Chương 13: Cậu với Thanh Thảo là có quan hệ gì?

Chương 13: Cậu với Thanh Thảo là có quan hệ gì?

(Tôi: Thanh Duy, cậu nghĩ sao về Thanh Thảo?

Thanh Duy: Cô ấy năng động, đáng yêu và … và rất xinh đẹp. (cúi mặt, gãi đầu)

Thanh Thảo: Thật hả? Cảm ơn nha. (Cười tươi, đưa hai tay lên làm hình trái tim hướng về phía Thanh Duy khiến mặt cậu ta đỏ như quả gấc)

Đức: Thanh Thảo!!! Sao cô có thể dễ dãi và lăng nhăng như vậy hả? (kéo cổ Thanh Thảo lôi đi)

Thanh Thảo: Tôi đã làm gì mà anh nói tôi vậy hả? Này, này, buông tay ra. Có buông ra không hả?)

---

Một phía khác, Tuấn cùng với một hộ vệ đội Cẩm y vệ tên Minh Khải đang đi nhặt nấm và một vài loại quả ăn được thì nghe tiếng hét thất thanh. Hai người vội vàng gấp rút quay về xem tình hình và bắt gặp Đức cùng Thanh Thảo đang cùng nhau quay về điểm tập kết.

-Có chuyện gì sao? – Tuấn ngay lập tức lên tiếng hỏi.

-Hoàng…Công tử, người không sao chứ ạ? – Minh Khải cũng đồng thanh lên tiếng lo lắng hỏi.

-Ta không sao. – Hoàng thượng lạnh lùng đáp một tiếng và ngồi xuống một gốc cây đổ bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi.

-Anh ta thì có sao được chứ, đang đi nhặt củi thì trốn về ngồi ngủ thế kia. – Thanh Thảo vẫn không chịu thua lên tiếng chế giễu Đức.

-Vậy còn mày, sao mày cũng về đây mà không đi nhặt củi hả? – Tuấn cũng quá hiểu tính ham chơi chóng chán của Thanh Thảo, liền lên tiếng phản bác giúp người vẫn đang nhắm mắt khó chịu ngồi kia, giúp người đó mở cờ trong bụng.

-Tao…tao cũng muốn đi lắm, nhưng phải có người bảo vệ hắn. – Thanh Thảo lúng túng không biết biện minh thế nào đành quay sang đổ hết lỗi lên đầu người đang ngồi bất động bên kia.

-Mày mà bảo vệ ai.

Tuấn lắc đầu ngán ngẩm với cái cô em từ nhỏ đã luôn dồn hết mọi tội lỗi lên đầu mình và đưa ánh mắt đồng cảm nhìn sang nạn nhân mới của cái thói không bao giờ biết tự nhận sai này của cô. Đức vẫn ngồi yên lặng, không nói một lời nào để phản bác. Anh cũng quá hiểu tính của Thanh Thảo rồi mà.

-Mà hai người sao về sớm vậy, tìm được đồ ăn chưa? – Bụng Thanh Thảo lại réo inh ỏi.

-Nhờ có tiếng thét vừa rồi mà chúng tôi đang đi kiếm đồ ăn thì phải vội vã chạy về này.

Tuấn vừa nói vừa với tay lấy một vài cái lá to và đổ vào đó đống đồ ăn đang được anh đặt gọn trong vạt áo. Trong vạt áo của anh chứa đầy những loại quả dại còn trong vạt áo của Minh Khải là vô số những cây nấm to nhỏ đủ loại. Mặc dù họ đã kiếm được rất nhiều nhưng nó chỉ đủ suất cho một mình Thanh Thảo thôi. Thanh Thảo ngồi xuống cạnh đống đồ ăn, tay vừa đưa ra với lấy một vài quả dại, đưa vạt áo ra lau vừa xị mặt cảm thán.

-Chỗ này chỉ đủ cho mình tao thui…

-Ăn vừa vừa thôi. Còn để phần cho mọi người nữa. – Tuấn vỗ cái đét vào bàn tay cứ bốc đồ ăn liên tục không ngừng với tốc độ tính bằng phần nghìn giây của cô.

