- Em mới bị xô ngã bất tỉnh mà đã trở nên mạnh bạo vậy, bình thường vừa nhìn thấy máu là em đã sợ xanh mặt rồi mà? – Cô gái đó lo lắng nhìn sang Thanh Thảo rồi lại thở dài. – Người của Lý tướng quân qua bắt Thái hậu và các cung nhân thân cận, nhưng nếu chúng ta không biết điều mà chạy ra đó thì có thể cũng sẽ bị bắt luôn đó.
“Thái hậu sao? Ở Trung Quốc vẫn còn chế độ vua chúa sao? Thanh Thảo xem phim nhiều vậy mà không biết điều đó nhỉ? Mà Thái hậu chẳng phải là người cao nhất trong hậu cung sao? Sao lại ra nông nỗi bị bắt đưa đi như vậy.” Thanh Thảo càng nghĩ càng rối hơn. “Vậy còn người phụ nữa vừa rồi? Tại sao mọi người thấy chết không cứu chứ?” Thanh Thảo lại chỉ về vị trí người phụ nữ vừa tự tử. Ra hiệu tại sao không cứu cô ấy.
-Vì đằng nào họ cũng bị đưa đi chôn sống tại lăng của tiên đế Thánh Tông bệ hạ.
“Chôn…chôn sống!!! Thời đại này vẫn còn có hủ tục đó nữa sao? Phải rồi, mình có xem thời sự thấy có nhắc đến một vài bộ lạc dân tộc ít người vẫn giữ những hủ tục chôn sống vợ theo chồng khi người chồng chết.” Thanh Thảo đắm chìm vào dòng suy nghĩ phức tạp, cả người thất thần khuôn mặt hoang mang khiến cô gái ngồi đối diện nhìn cô lo lắng.
-Thanh Thảo, em bị sao vậy?
Thanh Thảo bị lay gọi thì giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. “Sao chị ấy lại biết tên mình nhỉ?” Thanh Thảo không thể nghe nhầm được, tên tiếng Hán của cô được mẹ và các thầy cô đồng nghiệp của mẹ gọi còn nhiều hơn tên tiếng Việt của cô mà.
-Thanh Thảo, rốt cuộc em làm sao vậy? Đáng ra chị không nên kéo em qua nơi này, đã khiến em kinh hãi lắm đúng không?
“Chị gái này có vẻ là người tốt, thật lòng quan tâm đến mình.” Thanh Thảo nghĩ bụng và mỉm cười tỏ vẻ bản thân không sao. Nhưng có vẻ vẻ ngây ngốc đó của cô lại càng khiến cô gái kia phải lo lắng hơn.
-Em sao vậy? Bình thường lanh chanh nói luôn miệng. Giờ lại không mở miệng nói câu nào?
Thanh Thảo nghe vậy bỗng thấy buồn bực. Đúng là một đứa nói nhiều như cô bỗng không thể nói được cả đống những thắc mắc trong lòng ra thật chẳng khác nào bị kiến cắn toàn thân. Râm rát khó chịu vô cùng. Vẫn là hối hận đã không nghe lời mẹ chịu khó học tiếng Hán.
-Em sao vậy? Đừng làm ta sợ. Em nói gì đi.
Thanh Thảo chỉ buồn bã lắc đầu. Cô gái đó nhăn trán nhìn Thanh Thảo có vẻ gì đó bất thường.
-Vậy em còn nhớ ta là ai không?
Vẫn buồn bã lắc đầu.
-Ta là Lý Đạo Uyển con gái của Thái sư Lý Đạo Thành, được Thái hậu Thượng Dương ưu ái đưa vào cung đào tạo để ứng tuyển làm quý phi tương lai của Hoàng thượng. Hôm nay, sau khi nghe tin Hoàng thượng ra lệnh bắt giam Thái hậu Thượng Dương, rồi chôn sống Thái hậu Thượng Dương cùng 72 cung nhân vào lăng của tiên đế Thánh Tông bệ hạ, chúng ta đã chạy qua đây ngay. Em nhớ không? Em vừa bị một tên lính xô ngã đó. May mà em không sao và mấy tên lính kia vẫn biết thân phận của ta nên mới không làm gì chúng ta đó.
