Chương 15: Ta không thể giữ cô lại bên cạnh nữa rồi

(Đăng Mạnh Huỳnh: Cô ta chắc chắn có vấn đề. Mọi chuyện đâu thể ngẫu nhiên như vậy được. Mà cho dù có đúng là ngẫu nhiên như vậy, thì ta thà là giết nhầm còn hơn bỏ sót. Dù sao thì cô ta ở bên hoàng thượng cũng sẽ chỉ gây rắc rối cho người mà thôi.

Thanh Thảo: Anh một vừa hai phải thôi nhé. Tôi đã làm gì mà gây rắc rối cho hắn chứ. Chính tôi mới luôn là người bị lôi vào vòng nguy hiểm do hắn đó. Còn là người ở đi cứu nguy và ở bên chăm sóc hắn nữa. Đúng là làm ơn mắc oán mà. (Thấy Đăng Mạnh Huỳnh đằng đằng sát khí tiến đến phía mình thì run run lùi bước) Tôi không nói gì nữa. Tôi sẽ ngoan ngoãn. Anh muốn tôi làm gì nào? Muốn tôi phải thế nào nào?

Đăng Mạnh Huỳnh: (ánh mắt chán ghét) Tránh xa hoàng thượng.

---

Hoàng thượng sau hơn ba ngày bất tỉnh thì cũng đã hồi sức, mệt mỏi từ từ mở mắt nhìn xung quanh. Xua tan màn sương, ánh sáng đột ngột khiến mắt anh khó chịu. Anh nhíu mày. Anh vẫn đưa đôi mắt nhìn cả căn phòng tìm kiếm.

-Hoàng thượng, người tỉnh rồi ạ. – Thái giám cận thần của hoàng thượng vừa đi thay khăn và nước về, bưng chậu nước vào phòng nhìn thấy hoàng thượng đã tỉnh lại thì vô cùng vui mừng. – Người không biết đâu, người đã bất tỉnh ba ngày ba đêm rồi, người làm nô thần lo lắng muốn chết ấy.

-Thanh Thảo đâu? – Đáp lại sự lo lắng của thái giám chỉ là một câu hỏi vô cùng lạnh lùng. Thanh Thảo đã được hoàng thượng giao cho làm những việc này, chỉ có cô được ở bên chăm sóc cho hoàng thượng, nhưng cô lại không có đây, chẳng lẽ cô đã ốm do bị rơi xuống nước sao? Hoàng thượng lo lắng suy nghĩ và định xuống khỏi long sàng đến phòng Thanh Thảo để thăm cô.

-Thanh Thảo phạm tội khi quân đã bị hoàng Thái hậu giao cho Nội vụ phủ xử lý rồi ạ. – Tên thái giám buồn rầu nói. Anh ta cũng khá là quý tính cách phóng khoáng hồn nhiên của Thanh Thảo, cô ta là một trong số ít những người trong cung không bị những tranh giành sủng ái, quyền thế làm mờ mắt, luôn vô tư thoải mái thân thiện với mọi người, nên khi nghe tin cô ta bị bắt đi hỏi tội, anh ta cũng khá đau lòng.

-Cái gì? Mau dẫn trẫm tới đó. – Hoàng thượng khẩn trương.

-Không được đâu hoàng thượng, người vừa mới tỉnh lại, còn chưa…

-Đi mau. – Hoàng thượng lớn tiếng.

-Hoàng thượng, hắn ta làm gì khiến người phải tức giận như vậy. Người vừa mới tỉnh dậy, không nên nổi nóng làm tổn hại đến cơ thể. – Hoàng thái hậu không biết từ bao giờ, điềm đạm bước qua cánh cửa đi vào.

-Mẫu hậu, chuyện Thanh Thảo…

-Hoàng thượng, người thân thể vẫn yếu, những việc nhỏ nhặt trong cung đó cứ để bản cung lo. – Hoàng Thái hậu dường như biết hoàng thượng có ý muốn nói xin tha cho Thanh Thảo, nhưng lần này, chuyện đã đi quá xa rồi. Bà từ trước đã không hề vừa mắt với con bé luôn không biết sợ sệt mà luôn nhìn thẳng vào bà bằng con mắt như đang thương hại đó. Đã vậy lại luôn không coi ai ra gì, không có chút lễ nghĩa nào cả. Cô ta để bên cạnh hoàng thượng, luôn khiến hoàng thái hậu có cảm giác bất an vô cùng. Đây chính là cơ hội tốt để bà loại bỏ cô ta một cách hợp lý, không làm mất tình cảm giữa bà và hoàng thượng.