-A… - Thanh Thảo làm bộ xoa xoa tay một cách đáng thương và lên tiếng, - hết thì mày lại đi kiếm thêm, lo gì, hihi.

Tuấn chỉ còn biết lắc đầu, anh quay sang ra hiệu cho Minh Khải để cùng đi kiếm thêm đồ ăn, chỗ đó anh sợ, một lát nữa thôi khi mọi người còn chưa kịp về thì đã bị Thanh Thảo ăn hết rồi. Đức ngồi bên cạnh vẫn nhắm mắt im lặng nhưng trong lòng lại không thể tĩnh lặng được. Anh thực sự không thích cái cảm giác quá thân thiết, gần gũi của hai người. Thanh Thảo bình thường không mấy khi chịu nhún nhường trước bất cứ ai, ngay cả một Hoàng đế như anh cô cũng không coi ra gì, luôn chống đối và cãi lời. Vậy mà, cô lại tỏ ra khá ngoan ngoãn và nghe lời trước tên Tuấn kia. Đức thực sự muốn biết rốt cuộc hai người là có quan hệ như thế nào. Hai người chắc chắn không phải là quan hệ gặp nhau lần đầu, nhưng Thanh Thảo lớn lên trong phủ của Lý Thái sư, luôn sát bên tiểu thư Lý Đạo Uyển không rời nửa bước, sau đó lại được đưa vào cung cùng tiểu thư, vậy thì quen tên đó khi nào chứ? Không lẽ… “người tôi yêu thương nhất trên đời” mà cô ta nói đến là… Đức nghĩ đến đây thôi thì đã không kiềm chết được, giận dữ đứng phắt dậy nhìn Thanh Thảo bằng đôi mắt đỏ ngầu, bắn ra tia lửa có thể đốt chảy cả khu rừng này.

-Anh…anh cũng ăn một chút nhé? - Thanh Thảo đang ăn hoa quả dại do Tuấn mang về thì bị Đức làm cho giật mình. Cô quay sang nhìn thấy sắc mặt như đang muốn giết ai đó của Đức thì luống cuống, chợt nghĩ bản thân quá ham ăn, không nghĩ đến Đức cũng chắc hẳn đang rất đói, lại vô ý vô tứ ngồi ăn nhồm nhoàm một cách ngon lành. Đành đưa hai quả trong tay đang tính cho lên miệng hướng về phía Đức cười hì hì lấy lòng.

Đức không nói gì cũng không đưa tay đón lấy bàn tay của Thanh Thảo, chỉ dùng ánh mắt bắn ra tia lửa kia để nhìn chằm chằm vào Thanh Thảo không chớp mắt. Thanh Thảo giơ tay lên đưa quả cho Đức nhưng nhận lại vẫn chỉ là sự thờ ơ lạnh lùng và ánh mắt sát máu của Đức khiến cô vô cùng khó chịu.

-Tôi đã làm gì sai chứ, chỉ là đói quá nên ngồi ăn mà quên mất anh thôi mà, anh cũng lớn rồi, tự có chân có tay, sao không biết được tự lấy mà ăn, đến giờ phút này rồi còn tỏ thói ta đây đó, chết đói dáng chịu chứ ai mà lo cho. Không ăn thì thôi, càng còn, tôi ăn giúp. – Thanh Thảo tức giận tuôn ra một tràng mà không suy nghĩ, đã vậy, còn đưa tay hất luôn hai quả dại trong tay vào mồm, cố tình tỏ vẻ ăn một cách ngon lành, không thèm để ý đến Đức nữa.

-Cô…rốt cuộc cô có não không vậy hả? – Đức tức giận gằn lên từng tiếng một.

-Không có. - Thanh Thảo vẫn không thèm nhìn Đức mà trả lời, lại đưa tay cho mấy quả dại vào mồm ăn ngon lành.