Cô gái tự xưng Lý Đạo Uyển lo lắng nắm lấy tay của Thanh Thảo và nói. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Nghe Lý Đạo Uyển giải thích xong, Thanh Thảo càng thấy hoang mang hơn, phần vì không biết mình hiểu có đúng hết ý nghĩ những câu nói của Lý Đạo Uyển không, phần thì vì hiểu mà lại càng trở nên hoang mang không biết tại sao lại có mấy từ thái sư, thái hậu, quý phi như trong phim cổ trang Trung Quốc cô hay xem được nhắc tới ở đây, lại còn cái từ gì nghe như từ ‘chôn sống’ nữa chứ, nhưng chắc cô hiểu nhầm nghĩa rồi, sao lại có từ đó ở đây được… Thanh Thảo lắc lắc đầu để xua đi những suy nghĩ phức tạp đang khiến đầu cô như muốn vỡ tung.
Lý Đạo Uyển thấy Thanh Thảo kỳ lạ chỉ biết tiếp tục giải thích cho cô.
-Em là Thanh Thảo, nô tì của ta.
Nô…nô tì. Thanh Thảo sững sờ, vậy đúng là cô bị bắt và bán đi làm nô tì cho người khác rồi. “Ôi, trời ơi. Mẹ ơi. Con bị người ta bắt bán làm nô tì cho người khác rồi. Mẹ ơi, cứu con.” Thanh Thảo mếu máo nghĩ đến mẹ. Mẹ cô chắc hẳn đang khóc hết nước mắt chạy khắp nơi tìm đủ mọi cách để tìm cứu cô. Không được, cô phải tìm cách về nhà với mẹ.
-Huhu….
“Chị ơi, em biết chị là người tốt, chị tha cho em. Em phải về với mẹ. Mẹ em chắc đang rất đau lòng và đang rất nhớ em. Mẹ chỉ có mỗi em là người thân thôi. Hai mẹ con em không thể sống thiếu nhau được.” Thanh Thảo chỉ muốn hét lên như vậy, nhưng lực bất tòng tâm. Không có một từ Hán nào nhảy ra trong đầu cô cả. Cô chỉ biết dùng ánh mắt đau thương nhìn Lý Đạo Uyển, nhưng ánh mắt đó dường như không thể truyền tải hết nội dung mà cô mong muốn. Lý Đạo Uyển vì vậy chỉ buồn buồn tiếp tục nói.
-Em mồ côi từ hồi bốn tuổi, lang thang ngoài chợ, cha ta trong một lần đi xa lo việc đã gặp và đưa em về. Em thực sự không nhớ gì sao?
Mồ côi? Lang thang ngoài chợ? Cô sao? Ánh mắt lo lắng của Lý Đạo Uyển nhìn Thanh Thảo không giống như đang nói dối. Tất cả chuyện này là sao? Thân thế của Thanh Thảo lại bị bịa thành trẻ mồ côi sao? Mà còn từ lúc bốn tuổi chứ. Cô lúc bị xe đâm dù nhìn thế nào cũng không thể ra đứa trẻ bốn tuổi để bọn buôn người có thể nói dối trắng trợn như vậy được. Thanh Thảo lại nhìn khung cảnh xung quanh. Mọi thứ được trang hoàng nhìn có vẻ rất xa hoa, tỉ mỉ nhưng cũng thật quê mùa.
-Đây là Thượng Dương cung.
Lý Đạo Uyển hiểu ý bèn nói cho cô biết nơi hai người đang ở. Nhưng cô đâu có tò mò tên cái nơi này, vì nói ra cô cũng đâu có biết, cô chỉ muốn biết nơi đây là xã nào huyện nào tỉnh nào kìa. Thôi bỏ đi. Tức quá…tức quá mà… Không nói được, cũng không biết làm thế nào cho người ta hiểu.
-Tội nghiệp em, giờ ta muốn đưa em đi khám ngự y chắc cũng khó. Thái hậu thì đã bị phế bỏ, cha ta cũng đã bị giáng làm Tả gián nghị, cai quản trấn phủ châu Nghệ An xa xôi. Ta với em giờ thân cô thế cô ở trong cái hoàng cung đầy sóng gió này, đành dựa vào nhau mà cố sống thôi.
Cái này, Lý Đạo Uyển nói dài và nhiều từ khó quá, lại nói nhỏ nữa, Thanh Thảo nghe không hiểu được hết ý nghĩa, nhưng nhìn thái độ ủ rũ và xem cô ấy thở dài thế kia, có lẽ Lý Đạo Uyển đang buồn, buồn cho mấy người kia hoặc buồn cho Thanh Thảo, hay là buồn cho chính bản thân cô ấy chăng? Thanh Thảo không rõ, nhưng những lúc như thế này, cần nhất là sự an ủi, cô đưa tay vỗ vỗ lên vai Lý Đạo Uyển.
