chế như vậy, anh không phải là một người có thể dễ dàng nói ra những lời thiếu suy nghĩ như vậy, đối với anh, một lời nói “đáng giá ngàn vàng”. Anh có cho người tìm hiểu và được biết Thanh Thảo là trẻ mồ côi, được Thái sư Lý Đạo Thành nhận về nuôi từ nhỏ. Đúng là không nên nói ra những lời này. Sau khi biết về hoàn cảnh của Thanh Thảo, anh lại càng hối hận khi đã nói ra những câu có phần quá đáng đó.

-À… về việc giết tam tộc của tôi? – Thanh Thảo cười, nhìn khuôn mặt thật lòng “ăn năn hối lỗi” của Đức, đắn đo suy xét. – Có gì đâu.

Không biết có nên nói với tên đó là mình bị bán sang đây không nhỉ? Không được vẫn chưa đến lúc.

Mặc dù trong thời gian qua, Thanh Thảo đã tỉ mỉ quan sát và đã xác nhận Đức là người tốt, có thể tin tưởng được, nhưng mà Thanh Thảo nghĩ thời cơ vẫn chưa đến, nên đợi đến đúng thời điểm nói sẽ hơn. Thảo lắc đầu rồi lại gật đầu một cái chắc nịch với quyết định của mình và quay sang phẩy phẩy tay, cười với Đức.

-Cô nghĩ gì vậy? – Đức nhìn biểu cảm đắn đo vẻ khó nghĩ như có nhiều dòng nội tâm trái ngược của Thanh Thảo, lại nhìn cô hết lắc đầu lại gật đầu thì tò mò hỏi.

-Hihi. – Thanh Thảo chỉ cười trừ.

-Nếu cô không muốn nói cũng không sao.

-Vậy tôi không nói nhé. – Thanh Thảo dùng ánh mắt dò hỏi, nửa đùa nửa thật nhìn Đức.

-Được. Vậy chúng ta bắt đầu học đi. Cô có muốn học chữ viết không? – Đức phải công nhận là Thanh Thảo học rất nhanh, rất tiến bộ nên nếu Thanh Thảo học chữ, có lẽ sẽ nhanh thôi, có thể đọc viết thành thạo.

-Học chữ sao? Khó lắm đúng không? – Cô hỏi vậy thôi chứ, trong đầu cô sớm đã có câu trả lời rồi. Mẹ cô cũng đã từng dạy cô chữ rồi. Cô đã từ bỏ ngay từ khi mới bắt đầu được vài phút. Chữ Hán nhìn cứ như giun dế ấy. Nhìn thôi mà muốn hoa mày chóng mặt. – Hay là thôi, tôi chỉ cần học nói thôi.

-Học chữ không khó như cô nghĩ đâu. Cô nhìn này. – Đức với lấy một cành cây khô ở gần đó và viết chữ “好” (Hǎo: Tốt, đẹp). – Ví như từ này. Cô nhìn xem có gì đặc biệt.

-Tôi biết chữ này. Đây là chữ hǎo trong từ Nǐ hǎo (xin chào). – Thanh Thảo phấn khích nói.

-Đúng vậy. Cô biết chữ hả? – Đức ngạc nhiên hỏi.

-À…Tôi biết mỗi chữ này thôi. Chữ Hán đầu tiên tôi học là từ này đó. – Ánh mắt Thanh Thảo chợt nhìn về phía xa xăm, bỗng như xuất hiện một màn sương mỏng. Ký ức ngày nào chợi ùa về trước mắt cô, vô cùng rõ nét như câu chuyện mới ngày hôm qua.

Tiếng Trung đến với Thảo một cách kì lạ lắm. Từ hồi còn bé, Thanh Thảo đã có thể nghe hiểu được khá nhiều những câu cơ bản trong phim Trung Quốc. Chính vì vậy, nhiều khi cô còn chọn xem phim phụ đề tiếng Việt thay vì xem phim thuyết minh mặc dù cô chưa đọc được chữ nhưng cô lại có thể nghe hiểu được khá nhiều, và điều quan trọng là cô không phải nghe cái giọng thuyết mình mà theo cô thấy là "chối không thể nào mà chấp nhận được". Không biết khả năng này của cô có được có phải là do từ khi cô còn ở trong bụng mẹ đã ngày ngày theo mẹ lên giảng đường dạy tiếng Trung, rồi lại ngày ngày nghe mẹ cô nói chuyện bằng tiếng Trung với đồng nghiệp, bạn bè không nữa. Trong ngôi nhà cô ở, hầu hết thời gian, không gian, tất cả mọi thứ đều có liên quan đến tiếng Trung.