Đức tức giận đưa chân đá chiếc lá chứa đầy đồ ăn trước mặt Thanh Thảo khiến cho những quả dại trong đó lăn hết xuống đất và bắn đi tứ phía. Thanh Thảo tròn mắt ngạc nhiên trước thái độ bất thường này của Đức. Từ trước đến giờ, dù có tức giận thế nào anh ta cũng không bao giờ động chân động tay mà chỉ nói miệng vậy thôi, hoặc bỏ đi hoặc tìm nhưng cách thức ‘độc ác’ để hành hạ cô, nhưng hôm nay, điều gì khiến anh ta tức giận đến mức mất hết lý trí như vậy? Thanh Thảo nhăn trán khó hiểu nhìn Đức. Bình thường, nếu cãi nhau thì cô có thể làm banh lên, cãi tới phân thắng thua với anh ta luôn, nhưng hôm nay, tâm trạng anh ta lạ quá, mà cô cũng lạ cơ, bình thường có bao giờ để ý đến tâm trạng của ai đâu, là người khác mà dám đá đồ ăn của cô chắc cô đã xông lên cho hắn một chưởng bay đi ba thước rồi, chứ đừng nói đến việc ngồi yên và nhìn biểu hiện, thái độ trên khuôn mặt của hắn như vậy.

-Anh làm sao vậy hả? – Thanh Thảo tuy có lớn tiếng nói nhưng phần lớn trong giọng nói là chứ sự quan tâm chứ không phải là giận dữ.

Đức thấy thái độ và câu hỏi của Thanh Thảo thì bỗng giật mình, anh đang làm gì vậy nhỉ? Sao lại tức giận một cách vô cớ như vậy. Sự bình tĩnh được anh tôi luyện trong suốt thời gian qua, sao lại có thể chỉ được có vậy thôi sao, không thể kiềm chế trước cả những việc cỏn con như thế này. Mà nghĩ lại thì lý do khiến anh nổi nóng, bốc đồng như vậy là gì nhỉ? Hai người nhìn nhau, mỗi người một dòng suy nghĩ, thời gian như ngừng trôi ngay tại khoảnh khắc này. Hai người chỉ cách nhau có vài bước nhưng cảm giác lại xa vô cùng. Thanh Thảo bỗng thoáng nhớ lại cảnh tượng bắt người khi ngày đầu tiên cô xuyên không tới nơi đây. Hơn bảy mươi con người bị bắt, bị kéo, bị lôi đi chôn sống. Người đưa ra thảm kịch đó, chính là con người đang đứng trước mặt cô, người mà cô luôn không ngần ngại chia sẻ mọi điều, người mà cô luôn coi là bạn bè tri kỉ của cô, đã gây ra cái thảm kịch đó. Vậy mà trong mắt cô lại chỉ luôn nhìn hắn với một lòng biết ơn vì hắn đã dạy cô chữ, dạy cô biết nói, lại còn luôn nghĩ hắn đáng thương, lạnh lẽo cô độc ở trong cung nên luôn tìm cách để tạo niềm vui cho hắn nữa. Cô, sau ngày hôm nay, có lẽ sẽ phải nghĩ lại. Cô đã bị xao lãng việc tìm cách để trở về nhà, nay cũng đã gặp được Tuấn rồi, đã đến lúc cô phải trở về thôi, không thể ở lại nơi này thêm được nữa.

Đức cũng giật mình trước hành động mất bình tĩnh vừa rồi của bản thân. Anh đưa mắt lên nhìn phản ứng của Thanh Thảo, cô mặc dù chỉ ngồi đó, cách anh hai bước chân nhưng lại như đang ở rất xa. Ánh mắt cô vô hồn nhìn anh, có chút gì đó thất vọng xen lẫn cả chút khinh bỉ và kiêng dè?

-Hoàng thượng? – Đăng Mạnh Huỳnh thấy lượng củi đã tương đối liền ra lệnh cho mọi người quay trở lại nơi tập kết.