-Cảm ơn em. – Lý Đạo Uyển ngượng cười nhìn Thanh Thảo. – Chúng ta cũng không thể ở đây mãi được, mau đi về phòng của ta thôi.
Thanh Thảo gật đầu đồng ý. Dù không biết mọi chuyện là như thế nào nhưng cô biết, cô có thể cảm nhận được, Lý Đạo Uyển không phải là người xấu. Tạm thời như vậy là được rồi. Dần dần rồi cô sẽ tìm cách bỏ trốn về với mẹ.
Cùng Lý Đạo Uyển bước ra ngoài, Thanh Thảo bị sững sờ choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt. “Trời ơi, đẹp quá, tráng lệ quá, uy nghi quá.” Cô không có đủ vốn từ để miêu tả nơi này. Nơi cô đứng có thể nhìn thấy toàn cảnh nơi đây. Xa xa, tường cao đồ sộ chắc chắn bao quanh một khoảng sân rộng mênh mông, bên trong đó, những công trình cao to nguy nga, mái ngói đỏ hòa hợp với những đường cong đẹp mắt và những họa tiết trang trí, hình điêu khắc, hoa văn tinh tế tỉ mỉ. Cây cối và từng chi tiết nơi đây được bố trí một cách hài hòa, tinh tế và có tính thẩm mĩ cao. Thanh Thảo ngỡ như mình đang lạc vào một chốn bồng lai tiên cảnh. Cô đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này ở đâu đó rồi. Ở đâu nhỉ?
-Á, ngươi bị mù à.
Thanh Thảo vừa đi theo sau Lý Đạo Uyển vừa mải mê ngắm nhìn mọi thứ xung quanh rồi cô đi lạc từ lúc nào mà không hay. Cô bị mọi thứ nơi đây cuốn hút đến mức có người đến cũng không biết. Cô ngơ ngác nhìn, cô gái vừa hét lên cũng mặc trang phục khá giống của Lý Đạo Uyển. Cũng trạc tuổi của Lý Đạo Uyển, cũng xinh đẹp nhưng là nét xinh đẹp sắc sảo kiêu sa khác với nét dịu dàng thùy mị có chút chững chạc không hợp với độ tuổi của Lý Đạo Uyển. “Ôi, nếu mà cô gái này ở chỗ mình thì hẳn sẽ được bốc đi đào tạo nuôi dưỡng từ bé để đi thi hoa hậu ngay lập tức rồi.” Thanh Thảo còn đang trầm trồ vì sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô gái đối diện thì “Tét”, một cái bạt tai như trời giáng xuống mặt cô, bỏng rát. Cô mất thăng bằng, ngã quỵ xuống đất. Thanh Thảo đưa ánh mắt chứa tia lửa nhìn lên cô ta. “Lại dám nhân lúc mình lơ là không chú ý mà đánh lén mình. Đến cả mẹ mình còn chưa bao giờ đánh mình. Cô ta là cái thá gì mà dám…” Thanh Thảo cảm giác như cả người đang bốc hỏa, lửa giận nổi lên đùng đùng.
Đừng thấy Thanh Thảo nhỏ con mà tưởng cô dễ bị bắt nạt nha. Vì để có thể bảo vệ mẹ, 3 tuổi Thanh Thảo đã xin mẹ cho đi học karate. 10 tuổi đã có đai đen Nhị đẳng. Cô luôn muốn mạnh mẽ để có thể bảo vệ người mẹ đáng thương của cô. Bà đã phải một mình nuôi nấng cô trong sự dèm pha của mọi người xung quanh. Mặc dù Thanh Thảo còn nhỏ, cô không hiểu hết ý nghĩa của những câu nói mà những người lớn xung quanh dành cho mẹ cô, nhưng cô cảm nhận được tất cả. Cô luôn tự nhủ sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ đem lại hạnh phúc cho mẹ cô. Nghĩ đến đây cô lại có chút đau lòng. Cô lại thấy nhớ mẹ. Không có cô, mẹ cô hẳn sẽ rất buồn. Cô nhớ lại trong những bộ phim truyền hình cô thường xem với mẹ vào buổi tối. Khi đứa con gái bị tai nạn hoặc mất tích, bà mẹ thường như hoá điên hoá dại. Những lúc như vậy, Thanh Thảo lại quay sang hỏi mẹ, nếu cô bị như vậy, mẹ cô sẽ làm thế nào? Mẹ cô khẽ bịt miệng không cho cô nói linh tinh và sẽ ôm cô vào lòng, thì thầm nói: "Nếu không có con, mẹ chắc không sống nổi." Thanh Thảo thẫn thờ. Không được. Cô phải tìm cách về với mẹ, bằng mọi giá.