-Nhưng Thanh Thảo không hề có lỗi gì, xin người hãy thả cô ta. – Hoàng thượng tất nhiên không chịu thua. Thanh Thảo bị rơi xuống nước, hẳn là sức khỏe còn đang yếu, lại phải chịu các cực hình ở Nội phủ vệ, sợ có điều bất chắc.

-Hoàng thượng, ta biết, ta đã giao cho Nội phủ vệ công minh phán xử, người không cần phải bận tâm, hãy nghỉ ngơi thêm đi. – Rồi quay sang mọi người xung quanh. – Chăm sóc hoàng thượng, người còn đang long thể chưa ổn định, nếu Hoàng thượng đi lại mà có xảy ra bất cứ vấn đề gì thì các ngươi liệu cái đầu của các người đó.

-Chúng nô thần/nô tì tuân lệnh. – Tất cả đều run sợ cúi thấp đầu nhận chỉ dụ.

-Hoàng thượng, vậy người nghỉ ngơi đi, ta không làm phiền thêm nữa. – Hoàng thái hậu nói rồi xoay người bỏ đi luôn mà không đợi hoàng thượng nói thêm điều gì.

Ở một nơi khác, lạnh lẽo và tăm tối. Thanh Thảo thở hổn hển, mệt mỏi nằm ngục trên sàn nhà. Đã ba ngày rồi, mỗi ngày 2 bận, chúng lôi cô ra dùng mọi cách tra tấn và ép cung, bắt cô phải khai nhận việc mình là người của đảng phái nào đang xâm nhập vào cung để tiếp cận Hoàng thượng với ý đồ xấu. Nói chung cũng có nhiều yếu tố khiến họ nghĩ vậy thôi, giả câm để được làm cung nữ bên cạnh Hoàng thượng nè, Hoàng thượng xuất cung không biết bao lần không sao, vậy mà mới lần đầu xuất cung với cô thì đã bị ám sát, chỉ vậy thôi, đáng ra cô đã bị lôi ra chém đầu rồi, đâu cần ép cung cô làm chi. Có lẽ vì muốn có bằng chứng lưu lại sau này, trước khi xuống tay với cô đây mà. Nhưng cô đâu có dễ dàng chịu khuất phục như vậy, mấy trò tra tấn này với cô nhằm nhò gì, đau đớn xác thịt. Nếu xui xẻo phải chết thì cũng chết không mang danh làm điều ác chứ. Cô nhất định phải cố gắng chịu đựng thêm. Nhất định hoàng thượng sẽ đến cứu cô. Thanh Thảo toàn thân nhức nhối, cô nhắm mắt nhớ lại ký ức mấy ngày trước.

Thanh Thảo ngày hôm đó, sau khi đi theo mọi người về cung của hoàng thường, chỉ biết đứng ngoài nghe ngóng tình hình. Khi đã biết hoàng thượng không sao, cô quay người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì Tôn Hạ Băng lạnh lùng bước tới chắn trước mặt cô, nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ. Và ngay khi Thanh Thảo không chú ý, Tôn Hạ Băng đưa tay giáng một bạt tai khiến cả người Thanh Thảo choáng váng ngã xuống.

-Cô cũng to gan lắm, lại dám giả câm để nhận được sự thương hại của hoàng thượng và tiếp cận người. Cái bạt tai vừa rồi của ta còn nhẹ lắm, cô cứ đợi xem, lần này sẽ phải chịu những hình phạt như thế nào. – Tôn Hạ Băng nói rồi quay người bỏ đi luôn.