Khi mọi người vừa về đến, hoàng thượng ngay lập tức ngồi xuống vị trí của mình và lại nhắm mắt nghỉ ngơi, không màng đến mọi việc xung quanh nữa. Mọi người cũng biết điều lẳng lặng, ai đi làm việc của người đấy, người thì dồn hết củi lại một chỗ, nhóm bếp lửa, người xiên nấm vào que để nướng và một người đi kiếm nước về. Tất cả đều vô cùng nhanh nhẹn, tất bật, chỉ có hai con người, vẫn ngồi lặng lẽ bất động. Đức nhắm mắt ngồi yên như một bức tượng, thần thái toát lên vẻ kiêu ngạo, cao cao tại thượng. Thanh Thảo cầm một cành củi nhỏ trong tay, liên tục nguệch ngoạc viết những đường không thành chữ xuống đất, mặt phụng phịu không hài lòng.

-Đồ ăn về rồi đây. – Tiếng của Tuấn cắt ngang bầu không khí nặng nề này.

Tuấn và Cẩm y vệ Minh Khải về mang theo một bọc lớn những quả dại và nấm. Với lượng lương thực như vậy, có lẽ sẽ đủ để ấm bụng cho tất cả mọi người ở đây qua đêm nay rồi. Sau khi đặt hết đám nấm và hoa quả xuống những chiếc lá bên cạnh đống lửa, Tuấn vui vẻ đi đến chỗ Thanh Thảo với bộ mặt thần bí và một nụ cười bí hiểm.

-Tao có một thứ hay lắm, đảm bảo mày sẽ thích. – Tuấn giấu một cái gì đó trong vạt áo. Anh đưa tay lắc lắc cố tình gây sự tò mò và chú ý đến Thanh Thảo.

-Cái gì vậy? – Phản ứng của Thanh Thảo đúng như Tuấn nghĩ. Thanh Thảo vui vẻ đứng bật dậy, quên đi hết những bực bội trong lòng và đưa ánh mắt mong đợi nhìn về phía Tuấn.

-Đoán thử xem, là thứ mà trước đây khi đi picnic tao cũng đã tìm được cho mày. – Tuấn giấu tay ra sau người, chỉ cười và đưa ra gợi ý.

-Là tổ ong mật? – Thanh Thảo hét lên phấn khích.

-Tinh. Chính xác. – Tuấn vui vẻ lôi ra một tổ ong từ trong vạt áo, tổ ong không to nhưng nhìn thì có vẻ khá nhiều mật và nhộng ong.

-Oa, cũng to đó. Thank you. – Thanh Thảo phấn khích nhận tổ ong từ tay của Tuấn và thích thú nhìn ngắm nó.

Đức mặc dù vẫn ngồi nhắm mắt lặng yên một bên nhưng mọi sự tập trung của anh đều hướng về phía có hai con người kia. Anh cảm nhận được mặt của Thanh Thảo đang tươi đến mức nào, ánh mắt cô đang mở to sáng ra sao. Hơi thở của anh ngày càng trở nên nặng nề hơn. Bàn tay khoanh trước ngực, siết chặt. Đáng ghét, anh cần tĩnh tâm. Anh tự nhủ bản thân không chú ý đến những gì đang diễn ra nữa, cần tĩnh tâm trở lại. Nhưng ngay lúc đó,

-Này, anh mở mắt ra xem cái này đi.

Một hương thơm dìu dịu ngòn ngọt khiến tâm trạng Đức có chút thoái mái hơn. Anh từ từ mở mắt, Thanh Thảo đang đứng trước mặt anh, nghiêng đầu mỉm cười nhìn anh ra hiệu cho anh mau nhận lấy thứ mà cô đang đưa cho anh.

-Cái gì vậy? – Sự phấn khởi vui mừng này là sao chứ? Đức cũng không hiểu chính bản thân anh nữa, tại sao anh lại thấy vui mừng còn hơn cả khi được lên ngôi hoàng đế chỉ vì thấy Thanh Thảo đã bỏ rơi tên Tuấn kia, để hắn đi chuẩn bị bữa tối, còn cô thì lại đến bên cạnh, mỉm cười với anh, đưa món đồ mà cô vừa rồi vô cùng thích thú khi được nhận đó cho anh.