-Còn dám trừng mắt lên nhìn ta hả? Ngươi cũng to gan thật đó.
Cô ta nói và giơ tay, cúi người định giáng thêm một bạt tai cho Thanh Thảo. Nhưng Thanh Thảo là ai chứ, chẳng vậy thì Thanh Thảo cũng đang định xông lên cho cô ta biết thế nào là lợi hại rồi. Thanh Thảo nắm lấy bàn tay đang giơ lên của cô gái đó. Cô ta bị bất ngờ, bàng hoàng đứng chững lại, ngay lúc đó thì đã bị Thanh Thảo bạt cho một bạt tai, trên mặt cô ta lập tức hằn lên một bàn tay đỏ rực.
-Cô…Cô dám…
Cô gái đó có vẻ quá sốc khi bị đánh, đứng chỉ tay về phía Thanh Thảo, miệng lắp bắp quên cả những lời cần nói. Những cô gái đứng sau cô ta cũng bị bất ngờ đứng há hốc miệng chằm chằm nhìn vào con bé không biết sống chết trước mặt.
-Các ngươi còn đứng đó làm gì. Mau bắt cô ta lại cho ta.
Sau vài giây choáng váng, cô gái kia lấy lại bình tĩnh và vẫn với cái giọng hách dịch, cô ta quát tháo kêu mấy cô gái đứng sau ra tay. Mấy cô gái kia như được giải huyệt vội chạy lên, người giữ tay, người ghìm chân, người bá cổ cô. “Các người lại dám năm chọi một, cậy đông hiếp yếu hả? Các người nghĩ ta sẽ sợ các ngươi chắc.” Thanh Thảo nghĩ và vùng tay vằng chân, cắn tay cô gái đang giữ cổ mình, vung tay đập hai cô gái đang giữ hai tay mình với nhau, lộn nhào người, đạp chân cho hai cô gái đang giữ chân mình mỗi người một cước vào cằm khiến hai cô gái đó cũng nằm lăn ra đất. Khi cả năm cô gái kia đang choáng váng, Thanh Thảo hiên nganh đi đến, giang tay định cho cô gái hống hách kia thêm một bạt tai nữa. Nhưng đúng lúc đó…
-Dừng tay.
Lý Đạo Uyển chắc đã phát hiện ra Thanh Thảo đi lạc, quay lại tìm cô.
-Vô lễ, em đang làm gì vậy. Còn không mau xin lỗi tiểu thư Tôn Hạ Băng.
-Lý Đạo Uyển …- Cô gái tên Tôn Hạ Băng tức giận gằn lên từng tiếng qua kẽ răng rồi cười một cách kinh bỉ. - Ta còn tưởng là chó nhà ai mà không có giáo dục, lại dám ở đây cắn xằng, đúng là chủ nào tớ nấy.
“Hừ, dám nói ta là chó. Lại còn vô giáo dục. Loại người ỷ thế hiếp đáp người khác như cô mới là vô giáo dục đó.” Thanh Thảo tức giận trừng mắt nhìn Tôn Hạ Băng. Tôn Hạ Băng đang định nói gì thêm nhưng khi quay qua nhìn, đụng phải ánh mắt như phát ra tia lửa của Thanh Thảo, cả người bỗng cứng đơ không nói thêm được câu gì nữa.
-Ngươi còn giám dùng ánh mắt đó nhìn ta. – Sau một hồi trấn tĩnh, Tôn Hạ Băng lấy lại khí thế, lớn tiếng quát và giơ tay lên định đánh Thanh Thảo.
Thanh Thảo đưa tay lên nắm lấy tay của cô ta, bóp chặt.
-Á, đau, đau, mau bỏ tay ta ra.
Nghĩ gì mà có thể bắt nạt cô vậy. Cô đã có đai đen karate rồi đó. Bình thường trong lớp học cũng ít ai là đối thủ của cô, đến sư phụ của cô còn trầm trồ trước thành tích mà thầy nói nếu chăm chỉ duy trì phong độ thì có thể tham gia đội tuyển quốc gia và mang về vinh quang cho tổ quốc đó. Vì vậy mà thầy cũng đã càng khổ tâm đầu tư vào cô học trò này hơn.