Cô lại một lần nữa, bất giác đưa mắt nhìn xung quanh. Có quá nhiều việc nơi đây có liên quan đến những quá khứ, liên quan đến những lần cô trái lời mẹ, không chịu khó học hành mà chỉ ương bướng, làm nũng để cho qua chuyện và trốn khỏi việc học. Camera giấu ở đâu vậy? Đây có phải là mẹ cô đang theo dõi cô từ một nơi nào đó hoặc là trời phạt cô vì cái tội luôn không nghe lời mẹ cô không? Ngày xưa, khi thấy cô có khả năng nghe được tiếng Trung từ sớm, mẹ cô đã quyết tâm dạy cô chữ. Mẹ dạy từ bài học cho cô biết về các bộ.

-Con nhìn chữ “好” mẹ viết này. Chữ 好 bao gồm chữ 女(nữ) con gái và chữ 子 (tử) con trai. Con biết tại sao không?

-Không ạ. - Cô không suy nghĩ mà ngay lập tức lắc đầu nguây nguẩy.

-Vì người Trung Quốc xưa cho rằng, phụ nữ phải sinh được con trai thì mới là tốt. – Mẹ cô luôn vậy, nhẹ nhàng và cẩn thận, chi tiết, chu đáo viết chữ " hǎo " ra và còn tách chữ ra cho cô dễ hiểu, dễ tưởng tượng. Luôn nghĩ cách để giúp con mình có thể tiếp thu hoặc làm một việc gì đó một cách dễ dàng thuận tiện nhất.

-Nhưng làm sao con biết được đây là chữ nữ còn đây là chữ tử chứ. - Nhưng cô thì không bao giờ hiểu được tâm ý của mẹ, luôn cứng đầu và lười biếng tiếp thu.

-Con nhìn nè. - Mẹ cô không hề nổi giận và vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng giảng giải tiếp cho cô. - Bộ nữ này có giống hình người phụ nữ đang mang bầu không? - Vừa nói mẹ cô vừa vẽ thêm một vài nét vào bộ nữ mà bà đã viết vừa rồi để cho Thanh Thảo dễ tưởng tượng. - Còn bộ tử này ... - Bà nói tiếp và cũng vẽ vào bộ "tử" như cách bà vừa vẽ vào bộ "nữ” vừa rồi - Con thấy có giống một đứa trẻ đang đứng dang rộng hai tay không?

-Ô, thật vậy nè. - Cô hứng thú nhìn vào hai hình mẹ cô vừa vẽ. Thật sự rất giống.

-Đó. Trong tiếng Trung có tất cả 214 bộ, con chỉ cần học...

-Dạ? 214 bộ? Cũng không phải là 14 bộ mà là 214 bộ ạ. – Thanh Thảo nhanh chóng lên tiếng cắt ngang lời mẹ. – Thôi...Thôi...Con không học đâu. Bao giờ cho học được 214 bộ như thế này chứ? Mà con học tiếng Việt, cùng lắm thêm tiếng Anh là được rồi mà mẹ. Học thêm tiếng Trung làm chi nữa đâu. Nha mẹ nha. – Người lười biếng thì luôn có cả tủ trăm ngàn lý do ‘chính đáng’. Thanh Thảo lại lôi tuyệt chiêu làm nũng mà cô đã sử dụng cả hàng vạn lần với mẹ cô. Và lần nào thì cũng...