-Cái này là món tôi thích lắm luôn đó, anh là biết mình may mắn đi, tôi không có nhường món này cho ai bao giờ đâu. – Thanh Thảo vẫn giơ tay đưa thứ đó cho Đức, đồng thời ngồi xuống bên cạnh anh ra hiệu anh mau nhận lấy nó đi, và đưa ánh mắt chờ đợi khi Đức đưa tay nhận lấy món đó.

-Là…tổ ong sao? – Đức ngạc nhiên hỏi.

-Ừ, là tổ ong, bên trong có mật rất là thơm và ngọt, anh thử đi. – Thanh Thảo vừa nói vừa bẻ một mẩu nhỏ, ép để nó chảy ra một chất dịch và đưa lên miệng mút một cách khoái chí. – A, ngon quá đi mất. – Cô cười tươi rói, cả người đung đưa lắc lư phấn khích. – Anh thử đi, ngon lắm đó. Vì anh đói nên tôi mới nhường cho anh đó, chứ không là không ai cướp được món này từ tay tôi đâu.

Đức cũng từ từ thận trọng làm theo như cách mà Thanh Thảo vừa làm, đúng là mật ong tươi tự nhiên, mùi thơm và vị ngọt thanh vô cùng ngon và dễ chịu. Đức sảng khoái tận hưởng vị ngọt đang thấm vào tận sâu bên trong, trái tim anh dường như cũng đang rạo rực vì vị ngọt này.

-Cô và hắn ta có quan hệ gì vậy? – Sau khi thưởng thức mật ngọt và tâm trạng đã trở lên thoải mái, Đức mới từ từ hỏi Thanh Thảo, vờ như một câu hỏi thuận miệng.

-À, Tuấn là hàng xóm của tôi. – Thanh Thảo vẫn chỉ tập trung vào việc thưởng thức mật ong, không suy nghĩ mà trả lời.

-Hàng xóm, vậy nhà hắn ở cạnh phủ Thái sư sao? – Đức ngạc nhiên quay sang hỏi lại.

-Không, ý tôi là… là nhà tôi ở quê cơ. Hắn chơi với tôi từ bé. – Thanh Thảo vẫn thản nhiên không suy nghĩ gì mà trả lời.

-Vậy là thanh mai trúc mã… - Mặt Đức lại trầm xuống, lẩm bẩm nói một mình.

-Mọi người, mau ra ăn đi, nấm chín nhiều lắm rồi nè. – Tuấn nướng nấm và đặt hết những xiên nấm chín vào lên trên một chiếc khăn tay.

-Đúng là mày rồi, lúc nào cũng chu đáo và cẩn thận như vậy. Cảm ơn nha. – Thanh Thảo đi đến ngồi bên cạnh chiếc khăn tay đựng đầy nấm đã được nướng chín, nói và cho một cây nấm vào miệng. – Ôi, ngon quá đi mất. – Thanh Thảo nói và giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

-Ngon cũng ăn ít thôi, còn phần cho mọi người nữa. – Tuấn luôn đi guốc trong bụng của Thảo. Anh nói và vươn người đưa một que nấm vừa nướng xong vẫn còn nóng hổi cho Đức.

Đức không nói gì chỉ lặng lẽ nhận lấy xiên nấm, anh nhìn ba cây nấm được xiên vào que và được nướng chín một cách cẩn thận đang bốc những luồng khói nóng hổi và tỏa hương thơm ngầy ngậy. Nhưng, anh lại không muốn ăn chút nào.

-Hụ hụ hụ… - Thanh Thảo ngồi bên ăn bỗng ho sặc sụa. Tay không ngừng đập vào ngực.

-Cô không sao chứ? – Đức lo lắng vứt cây nấm nướng trong tay và quay sang nhìn Thanh Thảo.

-Tao đã nói ăn từ từ mà, nghẹn rồi thấy chưa? – Tuấn lắc đầu thở dài với cái cô gái ham ăn hậu đậu này.

Thanh Thảo chỉ ho mà không đáp lại lời của ai cả. Tuấn đứng lên lấy ống tre đựng nước trong tay của Đăng Mạnh Huỳnh và đưa cho Thanh Thảo uống, đồng thời cũng vuốt lưng cho cô. Cơn ho của Thanh Thảo dần dịu dần. Thanh Thảo chỉ biết cười ngượng nghịu nhìn mọi người mà không dám nói câu gì.