-Thanh Thảo, em còn không mau buông tay ra. – Lý Đạo Uyển chạy đến nắm tay Thanh Thảo, trong giọng nói có chút hoảng hốt gấp gáp, hơi lên giọng nói với cô. – Tôi thay mặt nô tì xin lỗi cô. Là tôi không biết dạy dỗ. Mong tiểu thư Tôn Hạ Băng đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, bỏ qua cho.
-Hừ, ta nhất định không bỏ qua chuyện này đâu. Ta sẽ mách cô cô ta chuyện này.
Nhìn thấy khí thế không khuất phục trong ánh mắt của Thanh Thảo, Tôn Hạ Băng miệng lớn tiếng hù dọa nhưng chân lại quay đi và vội vàng cúp đuôi bỏ chạy. ‘Lại là đi mách người lớn hả?’ Thanh Thảo nghĩ. Mỗi lần cô đánh nhau với bọn con trai chúng cũng sẽ khóc lóc kêu về mách mẹ như vậy. Thanh Thảo cũng không lạ gì chuyện này nữa rồi.
-Thanh Thảo. – Sau khi Tôn Hạ Băng bỏ đi đã xa, Lý Đạo Uyển quay về phía Thanh Thảo lên tiếng. – Ta vừa nói với em là chúng ta hiện tại ở trong hoàng cung này đã là thân cô thế cô, phải hết sức thận trọng, vậy mà coi em vừa gây ra họa lớn gì rồi? Chọc ai không chọc lại đi chọc vào Tôn Hạ Băng. Cô ta là cháu gái cưng của Thái phi Linh Nhân đó em biết không? - Nhìn khuôn mặt vẫn dửng dưng chưa biết sợ của Thanh Thảo, Lý Đạo Uyển bổ sung thêm – Là mẹ ruột của Hoàng thượng, người vừa cho chôn sống Thái hậu Thượng Dương và 72 cung nữ đó. Em đúng là gây họa lớn rồi.
Thanh Thảo lúc này mới có chút biến sắc. “Cái gì. Mẹ ruột của người vừa cho chôn sống mấy chục con người đó? Chẳng lẽ ở nơi này mạng sống rẻ mạt đến thế? Chỉ cần câu nói của một người là mấy chục mạng người bị lấy đi? Vậy…vậy liệu mình có bị chôn sống cùng mấy người kia không? Không được, mẹ còn đang mòn mỏi đợi mình ở nhà, mình không thể chết lãng xẹt như thế này được.” Thấy sắc mặt trắng bệch của Thanh Thảo, Lý Đạo Uyển thở dài.
-Giờ em mới biết sợ sao? Chúng ta chỉ còn biết chờ xin sự nhân từ từ phía Thái phi Linh Nhân thôi.
Cô nói và kéo Thanh Thảo đi theo hướng vừa rồi Tôn Hạ Băng đã rời đi. Thanh Thảo thì lại có phần không muốn đi. Những lúc như vậy, trốn là thượng sách. Thanh Thảo đứng yên, nhìn Lý Đạo Uyển lắc đầu. Cô dùng tay ám hiệu cho Lý Đạo Uyển để cô trốn đi.
-Không được. Đừng nói là em cũng không thể trốn thoát khỏi Hoàng cung này, cho dù có trốn thoát thì dưới bầu trời này, dưới chân thiên tử, em trốn đi đâu được chứ. Chỉ làm tội nặng thêm thôi. Biết lỗi nhận lỗi mới là thượng sách. Yên tâm, ta nhất định sẽ xin cho em.
Thanh Thảo không biết làm sao đành đi theo Lý Đạo Uyển. Đến một khu biệt phủ tráng lệ không kém nơi gọi là Thượng Dương cung vừa rồi. Chưa bước vào đến cửa, Thanh Thảo đã nghe từ trong vọng ra tiếng khóc chói tai kèm theo tiếng mè nheo của Tôn Hạ Băng.
-Cô cô, cô cô nhất định phải làm chủ cho con. Cô cô xem, mặt con vẫn còn in hằn dấu ngón tay đây này. Đau lắm đó.
-Để ta xem. Kẻ nào lại to gan dám ra tay cả với con vậy hả. – Một giọng nói êm, ấm áp vang lên.
