Dịch: Thập tiểu thư
Sáng sớm.
Trời còn chưa sáng.
Bên trong Thanh Châu cảnh.
Thanh Vân Đạo Tông.
Đây là một tòa tông môn bất nhập lưu.
Ngay cả phẩm cấp đều không có, thuộc cái loại tông môn mà bất cứ lúc nào cũng đều có thể sẽ biến mất.
Mà ngay hôm nay, giữa chính điện.
Thanh Vân Đạo Tông chỉ có bảy vị đệ tử, giờ khắc này cả đám có vẻ thập phần khẩn trương cùng kích động.
Bởi vì ba ngày trước chưởng môn đã truyền đến một phong thư, báo cho bọn họ rằng Thanh Vân Đạo Tông sắp nghênh đón vị đệ tử thứ tám.
Không sai, chính là sắp nghênh đón một vị tiểu sư đệ.
Có lẽ đối với tông môn khác, thêm tân đệ tử là một chuyện rất bình thường.
Nhưng đối với Thanh Vân Đạo Tông, thêm một vị tân đệ tử quả thực là khó như lên trời.
Tông môn cứ như thể kẻ phàm tục giữa các thế lực.
Đại bộ phận tu sĩ muốn bái nhập tông môn, mong muốn số một chính là hy vọng tìm một cái tông môn không tồi làm chỗ dựa.
Trước hết không đề cập đến việc được cung cấp các loại tài nguyên, dù là không có tài nguyên, tông môn càng mạnh, an toàn càng cao.
Đệ tử của đại tông môn đi ra ngoài bị người ức hiếp còn có tông môn chống lưng.
Đệ tử của tiểu tông môn đi ra ngoài bị người ức hiếp thì chỉ có thể cắn răng.
Cũng chính bởi vì vậy, rất nhiều tu sĩ tân tấn đều sẽ lựa chọn tới tông môn nào mạnh một chút.
Mà những cái đại tông môn đó cũng chưa bao giờ xem thường tu sĩ tân tấn, tương phản còn sẽ càng thêm chiếu cố.
Không có ai đần độn, cũng không có tông môn nào cuồng vọng đến mức không cần tân đệ tử gia nhập.
Cũng chính vì lẽ đó, tông môn cường mạnh càng mạnh, tông môn yếu càng yếu.
Loại môn phái như Thanh Vân Đạo Tông, đã nhiều năm đều không thấy được một cái tân đệ tử.
Hiện giờ nghe nói lại tới têm một cái tân đệ tử, trên dưới tông môn sao có thể không kích động?
Sao có thể không vui?