Sau khi ăn no nê, Thanh Thảo kêu buồn ngủ và tìm một gốc cây to gần đó để ngủ. Khi chỉ còn lại một mình với Tuấn, Đức không thể nhịn thêm, trong lòng anh có quá nhiều điều anh tò mò và muốn biết về người được Thanh Thảo gọi là hàng xóm kia, anh hắng giọng một tiếng và bắt đầu.

-Tôi vẫn chưa biết danh xưng của cậu.

-À, cứ gọi tôi là Tuấn là được.

-Tuấn. Cậu và Thanh Thảo là quan hệ gì?

-Hình như vừa rồi Thanh Thảo cũng có nói cho anh biết rồi mà, chúng tôi là hàng xóm của nhau thôi. – Tuấn vừa rồi ngồi ngay gần nên có thể nghe hết cuộc đối thoại giữa Thanh Thảo và Đức, anh cũng biết được ánh mắt Đức nhìn Thanh Thảo có phần lạ, và ánh mắt nhìn mình thì không có gì là thân thiện.

-Là thanh mai trúc mã từ nhỏ? – Đức hỏi lại. Mắt anh chỉ đăm chiêu nhìn đốm lửa chứ không nhìn Tuấn.

-Cũng có thể nói là như vậy. – Tuấn khá dửng dưng trước những câu hỏi của Đức. Có lẽ anh hiểu lý do vì sao Đức hỏi anh những câu hỏi đó, nhưng anh không muốn phải biện minh giải thích gì cả, cái gì đến rồi sẽ đến thôi.

-Anh làm gì ở kinh thành? – Đức bình thường thậm chí còn không thèm nhìn người khác, vậy mà hôm nay lại chủ động đi bắt chuyện, và hỏi thăm chuyện của người khác, đúng là khiến bản thân anh cũng thấy ngạc nhiên.

-Tôi chỉ là một đầu bếp trong một quán ăn nhỏ thôi. Khi tới nơi này, tôi đã khá khó khăn để thích nghi, có thể nói là suýt chút nữa đã mất mạng rồi, may nhờ có một vị ân nhân đã giúp đỡ tôi, và hiện tại tôi đang làm việc cho quán ăn của vị ân nhân đó. Tôi không có chỗ ở nên đã lưu lại tại đó luôn. – Tuấn biết điều Đức đang lo lắng là gì nên để chấm dứt cuộc hội thoại không mấy vui vẻ và có ý nghĩa này, Tuấn đề cập luôn một vài điểm để Đức có thể thấy an tâm về mình.

Nói đến đây, Đức đã thỏa mãn và không hỏi thêm gì nữa. Anh hài lòng chắp tay trước ngực và lại nhắm mắt để tịnh tâm nghỉ ngơi.

Tuấn vẫn ngồi yên lặng, anh chăm chú nhìn vào bếp lửa trước mắt, thỉnh thoảng lại cho thêm củi vào và cời bớt than ra ngoài. Đêm xuống, sương cùng với gió hút khiến khu rừng trở lên lạnh hơn. Đội cẩm y vệ chia nhau canh gác trong đêm, Tuấn cũng tự giao cho mình nhiệm vụ quan trọng không kém là trông coi bếp lửa trước mặt. Tuấn biết rất rõ, Thanh Thảo vốn không chịu được lạnh, có lần hai người đi chơi về muộn, cô mặc cái áo cộc đi trong đêm thôi về cũng ốm mất hai ngày. Dì Mai cũng hay kêu ca việc đêm nào cũng phải vào đắp chăn cho con bé, vì nó cứ tối ngủ là kêu nóng không chịu đắp chăn nhưng đêm đến lạnh lại không bao giờ biết tự mình đắp chăn cho bản thân, vì vậy, dì luôn phải nửa đêm lại sang phòng đắp chăn cho Thanh Thảo. Dì vừa nói vừa lắc đầu, thở dài nguýt nhìn Thanh Thảo than khổ khi phải chăm sóc một cô con gái như vậy rồi lại quay sang ôm lấy Tuấn mà xoa đầu một cách hiền từ.

