Chương 29: Cơn đau lâm bồn

Bạn biết thế bào là một thằng đàn ông khốn nạn không?

Hắn đã qua cái tuổi ba mươi từ lâu, cái tuổi có vẻ là người đàn ông chững chạc, nhưng không. Bề ngoài hắn là khá bảnh bao với mái tóc vuốt ngược ra sau, hắn luôn ăn mặc gọn gàng và thái độ vô cùng lịch thiệp. Trái ngược với bề ngoài, bên trong hắn chính là một con quỷ. Miệng lưỡi hắn cay độc, không ngừng phát ra những câu nói cực kì bẩn thỉu: "Đàn bà chỉ là máy đẻ, chẳng làm nên trò chống gì."

Quả thật hầu hết phụ nữ trong khu phố đều không ưa cái bản mặt của hắn. Không chỉ vậy, hắn luôn dùng bàn tay thối của hắn đụng chạm đến các cô gái trẻ. Ai ai cũng muốn hắn bị trừng phạt, không, phải cho hắn sống dở chết dở.

"Nhân quả không chừa một ai".

Hắn đã bị một cô gái làm cho hôn mê trên đường đi làm về, tiện thể "hành sự" khi trời chập tối. Cô gái ấy tạt thẳng vào hắn một xô nước lạnh vào bản mặt, hắn từ từ tỉnh dậy. Trong đôi mắt lờ mờ chưa kịp nhìn rõ mình đang ở đâu, cơn đau từ bàn tay hắn chạy xộc lên não. Tay phải hắn bị nghiền nát, chỉ hai từ "nham nhở". Hắn chỉ biết rằng hắn đang nằm trên giường sắt.

Cô nhìn hắn nở một nụ cười. Hắn nhìn cô bằng đôi mắt sợ hãi tột độ.

"Mày có biết loại đau đớn nào đau nhất không?"

"Thả, thả, thả tao ra!" - Hắn gào lên.

"Mày không phải phụ nữ sao biết được? Một thằng khốn nạn như mày nên học hỏi thêm đi chứ! Mày nên học cách tôn trọng phụ nữ."

Hắn nài nỉ van xin cùng với đó người hắn run lên bần bật.

"Đó là thiêu sống, cái thứ hai là đau khi sinh nở."

Hắn chọn cách im lặng bởi vì hắn đã quá sợ hãi.

"Mà đau khi sinh nở tương đương với 20 cái xương sườn bị bẻ gãy cùng một lúc. Tao chắc chắn mày muốn thử."

"Tao, tao không muốn, không, cô thả tôi ra đi mà, từ nay... tôi không dám nữa."

"Thả mày ra, không đời nào. Tao chưa vui mà. Hôm nay tao sẽ cho mày thử cảm giác ấy từ từ, một cách chậm rãi."

Cô cười lên nắc nẻ, gương mặt lộ ra đầy sự thỏa mãn.

Cô dùng chiếc búa nhỏ đập mạnh lên chiếc xương sườn thứ nhất. Hắn gào lên, đáng tiếc nơi này không có ai có thể cứu được hắn. Cái xương sườn thứ hai, tiếng hét này thật là thỏa mãn mà! Ba, bốn, năm rồi lại sáu... Hắn thoi thóp.

Cho đến khi chiếc xương sườn thứ hai mươi gãy vụn, hắn đã chết từ lúc nào. Hắn còn lại 4 cái.

Cơn đau này chắc hắn đã biết là như thế nào, nếu có kiếp sau hắn nhất định phải nhớ rõ. Bây giờ đem xác hắn đi thiêu thôi!