Thanh Thảo ngồi dưới đất một hồi lâu, cô quá mệt mỏi, cả người không còn chút sức lực để đứng dậy nữa, cô gục đầu vào tường, cả người run lên vì lạnh. Thanh Thảo ôm hai đầu gối, và cứ thẫn thờ ngồi như vậy một hồi lâu. Không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu, cô dần dần thiếp đi, dần mất đi tiềm thức, chỉ biết, hình như có ai đó đang nhấc cô lên và đưa cô đi. Tôn Hạ Băng nhanh như vậy đã đến mách mọi chuyện với Hoàng Thái hậu rồi sao. Không biết bọn họ sẽ định xử trí cô như thế nào? Không được, cô vừa mới gặp lại Tuấn, hai người còn phải cùng nhau tìm cách để trở về hiện tại, mẹ đang đợi cô.

-Không được. – Thanh Thảo yếu ớt thều thào mở mắt muốn vùng vẫy nhưng cả người cô như sợi bún. Đập vào mắt cô là một khuôn mặt vô cùng quen thuộc. Binh bộ thượng thư La Nhật Khôi? Sao lại là anh ta chứ? Người này đâu có lý do gì để giúp mình đâu?

-Không cần nhìn ta bằng ánh mắt cảm kích đó đâu, ta vốn luôn lịch thiệp và hào hoa với bất cứ cô gái xinh đẹp nào. – La Nhật Khôi mỉm cười tỏa nắng nói bằng giọng nói ngọt ngào có thể giết chết bao cô gái ngoài kia. – Sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi đó, không thể để người nhiễm phong hàn rồi đi chịu mấy trận cực hình đó được đúng không.

Trời ơi, sao anh ta có thể cười nhẹ nhàng nói ra mấy lời khiến người ta phải sởn gai ốc như vậy chứ. Đúng là hồng nào cũng có gai, trai hay gái thì đều phải đề phòng.

-Sao lại giúp tôi? – Thanh Thảo vẫn không thể hiểu được, anh ta đâu có lý do gì để giúp cô, trong hoàng cung này, đâu ai quan tâm đến cô trừ Đức.

-Tôi không giúp cô, tôi chỉ đang giúp hoàng thượng thôi. – Cậu ta không cợt nhả nữa, nghiêm sắc mặt nói. – Cô nhất định phải cố gắng trụ được trong 3 ngày, khi đó chắc chắc hoàng thượng sẽ đến cứu cô.

La Nhật Khôi nói rồi đặt cô xuống trước cửa phòng cô và quay lưng đi thẳng. Thanh Thảo vào phòng vừa mới chỉ kịp thay bộ đồ ướt át nặng nề trên người thì một đám lính xông vào phòng cô kéo cô đi.

Vậy là đến hôm nay đã được 3 ngày rồi, hoàng thượng tại sao vẫn chưa đến chứ. Người cô, bình thường không sao, hôm đó cô đã yếu sẵn vì hai ngày không nghỉ ngơi chăm sóc hoàng thượng, sau đó bị ngấm nước, rồi lại ngồi dưới sàn đá lạnh và hứng gió trước cửa cung của hoàng thượng, nên thể trạng vô cùng yếu, cô cũng không biết mình còn có thể chịu đựng thêm được bao lâu nữa. Sao một con bé suốt ngày chỉ ăn rồi chơi như cô lại bị đưa đến nơi đây rồi chịu bao nhiêu uất ức tủi nhục và cả đau đớn về da thịt như vậy chứ. Cô nhớ lại cảnh mỗi lần cô không cẩn thận bị ngã hay luyện võ bị thương trên người, mẹ cô đều xót xa thoa dầu và cằn nhằn nhắc nhở cô lần sau phải cẩn thận. Cô bé được mẹ nâng nìu, chiều chuộng đó, bây giờ, Thanh Thảo nhìn khắp cơ thể đầy vết hằn do roi quất và bộ quần áo đã không còn lành lặn mà dưng dưng nước mắt. Cô đâu phải một đứa mít ướt như vậy, nhưng hôm nay, có lẽ do cả người cô đang sốt cao, nên lòng cũng trở lên yếu đuối đi nhiều.

Đức, mau đến cứu ta.

*

Mặt khác, khi Hoàng Thái hậu vừa rời đi, hoàng thượng lập tức đặt chân vào long hài muốn đi đến Nội vệ phủ để tìm Thanh Thảo. Nhưng còn chưa kịp đi thì mấy thái giám và cung nữ đã quỳ nạy và van xin người đừng đi. Hoàng thượng vô cùng khó xử, cả người của anh như đang bị lửa đốt, anh đứng ngồi không yên đi lại trong phòng tìm cách xử lý.