-Bó tay với con. Thôi được rồi. Nếu con không có hứng thú thì mẹ cũng không ép. - Bà lắc đầu lấy ngón trỏ ấn vào trán đứa con gái đáng ghét mà bà không thể ghét này. Cũng chỉ vì bà thấy con gái có thể nghe hiểu được quá nhiều nên mới muốn thử dạy con, biết đâu nó lại là một tài năng ngôn ngữ. Nhưng nếu con bà thực sự không muốn học thì bà cũng không muốn ép buộc. Bà không muốn áp đặt quá nhiều kỳ vọng vào đôi vai con của bà. Bà chỉ cần con bà luôn như hiện tại, vui vẻ, không âu lo muộn phiền vì bất cứ điều gì là được. Cuộc đời bà đã có quá nhiều điều đau khổ rồi. Một mình bà chịu đựng tất cả khổ đau là được. Bà nhất định sẽ để con gái được sống thoải mái, theo ý của con. Mọi khổ đau, bà xin nguyện gánh hết. Bà âu yếm xoa đầu nhìn đứa con gái nhỏ bé đang nằm trong vòng tay của mình, mỉm cười mãn nguyện.

Thanh Thảo nghĩ lại chuyện ngày hôm đó mà cười chua chát. Mẹ luôn muốn cô được sung sướng, hạnh phúc, sống thật thoải mái, nếu bà biết cô đang lưu lạc phương trời, làm nô tì cho người ta, không biết bà sẽ đau lòng đến nhường nào. Mẹ cô luôn không bao giờ nghĩ cho bản thân chỉ biết lo nghĩ cho đứa con gái bất hiếu là cô. Bây giờ không có cô ở bên, không biết mẹ cô sống thế nào, liệu bà có nghĩ quẩn không. Mẹ mà có làm sao, chắc cô không sống nổi. Nghĩ đến đây, Thanh Thảo chỉ nghĩ đến đây thôi mà rùng mình sợ hãi, nước mắt cô cũng theo đó mà rơi lúc nào không hay.

Đức nhìn Thanh Thảo thần người, ánh mắt nhìn xa xăm về một nơi nào đó, rồi lại bỗng dưng dưng khóc thì giật mình, hoảng hốt.

-Cô sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?

-Tôi…Tôi muốn quay về. – Thanh Thảo òa khóc nức nở. Cô thật sự nhớ mẹ. Cô muốn gặp lại bà, muốn chạy đến, nhào vào lòng của mẹ cô mà làm nũng như ngày nào.

-Quay về? Quay về đâu?

-Về nơi vốn dĩ thuộc về tôi. Nơi có người mà tôi yêu thương nhất trên đời. – Thanh Thảo nghẹn ngào.

-Cô muốn về quê sao? Ở đó cô còn có người quen sao? – Đức thỉnh thoảng thật sự không thể hiểu được Thanh Thảo. Cô dường như luôn tỏ ra vui vẻ, yêu đời, vô ưu vô lo. Nhưng thỉnh thoảng cô lại cho thấy một góc nhỏ thầm kín với những bí mật, những ưu sầu, tâm hồn trôi về một nơi nào đó rất xa, và rất lạ.

-Tôi còn chứ. Tôi nhất định sẽ tìm mọi cách để có thể trở về.

Đức bỗng có cảm giác khó chịu trong lòng. Anh không rõ cảm giác này là gì. Là cảm giác buồn thay cho nỗi buồn của cô gái trước mặt? Anh vốn sợ nhất là nước mắt phụ nữ mà? Cảm giác lạ lẫm trước cô gái mà anh vẫn nghĩ là anh hiểu rõ? Cảm giác lo sợ sẽ mất đi người bạn hiếm hoi luôn thẳng thắn, thật lòng với anh này? Hay là cảm giác bị phản bội chăng? Cảm giác mất mát?

Anh không thể làm rõ cảm giác trong lòng anh lúc này là gì. Nhưng lòng anh rối bời, anh không thể mở miệng ra nói thêm câu gì để an ủi cô. Anh đứng yên lặng bên cạnh cô, nhìn cô khóc, hai hàng nước mắt liên tục tuôn ra, anh muốn đưa tay lên lau giúp cô, nhưng nhìn ánh mắt của cô, mặc dù hướng về phía anh nhưng thực tế lại không có bóng hình của anh trong đó mà là hình ảnh một nơi khác, xa xăm, hình ảnh của một người nào đó, là “người yêu thương nhất trên đời” của Thanh Thảo. Anh lại thu bàn tay phải, đã đưa lên được một nửa quãng đường, chỉ cách mặt của Thanh Thảo một khoảng ngắn, mà lại như xa cả thiên niên kỷ, về. Anh và cô, hai người lặng yên như vậy, rất lâu.