-Ước gì bác sinh được một đứa con vừa ngoan, vừa giỏi lại vừa biết suy nghĩ như cháu.

Anh từ bé đã lớn lên trong vòng tay bao bọc ấm áp đó. Mẹ anh mất sớm, bố anh luôn bận rộn với công việc và những chuyến đi công tác, từ bé, là dì Mai đưa đón hai đứa đi học, nấu cơm cho hai đứa ăn, đưa hai đứa đi chơi và dạy hai đứa học. Có thể nói, dì không phải là người mẹ sinh ra anh nhưng lại là người mẹ nuôi lớn anh. Từ việc dạy anh nấu ăn, công việc nhẹ trong nhà, một số mẹo nhỏ để có thể tự lo cho bản thân mỗi khi mọi người vắng nhà, rồi việc cho anh đi học võ cùng Thanh Thảo để rèn luyện sức khỏe cũng như bảo vệ bản thân. Mặc dù, dì luôn cố gắng để giúp anh có thể tự lập nhưng lại luôn luôn âm thầm từ phía sau, chăm sóc và bảo vệ anh, mang thức ăn chất vào tủ lạnh nhà anh, gọi anh qua nhà ngủ những đêm bố anh đi công tác không về. Có lẽ thời gian anh ở bên nhà dì Mai nhiều hơn ở chính nhà anh. Anh luôn cảm thấy biết ơn dì rất nhiều. Nghĩ cũng thấy lạ, khi bị xuyên không đến một nơi xa lạ như thế này, anh không thường xuyên nghĩ về nhà và bố, nhưng mỗi khi nấu ăn hoặc tối ngủ một mình cô đơn anh lại nhớ đến dì Mai. Và bây giờ khi gặp lại Thanh Thảo thì anh còn nhớ dì nhiều hơn. Nghĩ đến đây, anh lại bất giác quay sang nhìn Thanh Thảo với ánh mắt có phần buồn nhưng vô cũng chịu mến và đầy ắp yêu thương. Anh cởi chiếc áo khoác trên người và nhẹ nhàng đi đến choàng cho Thanh Thảo, rồi lại nhẹ nhàng vuốt đầu cô.

Yên tâm, nhất định anh sẽ tìm cách để hai chúng ta có thể trở về.

Tuấn nhìn cô gái đang không chút vướng bận, vô tư ngủ một cách ngon lành trước mặt mà tự mình dặn lòng. Đối với dì Mai, Thanh Thảo là tất cả, còn đối với anh, dì Mai là tất cả, nếu không mau chóng tìm cách trở về, anh không biết, dì có nghĩ chuyện gì dại dột không nữa. Chỉ nghĩ đến đây thôi là lòng anh lại đau nhói. Anh không thể để chuyện gì không hay xảy ra, nhất định phải nhanh chóng tìm cách trở về.

Đức khoanh tay nhắm mắt dựa vào một cái cây bên cạnh nhưng không thể ngủ được. Những tiếng động khe khẽ phát ra khiến anh mở mắt và đập vào mắt anh là những hành động này của Tuấn, từ ánh mắt và những cử chỉ dịu dàng, tất cả đều không lọt qua tầm mắt của Đức. Anh cảm thấy toàn thân nóng bừng, bứt dứt nhưng lại không tiện thể hiện ra bất cứ điều gì nên vẫn chỉ khoanh tay, cố gắng tịnh tâm, nhưng tất cả những gì hiện ra trong mắt anh, quay cuồng trong đầu anh chỉ là hình ảnh của Tuấn, đang trìu mến nhìn Thanh Thảo và hành động nhẹ nhàng tình cảm vuốt tóc ngắm nhìn Thanh Thảo ngủ của Tuấn. Bởi vì trước đó, anh cũng đã từng hành động như vậy, khi Thanh Thảo ngủ trong thư phòng của anh.