Thanh Thảo dừng chân, cô vẫn nghĩ 36 kế chuồn là thượng sách nhưng tay lại bị Lý Đạo Uyển nắm chặt, Thanh Thảo quanh sang nhìn, bắt gặp một cái gật đầu lấy tinh thần từ phía Lý Đạo Uyển, có lẽ cô muốn nói với Thanh Thảo là đừng sợ, chị nhất định sẽ bảo vệ em. Thanh Thảo thật sự đã bị cảm động tại giây phút đó. Nó giống như ánh mắt của mẹ cô mỗi lần dẫn cô đến nhà những đứa bạn mà cô đã bắt nạt để xin lỗi họ vậy. Ánh mắt như ướt ướt đi theo Lý Đạo Uyển vào trong. Tôn Hạ Băng còn đang nước mắt ngắn nước mắt dài nhưng khi vừa nhìn thấy Lý Đạo Uyển và Thanh Thảo thì đã lớn tiếng hét.
-Chính là cô ta đó cô cô.
Vừa mới bước vào thềm cửa, Thanh Thảo đã giật mình thấy Tôn Hạ Băng đang chỉ tay về phía cô tố cáo. “Đúng là đồ tiểu nhân, không làm được gì cô lại đi mách người lớn. Đúng là không biết xấu hổ.” Thanh Thảo đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía cô ta.
-Tham kiến Thái phi.
Lý Đạo Uyển nhún chân hành lễ với Thái phi, thấy Thanh Thảo vẫn đứng chơ chơ, cô vội kéo tay Thanh Thảo, ra hiệu cô mau làm lễ. Thấy vậy, Thanh Thảo cũng nhún người theo cô hành lễ với Thái phi.
-Ngươi chính là nô tì đã to gan dám ra tay cả với Tôn Hạ Băng, cháu gái của ta sao? – Thái phi Linh Nhân vẫn ngồi trên sàng, nói với giọng điệu từ tốn mà vô cùng uy nghiêm.
-Thưa thái phí…
-Ta không hỏi ngươi – Thái phi không cần lớn tiếng, nhưng vừa mở miệng là toát ra khí thế uy nghi, khiến không gian bỗng chốc trở lên im ắng. Bà đưa ánh mắt nhìn về phía Thanh Thảo. – Ngươi không có miệng sao, ta đang hỏi ngươi đó.
-Thưa Thái phi,…- Lý Đạo Uyển vội quỳ sụp xuống, và cô cũng không quên kéo Thanh Thảo quỳ xuống theo. – Thưa Thái phi, đây là hạ nhân của nô tì, tên Thanh Thảo, cô ta mới bị tai nạn, hiện tại đầu óc có vấn đề và không thể nói chuyện được nữa. Xin Thái phi nhân từ dung thứ. Xin tiểu thư Tôn Hạ Băng rộng lượng bỏ qua.
-Đầu óc có vấn đề sao?
Thái phi đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Thanh Thảo. Thanh Thảo không biết làm sao chỉ trơ ra đó nhìn Thái phi.
-Cô ta nói dối, vừa rồi cô ta đâu có giống một người đầu óc có vấn đề đâu, đánh con và cả những nô tì của con nữa.
Tôn Hạ Băng vẫn không chịu bỏ qua, giơ cánh tay vừa bị Thanh Thảo bóp ra. Đúng là công lực của Thanh Thảo không thể coi thường, dấu vết bị bóp hằn đỏ vẫn còn in rõ trên tay của Tôn Hạ Băng.
-Xin tiểu thư Tôn Hạ Băng tha lỗi, chính là do đầu óc cô ta có vẫn đề nên mới không biết thân biết phận, không biết trên dưới nặng nhẹ. Nếu là hạ nhân bình thường chắc chắn không ai dám động đến dù chỉ là một sợi tóc của tiêu thư đâu ạ.
-Điều đó thì đương nhiên rồi. – Tôn Hạ Băng vênh mặt lên ra vẻ, cái mặt đúng là chỉ khiến người ta muốn bạt cho một bạt tai thôi.
-Đúng là nếu không phải đầu óc không bình thường thì một nô tì cũng không dám làm ra chuyện này, lại còn dám tự tin nhìn thẳng vào mắt ta như vậy. Dù là vậy, ngươi là chủ lại không biết dạy dỗ, trông coi kẻ hạ nhân, nên chịu tội gì.
-Xin Thái phi tha tội. Là do nô tì không biết quản giáo hạ nhân tốt, xin Thái phi từ bi tha cho tội thần một lần. – Lý Đạo Uyển quỳ nạy, đầu vẫn chạm đất không hề ngẩng lên, khẩn khiết cầu xin.