-Mau cho gọi Binh bộ thượng thư La Nhật Khôi. – Cuối cùng, không nghĩ ra cách gì khác, hoàng thượng đành cho gọi người thân cận mà anh tin tưởng nhất.

-Thần đây. – La Nhật Khôi đúng là quỷ thần, không biết hắn có lấp ở bên ngoài sẵn chỉ đợi Hoàng thượng gọi không nữa. Khi hoàng thượng vừa lên tiếng cho gọi hắn thì hắn đã phất quạt ung dung đi vào rồi.

-Ngươi, còn không mau giúp ta tìm cách cứu Thanh Thảo. – Hoàng thượng sốt sáng trước bộ dạng ung dung nhàn nhã của hắn. – Đã ba ngày rồi, không biết…

-Hoàng thượng. – La Nhật Khôi thấy hoàng thượng sốt sáng như vậy thì cũng không khỏi buồn cười, bình thường luôn tỏ ra kiêu ngạo, không coi ai ra gì, nhưng khi xảy ra vấn đề liên quan đến Thanh Thảo thì lại trở thành một tên đàn ông bình thường, thiếu khí chất như vậy. – Tài giỏi như hoàng thượng còn không có cách gì thì bất tài như thần có cách gì được chứ.

La Nhật Khôi ung dung bước vào ngồi xuống và tự rót cho mình một ly trà và nhâm nhi thưởng thức. Hoàng thượng nhìn thấy thái độ này lửa giận trong lòng bước lên ngùn ngụt.

-Khanh còn tâm trạng uống trà nữa, trong khi khanh đang nhàn nhã uống tách trà này thì Thanh Thảo có thể đang bị tra tấn tại Nội vệ phủ đó.

-Từ bao giờ hoàng thượng biết quan tâm đến người khác như vậy? Trước đây đến cả nhìn mặt một cung nữ thái giám nào đó hoàng thượng cũng không thèm nhìn mà. Cô ta cũng chỉ là một cung nữ thôi mà, làm sai thì phải bị trừng phạt là đúng rồi. Cùng lắm cô ta không chịu nổi cực hình, có chết đi một cung nữ pha trà thì vẫn có nhiều … – La Nhật Khôi vẫn chưa chịu dừng lại.

-Khanh muốn gì? – Hoàng thượng nóng lòng cắt ngang lời La Nhật Khôi. Hoàng thượng hiểu anh bạn này của anh quá rồi mà, không cần nhiều lời với anh ta, chỉ cần ra điều kiện thôi.

-3 tháng không thượng triều? – Đến lúc này anh ta mới tươi cười đưa tay lên ra hiệu với Hoàng thượng.

-Được. Trẫm phê duyệt. – Không cần suy nghĩ, hoàng thượng đồng ý ngay với điều kiện của Lý Nhật Khôi và đưa ánh mắt chờ đợi nhìn hắn. – Nói đi, khanh có cách gì cứu Thanh Thảo.

-Đơn giản thôi, Giải linh hoàn tu hệ linh nhân (Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông). – Nói rồi, đứng dậy, phẩy quạt nhẹ nhàng quay bước đi.

-Giải linh hoàn tu hệ linh nhân? – Hoàng thượng lẩm bẩm lại câu mà Lý Nhật Khôi vừa nói và ngẫm nghĩ.

-Vậy, thần xin phép lui về để chuẩn bị đi ngao du tận hưởng 3 tháng nghỉ phép. – La Nhật Khôi ung dung phe phẩy cây quạt và rời đi.

Sau một hồi đi lòng vòng trong phòng suy nghĩ về câu nói của La Nhật Khôi, hoàng thượng chợt nghĩ ra điều gì đó và lập tức hướng về phía cửa vừa đi vừa ra lệnh. “Đến Từ Ninh cung.”

-Thái hậu, trẫm có chuyện muốn thương lượng với người. – Hoàng thượng vừa bước vào Từ Ninh cung đã đi thẳng vào vấn đề.