Sau ngày hôm đó, Đức liên tục bị ám ảnh bởi hình ảnh xa lạ ngày hôm đó của Thanh Thảo. Cô gái luôn luôn vui tươi, yêu đời, đầu óc đơn giản, nói nhiều ít suy nghĩ nhưng lại có một góc khuất thầm kín, chứa niềm đau không muốn chia sẻ cho ai. Là do cô mồ côi từ nhỏ nên đã chịu nhiều thiệt thòi? Hay là có chuyện gì không thể kể cho ai nghe? Mà còn cái người mà Thanh Thảo nói “yêu thương nhất trên đời” đó là ai nữa chứ. Cái gì mà “yêu thương nhất trên đời” … Đức lắc đầu thật mạnh, để những suy nghĩ linh tinh trong đầu bay hết ra ngoài, anh không muốn nghĩ thêm một chút nào nữa.

-Đức, cậu sao vậy? – La Nhật Khôi ngồi bên cạnh nhìn Đức hết thần người suy nghĩ lại lắc đầu như bị tà, đưa ánh mắt nghi ngờ hỏi. Cậu ta chưa bao giờ thấy Đức như vậy. Mặt mày nhăn nhó hết cả lại.

-Không có gì. Đi thôi. – Đức nhanh chóng lấy lại khuôn mặt lạnh tanh, kiêu ngạo hàng ngày và nói như ra lệnh với cậu bạn.

-Tuân lệnh. – La Nhật Khôi chỉ còn biết cười khổ, làm điệu bộ chắp hai tay lên trước nghe lệnh.

-Cậu…

-Vương gia.

Giọng của Thanh Thảo khiến Đức lập tức bị chú ý, cậu bỏ dở câu nói và quay về hướng phát ra tiếng của Thanh Thảo. Cô nàng chanh chua, đanh đá lúc nào cũng như một con ngựa hoang hiếu thắng mà anh biết, lúc này, trước mặt anh, lại là một cô nàng thùy mị, dịu dàng yểu điệu, nhỏ bé khiến người ta muốn nâng niu. Giọng thì ngọt như mật ong vậy. Đức rùng mình. Thấy đối tượng mình đang trêu đùa không thèm ngó ngàng đến mình mà cứ chăm chăm nhìn sang bên khác, La Nhật Khôi cũng tò mò ngó theo.

-Ủa, là Vương gia Càn Quyết mà. – La Nhật Khôi nói và định bước đến chào hỏi thì bị Đức giơ tay cản lại. – Đức, cậu có biết cậu đang rất lạ không hả? Sao lại đứng núp từ xa để nghe lén người ta nói chuyện vậy chứ.

-Ngậm miệng lại. – Không thèm để ý đến lời trêu đùa của bạn. Đức nhìn Thanh Thảo bẽn lẽn cúi đầu ngại ngùng, miệng không ngừng cười nói với Vương gia Càn Quyết, tự dưng thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Anh ta dạy cô ta tiếng Hán là để cô ta đi tán trai như vậy sao? Anh tức giận xoay người bỏ đi.

Tối hôm đó, mặc dù trong lòng vẫn có chút khó chịu không vui nhưng Đức đến điểm hẹn vào giờ cũ, nhưng Đức đợi Thanh Thảo nửa canh giờ mà cô vẫn chưa xuất hiện. Mặc dù Thanh Thảo tính cách nhố nhăng, làm việc thiếu suy nghĩ nhưng là người trọng chữ tín, chưa bao giờ đến muộn. “Không lẽ,…” Thanh Thảo luôn không biết cao thấp, nặng nhẹ, là chúa gây chuyện. Gần như ngày nào cô cũng gây ra họa, không lớn thì bé. Có lẽ hôm nay cũng vậy. Đức lo lắng, vội vàng đi về hướng phòng của tiểu thư Quỳnh Mai. Nhưng phòng của tiểu thư đã tắt đèn. Phòng của Thanh Thảo là phòng bên cạnh cũng tắt đèn. Đức rón rén đi về phía phòng của Thanh Thảo, anh cẩn thận nhìn qua khe của để mở hờ nhưng trong phòng quá tối, anh không thể nhìn rõ thứ gì.