-Hoàng thượng, nếu người muốn bàn về chuyện của cô cung nữ kia thì khỏi đi. Ta đã giao cô ta cho Nội vụ phủ xử lý rồi.

-Trẫm biết là chắc chắn hoàng thái hậu sẽ xử lý việc này vô cùng công minh, nhưng vì sự việc này là do trẫm gây ra nên trẫm không thể trơ mắt đứng nhìn. – Hoàng thượng cẩn trọng vừa nói vừa để ý phản ứng của hoàng thái hậu.

-Hoàng thượng nói sự việc là do hoàng thượng gây ra là sao? – Đúng như dự liệu, Hoàng thái hậu quay sang hỏi.

-Thì là… chính trẫm là người đã sai người tìm thần y chữa trị cho cô ta, vì sau khi để cô ta ở bên cạnh và quan sát một thời gian thì trẫm biết cô ta là người có thể dùng được. Chính vì vậy, trẫm đã sai cô ta im lặng quan sát và báo lại mọi việc xảy ra trong cung cho trẫm biết. Mọi người đều nghĩ cô ta không thể nói chuyện nên cũng sẽ không đề phòng cô ta mà. – Hoàng thượng to nhỏ với Hoàng thái hậu.

-Dù vậy, thì người cũng nên nói cho bản cung biết chứ?

-Không phải là trẫm không tin tưởng hoàng thái hậu, nhưng trong cung có rất nhiều tai mắt, trẫm cũng đang tìm thời điều thích hợp để nói chuyện này nhưng chưa kịp nói thì …

-… - Hoàng thái hậu chỉ im lặng suy nghĩ điều gì.

-Trẫm vô cùng tin tưởng vào những phát xét của hoàng thái hậu, người vô cùng hiền từ nên chắc chắn sẽ không ra tay với người vô tội, huống hồ, có thể nói cô ta là có công, đã hết lòng làm việc theo chỉ thị của trẫm. – Hoàng thượng thấy phản ứng của hoàng thái hậu thì biết là bà đã bị thuyết phục liền ra đòn chốt luôn. – Nếu trẫm cứ giương mắt lên nhìn người của mình bị oan uổng xử tội như vậy thì sau này còn ai chung thành với trẫm nữa.

-Dù vậy, ta cũng không thể thả cô ta ra như chưa có việc gì xảy ra được, cô ta phạm tội khi quân. – Hoàng thái hậu cuối cùng nói ra những suy tính trong đầu.

-Trẫm biết. – Hoàng thượng cũng đã tính đến việc Hoàng thái hậu sẽ nói ra điều này. – Vì vậy, người cũng đã xử phạt cô ta trong 3 ngày rồi mà.

-Vậy chưa đủ. – Hoàng thái hậu vẫn cương quyết.

-Vậy thì… hoàng thái hậu muốn xử lý cô ta như thế nào?

-Cô ta tuy tội chết có thể tha nhưng không thể giữ lại trong cung nữa. Nếu mọi người biết việc cô ta khi quân phạm thượng mà vẫn không có việc gì ở lại bên cạnh hoàng thượng thì sau này còn ai nghe lệnh người nữa. Dù sao việc cô ta không phải người câm cũng đã lộ, cũng không còn giá trị lợi dụng để giữ lại bên cạnh người nữa rồi mà, đúng không? - Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng hoàng thái hậu cũng đưa ra suy nghĩ mong muốn trong lòng. Dù sao, cũng chỉ là ngứa mắt việc cô ta luôn ở bên hoàng thượng và không coi ai ra gì, nếu như cô ta bị đuổi ra khỏi cung, thì hoàng thái hậu cũng không còn gì vướng bận trong lòng nữa rồi. Người cũng không muốn ra tay giết hại thêm mạng người nào nữa.

-Ừm… - Hoàng thượng, thực sự không muốn dùng đến biện pháp này, nhưng so với việc tính mạng của Thanh Thảo đang ngàn cân treo sợi tóc thì… - Được. Vậy người hãy cho trục xuất cô ta ra khỏi cung, coi như làm việc thiện tích đức.

-Vậy được.

-Vậy trẫm sẽ hạ lệnh thả cô ta và đuổi cô ta ra khỏi cung ngay. – Trước khi hoàng thái hậu thay đổi ý kiến, hoàng thượng nhanh chóng chốt con cờ cuối cùng và dời đi.

Hoàng thái hậu vô cùng ngỡ ngàng không kịp phản ứng gì thì hoàng thượng đã đi khuất sau khung cửa.

Hoàng thượng đi gần như chạy, những thái giám đi sau dùng hết ức bình sinh để chạy đuổi theo hoàng thượng nhưng cũng không kịp, chỉ trong tích tắc, người đã đến Nội vụ phủ, lướt qua đám người đang cúi thấp đầu hành lễ như một làn gió và đi thẳng đến nơi giam giữ Thanh Thảo trước ánh mắt bàng hoàng ngạc nhiên của tất cả mọi người. Hoàng thượng cẩn thận nhìn vào từng buồng giam, những khuôn mặt khắc khổ bên trong đều dùng ánh mắt kinh ngạc và đợi chờ, cầu xin nhìn hoàng thượng, nhưng trong số đó, có một cô gái gầy gò, bộ trang phục trên người tả tơi càng khiến cho cô nhìn mỏng manh hơn. Cô nằm dưới sàn nhà, nhắm nghiền đôi mắt, đầu nghiêng về một bên, hơi thở thoi thóp, vô cùng mệt mỏi.

-Mở cửa. – Hoàng thượng dùng ánh mắt thương xót nhìn chằm chằm vào cô gái và lớn tiếng hét lên với tên cai ngục.

-Dạ? – Tên cai ngục hoảng hốt không hiểu chuyện gì xảy ra, không kịp phản ứng mà chỉ đơ ra nhìn hoàng thượng.

-MỞ CỬA – Hoàng thượng quay lại và rằn từng tiếng qua kẽ răng với tên cai ngục khiến hắn giật bắn người run sợ, cả người lẩy bẩy vội vàng luống cuống tìm chiếc chìa mở của trong chùm chìa khóa dày đặc. Rồi lại thử đi thử lại đến ba bốn lần chiếc ổ khóa vẫn cứng đầu không chịu mở ra. Hoàng thượng đứng bên thở càng ngày càng mạnh, anh đi đến rút kiếm trong tay tên lính canh đứng sau, hầm hổ đi lại trước sự sợ hãi của tất cả mọi người, nhất là tên lính cai ngục đang cố gắng mở khóa nhưng không được. Hoàng thượng giơ thanh kiếm lên trên đầu, ánh mắt đầy sát khí nhìn xuống phía tên cai ngục.

-Xin hoàng thượng tha mạng. – Tên cai ngục sợ hãi quỳ ngụp đầy liên tục lạy van xin. Nhưng…

-A… - Hoàng thượng hét một tiếng và vung cây kiếm trong tay trảm xuống.

“Cạch”

Một âm thanh của hai vật sắt chạm nhau vang lên. Tên cai ngục hốt hoảng sờ soạng cổ rồi đầu, cười ngốc khi biết mình còn sống và ngất đi. Ổ khóa bị hoàng thượng dùng kiếm phá rời ra và rơi xuống đất. Hoàng thượng nhanh chóng đi đến bên Thanh Thảo và lay gọi cô. Chỉ trong vòng 3 ngày ngắn ngủi nhưng anh đã hai lần phải trải qua nỗi sợ hãi vô biên này, chỉ cần nghĩ đến việc sẽ mất cô, anh như mất trí, rùng người run sợ.

Thanh Thảo, cô mạnh mẽ lắm cơ mà, mau tỉnh dậy đi.

Hoàng thượng thầm cầu nguyện và gọi Thanh Thảo. Như nghe được tiếng hoàng thượng gọi, Thanh Thảo từ từ mở mắt nhìn. Đây liệu có phải là mơ không? Hoàng thượng, người đúng là đã đến cứu cô sao? Thanh Thảo chầm chậm đưa tay lên sờ vào mặt hoàng thượng, cô không mơ, là hoàng thượng. Thanh Thảo cười ngốc, xúc động đưa tay choàng lấy cổ hoàng thượng và ôm chầm lấy người khóc nức nở.

-U, hu, hoàng thượng, sao giờ người mới chịu tới vậy hả?