-Nhìn thấy gì không?

-Không thấy. A…- Đức giật mình khi quay sang nhìn thấy khuôn mặt của Thanh Thảo đang áp sát mặt mình. Nhưng rồi anh cũng nhanh chóng bình tĩnh lại và lại đứng ưỡn lưng nghiêm giọng tra hỏi cô. – Cô đã đi đâu vậy hả?

-Tôi chỉ đi tản bộ chút thôi. – Thanh Thảo hờ hững đáp.

-Đi tản bộ? Cô có biết giờ này là giờ gì rồi không hả?

-Là giờ gì? Mà là giờ gì thì sao?

-Cô có biết là tôi đã đợi cô cả nửa canh giờ rồi không hả? Có biết thời gian đối với tôi quý giá thế nào không hả?

-Thái giám mà ra vẻ… - Thanh Thảo vẫn tỏ thái độ bất cần, không thèm nhìn Đức mà nói.

-Cô…Cô quá quắt lắm rồi đó.

-Thì sao nào?

-Cô…cô vừa khóc sao?

Đến lúc này, khi Thanh Thảo chịu ngẩng đầu nhìn thẳng vào Đức, anh mới phát hiện ra, trên mất cô vẫn còn ướt lệ, mắt đỏ và sưng.

-Có chuyện gì vậy? Nói tôi nghe. – Đức sốt sáng hỏi.

-Chẳng có chuyện gì cả. – Thanh Thảo gạt tay Đức ra, lạnh lùng đáp.

-Chúng ta có phải là bạn không? Nói đi, là ai bắt nạt cô?

-Chẳng có ai cả. Tôi sẽ không học nói tiếng Hán nữa nên anh từ nay cũng không cần phải lãng phí thời gian vàng bạc của anh vì tôi nữa đâu.

-Hả?

-Học nói được thì sao chứ? Dù sao thì cả đời này tôi cũng phải là một kẻ câm mà.

-Là sao? Tôi không hiểu. – Đức hỏi và đợi câu trả lời từ Thanh Thảo nhưng cô lại chỉ đứng im đó, cúi thấp đầu không nói gì. Thật sự không giống cô gái hoạt bát, năng nổ và nói nhiều mà anh biết. Đức khó chịu hỏi lại. – Có chuyện gì?

-Hôm nay, tôi đã tình cờ gặp Vương gia…

Lại là Vương gia, phải rồi, ngày nào Thanh Thảo cũng chỉ nhắc đi nhắc lại cái điệp khúc về Vương gia, luôn đứng về phía hắn. Đức vẫn còn nhớ câu chuyện giữa hai người tháng trước, khi Thanh Thảo sau hai ngày không gặp được Càn Quyết, đã ngồi lầm lì mắng chửi Hoàng thượng.

-Không hiểu có việc gì mà tên Hoàng đế nhỏ mọn đáng ghét đó lại phạt Vương gia phải ở trong phủ tự kiểm điểm trong một tháng.

-Vì hắn đã ngang nhiên chống đối lại lệnh của Hoàng thượng. Hắn luôn cậy được Thái hậu yêu chiều nên không coi ai trong mắt. – Giọng Đức có chút không vui nhưng Thanh Thảo vô ý không hề nhận ra.

-Vương gia vẫn còn trẻ mà. Có thể vậy chứ. Người như vậy là có chính kiến. Hoàng đế đó mà tốt bụng và sáng suốt được bằng một nửa người thôi thì tốt rồi.

-Hoàng đế có gì không tốt? Dân chúng đều ca ngợi sự sáng suốt của người.

-Xì… Hắn chỉ biết nghe theo lời mẹ thôi.

-Đó là do Hoàng thượng hiếu thảo.