-Để cô chịu thiệt thòi rồi. – Hoàng thượng ôm chặt lấy cô vào lòng, đưa tay lên xoa tóc cô vỗ về. Thanh Thảo đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi, ấm ức mới trở lên yếu đuối đến như vậy chứ. Hoàng thượng thấy lòng xót xa như có ai đó đang xát muối vào vết thương trong tim người vậy.

Nhất định ta sẽ không bao giờ để cô phải chịu thiệt thòi như vậy nữa.

Hoàng thượng nghĩ và càng siết chặt Thanh Thảo vào lòng.

-Thanh Thảo, tại sao cả người cô nóng bừng vậy?

Cảm thấy Thanh Thảo trong vòng tay mình cả người nóng như bốc hỏa, hoàng thượng liền hốt hoảng hỏi, nhưng Thanh Thảo đã ngất lịm đi trong vòng tay của hoàng thượng.

-Thanh Thảo, mau tỉnh dậy, nhìn trẫm, trẫm ra lệnh cho cô mau tỉnh dậy. – Vô ích, Thanh Thảo đã hoàn toàn mất đi tiềm thức. Hoàng thượng bế xốc người cô lên và rời khỏi phòng giam. Vừa đi vừa liên tục lớn tiếng hét. – Mau cho gọi ngự y. Mau gọi ngự y đến đây. Mau lên.

Hoàng thượng vừa đặt Thanh Thảo trên long sàng thì ngự y cũng tất tả vội vàng chạy vào.

-Tham kiến…

-Thôi khỏi, mau, mau xem cô ấy sao rồi. – Hoàng thượng nóng lòng kéo tay ngự y đang chuẩn bị quỳ gối hành lễ, qua bên long sàng và ra lệnh. – Nhất định phải cứu sống cô ấy, nếu không thì cẩn thận cái đầu của ông đó.

-Tuân…tuân lệnh. – Ngự y già run lẩy bẩy cả người tiếp nhận mệnh lệnh.

Hoàng thượng đứng bên nhìn Thanh Thảo toàn thân dày đặc những vết thương mà xót xa nắm chặt hai tay cả người hừng hừng như có ngọn lửa chảy qua. Hoàng thượng bước ra khỏi cung và lên tiếng.

-Ra đây đi.

Đăng Mạnh Huỳnh không biết từ đâu, từ từ bước ra. Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Từ trước cả khi ra tay với Thanh Thảo tại ngự hoa viên, anh đã lường trước hậu quả. Nhưng so với việc để lại mối họa bên cạnh hoàng thượng thì thà rằng, anh chịu mất đầu cũng phải tiêu diệt cho bằng được.

-Ngươi bây giờ không còn coi trẫm là gì trong mắt rồi đúng không? – Hoàng thượng cười lạnh hỏi.

-Cô ta là mối họa, không thể để bên người được. – Đăng Mạnh Huỳnh khẳng khái trả lời.

-Cái đó là do trẫm quyết định, không phải ngươi. Muốn chịu phạt thế nào? – Hoàng thượng nhìn hắn lạnh lùng hỏi.

-Xin tùy hoàng thượng định đoạt. – Đăng Mạnh Huỳnh không chút run sợ, quỳ gối và hai tay dâng lên thanh kiếm trong tay.

-Ngươi tưởng, trẫm sẽ không lỡ ra tay với ngươi sao? Tự ý quyết định mà không được sự cho phép của trẫm, ngươi nghĩ, ta còn cần giữ một người như vậy bên cạnh làm gì? – Hoàng thượng tức giận giật lấy cây kiếm trên tay của Đăng Mạnh Huỳnh, mạnh tay vuốt vứt bỏ bao kiếm sang một bên và kề lưỡi kiếm lên trên cổ của Đăng Mạnh Huỳnh.

-Xin hoàng thượng không cần nương tay. – Đăng Mạnh Huỳnh ngẩn cao đầu nhắm mắt cam chịu.

-…- Hoàng thượng dồn hết những tức giận trong lòng lên cây kiếm, vung tay chém xuống. Máu tươi bắn ra, vương lên long bào, những giọt máu tươi chảy từng giọt từng giọt từ cây kiếm xuống đất.