-Nhưng cũng phải biết phân biệt đúng sai, phải trái chớ. Đâu thể việc gì cũng nghe theo được. Ở chỗ của chúng ta, một kẻ như vậy sẽ bị gọi là chỉ biết bấu váy mẹ.

-…

Nghĩ lại mà Đức vẫn chưa hết bực bội trong lòng.

Phải rồi trong cái Hoàng cung rộng lớn này cũng đâu có ai ảnh hưởng được đến Thanh Thảo đến vậy, đứng trước Hoàng thái hậu, Tôn Hạ Băng mà vẫn không hề run sợ, như con ngựa hoang mà.

Càng nghĩ Đức càng bực tức hơn.

-Thì sao?

-Tôi, tôi đã lấy hết can đảm để bắt chuyện với Vương gia. – Thanh Thảo dừng lại và ngước đầu lên nhìn phản ứng của Đức nhưng thấy anh vẫn gương mặt hầm hầm nhìn cô, không có chút phản ứng gì thì liền tiếp tục nói. - Nhưng trái với mong đợi của tôi, Vương gia không những không vui mà còn có vẻ tức giận nữa. Vương gia nói tôi khi đó đứng trước mặt Hoàng thái hậu đáng lẽ ra không được phép nói dối. Ngài còn không cho tôi cơ hội giải thích nữa.

Nói đến đây, Thanh Thảo ấm ức bật khóc lên tiếng. Vương gia luôn đối xử với cô rất tốt, đứng về phe cô, bảo vệ cô. Nên cô đã nghĩ Vương gia cũng yêu quý mình. Đáng lẽ định tạo bất ngờ, ấn tượng với Vương gia nên cô đã luyện tập đủ mọi cách bắt chuyện, vậy mà còn chưa kịp nói đến câu thứ hai. Thì thái độ của Vương gia không phải là bất ngờ, mà là tức giận. Ngài chỉ trích cô đáng ra không nên nói dối rằng mình không thể nói chuyện. Nếu việc này bị phát giác, cô sẽ mắc tội lừa gạt Hoàng thái hậu, không chỉ vậy, cả tiểu thư Lý Đạo Uyển cũng sẽ bị liên lụy.

Vương gia thường xuyên đến gặp Thanh Thảo, thoải mái nói chuyện với cô, tặng cô món này món kia. Thanh Thảo đã nghĩ rằng Vương gia cũng quý mến mình. Nhưng giờ nghĩ lại, Vương gia chỉ là đến gặp Lý Đạo Uyển, và cũng chỉ là mua chuộc cô để cô chỉ cho Vương gia những thứ Lý Đạo Uyển thích làm và thích ăn. Đã rất nhiều lần, Thanh Thảo chỉ cho Vương gia những món mà thực tế là Lý Đạo Uyển không thích, thậm chí còn ghét nữa, để rồi Lý Đạo Uyển sẽ đẩy cho cô ăn. Vậy mà cô còn cố chấp tự huyễn hoặc bản thân và ôm hy vọng trong lòng, nghĩ Vương gia có tình cảm với mình.

-Vì vậy, Vương gia nói tôi cả đời này không được mở miệng nói chuyện nữa. Cứ sống như hiện tại, như một người câm. Hức hức.

Thanh Thảo vừa thổn thức khóc vừa nói. Cô nấc liên tục. Đức nhìn cô khóc mà bối rối không biết làm gì. Tên Vương gia này cũng thật quá quắt rồi, người ta có miệng, biết nói biết khóc như vậy mà bắt người ta sống như kẻ câm.

-Nín đi, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô.

-Anh? Anh giúp tôi thế nào chứ? – Thanh Thảo ngước đầu lên, đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Đức.

-Trên đời này không có việc gì mà Đức tôi không làm được. – Đức tự phụ ngẩng cao đầu lên nói.

-Thật vậy sao? – Thanh Thảo nhìn Đức bằng ánh mắt nghi hoặc.

-Tất nhiên.

-Chắc chắn?

-Chắc chắn.

-Vậy…

-Cô nói đi.

-Vậy…anh gả tôi cho Vương gia đi.

-Cái gì? Cô đùa tôi đó hả?

-Không, tôi rất thật lòng mà. Chỉ cần được trở thành người của Vương gia thì có phải câm cũng không sao.

-Cô điên thật rồi. – Đức lắc đầu ngán ngẩm định rời đi.

-Anh đi đâu? Không phải anh nói cái gì anh cũng làm được sao?

-Tôi nói tôi làm được chứ tôi có nói tôi sẽ làm cho cô đâu.

-Anh vừa nói sẽ giúp tôi mà?

-Tôi nói là sẽ nghĩ cách.

-Anh… nói lời không giữ lời, không phải là quân tử.

Thật ra, Thanh Thảo biết Đức không thể làm được điều mà cô ước thật sự là được quay về với mẹ, nên cô cũng chỉ nói bâng khua linh tinh để trêu anh và xua đi bầu không khí ngột ngạt lúc này. Còn Đức thì trong lòng đang vô cùng khó chịu. Thanh Thảo ngày nào cũng chỉ luôn miệng Vương gia Vương gia, nay cho cô ta một nguyện vọng, cô ta còn sử dụng điều ước duy nhất đó là được gả cho Vương gia nữa chứ, cả nói chuyện cũng không cần.

-Cô cứ mở miệng là vương gia, vương gia thì có gì tốt chứ?

-Vương gia tốt mọi mặt chứ. Đẹp trai này, cao này, tốt bụng này, gia thế, quyền uy, địa vị cái gì cũng có này, lại luôn vui vẻ thân thiện với mọi người, dù là thân phận cao quý nhưng không bao giờ lên mặt hay cậy thế mà luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người. Khác hẳn với ai đó. Này nhé, lần trước khi tôi… - Thanh Thảo đã bắt đầu khua môi thì sẽ nói đến người ta phải vái lạy thì thôi.

-Đủ rồi, đừng nói nữa. Ngày nào cô cũng kể chuyện về hắn, tôi đã nghe đủ lắm rồi. Tôi không muốn nghe mà cũng không quan tâm.

-Bộ anh nghĩ tôi kể chuyện về vương gia là vì nghĩ anh quan tâm chắc. – Thanh Thảo vẫn không chịu thua, quyết trêu ghẹo Đức đến cùng. – Vương gia ấy, mỗi khi ngài ấy nói chuyện là lại vô cùng cuốn hút…

-Tôi nói đủ rồi.

Đức lấy tay bịt chặt miệng Thanh Thảo, không có cô liên thiên, lảm nhảm nữa. Dù vậy, Thanh Thảo cũng nhất quyết không chịu thua, khua tay khua chân muốn vùng khỏi gông xích của Đức.

-Thanh Thảo đó hả?

Lý Đạo Uyển nghe thấy những âm thanh lạ từ phòng bên thì ngồi dậy mở cửa ngó ra hỏi.

Chết rồi, là tiểu thư.

Tư thế hiện tại của cô và Đức, hai người đang đứng sát nhau, mặt của cô và anh chỉ cách nhau có đúng bàn tay đang bịt miệng cô của anh. Dễ gây hiểu nhầm lắm. Mà cô thì, như Vương gia nói, là không thể nói chuyện. Vậy thì đã trong hoàn cảnh dễ gây hiểu nhầm mà lại không thể giải thích rồi. Không được, tránh được nên tránh. Cô không nghĩ nhiều mà kéo thẳng Đức vào phòng mình và nhanh chóng đóng cửa lại. Có tiếng bước chân đi đến, nhưng có lẽ vì thấy phòng cô đã đóng cửa tắt đèn nên không lâu sau thì Thanh Thảo cũng nghe thấy tiếng bước chân rời đi.

-Nguy hiểm quá. – Thanh Thảo đưa tay vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm.

-Cô có thể buông tôi ra được chưa.

-A…

Vừa rồi gấp quá, Thanh Thảo không nghĩ nhiều mà kéo Đức vào phòng và đóng vội cửa lại nên tư thế của hai người hiện tại là…cô đang ép anh vào cánh cửa. Cô còn nghe rõ nhịp tim của anh đang đập rất nhanh. Ủa, tim người có thể đập nhanh như vậy sao. Thanh Thảo hiếu kỳ bất giác áp tai vào lồng ngực của Đức nghe nhịp tim của anh.